Vĩ Diệp nằm trên giường cả buổi sáng để lọc lại những cái tên trong danh sách của cậu ta. Hầu như những tên tuổi đáng e ngại nhất đều có ở đây. Cậu ta không hiểu làm thế quái nào mà ngẫu nhiên cả đám này lại mò đến phòng giáo vụ trong cùng khoảng thời gian đó. Cậu ta biết lí do mình đến đó… nhưng còn những đứa kia thì sao? Cậu ta đã gửi cho Trúc Đào bản danh sách như lời hứa, mặc dù chẳng có hi vọng là nàng ta sẽ giúp ích được gì hơn. Sau đó, cậu lại tiếp tục chiến đấu với câu hỏi: Ai là kẻ có động cơ và lá gan để làm chuyện này? Không hiểu sao, đọc đến cái tên nào, cậu cũng nghĩ đến những chuyện xích mích hay những trò đùa đau khổ đã xảy ra giữa cậu và cái tên đó. Có vẻ như cậu đã gây thù chuốc oán với tất cả những kẻ này. Hoặc cũng có thể đó chỉ là ảo giác của sự nghi hoặc, kết quả của việc cậu đã nằm một chỗ quá lâu. Cậu bắt đầu thấy hoa mắt nên quyết định bỏ điện thoại qua một bên và nằm nghỉ. Trời lúc này đã xế chiều, có thể Trúc Đào sắp đến rồi. Cậu nằm yên được một lúc thì nghe thấy tiếng bước chân, sau đó là tiếng gõ cửa phòng cậu. Rõ ràng không phải là Trúc Đào. Không đợi ai cho ý kiến, cánh cửa bật mở và Quế Chi bước vào. Cảm giác cứ như là rắn rết đang tràn vào phòng vậy.
– Trông như tình trạng của bồ chuyển biến rất khá.
– Bồ làm cái quái gì ở đây vậy?
Cô ta ngồi hẳn lên giường của Vĩ Diệp. Cúi người về phía cậu, mặt cô ta cố gắng kề sát cậu nhất có thể. Quế Chi đưa hai tay lên làm động tác vỗ tay tán thưởng.
– Chúng ta nên chấm dứt màn đối đáp kịch tính này. Tui không có thời gian. Thẳng thắn, tui đã biết chuyện bồ và Trúc Đào lừa mọi người. Tui biết về vụ nổ, về cái bản danh sách đó…
– Tui không nghĩ là bồ tự mình đoán ra được hết. Lần này thì bồ dùng cái gì để ép Trúc Đào nói ra?
– Bồ có thể tự hỏi cô ta sau. Này, tui cũng phải có tí thông minh mới có thể nảy ra ý nghi ngờ chứ, đúng không? Bỏ qua chuyện đó đi. Tui đến đây là để xin bồ giúp đỡ!
– Khách sáo quá. Bồ cứ nói thẳng ra mệnh lệnh của bồ đi! Tui cứ nghĩ bồ chủ trương là đừng tin tưởng ai?
– Làm ơn, tui là người duy nhất ở trường mà bồ có thể loại ra khỏi danh sách tình nghi. Tui chẳng có lí do gì để đe dọa những người khác!
– Chính xác là bồ đã dọa họ quá đủ rồi. Bồ không cần phải tốn thêm sức lực vào mấy chuyện đó để khiến mọi người căm sợ bồ hơn. Tui phải thừa nhận là bồ nói đúng về điểm này. Tui không đánh giá việc bồ có đáng tin tưởng hay không dựa vào vụ việc cuốn băng đó, em gái à.
Quế Chi im lặng, cô ấy luôn giật mình mỗi khi Vĩ Diệp gọi cô như thế. Mặc cảm tội lỗi là thứ tưởng như cô đã rũ bỏ vĩnh viễn. Nhưng với Vĩ Diệp, thứ đó có vẻ như là mối dây ràng buộc duy nhất giữa họ, thay vì là tình bạn hay tình thân. Cô ấy tự nhắc nhở mình, dù cho cô ấy đã trở thành một con khốn tệ hại thế nào, cô ấy đã hứa là sẽ không bao giờ làm hại đến cậu ta nữa. Đừng thử thách cô ấy nữa. Đừng cố khơi dậy sự thù địch giữa họ nữa.
– Nghe này, bồ là người bị gài thuốc nổ vào tủ, bồ thừa hiểu là ta đang đối đầu với một kẻ chịu chơi thế nào. Nếu không nhanh tìm ra hắn, có trời mới biết tiếp theo sẽ là ai. Và cũng chỉ ông trời mới có thể cho người đó đủ may mắn giống như bồ. Người đó không chỉ có thể là tui hay bồ, có thể là Trúc Đào. Cô ấy luôn ở bên cạnh bồ. Sau khi nghĩ là đã đè bẹp được bồ, hắn sẽ xử đến cô ấy.
– Tui đang lắng nghe đây… Bồ biết kế hoạch của tui không phải là một mình trốn ở đây và đẩy hết rủi ro cho cô ấy. Có lẽ tui đánh giá quá cao các bồ, tui tưởng mọi người có thể dồn được hắn ra ngoài ánh sáng sau vụ hôm qua.
– Không, chỉ là bồ đánh giá kẻ đó quá thấp thôi. Chắc Trúc Đào đã cho bồ biết chuyện phòng của bồ đã bị xáo trộn.
– Phải. Vậy, xem như kế đánh động của tui đã hỏng. Đến lượt của bồ, nữ hoàng, kế hoạch của bồ là gì?
XXX
Quay lại nhiều tiếng đồng hồ trước, một ngày mới vừa được xem là chính thức bắt đầu ở trường. Các học sinh đổ vào căn tin để ăn sáng và cập nhật tin tức đầu ngày. Trong khi đó, Thục Oanh đang ở một mình trong nhà kính. Cô thường dành vài buổi sáng trong tuần để chăm sóc tưới nước cho các chậu hoa trong nhà kính và xem nơi này như một căn cứ không chính thức của mình. Điện thoại của cô reo, cô nhẹ nhàng đặt bình tưới xuống và rút điện thoại ra. Sao cô ấy lại chờ lâu như vậy, Thục Oanh thầm nghĩ thế khi đọc thấy cái tên đang hiện ra trên màn hình. Nhưng cô vẫn tỏ ra bình thản và trả lời cuộc gọi một cách vui vẻ:
– Hi, từ bữa đó không gặp, sao về mà không nói gì vậy? Bộ tiệc ở nhà chị chán lắm à?
– Không… Ừm, bỏ qua chuyện đó đi. Em có chuyện này cần nói với chị. Chị có nhớ lần trước khi chị bảo em rút lui không?
– Ừm, chị đâu có bảo em rút lui, chị nói với em rằng em phải biết buông tay đúng lúc, đừng cố chấp như thế. Em không nghe người ta nói–
– Yêu là để cho người mình yêu được hạnh phúc! Nhảm nhí! Anh ấy không thật sự hạnh phúc! Cô ta đang lừa dối anh ấy! Em đã nhìn thấy!
– Cái gì?! Em đang làm gì vậy? Em rình mò cô ta à?
– Không! Em tình cờ trông thấy. Ở ngay trong bữa tiệc nhà chị!
– Không thể nào. Em có hiểu lầm không đấy?
– Chị không tin em?!
– Chị có tin không đâu phải là điều em quan tâm, đúng không? Anh ta sẽ không bao giờ tin điều em nói. Nó sẽ chỉ khiến anh ta ác cảm với em thôi.
– Ôi, chị nghĩ là em có nên nói với anh ấy chuyện đó?
– Không. Trừ khi em có bằng chứng cụ thể hơn. Ví dụ như hình chụp–
– Ối!
– Sao?
– Không có gì. Chắc em sẽ nói với chị sau. Bye chị.
Con bé bên kia cúp máy. Thục Oanh cũng vừa cúp máy vừa thở dài. Cô bước ra khỏi nhà kính và nhìn ra cái hồ. Có một đàn vịt con đang ngụp lặn ngoài kia cùng mẹ của chúng. Mọi thứ ở đây thật thanh bình, trái ngược hẳn với phần còn lại của trường. Thục Oanh rời khu vực vườn trường để về phòng chuẩn bị cho kịp giờ học.
Khi cô đi ngang qua khu kí túc xá nam, từ trên lầu ba, Tùng Lâm hô lớn để gây sự chú ý của cô:
– Bữa tiệc thật hoành tráng! Wowww!
Cô ấy nhăn mặt với trò khỉ của cậu ta và bỏ đi. Tùng Lâm vẫn đứng cười nhìn theo bóng cô ấy mãi đến khi Tuấn Anh đến sát bên gọi cậu ta. Họ im lặng sóng vai bước xuống cầu thang. Tuấn Anh buột miệng hỏi:
– Mày vẫn còn giữ nó chứ?
– Tất nhiên, tao không cất nó ở trong phòng.
– Mày nghĩ lí do phòng mày bị lục tung lên là cuốn sổ của Vĩ Diệp hay là thứ đó?
– Hừ, Vĩ Diệp làm quái gì có cuốn sổ nào. Chắc chỉ là trò rung cây nhát khỉ của đám chúng nó thôi. Lúc ở bệnh viện thì tao bất ngờ nên còn tin chứ tối qua tao đã nghĩ lại rồi. Vĩ Diệp dở tệ môn tin học. Đến con Tú Cầu còn không tìm ra được gì, làm sao cậu ta tìm ra được manh mối từ cái đĩa đó chứ.
– Ừm, tao cũng nghi ngờ… Nhưng trước mặt Quế Chi đừng có nói chuyện đó. Cứ giả ngu cho nó đừng để mắt đến chúng ta.
Hai người bước xuống sân và đụng mặt đám con gái. Vĩnh Lộc đưa cho Tuấn Anh món ăn sáng nhưng không quên càu nhàu việc cậu ta lại thức dậy muộn. Tùng Lâm nhìn đôi chim câu một cách ganh tị và ca thán:
– Mới sáng ra mà lại họp mặt nữa à? Chúng ta mới tụ tập khuya hôm qua mà.
Quế Chi đứng giữa bọn họ và tuyên bố:
– Tui chỉ muốn thông báo ngắn gọn với mọi người là dù sắp đến có xảy ra những chuyện gì đi chăng nữa, mọi người cũng phải bình tĩnh.
Tú Cầu nhăn nhó:
– Cái trò gì thế?
Vĩnh Lộc thốt lên:
– Ôi không, mọi chuyện đã rối rắm lắm rồi. Bồ còn định gây ra thêm chuyện gì nữa? Tui tưởng chúng ta phải tìm cách giải quyết gọn lẹ chuyện này, thay vì làm rối ren ầm ĩ hơn?
– Như tui đã nói tối qua, kế hoạch là chúng ta sẽ nhử cho cả trường này đều sôi sục tìm tên đó. Tất cả những gì bọn họ sẽ cần là chút xúc tác.
Quế Chi dừng lại với nụ cười tự mãn, cô ta nhìn thẳng vào mặt Tùng Lâm và nói:
– Bạn trai bồ đã phải vào bệnh viện vì kẻ đó. Bồ có muốn ra tay lần này không?
– Chi tiết hơn?
– Một trò bệnh hoạn chỉ mỗi bồ mới có đủ hứng thú để hoàn thành nó thôi.
XXX
Trong lớp học, Thục Oanh lén liếc nhìn đồng hồ trong khi bạn cô thì cứ nói chuyện lấp lửng không đầu không đuôi. Tiết một vẫn chưa bắt đầu và bạn cô dùng thời gian trống này để hỏi ý kiến của cô về chuẩn mực đạo đức.
– Bồ thực sự nghĩ người sáng lập Wikileaks có xứng đáng bị xét xử?
– Đối với tui, có những sự thật không cần thiết phải được phơi bày cho toàn thể mọi người biết. Tui thà bị bịt tai bịt mắt vĩnh viễn còn hơn là biết một sự thật và rồi để cho bản thân và những người khác bị sự thật đó gây tổn thương.
– … Về chuyện tui từng kể với bồ, tui thực sự muốn nói nó ra. Tui không thể giữ kín nó lâu hơn nữa.
– Dù cho chuyện bồ đang nói đến là gì, bồ muốn nghe điều tui đang nghĩ không? Tui nghĩ rằng nếu bồ đã thực sự đắn đo không biết có nên nói nó ra hay không, có nghĩa rằng sự thật đó rất khó nghe và sẽ gây ra rất nhiều rắc rối…
– Bồ khuyên tui tiếp tục giữ kín nó?
– Không. Tui chỉ nói với bồ rằng, hiện tại, khi bí mật đó vẫn được giữ kín và chẳng có nguy cơ gì là nó sẽ bị bóc trần, bồ hạnh phúc! Tại sao bồ phải hứng chịu rủi ro rằng người ta có dễ dàng chấp nhận sự thật hay không? Tại sao bồ phải đặt sự vui vẻ hiện tại của bồ vào sự quyết định của người khác? Bồ cứ việc tận hưởng hiện tại và quên đi mọi bí mật xấu xí đi.
Cô bạn của Thục Oanh vẫn ngồi đăm chiêu suy nghĩ. Một gã đến trước bàn họ và chào lớn khiến cô ấy tỉnh người lại. Đó là bạn trai của cô ta. Cô ta mỉm cười với cậu ta. Cậu ta hào hứng hỏi cô ấy:
– Có chuyện gì mới mẻ kể cho mình nghe không?
Cô ta lại đắn đo, Thục Oanh nhìn cô ta dò hỏi. Cô ta quay sang với bạn trai:
– Không, lớp học vẫn chán chết như thường lệ.
Thục Oanh mỉm cười. Cô ấy thầm tưởng tượng và ước tính. Mất bao lâu để chạy về phòng bật máy, mất bao lâu để lục tìm dữ liệu trên máy, mất bao lâu để tải nó lên mạng, mất bao lâu để nó lan truyền ra… Và, có thể là linh cảm, Thục Oanh ngoái nhìn khi một đứa trong lớp cầm điện thoại của nó lên xem. Mọi chuyện sau đó diễn ra theo đúng kịch bản tồi tệ tương đối mà cô nghĩ. Sự thật xấu xí, tốt nhất là nên giấu kín. Nhưng cái tốt nhất rồi sẽ trở thành cái tồi tệ nhất, bởi vì cây kim trong bọc rồi cũng sẽ có ngày lòi ra. Đặc biệt là ở nơi này, không có bí mật nào tồn tại. Chúng chỉ được ai đó cất giấu trong một cái hộp, trong một tập tin nào đó, để chờ đến ngày được xổ tung ra và xé toạc hạnh phúc của ai đó. Dù sao thì, hiện tại, đó là hạnh phúc của Thục Oanh.
XXX
Giờ ăn trưa, mọi học sinh đều đến nhà ăn để dùng bữa. Đây cũng là dịp để họ cập nhật các tin tức, cả chính thức lẫn đồn đại về mọi thứ đã diễn ra trong trường kể từ bữa tối hôm trước. Đó là cuộc sống ở trường nội trú. Đại lọai như là một đại gia đình sớm tối ra vào lúc nào cũng đụng mặt nhau. Thêm thời gian để tìm hiểu nhau, thêm thời gian để tọc mạch chuyện của người khác. Đan Thanh cầm khay thức ăn đến bàn của Cát Anh và Ngọc Quí. Gần như đã bắt đầu quen với sự có mặt của cô ta, Cát Anh cũng chẳng thèm khó chịu nữa. Đan Thanh hớn hở kể với Ngọc Quí:
– Bồ có nghe chuyện ở lớp mười một chưa? Có một vụ đánh nhau lớn! Tiếc là lúc đó đang vào tiết nên chúng ta không biết để đến xem! Tui nghe nói cả hai thằng đều phải vào bệnh viện rồi!
Ngọc Quí hoang mang hỏi:
– Tại sao họ đánh nhau?
– Nghe đồn là vì một con nhỏ cùng lớp! Lí do muôn thuở để hai thằng con trai đánh nhau nhỉ? Dù sao thì tui nghĩ qua giờ trưa là ta sẽ được xem clip thu lại cảnh đánh nhau thôi!
Ôi trời, cuộc sống buồn tẻ ở trường nội trú khiến đầu óc mấy đứa như Đan Thanh phát điên với mấy chuyện ngớ ngẩn như vậy sao, Cát Anh thầm ngao ngán. Nhưng rồi cô nghĩ lại, cuộc sống ở đây có buồn tẻ đâu cơ chứ. Mỗi ngày cứ như sẽ là một bất ngờ choáng váng vậy. Cô thốt lên:
– Có chuyện gì với nơi này vậy? Tui tưởng kỷ luật ở trường nội trú phải là tốt nhất chứ. Thế mà kể từ ngày nhập học, chẳng có hôm nào mà tui không phải nghe tiếng còi xe cứu thương cả!
– Tui biết. Tui không nghĩ ta có thể đổ thừa cho nơi này. Tui nghĩ vấn đề là nằm ở con người… Nhưng bồ phải thú nhận là ở đây làm bồ háo hức muốn bắt đầu một ngày mới hơn hẳn ở cái trường cũ tẻ nhạt của bồ đúng không? Tui thậm chí còn chả muốn về nhà vào cuối tuần–
Câu nói của Đan Thanh bị cắt ngang nửa chừng. Dạ Lan đang đứng ở giữa phòng ăn và gõ vào đầu mic để thu hút sự chú ý của cả phòng. Mọi người lập tức quay sang nhìn cô ta, nhất là bọn con trai, chúng lúc nào cũng nhìn cô ta với cặp mắt của lũ trẻ khát sữa. Chẳng cần biết cô ta sắp nói gì, vài tên đã bắt đầu vỗ tay và gật gù tán đồng với cặp mắt thẫn thờ mà chả ai muốn nói ra điểm chiếu của chúng.
– Tui chỉ muốn dành vài phút để nhắc cho mọi người nhớ rằng cuối tuần này là sinh nhật của tui! Tối thứ sáu! Chỗ của tui! Tất cả đều được mời!
Việc được cả căn phòng reo hò hưởng ứng là sự thỏa mãn đối với Dạ Lan. Cô ta đá mắt và hôn gió khắp căn phòng trong sự mê mệt của đám con trai và sự khinh bỉ của đám con gái. Cát Anh rủa thầm trong đầu và tiếp tục bữa ăn trong khi Đan Thanh vẫn tiếp tục sự hào hứng bất tận như thể cô ta đã được chích thuốc.
– Tuổi mười bảy ngọt ngào! Thế là cuối tuần này ta có chỗ để chơi rồi!
Cát Anh tất nhiên phải làm cô ta cụt hứng ngay lập tức:
– Không có “ta” nào ở đây cả, bọn tui sẽ ở lại trường cuối tuần này.
– Làm ơn, không có “bọn tui” nào ở đây cả, nếu bồ muốn thì cứ ở lại trường một mình. Ngọc Quí có thể tự quyết định cho mình.
Ngọc Quí không thích bị đẩy vào tình cảnh này chút nào. Cô ấy đánh trống lảng bằng cách nói về việc cô ấy yêu thích đồ ăn ở đây như thế nào. Hai cô gái kia cũng quyết định không đá động đến chuyện đó nữa, họ đều nghĩ mình còn có cả ngày để thuyết phục Ngọc Quí về phe mình. Mặt khác, họ có một đề tài khác thú vị hơn để bàn tán. Đan Thanh vẫn là người khởi xướng. Cô ấy hướng sự chú ý của hai chị em về phía những người vừa mới ngồi vào bàn của họ. Đó là một nhóm thân thuộc mà họ đã quen nhìn thấy mỗi bữa ăn: ba tên con trai đáng ghét Đông Giang, Kiến Tường, Quang Trung và một con nhỏ tên Khánh Phương. Cát Anh sinh hoạt chung câu lạc bộ bóng chuyền với con nhỏ này. Ban đầu, Cát Anh không ưa nó. Có thể là cô cổ hủ, nhưng cô không thích loại con gái hay dính lấy bọn con trai. Nhưng khi chỉ có một mình nó ở sân tập, trông nó cũng không đến nỗi đáng ghét như những lúc thế này. Đám con gái ở câu lạc bộ cũng cư xử rất hòa nhã với nó, đám con trai cũng thế. Cát Anh cũng đã bắt đầu bỏ được ác cảm của mình đi, họ cũng có vài lần nói chuyện với nhau trên sân tập. Nhưng vấn đề của ngày hôm nay không phải là ở Khánh Phương. Hôm nay, nhóm bốn người bọn họ đã vắng mất một. Đan Thanh thì thầm với họ:
– Một trong hai tên đánh nhau là Đông Giang. Không có gì ngạc nhiên, anh ta là kẻ thứ ba.
XXX
Trong lúc Đan Thanh đang kể lể các lời đồn đoán xung quanh vụ đánh nhau sáng nay, bộ ba còn lại đang dùng bữa một cách chậm rãi. Hôm nay không khí giữa bọn họ không được nhộn nhịp như thường lệ. Những bàn khác cũng không chạy sang bàn họ quậy phá như mọi hôm, lúc này tất cả đều đang xì xầm về người bạn vắng mặt của họ. Là người nhỏ nhất nhóm, Quang Trung quen việc giữ mồm miệng vào những thời điểm nhạy cảm như thế này. Không thắc mắc, không bình luận, không chống chế, cậu ta chỉ ngồi đó và chờ những người khác lên tiếng trước. Mặc dù ý chí là thế nhưng cách cậu ta nhìn Kiến Tường thì làm hỏng toàn bộ nỗ lực tạo ra vẻ ngoài trầm tĩnh của cậu ta. Khánh Phương vô cùng sốt ruột, cô ấy đã nghiền nát mọi thứ trong dĩa của mình. Cuối cùng, cô không thể chịu nổi vẻ mặt bình thản của Kiến Tường nữa. Cô quay sang Quang Trung và bảo nó đi mua nước giúp cô. Sau khi cậu ta ngoan ngoãn đi mất, cô mới hạ giọng thầm thì với Kiến Tường:
– Vậy tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?
Kiến Tường nhướng mày nhìn cô bạn, cậu ta bỏ muỗng xuống và nhìn cô một cách hết sức nghiêm túc.
– Tui tưởng chúng ta sẽ đứng ngoài chuyện này. Với tính mèo mỡ của cậu ta, bồ thừa biết là chuyện này sớm muộn cũng sẽ xảy ra mà. Thành thật là tui thấy ngạc nhiên khi đến tận bây giờ cậu ta mới phải nhận lấy hậu quả. Không phải bồ thường lên án thói hám gái của cậu ta sao? Bây giờ thì cậu ta đã có một bài học!
– Bồ thật là… Trông như bồ rất thỏa mãn với chuyện này.
– Chứ bây giờ bồ muốn chúng ta làm gì?! Cậu ta là kẻ phá đám. Cậu ta đáng bị như thế. Bộ định đi trả đũa cho cậu ta à?!
Cả hai im lặng một lúc lâu và Kiến Tường tiếp tục bữa ăn của mình. Mấy cái lỗ tai xung quanh cũng nhanh chóng thu về. Quang Trung trở lại đúng lúc bọn họ đứng dậy. Khánh Phương chộp lấy chai nước và tạm biệt cậu nhóc. Cô ấy cùng Kiến Tường bước ra khỏi phòng ăn. Vừa đi, họ lại vừa tiếp tục trò chuyện. Hướng đi của câu chuyện lại theo một góc độ khác. Kiến Tường mở miệng hỏi:
– Bồ chắc con bé đó sẽ có mặt chứ?
– Bảo đảm. Trưa thứ năm nào nó cũng đến phòng âm nhạc để chuẩn bị trước cho buổi tập chiều của câu lạc bộ.
– Vậy bồ chắc chắn là nó chứ?
– … Tui đã xem đoạn băng. Rõ ràng là nó được quay trong bữa tiệc cuối tuần trước ở nhà Thục Oanh. Tui không biết bồ có nhớ hay không, nhưng tui nhớ ai là đứa đã ôm cái máy quay ngày hôm đó.
– Và nó là đứa tung đoạn phim lên mạng?
– Con ranh đó có động cơ. Nó mê mệt tên bạn trai của vai nữ chính. Chắc nó chỉ định vạch bộ mặt không chung thủy của cô ta thôi.
– Có điều gì đó không đúng. Nếu như thế thì đối tượng nó nhắm đến là con bé kia. Đông Giang chỉ là công cụ thôi. Nó không phải là kẻ đe dọa cậu ta.
– Tui nghĩ có ai đó đứng sau lưng nó. Tui đã có ứng cử viên. Nhưng kì lạ là tui thấy nó không có ý nghĩa gì cả. Đông Giang chẳng động chạm gì tới cô ta. Sao cô ta lại đe dọa cậu ta.
– Tui không biết. Có thể giữa bọn họ có chuyện bí mật gì đó mà ta không biết. Hi vọng là con bé kia sẽ ngoan ngoãn cho ta biết điều gì đó có ích.
– Vì sự bình yên của nó, nó nên như thế.
XXX
Trở lại không khí phấn khích của nhà ăn sau lời mời của Dạ Lan, sau vài giây phấn khởi ban đầu, Trúc Đào khẽ rên rỉ khi nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại:
– Tui không nghĩ tui có thể tham gia được. Cậu ấy vẫn còn nằm trong bệnh viện. Thật tồi tệ nếu ta đi đàn đúm trong khi bạn mình phải trải qua dịp cuối tuần trên giường bệnh.
Quế Chi khịt mũi và chuyền cho Trúc Đào xem máy tính của mình, tuyệt nhiên không nhắc gì đến chuyện Trúc Đào vừa nói.
– Bồ xem này. Tui đã tải đoạn băng đe dọa đó lên trang facebook của trường. Bây giờ thì mọi người có thể tha hồ bàn tán với suy đoán.
– Bồ có nghĩ cuối tuần này tui nên đến bệnh viện cùng Vĩ Diệp không?
– Chỉ cần bảo đảm là chúng sẽ được khích lệ…
– Bồ nghĩ Dạ Lan có bực mình nếu tui không đến bữa tiệc của nó không?
Quế Chi hạ màn với vẻ mặt khó chịu kinh khủng.
– Làm ơn chấm dứt vở kịch của mấy bồ đi. Tui biết hai bồ chỉ giả vờ thôi. Cậu ta đủ sức khỏe để ăn chơi suốt ba đêm tới ấy chứ.
– Bồ đang nói cái gì vậy?
– Làm ơn. Để tui nói cho bồ nghe. Ngay khi cậu ta vào bệnh viện, tui đã bảo Liên Hương đến phòng cậu ta và để mắt xem có kẻ nào đáng ngờ vào phòng cậu ta không. Và hóa ra là con bé phát hiện được rằng nó không phải kẻ do thám duy nhất được cài lại ở đó. Một thằng bệnh hoạn nào đó tôn thờ cậu ta đến nỗi ngồi canh cửa phòng cậu ta cho đến tận lúc chúng ta trở về. Tui bảo đảm là bồ cũng chẳng đủ não để suy tính chuyện đó. Câu hỏi được đặt ra là: một kẻ bất ngờ bị tai nạn lại có đủ tỉnh táo để sắp đặt chuyện đó sao? Rõ ràng, ngay từ đầu, nó đã là màn kịch của hai người.
– Bồ nghĩ chỉ cần lên giọng và tuôn một tràng thật nhiều từ ngữ là có thể khiến tui bối rối và thừa nhận bất kì chuyện bịa đặt nào bồ nói sao? Tui sẽ không nói gì cả!
– Tui biết vụ tai nạn là trò sắp đặt, nhưng tui cũng biết quả bom thì không. Tui biết có kẻ thực sự định hại cậu ta. Tui hiểu điều hai người đang làm chỉ là tự vệ, chỉ là hai người không có niềm tin vào bất kì ai. Tui không tức giận. Tui chỉ muốn giúp.
– Tui không hiểu hết các lập luận của bồ, nhưng có một điều bồ nói đúng. Tui không tin bồ! Trong nhiều tỷ năm nữa cũng không!
– Chúng ta là cái kiềng ba chân. Nếu bồ không tin tui, ít nhất bồ đừng để đánh mất niềm tin của cậu ta. Tui đã nhìn thấy!
– Có điều gì qua được cặp mắt của bồ?! Tui biết là bồ cũng nhìn thấy. Tui không sợ việc cậu ta giận tui vì tui che giấu cậu ta. Điều tui sợ là cậu ta sẽ nổi điên khi nhìn thấy nó.
– Tui hiểu. Chúng ta đang bảo vệ bạn bè của mình. Nhưng bồ phải hiểu sự thật: che giấu vấn đề không phải là giải pháp. Bồ cần đem nó ra và giải quyết nó.
– Cậu ta sẽ phát rồ trước khi kịp nghĩ ra được điều gì tử tế.
– Vậy thì đừng cho cậu ta thấy nó.
– Sao? Tui không hiểu…
– Bạn gái à, bồ không thể tự mình giải quyết nó. Nhưng bồ cũng không muốn để cậu ta giải quyết nó, vì sự yên bình của chính cậu ta. Vậy giải pháp của bồ là hãy để một người khác, có khả năng, có sự tín nhiệm, thay mặt các bồ giải quyết nó.
– Bồ đang ám chỉ chính mình?
– Chúng ta đã là bạn thân kể từ rất lâu rồi. Sau tất cả mọi thứ, chúng ta chỉ có thể tin tưởng lẫn nhau mà thôi.
Điều này thật điên rồ. Trúc Đào biết việc để Quế Chi dây vào là điều cuối cùng mà cô nên nghĩ tới. Nhưng không thể phủ nhận là điều cô ta nói cũng rất chí lí. Nhưng có một điều khôn ngoan mà cô đã học được từ các bạn của mình là:
– Bồ sẽ được gì khi giúp tui?
Quế Chi nghiến răng, cô ta cố không nghĩ đến lí do thực sự. Nói chuyện với một kẻ ngô nghê khiến cô quên mất sự phòng bị. Cô hi vọng Trúc Đào không nhận ra cô đã giật mình.
– Tui chỉ muốn chắc chắn có sự hợp tác của hai người trong việc vạch mặt kẻ đó. Ít nhất là qua chuyện vừa rồi, tui có thể chắc rằng hai người không phải là kẻ đó.