Tô Chi Niệm dừng lời nói lại, không lên tiếng.
Giọng nữ xa lạ chờ giây lát, tiếp tục mở miệng: “Cô ấy uống rượu, chỉ có một mình, trong khách sạn của chúng tôi! ”
Lông mày của Tô Chi Niệm hung hăng nhíu lại, cũng không để người phục vụ nói hết lời, liền đi tới giá áo, xách áo khoác, đi ra ngoài cửa.
“! Cho nên, có thể làm phiền anh hoặc là tìm bạn bè của cô ấy, tới nơi này được không?”
Tô Chi Niệm đã bước vào thang máy, giọng nữ còn chưa nói hết, anh đã mở miệng, rõ ràng có chút sốt ruột, nhưng giọng điệu cứ mang theo vài phần ung dung: “Khách sạn nào?”
“Khách sạn Bắc Kinh! ” giọng nữ xa lạ, nói chưa hết, Tô Chi Niệm đã cúp điện thoại, sau đó nhìn thoáng qua Trình Thanh ở bên ngoài thang máy, vừa nói “Hủy bỏ bữa tiệc”, sau đó ấn thang máy đóng cửa.
–
Tô Chi Niệm lái xe tới khách sạn Bắc Kinh, còn chưa đẩy cửa ra, đã nghe thấy tiếng hát của cô như quỷ khóc sói gào.
“Không được mở miệng nói cho anh biết, em nhất định sẽ che chở anh, cũng làm anh cười, anh rất quan trọng với em, em hối hận không nói cho anh biết! ”
Lông mày Tô Chi Niệm giật giật, tay đặt trên nắm cửa tạm dừng một lát, mới đẩy cửa ra, sau đó nhìn thấy cô tóc tai bù xù, không hề có hình tượng ngồi dưới đất, trong tay nắm chặt một chiếc giày cao gót dùng làm micro.
Nhắm mắt lại, vẻ mặt xuất thần khàn cả giọng gào hát: “Không được mở miệng nói cho anh biết, ! ”
Tô Chi Niệm theo bản năng muốn xoay người rời đi, anh đỡ cửa, hít sâu một hơi, mới giẫm chân tại chỗ đi vào, sau đó không nghĩ đến là giẫm lên một vật cứng, anh thu chân lại, cúi đầu nhìn thấy là son môi, sau đó anh mới chú ý tới, trên mặt đất rải đầy đồ đạc lung tung, một chiếc giày cao gót khác ở cạnh cửa sổ, túi bị ném vào góc tượng! còn có một mảnh băng vệ sinh ở góc bàn.
Tô Chi Niệm đá bay son môi ở dưới chân, đi lên phía trước, cúi người đỡ cô từ trên mặt đất đứng dậy.
Tống Thanh Xuân mở to một đôi mắt say khướt đầy sương mù, nhìn chằm chằm anh, đánh giá một lúc, sau đó ngừng hát, nở nụ cười với anh.
Đến gần Tống Thanh Xuân, mùi rượu dày đặc xông vào mũi, Tô Chi Niệm hung hăng nhíu mày, có chút ghét bỏ xoay đầu, có chút ngoan độc nói với người phục vụ: “Cô ấy uống nhiều không?”
Người phục vụ bì giọng nói của anh làm cho sợ đến mức thụt lùi một bước, sau đó sợ hãi giơ tay lên chỉ chỉ bàn ăn.
Nhìn theo hướng chỉ của người phục vụ, đột nhiên Tống Thanh Xuân giơ tay ôm cổ Tô Chi Niệm, người anh liền cứng ngắc lại, không giơ tay lên kéo cô ra, sau đó lại ngửi thấy mồm cô đầy mùi rượu, cô nói: “Anh Dĩ Nam, rốt cuộc anh cũng đến, anh có biết không, qua buổi trưa rồi! ”
Vẻ mặt của Tô Chi Niệm lập tức trở nên âm trầm, không hề nghĩ ngợi liền dùng sứcquăng cánh tay của cô trên cổ mình xuống, sau đó nhìn theo hướng của người phục vụ, thấy trên mặt đất có vài chai rượt, mặt càng trở nên lạnh lẽo hơn, gầm lên một câu với người phục vụ: “Người nào để cô cho cô ấy uống nhiều như thế?”
Người phục vụ bị quát có chút tủi thân, cúi thấp đầu không dám lên tiếng, trong lòng vẫn suy nghĩ, khách hàng là thượng đế, cô ấy muốn uống, cô sao dám không cho cô ấy uống?.