Mạt Thế Trùng Sinh: Bạn Gái Hung Tàn

Chương 40: Chém Giết



Có người anh anh khóc thút thít, bọn họ vây quanh thành một đoàn, tựa hồ đã quyết định từ bỏ chống cự, đối mặt những ánh mắt lấp lánh sáng lên muốn cắn nuốt huyết nhục bọn họ, trong lòng mọi người đều không hẹn mà cùng dâng lên tuyệt vọng.

Thật sự…… Không thể trở về sao?

Trịnh Gia thật sâu hít một hơi, trong không khí tràn ngập mùi tanh nồng của máu tươi, dị năng hắn rất nhanh liền hao hết, hắn có thể cảm giác được.

Chính là hắn không cam lòng, hắn không muốn cứ như vậy chết đi, hắn còn muốn nhìn thấy Cố Ngọc……

Nhưng nếu thật sự trốn không thoát, hắn cũng muốn lôi kéo đám quái vật này cùng nhau xuống địa ngục!

“A Triệt……” Quách mẹ ở trong lòng Quách ba khóc đến đau buồn bi thương, có lẽ lúc này trong lòng mọi người đã tuyệt vọng, nhưng có thể cùng người thân chết cùng một chỗ, cũng đã không còn tiếc nuối.

Đoan mẹ ôm Đoan Chính Sóng yên lặng rơi lệ, bà đã mất đi chồng, không thể lại mất đi con trai, nhưng bà có thể ngăn cản được những quái vật đó sao? Cho dù bà nguyện ý đi tìm chết, chỉ sợ cũng đổi không được mệnh con trai trở về.

Bọn họ đều thanh tỉnh, rồi lại tuyệt vọng.

“Này, lão tử nơi này còn có một đống tinh hạch đây, mau chia ra, tốt xấu còn có thể ngăn cản một trận.” Cũng không biết là ai đem tinh hạch nhét vào trong tay Trịnh Gia, hắn quay đầu nhìn thoáng qua, nam nhân vóc dáng thấp bé đã quay người đi, tốc độ nhanh chóng từ trong túi móc ra tinh hạch đưa cho những dị năng giả.

Trịnh Gia lúc này cũng không có tâm tình truy cứu nam nhân vóc dáng thấp bé kia vì sao lại biết bí mật tinh hạch, trong tay hắn là hai viên tinh hạch lóe ánh sáng oánh dịch, dưới ánh mặt trời chúng nó tựa như kim cương mỹ lệ, có lẽ ý thức được thực lực của hắn mạnh nhất, cho nên trong tay mới có đến hai viên tinh hạch, mà Quách Triệt cùng Phương Lực bọn họ chỉ có một viên.

Nhưng cho dù chỉ có một viên, ở ngay lúc này cũng vô cùng trân quý.

Không có do dự, Trịnh Gia đem tinh hạch cùng lúc nhét vào trong miệng, cảm giác mát lạnh theo yết hầu chảy xuống, linh lực hắn nguyên bản muốn khô kiệt liền giống như ngọn cỏ trong hạn hán được tưới cam lộ, nháy mắt liền toả ra sức sống tươi mới.

Đến đây đi!

Trịnh Gia nắm chặt nắm tay, lại đánh cuộc một lần nữa, vì chính mình liều mạng một lần, cho dù cuối cùng bị đánh bại, hắn cũng sẽ không hối hận!

Tiếp tục chiến đấu, mỗi người đều thiêu đốt lên năng lượng cuối cùng, ngay cả Phương Tử Di cũng không quan tâm mà nuốt xuống một viên tinh hạch, vừa rồi cái nam nhân vóc dáng bé kia có lẽ hiểu lầm đem cô thành dị năng giả nhét cho cô một viên tinh hạch, cô nuốt vào có lẽ sẽ chết, hoặc là nghênh đón một cuộc sống mới.

Sống chết trước mắt, ai cũng nguyện ý đánh cuộc một phen!

Thú biến dị cùng người biến dị gần như chỉ ngừng lại trong chốc lát liền tiếp tục khởi xướng công kích, vì muốn ăn được huyết nhục mới mẻ bọn chúng như tre già măng mọc, này đã là bản năng chúng nó.

“Cẩn thận!” Phương Lực đột nhiên lắc mình tới trước mặt Phương Tử Di, tường đất ở trước mặt hắn cao cao xây lên, rồi lại bị lợi trảo người biến dị vô tình đâm xuyên qua.

Phốc!!

Móng vuốt thế đi không giảm, một chút liền bắt được ngực Phương Lực.

“Phương Lực!” Phương Tử Di hai mắt đỏ đậm, lôi kéo phía sau Phương Lực, móng vuốt kia trảo hắn một khối huyết nhục ra, là ngay trước ngực hắn để lại một cái lỗ thủng đầy máu.

Máu tươi từ trên ngực Phương Lực chảy đầy người cô, sau khi hắn ngã xuống chính là đem Phương Tử Di đè ở dưới thân, ánh mắt nhìn lên bầu trời xanh mây trắng, hắn tựa hồ còn muốn nói cái gì, nhưng một dòng máu loãng từ khóe miệng chảy xuống, chảy vào khí quản sặc đến hắn ho khan mãnh liệt “…… Sống…… phải sống sót.”

Phương Tử Di liền nằm ở phía dưới Phương Lực, cô gắt gao ôm thân thể hắn, cảm nhận được máu loãng lan tràn qua mu bàn tay cô, thấm qua cổ tay của cô, ấm áp, còn mang theo dính nhớp của máu tươi.

Nhưng người này đã vĩnh viễn nhắm mắt.

“Ngốc tử……” Phương Tử Di gắt gao cắn môi, nước mắt ở trong hốc mắt cô dâng lên, cô đã sớm biết tính tình hắn-Phương Lực, một ngày nào đó sẽ vì người khác mà hy sinh luôn cả mạng mình, lại không nghĩ rằng người kia thế nhưng lại là cô.

“Ba!” Roi xanh dài của Quách Triệt không ngừng quất đánh những thú biến dị muốn tới gần họ. Đột nhiên, có một con thú biến dị nhào đến chỗ Quách mẹ, Quách ba xoay người liền chắn, cánh tay nguyên bản bị thương không thể nhúc nhích, nháy mắt liền bị thú biến dị ngậm ở trong miệng, thú biến dị dùng sức cắn một cái.

“A!” Quách ba kêu thảm thiết một tiếng, cánh tay đứt ra khỏi thân thể, một bát máu tươi phun ra.

Ngay trong khoảng khắc, dây mây màu xanh lá đã hóa thành trường mâu sắc bén, một chút liền đem thú biến dị đâm xuyên thủng thân thể nó, miệng nó mở rộng ra, trong miệng rơi xuống là cánh tay đầy máu của Quách ba.

“Lão Quách!” Quách mẹ bị dọa choáng váng, đôi tay che lại miệng vết thương đổ máu của Quách ba, từng cụm máu loãng vẫn không ngừng mà chảy ra bên ngoài, ngăn cũng ngăn không được.

Tất cả mọi người đều cảm thấy tuyệt vọng, từ bỏ thực dễ dàng, nhưng kiên trì lại rất thống khổ, hơn nữa bọn họ đều đã mỏi mệt bất kham.

Tiếng hít thở càng ngày càng nặng, Trịnh Gia làm chiến lực chính diện ngăn cản mạnh nhất, chỉ cần hắn không ngã xuống, những người cùng thú biến dị sẽ không thể chạy đến phía sau công kích, chính là hắn đã rất mệt, mệt đến nỗi một ngón tay đều không thể nâng lên được.

Nhưng đáy lòng còn tồn lại một tia kỳ vọng, muốn gặp mặt cô một lần nữa.

Tuy rằng cô luôn lạnh lùng, tươi cười cũng cực ít khi hiện trên khuôn mặt cô, nhưng hắn chính là thích nghe cô nói ra những lời nhìn thì nghiêm túc nhưng lại lộ rõ quan tâm.

Hắn thậm chí thích được nghe cô quát lớn hắn, dặn dò hắn, thậm chí mắng hắn ngốc.

(≧▽≦) *Trịnh tiểu thỏ cuồng SM)

Quả nhiên, không có Cố Ngọc ở bên cạnh là không được, hắn thậm chí không có biện pháp đem những người này an toàn mang về.

Hắn có phải rất vô dụng không?

Trịnh Gia tự giễu mà nghĩ, trong hắc mâu lại hiện lên một tia màu bạc mờ nhạt.

Hắn cảm giác được, đứng sau đống thi thể chồng chất kia có một gia hoả giảo hoạt đang thật cẩn thận nhìn trộm hắn, nó đang chờ đợi hắn kiệt lực sẽ trong nháy mắt lao tới cho hắn một kích trí mạng.

Mà lúc này, tựa hồ sắp tới rồi.

“Chi chi chi!!”

“Ngao!!”

Đột nhiên, ở phía sau người biến dị cùng thú biến dị cuốn lên một mảnh bụi mù, một đạo quang ảnh màu đen nhanh chóng xẹt qua, nơi cô đi qua người cùng thú biến dị đều bị chém giết không chút lưu tình nào cả, chân tay đứt đoạn hết đợt này đến đợt khác mà bay múa ở trên không trung, tựa như một cơn mưa máu quái dị rơi xuống.

“Là ai đang giúp chúng ta?” Phương Tử Di lau khô nước mắt trên mặt, một phen đẩy ra thi thể Phương Lực đứng lên, toàn thân cô đều đang nóng lên, nhưng lúc này cô lại cảm thấy chính mình có sức lực rất dư thừa, cô muốn đem hết thảy đám quái vật này đều giết sạch sẽ.

Nhưng tựa hồ sau lưng đám quái vật lại có một cổ lực lượng cường đại tham gia, đây là quân cứu viện bọn họ tới rồi sao?

“Là…… là cô ấy tới!” Trong mắt Trịnh Gia ngân quang sáng ngời, kinh hỉ mở miệng, “Là Cố Ngọc!”

Hắn cảm giác được hình bóng quen thuộc đang đến kia, so với lúc trước hắn cảm giác càng thêm cường đại, càng thêm nhanh chóng, mang theo khí thế như trẻ tre thẳng tiến không lùi, hướng về phía bọn họ vọt lại đây!

“Thật là Cố Ngọc sao?” Quách Triệt nghe thấy tin tức này, cả người đều phảng phất như một lần nữa sống lại, hắn tin tưởng chỉ cần Cố Ngọc tới, bọn họ liền có hy vọng sống sót!

“Nằm thảo, nữ nhân này là ai, cô ta thật mạnh!” Nam nhân thấp bé vừa rồi phân phát tinh hạch xoay người vừa nhìn tức khắc liền phát ra một tiếng cảm thán kinh ngạc, hắn tự nhận mình là dị năng giả tốc độ, nhưng nữ nhân này tựa hồ so với hắn càng nhanh hơn, càng lợi hại hơn.

Cô rốt cuộc là ai?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.