Mạt Thế Trùng Sinh: Bạn Gái Hung Tàn

Chương 51: Trừ Tịch



Sau khi Cố Cẩn lên xe đem tình huống căn cứ thành phố S đơn giản nói cho mấy người Trịnh Gia biết, Phương Tử Di còn thập phần may mắn vì lựa chọn của mình, nếu tới căn cứ cô lại không có dị năng, khẳng định là phải ở tầng thấp nhất dành cho người thường, cuộc sống như vậy không biết có cơ hội về đến quê nhà hay không

Trịnh Gia cùng Hàn Thải Liên thì không có cảm giác gì, bọn họ là dị năng giả, đãi ngộ ở căn cứ so với người bình thường cao hơn, cho nên dù đến nơi nào có lẽ đều sẽ như nhau, thế nhưng còn có thể tự mình xem xét lựa chọn.

Sau khi đi xuống đường cao tốc J tỉnh, xe Hãn Mã tiếp tục chạy băng băng trên quốc lộ tỉnh Đông Sơn, quốc lộ cũng không tốt lắm, trời tối còn không có đèn đường, thừa dịp trời còn chút ánh sáng mờ nhạt, Cố Ngọc đem xe ngừng ở một chỗ ngoài thôn yên tĩnh.

“Tỷ, đêm nay chúng ta sẽ không cần ngủ trong xe đi, hôm nay chính là trừ tịch……” Cố Cẩn chớp đôi mắt nhìn về phía Cố Ngọc, đêm trừ tịch năm rồi đều cùng người nhà đoàn tụ sum vầy, mà ngày này năm nay bọn họ còn đang lưu lạc bên ngoài, không biết khi nào mới trở về nhà được.

Tiếng nói Cố Cẩn vừa dứt, biểu tình Hàn Thải Liên cùng Phương Tử Di cũng có chút cô đơn.

Đúng vậy, bôn ba lâu như vậy, bọn họ đều thiếu chút nữa quên mất hôm nay chính là đêm 30, vốn nên cùng gia đình thắp sáng ngọn đèn dầu, khách quý chật nhà, nhưng giờ phút này thôn trang cách đó không xa lại yên lặng một mảnh, phảng phất không có một bóng người.

“Tôi nhớ rõ trong xe còn có bột mì cùng chân giò hun khói, tôi có thể làm cho các ngươi vằn thắn ăn.” Trịnh Gia xung phong nhận việc, cuộc sống trước đó đã cho hắn năng lực tự gánh vác rất mạnh, nấu cơm nấu ăn đều có một tay nghề, hắn cũng muốn tự mình làm bữa cơm cho Cố Ngọc ăn, nhưng một đường này đi đi dừng dừng, bọn họ cơ hồ đều đều lấy lương khô bọc bụng, hình như đã rất lâu rồi không có dừng lại nấu một bữa thức ăn nóng hổi.

Bốn đô mắt phát ra khát vọng cùng chờ mong nhìn cô, Cố Ngọc trầm mặc trong chốc lát rốt cuộc cũng giơ tay đầu hàng, “Tìm một gian nhà không ai ở, tận lực không cần kinh động đến người khác.”

Nếu không phải thế đạo bức bách, ai nguyện ý sống cảnh màn trời chiếu đất, cô còn muốn mỗi ngày nằm giường cao gối ấm, ngày ngày đều có thể ăn được đồ ăn ngon miệng.

“Cũng không biết trong thôn này có cái gì biến dị không?” Phương Tử Di nói thầm một tiếng, cô cầm súng đi phía trước, một đường cẩn thận nhìn chung quanh.

Thôn trang này thật sự thực an tĩnh, cũng không giống như là có người từng ở nơi này.

Trịnh Gia dùng tinh thần lực cảm giác một chút, lúc này mới chỉ hướng cửa thôn trong góc có gian phòng ở xây dựng rộng rãi, “Nơi đó không có người ở, bất quá……”

“Bất quá làm sao?” Cố Ngọc liếc nhìn hắn, Trịnh Gia lại lắc lắc đầu, “…… Không thể nói rõ được.”

Có lẽ chỉ là một loại dự cảm thôi, Trịnh Gia không có cảm giác cái gì khác, “Nhưng thật ra trong thôn vẫn có người ở, bất quá người rất ít, đều là vài lão nhân cùng hài tử.”

“Được, vậy đêm nay chúng ta liền ở căn nhà kia một đêm, tận lực đừng kinh động người khác, trời vừa sáng liền rời đi.” Tiếng nói Cố Ngọc vừa dứt, tất cả mọi người đều có tinh thần, cho dù chỗ dừng chân đêm nay chỉ là đống nhà cũ trong sơn thôn xa xôi, nhưng bọn họ có cảm giác nơi này chính là khách sạn 5 sao.

Đây là một ngôi nhà hai tầng tiêu chuẩn nông thôn, sân trước cực lớn, cổng ngoài dùng xích sắt khóa lại, có lẽ chủ nhân ra ngoài chưa về.

Cố Ngọc dùng hắc kiếm nhẹ nhàng chém lên xích sắt liền như đậu hủ rơi xuống đất, Phương Tử Di nhìn kinh ngạc cảm thán không thôi, “Cố tỷ, bảo kiếm này của chị thật là chém sắt như chém bùn a, mua ở nơi nào vậy?”

“Cơ duyên xảo hợp.” Cố Ngọc nhẹ nhàng bâng quơ cũng không có nhiều lời, trong đầu lại hiện lên thanh niên tuấn nhã như trúc, mạt thế tiến đến, không biết hắn có còn ở đó trông giữ Như Ý các tổ truyền kia không?

Trịnh Gia yên lặng liếc mắt nhìn Cố Ngọc, cô ở trong lòng hắn luôn tràn ngập cảm giác thần bí, có lẽ hắn phải dùng cả đời này để truy tìm đáp án về cô.

Vài người đẩy cửa vào.

Vào đông ban đêm gió lạnh hô hô thổi mạnh, mọi người ai làm việc nấy, nhóm lửa, tìm ngọn nến đốt lên chiếu sáng, Phương Tử Di ở trong sân rút cây tề thái*(*loại cây này là một vị thuốc nhưng dùng nêm gia vị nấu ăn đều được) cùng hành lá.

“Tỷ, chị xem em ở phòng bếp tìm được cái gì này, thịt khô cùng lạp xưởng a!” Cố Cẩn cao hứng phấn chấn đem chiến lợi phẩm mình cướp đoạt được khoe ra trước mặt Cố Ngọc, cô lại khẽ nhíu mày.

Người trong nhà này đến cả thịt khô cùng lạp xưởng để ăn tết đều chuẩn bị tốt, sao không có ai ở nhà?

“Vậy đêm nay tôi sẽ làm sủi cảo nhân thịt cho mọi người.” Trịnh Gia nói lại nhìn thoáng qua Cố Ngọc, “Cô có muốn uống chút cháo không, vừa rồi tôi nhìn thấy trong lu còn có gạo, gạo trắng cùng gạo kê đều có.”

Hắn cảm thấy Cố Ngọc mỗi lần ăn cơm cứ như đánh giặc, căn bản không thèm để ý hương vị hay đồ ăn khô cứng, ăn như vậy dạ dày cũng sẽ chịu không nổi, cho nên nếu có cơ hội, Trịnh Gia liền muốn tận khả năng vì cô cải thiện thức ăn.

“Tùy cậu.” Cố Ngọc phất phất tay, xoay người hướng chỗ thang lầu đi đến, “Tôi đi lên lầu kiểm tra một chút.”

Nhà hai tầng xây đúng kiểu nông thôn, tầng thứ nhất là nhà chính có không gian rộng lớn, trái phải đều là phòng, bố cục một minh hai ám*(*kiểu như hai bên phòng khách đều xây phòng ấy). Phòng tắm xây bên cạnh phòng bếp, ở trong góc lầu một.

Còn có chuồng heo bốc đầy mùi hôi, nhưng bên trong không thấy có heo, càng không có gà vịt.

“Thực tốt a Trịnh Gia, hiện tại còn biết trước mặt chị ta biểu hiện, bất quá trù nghệ của cậu tốt thật sao?” Cố Cẩn nghiêng nghiêng nhìn lướt qua Trịnh Gia, ngày thường bọn họ ở trường học đều ăn ở căn tin, cũng không thấy Trịnh Gia ở bên ngoài thuê nhà trọ, càng không có đơn độc nấu ăn cho tập thể, cho nên muốn nói Trịnh Gia sẽ xuống bếp, hắn không thế nào tin.

“Cậu đợi lát nữa nhìn xem trong phòng bếp còn có đồ vật gì có thể làm thành đồ ăn cứ mang lại đây, làm trợ thủ giúp tôi là được.” Trịnh Gia tiếp nhận thịt khô, lạp xưởng trong tay Cố Cẩn, hắn lại đi múc nước giếng ngâm trước.

Phương Tử Di cũng chạy tới hỗ trợ, người nhiều sức lực cũng lớn, sớm một chút chuẩn bị cho tốt, cơm tất niên cũng được ăn sớm chút, đêm vào đông lạnh như vậy, có thể ăn lên một ngụm đồ ăn nóng hầm hập, đó chính là hạnh phúc.

Cố Ngọc thật cẩn thận đi lên lầu hai, trên lầu có ba phòng, một buồng vệ sinh dựa góc tường, trong ba phòng ngủ đều bày biện giường lớn, nhưng giường đệm thoạt nhìn có chút hỗn độn, tựa như có người còn chưa tỉnh ngủ đã vội vàng rời đi.

Nhưng khắp nơi cũng không thấy vết máu, gia cụ bàn ghế bày biện còn chỉnh tề, sau khi Cố Ngọc dạo qua một vòng xác thật không phát hiện chỗ khả nghi, có lẽ là do cô đa tâm.

Nhóm Trịnh Gia sau khi ở trong phòng bếp bận rộn hai tiếng, từng món ăn đúng giờ được đặt lên bàn.

Hương thơm thịt khô cùng lạp xưởng toả ra bốn phía, kia là thịt ba chỉ nạc mỡ đan xen a, Cố Cẩn liếc mắt nhìn một cái liền nhịn không được nuốt nước miếng, hắn đã rất lâu rồi không được ăn thịt một cách đúng đắn, đối với một người không thịt không vui như hắn mà nói mỗi ngày phải gặm bánh quy là cỡ nào tàn nhẫn.

Trong nhà không có thịt tươi, Trịnh Gia liền đem chân giò hun khói băm nhỏ lại bỏ thêm hương hành bao vào trong sủi cảo, sủi cảo nóng hầm hập bê lên bàn, ngay cả Cố Ngọc ánh mắt đều sáng ngời, không khỏi liếc mắt đánh giá Trịnh Gia một cái, cô đây là nhặt được bảo vật thiếu niên?

Trịnh Gia bị Cố Ngọc nhìn đến có chút ngượng ngùng, một tay tay vô ý thức nắm vải bông trên tạp dề, một tay khác chỉ chỉ đồ ăn trên bàn, “Còn có chút trứng gà, cho nên tôi dùng cây tề thái xào cùng trứng, thêm món ăn cho mọi người.” Dứt lời lại bưng một chén cháo trắng đặt ở trước mặt Cố Ngọc, đây là hắn cố ý nấu cho cô.

“Trịnh Gia quá lợi hại, ai gả cho hắn sẽ hưởng phúc a!” Phương Tử Di nhìn Cố Ngọc chớp mắt vài cái, nam nhân lên được phòng khách xuống được phòng bếp tốt như vậy, mấu chốt năng lực còn rất mạnh mẽ, ai mà không muốn có a?

“Trừ bỏ sủi cảo cùng đồ ăn, còn có hai mâm trái cây lên bàn đây.” Hàn Thải Liên đem quả nho cùng cà chua bi bỏ lên trên bàn, đôi tay chà xát thèm nhỏ dãi nhìn mỹ thực trên bàn, “Chúng ta có thể ăn chưa?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.