Vốn chỉ là ở tạm, cuối cùng Nhạc Phi lại không chịu đi. Bị Dịch Mạc Lặc đe dọa , cô an phận thủ thường,
không có làm loạn nhà của anh, nhưng thật ra cô rất vui vì có thể chỉ
huy anh làm này nọ. Nếu không phải”Mạc Lặc, em muốn ăn táo”, thì
chính là”Mạc Lặc, em đói bụng rồi” , nếu không nữa thì”Mạc Lặc, em muốn
xem báo” , tóm lại, chỉ cần có thể nói chuyện, cô liền bắt đầu, phải di
chuyển, cô liền thoái thác vết thương ở chân chưa tốt, biết rõ cô nói
dối, Dịch Mạc Lặc vẫn ngoan ngoãn làm theo, ai bảo anh nợ cô. Bởi vì vết thương ở chân Nhạc Phi chưa lành, mỗi đêm đều Dịch Mạc Lặc đều dùng nửa giờ giúp cô mát xa. Bởi vì thời gian này Nhạc Phi đều cùng Dịch Mạc
Lặc ngủ, nên Dịch Tuyên cũng từ từ khôi phục thói quen ngủ một mình
trước kia, không hề la hét muốn Nhạc Phi ngủ cùng nữa, ở chung nhiều
ngày, tình cảm ba người bọn họ càng lúc càng tốt, ban ngày Dịch Mạc Lặc
đi làm, nếu cô cần đi bệnh viện sẽ mang theo Dịch Tuyên, người bên ngoài đều nghĩ hai người là mẹ con, khen ngợi Dịch Tuyên thật ngoan, ngay từ
đầu cô đã không giải thích, dần dần cũng kiêu ngạo , bởi vì cô có một
‘’công chúa’’ dễ thương . “Thật thoải mái. . . . . .” Có người mát xa miễn phí, quá hạnh phúc . “Hôm nay đi làm còn đau không?” Anh đã rời khỏi
trung tâm thương mại nơi bạn gái làm viêc, bây giờ đang giúp đảm bảo an
toàn ở một gian triển lãm đồng hồ của công ty nào đó. “Không, giờ em mang giày thể thao, trừ phi có chuyện quan trọng mới đổi giày cao gót.” “Tóm lại là phải cẩn thận một chút, đừng làm cho anh chửi thề lần nữa.” “Tuân mệnh. Đúng rồi, anh không cảm thấy em rất lợi hại sao?” Cô đắc chí hỏi. “Chân gãy cho nên rất lợi hại?” “Không phải, ý em nói tháng này em không có đi
tìm anh, lúc trước không phải anh nói lả nhất định em sẽ không thể nhịn
được, giờ anh xem, em nhịn gần nửa tháng, có phải là rất lợi hại hay
không? Có phục em chưa?” Anh nhìn cô một cái, hỏi: “Em có biết tiểu Cần mấy tuổi không?” “Tám tuổi.” Tất nhiên là cô nhớ rất rõ mọi chuyện về 2 đứa nhóc kia. Anh cười cười, không nói thêm nửa chữ, tiếp tục giúp cô mát xa. Nhạc Phi ngây ngốc một chút, suy tư một lát mới
bỗng nhiên tỉnh ngộ —— đây không phải là thời gian anh bị cấm dục chứ? “Lâu như vậy?” Cô không tin hỏi lại. “Khi anh bận đến ngay cả thời gian ăn cơm ngủ
nghỉ đều không có, còn phải chịu đựng ứng phó sự huấn luyện Giang lão
cha, thì sẽ không có cơ hội muốn những thứ này.” Anh ăn ngay nói thật. Nhạc Phi bội phục, lại giật mình không
đúng.”Nhưng mà anh nói mẹ Tuyên Tuyên sinh con bé xong mới mất, nếu anh
không làm, Tuyên Tuyên từ đâu chui ra?” Cô tò mò. Dịch Mạc Lặc liếc mắt một cái, không có ý định giải thích, nằm xuống trở mình chuẩn bị ngủ. Nhạc Phi không cho anh né tránh vấn đề.”Đây là
một vấn đề rất mâu thuẫn, giải thích mau, nếu như không có XXX, Tuyên
Tuyên ở đâu ra? Nói mau!” “Anh muốn ngủ, ngủ ngon.” Lời nói ngắn gọn, nhanh chóng tắt đèn. “Dịch Mạc Lặc, ngồi dậy cho em, em cũng không
phải là người không có lí lẽ như vậy, chuyện trước kia như thế nào em
không so đo, em chỉ muốn lời nói thật mà thôi, anh nói ra, em sẽ không
trách anh!” Cô lay lay người, không cho anh ngủ. Nếu con gái nói sẽ không trách thì chắc chắn là trách cứ nặng nề. Dịch Mạc Lặc bất động như núi.”Không phải em nói mệt chết, rất muốn ngủ sao?” “Còn lâu em mới mệt, anh. . . . . .” Anh xoay người, đè cô xuống.”Nếu không mệt, vậy
làm một chút chuyện khác đi. . . . . .” Lời nói cuối cùng dừng ở môi cô, làm cho cô không thể mở miệng hỏi. Kích tình qua đi, Nhạc Phi thở phì phò tựa vào ngực anh. “Anh thật đáng ghét!” “Quá khen .” Anh được thỏa mãn nên đương nhiên tâm tình rất tốt, hoàn toàn nghe theo cô. “Anh rất đáng giận!” Rõ ràng cô sẽ không so đo
chuyện trước kia, thật sự không hiểu vì sao anh lại giữ bí mật, chẳng lẽ còn chưa xem cô là bạn gái sao? Dịch Mạc Lặc không lên tiếng, thò tay ăn đậu hũ của cô. “Chắc không phải là anh chỉ muốn thân thể em thôi chứ?” Cô căm tức chất vấn lung tung. “Nếu anh chỉ muốn thân thể của em, em đã sớm là của anh rồi, còn chạy trốn được sao?” Anh dõng dạc trả lời. Ai da, người đàn ông này lại dám kiêu ngạo, cô hất tay anh ra, nhưng lại bị anh bắt lại. “Người theo đuổi em cũng không ít!” Nếu bàn về sự kiêu ngạo, cô cũng rất có tiền đồ. Tay anh hơi thả lỏng.”Vậy. . . . . . Muốn anh thả em đi sao?” Nhạc Phi nắm chặt tay anh.”Anh dám!” Hu hu hu , cô thật vô dụng. “Cho dù em muốn, anh cũng sẽ không thả em đi đâu.” Anh ôm chặt cô, vòng tay siết lại. Người con gái này rất giống loài bướm, chỉ thích bay lượn một mình, không biết phía sau đã hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt
tham lam, thật vất vả mới làm cho cô ngừng lại, đậu trên tay của mình,
không có chuyện dễ dàng cho phép cất cánh. “Vậy anh phải nhớ đừng làm cho em chán. . . . . .” Cô vươn đầu lưỡi, liếm môi của anh, thần thái cực kỳ gợi cảm. Chuyện quan hệ của trai gái, cô không hề có kinh nghiệm, nhưng may mắn là tinh thần học hỏi và sự lĩnh ngộ đều rất mạnh, xem như là học đi đôi với hành. “Em đang quyến rũ anh sao? Chậc chậc, giờ thì
ngược lại anh muốn hỏi có phải em chỉ ham muốn cơ thể của anh hay
không?” Nhạc Phi lật người, dựa vào ngực anh, đôi mắt
sáng bừng lên, lúm đồng tiền hiện ra: “Em không chỉ muốn thân thể của
anh còn muốn lòng của anh, tất cả của anh ——” lời ngon tiếng ngọt, cô
cũng không thua anh. “Lần trước lúc anh họ của em tới thăm, đã nói với anh một chuyện thú vị.” “Anh ấy nói cái gì?” “Anh ấy nói em đặc biệt cảm thấy hứng thú với những bé trai.” Nhạc Phi đột nhiên cứng cả người. Đầu ngón tay Dịch Mạc Lặc tiếp tục âu yếm phần lưng của cô, chậm chạp hỏi: “Tại sao lại như vậy?” “Cái này. . . . . . Lần trước không phải em nói trẻ con giống như Thiên Sứ, cho nên em rất thích hay sao.” “Anh ấy còn nói. . . . . . Em cũng nói trợ lý giúp em giới thiệu những người cha độc thân, đây là ý gì?” “Cái đó. . . . . .” Cái ông anh họ chết tiệt, cô còn giới thiệu khách hàng cho anh ta, mà giờ dám bê đá đập chân cô, chờ cô quay lại anh ta sẽ chết rất khó coi.”Đột nhiên em mệt mỏi quá, ngủ
ngon.” Xoay người, ngủ. Dịch Mạc Lặc không khách khí cười vang, ôm cô từ sau lưng, lẩm bẩm: “Anh biết em có một bí mật, anh sẽ không ép em nói.” Tim Nhạc Phi đập bình bịch bình bịch, vừa nãy
còn nghi ngờ tình cảm của anh với cô, không ngờ bây giờ đổi lại thành cô lừa gạt, ai ai ai. . . . . . Thật là…… “Cái đó, em. . . . . .” “Hừ, anh không vội, chờ em chuẩn bị tốt rồi nói
cho anh nghe. Thứ bảy này đi cùng anh đến một chỗ được không?” Giữ cô ở
bên cạnh còn quan trọng hơn bí mật của cô. “Được.” Một chữ đồng thời trả lời cả hai câu. Anh nói đợi cô chuẩn bị tốt, cô vốn cho là mình đã chuẩn bị xong, không ngờ đến lúc này mới giật mình. Kỳ thật cũng không nên nói là bí mật, đây chẳng qua là một sự tiếc nuối nho nhỏ thôi. . . . . . Thứ Bảy, trời nắng đẹp. Hiển nhiên là hàng năm, Dịch Mạc Lặc đều mang
theo bọn nhỏ tới đây, cho nên sáng sớm bọn nhóc liền biết rõ mình phải
đi đâu. Xe rời khỏi nội thành chuyển hướng lên núi, ven
đường khúc khuỷu giống như một cung đường chết, đi vô cùng, nhìn không
thấu, khoảng trời chợt lóe rồi biến mất, bên kia là vách núi trập trùng, như thể chướng ngại vật trên đường đời. Không biết qua bao lâu, thật
vất vả, cuối cùng cũng đến được nơi đó – một tòa tháp nghiêm trang. Nhạc Phi không hỏi, đại khái đoán ra đây là nơi
nào, yên lặng đi theo anh. Quả nhiên, Dịch Mạc Lặc đứng trước một bài
vị, đó là một người đàn ông trẻ tuổi, tươi cười sáng lạn, cũng đã có
người viếng sớm hơn cả bọn họ, bởi vì trên bàn có một lá thư, tế bái
xong, cô dẫn tiểu Cần và tuyên Tuyên ra ngoài nhìn về phía dưới chân
núi. Dịch Mạc Lặc đi một mình đến bên kia đọc lá thư. Khi còn trẻ hết sức lông bông, nên bây giờ anh dùng mười năm để sám hối. Cho đến hôm nay, thấy lá thư này, rốt cục mới có cảm giác được giải thoát. Năm ấy sinh nhật bạn, bọn họ cùng nhau chạy đến
bờ biển thịt nướng mừng sinh nhật, náo nhiệt chúc mừng Thọ Tinh, nghe
thấy chuông điện thoại di động, là cha gọi, ông bắt anh phải về nhà lập
tức, anh không muốn, dù sao cũng còn đang cao hứng, nhưng bạn anh không
muốn vì mình mà gây bất hòa giữa hai người, cho nên qua loa thêm một
chút rồi chấm dứt. Anh lái xe đến bờ biển, lúc trước đã từng thấy
chú của mình uống say xảy ra tai nạn xe mà mất, cho nên trước khi chú
mất anh đã hứa sẽ không uống rượu, bởi vậy đêm nay chưa thấm một giọt
nào, vốn định đưa Thọ Tinh về nhà, ai ngờ cha lại gọi điện thoại tới bắt anh lập tức trở lại, Thọ Tinh cũng đòi lái xe, vì thế mọi người đều tự
về nhà. Cha anh đợi một đêm, vừa nhìn thấy anh không hỏi nguyên do đã tức giận trách cứ, tâm tình không tốt anh cãi lại, hai
người làm căng lên, anh căm phẫn mà đá cửa trở về phòng. Gần giữa trưa, anh nhận được một cuộc điện thoại tới báo Thọ Tinh xảy ra tai nạn xe cộ, anh nhanh chóng chạy đến bệnh
viện, nhưng ngay cả nhìn mặt bạn lần cuối cũng không được thấy; anh hối
hận nếu như nhất quyết đưa bạn về, thì bây giờ người bạn tốt nhất của
anh cũng sẽ không ở đây. Sau khi cha anh biết được, chỉ vẻn vẹn đổ thừa rằng là do bạn anh đòi lái xe. Không —— Nếu lúc ấy cha anh không gọi điện thoại bắt anh
phải lập tức về nhà, mà anh cũng không ngoan ngoãn nghe lời…, thì bạn
tốt của anh cũng sẽ không ra đi sớm như vậy, anh giận cha cũng hận chính mình, từ đó về sau quan hệ cha con càng như nước với lửa. Anh chỉ dám đi viếng bạn một lần, sau đó không
còn dũng khí đi đối mặt, chỉ cần thấy di ảnh của bạn tốt anh sẽ nhớ tới
một đêm cuối cùng bên bờ biển. . . . . . Anh muốn tự kiểm điểm, bán xe máy của mình coi
như đồ cúng, nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ, mỗi tháng đều gửi thêm một
khoản tiền trợ cấp cho cha mẹ của bạn tốt, liên tục mười năm chưa từng
gián đoạn. Lá thư hôm nay viết bọn họ sắp cùng đứa con út
sang Canada định cư, tiền lúc trước anh gửi đều được gửi lại chùa, cho
dù anh có liên lạc, bọn họ cũng không trả lời, bởi vì bữa tiệc sinh nhật đó là do anh khởi xướng, khiến cho bọn họ mất con. Biết rõ Dịch Mạc Lặc không sai, nhưng bọn họ vẫn trút giận lên anh, dày vò anh để vơi bớt nỗi đau trong mình. Mười năm
sau mới vơi bớt đau xót, không đem hết sai lầm trút lên anh nữa, bọn họ
cũng không dám nói tha thứ hay không, bởi vì thật ra chẳng có kẻ nào
sai, chỉ có thể nói là số mệnh của từng người, bọn họ cũng an ủi anh,
không cần lo lắng. Đây là sự thật sao? Thật sự đúng như vậy sao? Dịch Mạc Lặc nhắm mắt lại, nước mắt từ hốc mắt
tràn ra. Mỗi khi nhớ tới bạn tốt, trong lòng trừ tràn đầy hối hận, anh
vẫn hi vọng ai đó có thể nói cho anh những lời này —— không phải lỗi của anh! “Mạc Lặc, anh có khỏe không?” Nhạc Phi chậm rãi đến gần, ôm vai anh “Bọn nhỏ đâu?” Anh quay đầu lại chỉ nhìn thấy Nhạc Phi. “Em để bọn nhỏ chơi phía bên kia, anh không sao chứ?” “Đó là người bạn tốt nhất của anh, bọn anh là
bạn học, sinh nhật năm ấy, anh chuẩn bị một bữa tiệc sinh nhật cho bạn
mình, bạn anh uống rượu mà anh lại quá sơ xuất không đưa hắn về nhà, kết quả hắn xảy ra tai nạn xe cộ qua đời. . . . . . Cha mẹ bạn anh không
thể tha thứ anh, mà chính anh cũng vậy. Cho tới bây giờ, lá thư này. . . . . . Mới khiến cho anh cảm thấy nhẹ lòng.” Anh thản nhiên trần thuật
lại chuyện cũ năm đó.”Nếu không phải anh, hắn cũng sẽ không chết sớm như vậy.” Nhạc Phi cầm tay anh. “Kỳ thật không phải là anh không muốn bọn họ tha thứ cho mình, mà là anh không muốn tha thứ cho chính mình. . . . . .
Đến giờ anh vẫn làm không được, nhưng thật ra đây không phải là lỗi của
anh. Có thời điểm, chúng ta không thể nào làm hoàn hảo được tất cả mọi
việc, chỉ cần hết sức là tốt rồi, anh phải học được việc tha thứ cho
chính mình, giống như em. . . . . .” “Em vẫn cho là cuộc sống của em hoàn hảo, có cha mẹ yêu thương, gia cảnh rất tốt, diện mạo, cá tính, thậm chí năng lực
cũng đều xuất sắc, em rất tự tin, thậm chí không biết là mình có bất kỳ
khuyết điểm nào hay không. . . . . . Trước kia em rất kiêu ngạo.” Nói
tới đây, Nhạc Phi cười nhạt.”Em thích trẻ con, cảm thấy bọn chúng thật
đáng yêu, tin là sẽ có ngày mình có thể trở thành một người mẹ hoàn hảo, giống như mẹ em vậy . . . . . Ước mơ của em là làm một bà mẹ tuyệt vời. . . . . . Nhưng mà, ước mơ này bị một thông báo của bác sĩ nói khả năng làm mẹ của em không lớn đánh vỡ.” Ngày đó, bác sĩ nói rất nhiều rất nhiều, nhưng
một chữ cô cũng nghe không lọt, chỉ nhớ rõ khả năng có con của cô là cực kỳ bé nhỏ, cô thích trẻ con như vậy, nhưng kết quả lại là cô không thể
làm mẹ, thậm chí cô không dám nói cho cha mẹ biết. Không sinh đẻ đã trở thành một loại bệnh thời
văn minh, nhưng đối với một người muốn có đứa nhỏ mà nói cũng là chứng
bệnh thống khổ nhất. “Em vẫn cho là em đã làm sai chuyện gì, nếu
không tại sao em không thể có được đứa con của chính mình, em đã khóc
rất nhiều nhưng hôm sau vẫn phối hợp với bệnh viện bắt đầu kiểm tra liên tiếp, nguyên nhân vẫn không thể tìm ra. Thật ra đây không phải bí mật
của em, chỉ là. . . . . . Tiếc nuối thôi, nếu tương lai chúng ta kết
hôn, em cũng không thể giúp anh sinh con, xin lỗi. . . . . .” Mỗi câu nói của cô đều mang theo từ xin lỗi, Dịch Mạc Lặc nghe xong tất cả, nhìn cô. “Em chỉ cần ở bên cạnh anh là đủ rồi.” Anh ôm cô nói, “Chúng ta cũng không hoàn hảo, nhưng có thể ở cùng nhau là được
rồi, đúng không?” Mắt Nhạc Phi rưng rưng chăm chú nhìn anh. “Tiểu Phi, chỉ cần ba người bọn em ở bên cạnh anh, anh đã cảm tạ lắm rồi.” Không ai là hoàn hảo, tất cả mọi người đang tìm
một thứ thích hợp nhất cho mình, không phải bởi vì đối phương hoàn hảo,
mà là sự tồn tại của đối phương làm chính mình hoàn hảo. Bọn họ, tìm được lẫn nhau rồi. Có bí mật thật là mệt. Nhưng mà cô cũng không cho rằng đây là bí mật,
đây chẳng qua là sự tiếc nuối mà thôi, sau khi giải tỏa sự tiếc nuối đó, cô cảm thấy thế giới thật tốt đẹp. Mùa xuân đến, Viên Viên là người đầu tiên cảm nhận được. “Tổng giám, gần đây tâm tình của chị tốt lắm à?” “Cũng không tệ lắm.” Cả tình yêu lẫn sự nghiệp
của cô đều tốt. Ngày hôm qua bọn họ còn nói tuần này phải về nhà một
chuyến, để cho anh ra mắt cha mẹ cô. Viên Viên làm như lơ đãng hỏi: “Cho nên chị sẽ tha thứ cho em tội lần trước mà phải không?” Thiếu chút nữa đã quên mất vấn đề muốn hỏi, Nhạc Phi ngoài cười nhưng trong không cười xoa xoa cằm Viên Viên.”Thành thật nói cho chị biết, em bị hắn ăn bao lâu rồi?” “Tiểu Phi.” Đột nhiên Khâu Lực đứng ở phía sau các cô từ lúc nào. Ngay cả cái tiếng bước chân cũng không có, hù chết các cô đó. “Hi! Khâu Lực.” Nhạc Phi vội vàng dừng tay, buông tha cho trợ lý. “Anh đến gần đây làm việc, đúng lúc giữa trưa,
nên thuận đường lại đây muốn mời em đi ăn một bữa cơm.” Đột nhiên Khâu
Lực trực tiếp nói thẳng mục đích của anh ta. “Thật vậy sao? Được, đợi chút. . . . . .” Nhạc
Phi xoay người hướng nháy mắt với trợ lý, hỏi: “Viên Viên, trưa hôm nay
chị có hẹn gặp khách hàng không?” Viên Viên thông minh lật xem cuốn sổ trả lời:
“Có, hôm nay tổng giám gặp mặt Hứa chủ tịch của ‘ Tam Thái kiến thiết’.” “Ai, xui quá! Thật là, sao mỗi lần chúng ta ăn
cơm đều bị như vậy, Khâu Lực, thực xin lỗi, xem ra ngay cả cơ hội ăn một bữa cơm chúng ta cũng không có.” “Đúng vậy, thực tiếc, em đã có hẹn với khách,
vậy lần sau đi. Anh về tổng công ty trước.” Khâu Lực cũng không thèm
chào Viên Viên, xoay người bỏ đi. Viên Viên ra vẻ tiếc của: “Tổng giám, Khâu quản lí thích chị đó.” “Chị không thích anh ta.” Ngay cả chào hỏi cũng không, không gia giáo. “Nhưng mà, em cảm thấy anh ta cũng tốt mà! “Cái tên kia lòng tự trọng cao ngất trời, cho dù lý do từ chối là cái gì, cũng sẽ không làm cho anh ta lùi bước, không
bằng giả bộ ngu ngốc một chút, mất công lại đắc tội với anh ta. Lần sau, nếu anh ta lại tới tìm chị, em nhớ làm bộ không cẩn thận tiết lộ tin
tức chị đã có bạn trai cho anh ta, để cho tự anh ta rút lui có trật tự
còn đơn giản hơn nhiều.” Bởi vì là quan hệ học trưởng học muội, cô đã
quá rõ con người anh ta, tự nhiên cũng sẽ giữ một khoảng cách nhất định, không nóng không lạnh. Tổng giám có bạn trai? Hai mắt Viên Viên sáng lên . “Có phải là người kia hay không nhỉ?” Cô ngây
thơ hỏi, lúc tổng giám bị thương nằm viện , chỉ có ba người đến thăm,
trừ mình cùng Phó Tử Kỳ ra, cũng chỉ còn lại. . . . . . “Không nói cho em đâu, nếu nói cho em biết, chẳng khác gì tuyên cáo toàn thiên hạ.” Viên Viên bĩu môi ai oán thay mình cãi lại, “Không dám đâu. . . . . .” “Ai bảo em có một người bạn trai chỉ sợ không thể làm cho thiên hạ đại loạn chứ!” “Tử Kỳ không phải người như vậy mà. . . . . .” Viên Viên líu ríu thanh minh cho bạn trai mình. “Trưa nay không cần đặt cơm hộp cho chị .” “Vì sao?” “Bởi vì chị có hộp cơm tình yêu bạn trai làm.” Cô cười ngọt ngào. Thật ra, tài nấu nướng của cô tốt hơn anh, nhưng tình yêu của anh là vô giá. Thứ bảy này bọn họ sẽ đi Đài Trung. Dịch Tuyên hưng phấn chạy loạn trong phòng, Nhạc Phi giúp hai đứa nhỏ chuẩn bị hành lý. “Tiểu Cần, con có muốn mang theo đồ chơi không?” “Con không phải Tuyên Tuyên.” “Con đi tắm rửa trước đi, dì tự chuẩn bị là được rồi.” Rõ ràng chỉ là một học sinh tiểu học, lại như một ông cụ non,
haiz, tiểu Cần đáng thương của cô. Dịch Cần chậm chạp chưa chịu đi, một lát sau lại hỏi: “Dì ơi. . . . . . Chúng ta sẽ đi đến gặp cha mẹ dì sao?” “Đúng vậy, nhưng con không cần sợ, ba mẹ dì tốt
bụng lắm, khuyết điểm duy nhất của ba dì chính là hay lớn giọng, nhưng
tâm địa rất tốt, giống mẹ của dì.” Mấy năm này cha cùng mẹ đi làm từ
thiện nhiều, tính tình cũng ôn hòa hơn rất nhiều, nếu không, cô cũng
không dám mang theo người đàn ông ý đồ nhúng chàm con gái của ông năm đó trở về. . . . . . Mà thật ra vốn là con gái của ông có ý định nhúng
chàm đối phương. Dịch Cần nhẹ nhàng cúi đầu, vẻ mặt do dự, rồi
lại ngẩng đầu nhìn Nhạc Phi xong lại cúi đầu, lặp đi lặp lại nhiều lần. “Tiểu Cần, tuy rằng dì không phải là mẹ đẻ của
con, nhưng con có thể xem dì là bạn bè, có việc thì hỏi đi, đừng suy
nghĩ quá nhiều, dì biết con còn chưa chấp nhận dì, nhưng ít nhất chúng
ta vẫn là bạn bè, không phải sao?” Cô thử hướng dẫn cậu nhóc biểu đạt
tâm sự của mình. “Không phải. . . . . . Không phải là con không có tiếp nhận, con rất thích dì. . . . . .” Ha ha, quả nhiên cô là người gặp người thích.”Vậy sao con lại ấp a ấp úng?” “Lần đầu tiên ba ba đi ra mắt với dì, hai người
bọn con. . . . . . có thể cùng đi sao?” Trong mắt của hắn lóe một tia e
ngại. “Con không muốn đi phải không?” Lần đầu tiên. . . . . . Thật ra đã vài trăm lần rồi. Dịch Cần mím môi, “Đương nhiên không phải, con
rất muốn đi, chỉ là. . . . . . Lần đầu tiên ba ba đi, bọn con cũng đi
theo, có thể nào, có thể nào làm cho người nhà của dì có ấn tượng xấu
hay không, dù sao. . . . . . Ba ba cũng mang theo hai đứa con riêng.” Nhạc Phi nghe xong vui không nổi.”Ai nói với con hai đứa là con riêng?” Vẻ mặt của hắn trở nên ảm đạm.”Trước kia, con đã hiểu được ý nghĩa của từ ‘ con riêng ’, vài hàng xóm vụng trộm nói
trước mặt bọn con, bọn họ cho rằng cho dù bọn con nghe thấy cũng không
hiểu, thật ra con đều hiểu được, chúng con đúng là con riêng, cho nên
không phải bọn họ nói lung tung.” Nhạc Phi dang tay ra ôm lấy Dịch Cần, vỗ nhè nhẹ lưng của hắn, trấn an.”Tiểu Cần, con và Tuyên Tuyên là bảo bối ba mẹ
yêu nhất, ba con chỉ còn lại có hai người các con, bọn con tuyệt đối
không phải là con riêng.” “Nhưng mà sau khi dì kết hôn với ba ba, bọn con sẽ trở thành con riêng, không phải sao?” “Dì nói không phải là không phải! Sau nàychưa
chắc dì đã kết hôn với ba con, cho dù tương lai có kết hôn, dì cũng
không giống như mẽ kế của Lọ Lem ngược đãi hai đứa con, dì tiểu Phi có
hai con là đủ rồi, sẽ không sinh thêm em bé khác, cho nên, dì bà ba con
chỉ có con và Tuyên Tuyên, biết chưa?” Dịch Cần ngẩng đầu, nước mắt chảy xuống. “Tiểu Cần, đừng khóc . . . . . .” Ai nha, vì sao lại thế này, đã nói không được gì ngược lại hại cậu nhóc càng buồn hơn. “Dì tiểu Phi, dì nhất định phải sinh em bé, nhất định phải sinh. . . . . .” “Vì sao? Có phải hai đứa còn muốn có em trai em gái không?” Dịch Cần lắc đầu, nức nở giải thích: “Không
phải. . . . . . Bởi vì, bởi vì con và Tuyên Tuyên thật ra. . . . . .
không phải, không phải là con của ba ba.” Hắn cắn môi dưới, cố gắng hết
sức nói lời này ra khỏi miệng. Nhạc Phi ngây ngốc một chút.”Tiểu Cần, con đương nhiên là con của ba ba, nếu không chẳng lẽ hai đứa chui từ trong đá ra
sao?” “Bọn con thật sự không phải là con của ba ba,
bởi vì con từng nghe ba ba cãi nhau với cha ruột của con qua điện thoại
rất lâu. . . . . . Hình như là cha ruột không nghĩ muốn có bọn con. . . . . .” Cậu nhóc càng khóc thảm thiết hơn, nhìn thấy
được cậu nhóc đã phải chịu đựng áp lực quá lớn này rất lâu, chưa từng
nói bí mật này ra, lúc này trong lòng cô biết không nên giải tỏa hết mọi nghi vấn, mà là phải trấn an đứa nhỏ thoạt nhìn như đã trưởng thành rất nhanh này. “Tiểu Cần, con đã hỏi ba ba chưa?’’ Hắn lắc đầu.”Chưa. . . . . . Con không dám hỏi,
sợ hỏi, ba ba cũng sẽ không quan tâm con nữa.” Đến lúc đó bọn họ sẽ trở
thành cô nhi, không ai yêu thương. “Vậy con có yêu ba ba không? Yêu bva ba bây giờ của con?” Dịch Cần lau đi nước mắt, dùng sức gật đầu.”Con yêu ba ba!” Cô mỉm cười, sờ sờ đầu của cậu nhóc nói: “Vậy là tốt rồi, chỉ cần con yêu ba ba, mọi chuyện khác không quan trọng, con
chỉ cần ngoan ngoãn làm đứa con ngoan là tốt rồi, ba ba sẽ không hai
đứa, biết không?” “Nhưng mà, nếu như cha mẹ của dì không thích bọn con thì làm sao bây giờ? Con biết ba ba rất thích dì, ngoại trừ dì tiểu Phi, con chưa từng thấy ba ba đối xử với người nào tốt như vậy, chắc
chắn là ba ba rất rất rất thích dì, nếu bởi vì hai đứa con hại hai ngươi không thể kết hôn, vậy phải làm sao bây giờ?” “Cho dù không kết hôn, dì vẫn là dì tiểu Phi của hai đứa, cũng sẽ yêu các con và ba ba con. Dì còn nhớ rõ không phải là
con đã từng nói với Tuyên Tuyên là dì sẽ đưa táo độc cho hai đứa ăn
sao?” Nhạc Phi cố ý trêu cợt. Dịch Cần nhanh chóng làm sáng tỏ.”Đúng vậy, đúng vậy tại lúc đầu con nói lung tung, giờ con rất thích dì tiểu Phi.” Nói
xong, khuôn mặt của cậu nhóc đỏ ửng lên. “Vậy là tốt rồi, về sau chuyện này không cần nói lại, hia đứa mãi mãi là con của ba ba —— chỉ cần nhớ kỹ chuyện này là
tốt rồi, biết chưa?” Trẻ con vẫn là trẻ con, rất đáng yêu. “Dạ.” Dỗ hai bảo bối ngủ, theo thường lệ Nhạc Phi quang minh chính đại đi vào phòng bạn trai. “Cám ơn em đã trấn an tiểu Cần.” “Đó là việc em phải làm .” Cô nằm phịch xuống
giường, ngày mai phải đi sớm, nên cô muốn ngủ nhiều một chút, chuẩn bị
tinh thần mới có thể đối phó người cha ngoan cố kia . “Tức giận?” Bình thường người ghét nhất bị giấu diếm như cô lại không hỏi gì? “Tức cái gì?” Cô hỏi lại. “Anh chưa nói sự thật.” “Em cũng không giấu anh một chuyện còn gì? Cho
dù anh không phải là cha đẻ của bọn nhỏ, em cũng vẫn thương bọn nhóc,
mới đầu em thích bọn nhóc cũng không phải vì anh mà.” Dịch Mạc Lặc tự giễu mình.”Càng lúc anh càng cảm thấy em yêu anh là bởi vì hai đứa nhỏ kia.” “Bây giờ anh mới biết à! Quả thật, nếu như không có bọn nhỏ, giá trị của anh cũng chẳng còn mấy đâu!” Cô cười to, chui
vào trong lòng ngực của anh. “Tuy rằng bọn nhỏ không phải là ruột thịt của anh nhưng cũng là cháu trai và cháu gái của anh.” “Anh trai anh?” “Phải, ở Đài Bắc anh gặp bạn gái trước của anh
trai anh, lúc ấy tiểu Cần túm lấy váy của cô ấy, trong tay cô ấy còn ôm
Tuyên Tuyên, cô ấy nói cho anh biết hai đứa nhỏ là con của anh trai anh, nhưng anh trai anh lại muốn đi Mĩ du học, quyết định chia tay với cô,
cũng cho một khoản tiền chia tay, từ nay về sau không quan tâm đến bọn
nhỏ nữa. Cô là một người con gái, lại một thân một mình, sao có thể nuôi được hai đứa nhỏ? Bởi vậy quyết định đưa bọn nhỏ vào cô nhi viện, anh
không đồng ý, nên dẫn hai đứa nhỏ về nhà chăm sóc, bảo cô ấy nói chuyện
rõ ràng với anh trai anh, dù sao anh cũng chỉ là người ngoài cuộc không
thể tham gia, sau đó anh lại nghe được tin cô ấy tự sát. . . . . . Anh
gọi điện thoại cho anh trai, nhưng vì tiền đồ trước mắt mà anh trai anh
không muốn nuôi bọn nhỏ, khi đó tiểu Cần còn nhỏ, không ngờ nó lại nhớ
kỹ như vậy. Tất cả là tại anh, anh không nên để bọn nhỏ biết chuyện này, đối với bọn chúng mà nói, bị cha mẹ ruột vứt bỏ là điều đau khổ nhất.” “Vì sao anh không nói cho cha mẹ anh biết?” “Anh có nói. Bọn họ không tin, tưởng anh ở bên
ngoài xằng bậy lại đổ lỗi cho anh trai anh. . . . . .” Anh cười chua
xót, “Cho nên em nói xem , anh còn cần tìm bọn họ sao?” “Không sao, bọn nhỏ có anh là đủ rồi, về sau
chúng ta coi như là cha mẹ chăm sóc bọn chúng thật tốt, hơn nữa bọn nhỏ
cũng phải có ông ngoại bà ngoại .” “Em muốn gả cho anh thật à?” “Không có .” Nhạc Phi nhún nhún vai, thoải mái
nói: “Anh không muốn kết hôn chúng ta sẽ không, anh muốn kết hôn chúng
ta sẽ làm.” Mọi chuyện đều do anh quyết định, cô quá tốt rồi nhỉ? “Nếu anh muốn kết hôn, nhưng cô dâu không phải em thì sao?” Anh bỡn cợt hỏi. Cô cười híp cả mắt.”Mang theo hai đứa nhỏ kết
hôn rất cực khổ, không bằng tặng bọn nhỏ cho em được không? Em nhất định sẽ chăm sóc tốt cho bọn nhỏ.” Hắc hắc, như vậy cô cũng không mất mát
gì, ít nhất cũng có thể đóng gói mang đi được hai thứ. “. . . . . .” Không tốt, mặt bạn trai biến sắc rồi, nhanh
chóng trấn an.”Được rồi được rồi, nói cho anh cười thôi, sao em có thể
không muốn anh chứ, nếu anh kết hôn, cô dâu không phải em, em nhất định
sẽ tới hôn lễ bắt cóc anh, được chưa?” Cái câu trả lời này còn đỡ hơn câu trên, cho nên anh miễn cưỡng chấp nhận. Anh nhéo nhéo cái mũi của cô.”Em có chắc là ngày mai ba e sẽ không đạp anh ra khỏi cửa lần nữa không?” Anh vẫn nhớ rõ đêm phấn khích mười năm trước
kia, Nhạc bá bá vọt vào cửa phòng, thấy anh chỉ mặc quần lót, cầm cái
cây treo quần áo bên cạnh xông vào, hại anh chạy trối chết, hi vọng lần
này có thể chừa chút mặt mũi cho anh. Ách. . . . . . Cái này. . . . . . Có nên đi không nhỉ? Thật ra. . . . . .cô cũng không chắc lắm, nếu như là sự thật, cùng lắm thì cùng nhau bị đuổi ra khỏi nhà thôi!