Ta vừa ăn sáng vừa ngửi y phục của mình, lại ngửi y phục của thất dịch.
Sau khi quyết định cùng đồng hành, Thất Dịch thay chỗ ta đánh xe.
hắn dù gì cũng ngủ no cả một tối, thay ta làm việc là chuyện đương nhiên.
ấy còn chưa nói, ta hiện tại mới là người làm chủ.
“Thất dịch, ngươi xông hương à?” kéo áo Thất Dịch ngửi thử, ta đích xác là vẫn ngửi được một mùi hương nhàn nhạt, giống với mùi hoa ngọc lan.
tuy rằng mùi hương thực sự rất thoải mái, nhưng đều là nam nhân, xông hương cái gì a.
hắn mà khó nuôi như vậy, ta mới không thừa tiền nuôi hắn.
“làm gì có a.
có mà mũi ngươi có vấn đề đó.
ta mặc bộ này từ hôm qua, không hôi là may chứ sao mà thơm được? đàn ông với nhau, đừng có mà ngửi.
ai mà thấy được thì chúng ta có nhảy xuống hoàng hà cũng không sạch nổi đâu!”
Thất Dịch vươn tay đẩy đầu ta ra ngoài.
nhưng ta thực sự vẫn ngửi thấy a.
“đừng ngửi nữa.
chúng ta giặt áo trong một chậu, của ta có thì của ngươi cũng vậy thôi.
có mà mũi ngươi tịt rồi ấy.”
nghe thất dịch nói vậy thì ta cũng đành gật đầu.
nói cũng có lý, giặt chung một cậu làm sao mà có hai mùi được chứ.
đang định bỏ qua vấn đề, ta chợt nhớ ra hôm nay mình mặc đồ đen.
“không đúng.
tiểu Thất, đây là đồ khác của ta.
từ khi rời ma sơn đến bây giờ ta chưa từng mặc, vẫn luôn cất trong nhẫn trữ vật a.”
không sai.
tuy rằng chôm được mấy bộ có màu từ chỗ sư mẫu nhưng quần áo của ta hầu hết là mua mới.
trừ lúc rời đi mang theo vài bộ màu đen để đi đêm, tất cả đều cất chung trong tay nải.
nói cách khác, mấy bộ màu đen này căn bản là chưa từng giặt.
“Thất dịch, dừng xe.” kéo tay Thất Dịch, ta lật quần áo mới thay ra đêm qua ngửi thử.
quả nhiên, chúng có mùi giống nhau.
may mà đêm qua dạ hành ta nhớ thay y phục, nếu không còn lâu ta mới nhận ra.
cũng may mũi ta thích hơn cẩu, đứng xa mấy mét vẫn ngửi được bữa trưa món gì.
“A Chiêu…”
“ngươi ngửi thử đi.
rõ ràng là có mùi a!” dí y phục vào mũi Tiểu Thất, ta kiên trì hỏi.
“có mùi hay không thì có sao chứ? tên Xanh lè đó suốt ngày đun thuốc, dính tý mùi thì có sao đâu.
chúng ta phải nhanh chóng mà chạy.
nếu bị túm được, tróc da tróc thịt chỉ là chuyện nhỏ a.”
nghe thất dịch càm ràm, ta cũng cảm thấy mình lo lắng thừa rồi:
“chả lẽ còn họ còn đánh dấu chúng ta để tìm được nữa chắc, ta đúng là lo xa quá mà.
ba cái thứ truy tung gì đó toàn là truyện của tiểu…!thuyết thư sinh, ngoài đời làm gì…!Á!”
Đang lúc ta lảm nhảm, Thất dịch đột nhiên thắng ngựa hại ta đập đầu vào lưng hắn.
Xoa xoa cái đầu của mình, ta tự hỏi không biết có phải méo rồi không.
Thất Dịch nhìn vậy mà cũng lắm xương quá.
“A Chiêu ngươi vừa nói cái gì?”
“nói ngươi a.
tự dưng thắng ngựa gấp thế làm gì.
đầu ta u một cục rồi đây này.”
Không nói hắn thì nói ai, chả lẽ nói ba tên kia, à không, bốn.
chạy trốn cả một đêm, bụng thì đói, mắt thì mỏi, chỉ muốn đánh một giấc mà thôi.
Mấy tên nam chủ cũng đủ rảnh, thần y, vương gia, ma quân, không phải là nên nhật lý vạn ky sao, rảnh rỗi theo ta làm gì chứ?
“A Chiêu!!!”
“Thất Dịch, ngươi đừng có lắc nữa.
ngươi không thấy ta cùng quốc bảo trung hoa giống nhau lắm rồi sao?” Một đêm mất ngủ vì bị Xanh lè uy hiếp, lại thêm một đêm thúc ngựa bỏ trốn, ta cả thân vẫn tâm đều vô cùng mệt mỏi a~.
“Trung hoa gì chứ? Ngươi vừa nói cái nhì, mau nói lại xem?”
“Gấu trúc đó! quốc bảo trung hoa chứ còn gì nữa.”
“không phải, câu trước.”
“Đầu ta u rồi?”
“trước nữa! ngươi vừa nói cái gì cơ?”
“thì nói bọn họ đánh dấu chúng ta, haiz, tiểu thuyết ven đường.
ngươi để tâm làm gì? Trên đời này mà có…!Có thật à?”
GIời ạ, người cổ đại không thông minh vậy chứ.
bất chấp trở ngại kỹ thuật v.v vẫn chế ra được GPS? nhìn Thất Dịch lật lật y trang của ta, ta vừa muốn hỏi, vừa không muốn khiến hắn phân tâm.
xem trái xem phải một lúc, Thất dịch tìm được một vệt vàng nhạt trên nếp áo của ta.
nếu không phải bộ đồ này màu xanh, ta chắc Thất Dịch cũng không tìm ra nhanh như vậy.
“Tiêu rồi, thực sự là Truy tung hương.
tên Xanh lè đó y thuật giỏi như vậy sao? Truy tung hương này là bí dược, kể cả ngự y hoàng thất cũng không quá 5 người biết thứ này.”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Thất Dịch, ta cũng bắt đầu dò hỏi tình hình.
“Thất Dịch, ngươi biết gì về truy tung hương hay không?”
“người rắc truy tung hương chắc chắn không phải vương huynh ta.
tuy rằng y cũng có thứ này nhưng y không mang theo nên người làm chắc chắn là xanh lè.”
Thất DỊch tường trần.
ta cũng không lấy đáy làm ngạc nhiên.
xanh lè vốn là lưỡng cực, lại thêm rối loạn cưỡng chế, thích kiểm soát người khác là việc hiểu được.
có điều, thứ kỹ năng đặc thù này vốn là nên cho nữ chính chứ sao lại cho ta.
“Xanh lè chắc chắn có nuôi một con chim có thể truy tìm.
chỉ cần còn trong phạm vi 1 dặm, chúng ta nhất định chạy không thoát.
một đêm không nghỉ, chúng ta chắc chừng còn chưa hết nửa dặm đâu.
Huhuhuhu, ta còn chưa muốn chết đâu!!!”
Nghe tiếng khóc xuyên thủng màng nhĩ bên tai, ta nhét nửa cái màn thầu vừa gặm dở vào miệng hắn để cân nhắc tình hình.
truy tung hương chỉ là bột phấn trên quần áo, mà con chim chết tiệt nào đó cũng chỉ dựa vào cái mùi đó để tìm người.
ta vẫn còn vài bộ đồ khác, nếu vứt chúng đi thì chắc con chim đó không theo chứ nhỉ?
“tiểu Thất, ngươi biết xem bản đồ không? bắn cung nữa.”
“đương nhiên là biết.
nhưng có tác dụng gì a? chúng ta không có cung, cũng không có bản đồ, mà dù có thì có thể loại hết mùi được không? thứ hương này bám rất tốt, ngươi đừng tưởng thay y phục là được.”
Thất dịch ủ rũ ngồi một bên trồng nấm.
xem ra, hắn bỏ cuộc rồi.
nhưng hắn bỏ cuộc thì có thể, ta thì không.
Vân Thành bây giờ chính là đầm rồng hang hổ, ta bằng mọi giá đều không thể trở về.
ta không tin ta lại không có biện pháp phá giải.
“Thất Dịch, ngươi tìm cho ta một con suối, sông nào đó gần đây.
lại tìm thêm một vùng núi đồi khó đi một chút.
về cũng chết, đi cũng chết, không bằng chúng ta cứ thử nghiệm thì hơn.”
Nhìn vẻ nghi ngờ của Thất Dịch, ta bắt đầu giải thích:
“Thay đồ nhất định không loại bỏ được hương.
tắm cũng không chắc, nên không bằng chúng ta thay sang một loại hương khác là được.
để cho an toàn, chúng ta vẫn là tắm qua một lượt, sau đó dùng các loại hương liệu khác để thay đổi mùi hương.
xe ngựa cùng quần áo thì trực tiếp thả cho chạy.
chúng chạy bất kể hướng nào cũng có ích cho chúng ta.
sau đó, chúng ta đi tìm vách núi.
Trước thì làm thịt con chim đó.
không cần biết con nào, thấy liền thịt.
trúng thì trúng, không trúng thì thôi.
sau đó tìm một vách núi cao một chút.
chờ tình hình rồi chung1ta tiếp tục di chuyển.
thế nào?”
“Nghe thì cũng có lý, nhưng mùa này trời vẫn lạnh a!” Thất DỊch gật gù một lát rồi than vãn, ta cũng đồng tình với hắn.
chính ta còn đang mặc đến hai ba lớp.
nghĩ đến việc tắm nước lạnh đã đủ kinh khung nhưng nếu bị tóm còn kinh khủng hơn a.
làm việc thì phải có quyết tâm, cấm bàn lùi.
cà rốt không ăn đương nhiên là chỉ có gậy gộc rồi:
“thế ngươi muốn bị bắt à?”
“A Chiêu à, thật ra chỉ cần cầu xin bán manh là được thôi mà.
ngươi tin ta đi, chiêu này ta dùng hết 16 năm, hiệu quả lắm.
cùng lắm thì mặc váy chạy một vòng, Vương huynh thể nào cũng tha cho chúng ta a.”
“Thất Dịch, ngươi quên ta là ai rồi à.
mục đích ban đầu của vương huynh ngươi, ngươi không phải đầu hàng thì kiền mất trí nhớ chứ?”
Thất Dịch à, ngươi mất trí nhớ chắc.
từ lúc ngươi thừa nhận chuyện bạch liên bông muốn làm thịt ta đến giờ cũng chưa đủ 24 tiếng đâu.
ngươi là cá vàng chắc?
“Ta…” quả nhiên y câm miệng.
sự thật không thể chối, có giải thích thì cũng không đổi nha.
“Tùy ngươi, nếu ngươi không trốn thì trực tiếp đánh xe.
để Bạch liên bông tìm ra ngươi là được.
ta nói không về thì chính là không về.”
tung ra tuyệt chiêu, ta chắc chắn lần này Thất Dịch theo ta.
thật ra có bạn đồng hành cũng tốt, chiểu cố lẫn nhau, huống hồ, thả y về, Bạch liên bông có khi lại moi được tung tích của ta từ miệng y.
chuyện đến kim quốc lần này không thể hỏng.
ca ca ta nửa năm mới về một lần.
nếu vụt mất lần này, ta chắc chắn phải chờ thêm nửa năm nữa.
quả nhiên, Thất DỊch không phụ lòng ta:
“A Chiêu…!Ta…!ta đi cùng ngươi!”
_______________________________________________________________________________
Tắm lộ thiên quả thật không phải ý kiến hay.
không nói đến chuyện săn cái gps đáng ghét đó, ta với Thất Dịch hiện tại nép vào một mỏm đá ở chỗ cao cao để quan sát tình hình.
có điều, chỗ càng cao thì càng lạnh, càng nhiều gió, tên ta với Thất Dịch tạm thời chính là “Súng bên súng đầu sát bên đầu” quấn chặt lấy nhau như hai con bạch tuộc chờ đợi.
không bao lâu sau, tiếng vó ngựa quả nhiên vang lên.
tuy nhìn từ xa khó mà nói nhưng dựa theo đống bụi, hình như là có ba người.
hai người trong số đó không cần nói thì cũng biết là Xanh lè vs BẠch liên bông, nhưng người còn lại rốt cuộc là ai đây?
“thất…” vừa muốn mở miệng hỏi nhưng ta chợt nhớ đến truyện thường viết người có võ công cao thì thính lực cũng cực tốt.
tuy ta cách bọn họ khá xa nhưng an toàn là trên hết.
ta chọt chọt thất dịch ra dấu: Thất Dịch, ai kia?
Thất dịch cũng hiểu ý ta.
y chỉ chỉ bản thân, lại lấy tay xoay xoay trên đầu, rồi chỉ chỉ y phuc của ta.
phiên dịch ra thì chính là: Vương Huynh, xanh lè, còn có áo đen.
chỉ y một cái lại chỉ bản thân, ta hỏi:ngươi hay ta?
Thất Dịch nhìn thêm một chút rồi chỉ chỉ ta, lại kéo kéo vạt áo: chắc ngươi, áo dài.
thôi rồi lượm ơi, chẳng lẽ đen thùi cũng theo chân đến bắt người? hắn hiểu Cổ La rất rõ ràng, không biết hắn có thể tìm ra ta không nhỉ? đang lúc phân vân, Thất Dịch kéo kéo ta rồi chỉ lên trời.
ngẩng đầu nhìn theo tay hắn: phía trên chính là một con chim bồ câu trắng muốt.
không ngờ cái gps đó lại đơn giản đến như vậy.
ta còn tưởng phải là chim ưng hay con gì đó ngầu ngầu chứ.
chim nhỏ lượn vài vòng ở chỗ lạch nước nhưng ngay lập tức lại bay theo hương xe ngựa chạy đi.
ba đám bụi đương nhiên không ngoại lệ lập tức bám theo chim nhỏ, cách xa vách núi mà ta cùng Thất dịch trốn vào.
phèo~ thành công rồi!
tâm tình vừa được thả lỏng, mí mắt ta cũng giữ không nổi mà sụp xuống.
bao nheiu6 chuyện dồn dập mà đến, ta căn bản là không thức nổi nữa rồi.
người cổ đại thất vô lý, chế được thuốc ngủ mà không chế nổi thuốc tỉnh.
nếu không giờ ta uống vài viên thì quá hợp.
“Thất Dịch, cẩn thận, đừng mất cảnh giác.
đen thùi rất hiểu tính ta.”
Nói rồi, ta lập tức chìm vào giấc ngủ.
xem ra Cổ la không phải miễn dịch với thuốc mê, chỉ là phát tác chậm mà thôi.
giao lại trong trách cho Thất Dịch, ta phó mặc cho số phận mà đi hẹn hò với chu công.
còn mấy tên kia, dậy rồi tính sau.
sinh tử tại mệnh, phú quý tại thiên, có nhiều việc, không cần phải cưỡng cầu.
không phải ông cha vẫn nói sao, thuyền đến cầu tự thẳng, nếu ta không thể thoát thì chính là không thể thoát, ít nhất thì ta cố hết sức rồi.
byebye
___________________________________________.