Ta là Thực Sắc

Chương 7: Giờ làm việc của chúng tôi



Tôi
nheo mắt quan sát Thịnh Du Kiệt, chẳng lẽ, người này có đoạn tụ chi phích?

Nhưng
mà, nếu bị hắn đoạt mối làm ăn, tôi đây về sau như thế nào tại chỗ này làm mưa
làm gió đây?

Vì thế,
tôi kiên quyết không nhượng bộ, tuy rằng trên mặt vẫn bình thường, nhưng thanh
âm hạ thấp vài phần, bao hàm uy hiếp: “Ta nói tiểu Thịnh a, nói như thế
nào, tại bệnh viện này, ta cũng là tiền bối, chẳng lẽ ngươi muốn tranh giành
cùng tiền bối ta đây hử?”

Ta lấy
cái kệ ném chết ngươi!

Nghe
vậy, đôi mắt dài hẹp của Thịnh Du Kiệt hơi khép, khóe mắt độ cong càng dài,
giống hệt hồ ly, trong giảo hoạt có yêu mỵ, trong yêu mỵ có gian trá, trong
gian trá có trêu tức, trong trêu tức có vô số ác ý, anh ta nói với tiểu chính
thái phiên bản Hàn Quốc: “Như vậy, ngươi đến cho vị tỷ tỷ kìm lòng không
đậu thích nhéo mông người khác kiểm tra đi.”

Bùm
bùm, mấy tia sét đánh trúng ngay tôi, nháy mắt nướng tôi thành tiểu heo mẹ
chiên dầu, từ lỗ phun ra từng cụm từng cụm khói.

Tiểu
chính thái tuy rằng bề ngoài là phong cách Hàn quốc, nhưng trong lòng vẫn là
một trái tim rất bảo thủ.

Tư tưởng
của người Trung Quốc, nghiêm khắc tuân thủ lời dạy nam nữ hữu biệt, lập tức nắm
chặt lưng quần của mình, dùng ánh mắt đề phòng nhìn tôi, sợ tôi bỗng dưng xúc
động, nhào lên bắt hắn lột sạch. Hắn túm lấy Thịnh Du Kiệt, cầu xin: “Bác
sĩ, ngươi giúp ta kiểm tra đi.”

Thịnh
Du Kiệt nhìn về phía tôi, gương mặt vốn dĩ thanh tú nhưng hiện tại trong mắt
tôi không khác gì vẻ mặt đầu heo bày ra thần sắc thắng lợi, anh ta ra vẻ bất
đắc dĩ nói: “Bác sĩ Hàn, thật ngại quá, bệnh nhân này muốn ta khám, như
vậy đành phải đi ngược lại ý muốn của ngươi.”

Tôi đem
ngụm máu đang trào lên cổ họng nuốt xuống, liều mạng cười gượng: “Không có
việc gì, chúng ta tôn trọng ý nguyện của bệnh nhân.”

Lúc đầu
vốn tưởng rằng cái này đã là thời khắc khuất nhục nhất, không nghĩ tới tiểu
chính thái phiên bản Hàn Quốc vẫn còn lo lắng, dùng ánh mắt đang nhìn sói mẹ
nhìn tôi chằm chằm, nói: “Ngươi, ngươi ra ngoài, ta sợ ngươi nhìn
lén!”

Tôi lại
lần nữa bị đả kích đến ngất đi tại chỗ.

Mẹ nó
chứ, cư nhiên bị hắn đoán ra tâm tư của tôi.

Khóe
miệng Thịnh Du Kiệt vẫn duy trì độ cong hoàn mỹ chết tiệt: “Bác sĩ Hàn, vì
tôn trọng nguyện vọng của bệnh nhân, phiền ngươi ra ngoài một chút đi.”

Tôi nén
giận, đi từng bước, khuất nhục ra khỏi phòng.

Đi trên
hành lang, lồng ngực tôi khó chịu muốn phun ra máu, để phát tiết, tôi một quyền
đấm lên vách tường.

Chung
quanh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ còn lại có tiếng vang “Tí tách, tí
tách”, không phải đồng hồ báo thức, mà là…

Mồ hôi
lạnh của tôi.

Sao lại
đau như vậy a?

Tôi rút
tay về, thật cẩn thận thổi mu bàn tay, nước mắt ứa ra. Trong phim thần tượng
nam nhân vật chính sau khi đấm tường đều là bộ dạng không có việc gì sờ sờ vuốt
vuốt tay sao? Không ngờ nguyên lai là lừa gạt dân chúng thiện lương chúng tôi.

Tôi hít
thật sâu vài ngụm không khí mang theo mùi cồn khử trùng của bệnh viện, sau khi
đi qua một vòng tuần hoàn trong cơ thể, lại phun ra khí thải, để mình không tức
đến mức núi lửa bùng nổ.

Tiểu
chính thái phiên bản Hàn quốc, chim nhỏ kia của
ngươi, cho dù cắt xuống ngay cả nhét kẽ răng của ta đều không đủ.

Làm như
quý giá lắm ấy.

Còn có
cái tên Thịnh Du Kiệt kia, cư nhiên ra ám chiêu. Không phải chỉ là tôi nói muốn
nhéo mông hắn sao? Nhưng tôi nói nhéo mông hắn, chính là một loại tưởng tượng,
còn không có trở thành sự thật, hắn nếu sáng suốt, nên chờ tôi nhéo mông hắn
xong, nghĩa là chờ loại tưởng tượng này trở thành sự thật sau đó hãy đến trả
thù tôi.

Hắn
hiện tại làm như vậy, thật sự là âm hiểm.

Tôi nhe
hàm răng vàng to, há cái miệng rộng như bồn máu, muốn vọt vào phòng, cầm dao
phẫu thuật lóe sáng đem tiểu kê kê của Thịnh Du Kiệt chặt xuống, sau đó cắm ở
trên nhánh cây, nhóm lửa ngay tại chỗ, đem cái cục tiểu kê kê bị nướng cháy đen
thui đó bắt hắn nuốt vào.

Trong
đầu tưởng tượng thấy hình ảnh giống trong truyện tranh hài này, tôi cười đến
mức mặt lóe lục quang, vô cùng âm trầm, không nghĩ qua là, kích thích đến bàng
quang, nước tiểu nhất thời mênh mông, liền đứng dậy, đi WC.

Phía sau, truyền đến thanh âm thương tiếc của viện
trưởng già: “Lang, trên tường bị đập bể
thành cái hố lớn như
vậy a, là thằng cu xui xẻo nào làm, mẹ của ta ơi, đánh một cái bể tường nga lang.”

Sau khi
phóng thích xong hàng dự trữ bên trong, tôi trở lại trong phòng, phát hiện tiểu
chính thái ngoại tâm Hàn Quốc nội tâm ái quốc kia đã đi rồi, mà con hồ ly mới
tới đang dọn dẹp công cụ phẫu thuật.

Dù sao
vừa rồi đã tưởng tượng để hắn nuốt tiểu kê kê của chính mình, trong lòng tôi có
một chút vui mừng, khí cũng thuận, liền không để ý tới hắn, trực tiếp ngồi ở
trên ghế, xem hắn như không khí, không, là độc khí.

Không
bao lâu, lại một bệnh nhân nữa đến đây, là một vị lão bá hơn sáu mươi tuổi, tóc
cũng bắt đầu bạc trắng, hàm răng cũng rớt mất mấy cái, nếp nhăn trên mặt tung
hoành khắp nơi.

Lần
này, tôi phát huy tinh thần cao thượng, ngồi im re, để Thịnh Du Kiệt đi tiếp
đãi.

Thịnh
Du Kiệt cẩn thận hỏi lão bá mấy vấn đề, cuối cùng ra kết luận, lão bá có thể là
bị viêm tuyến tiền liệt, cần lấy dịch trong tuyến tiền liệt đi xét nghiệm.

Tôi
đang đọc sách nhập thần, lại nghe thấy con hồ ly kia nói: “Bác sĩ Hàn,
phiền cô chuẩn bị đi.”

Dây
thần kinh trên mặt tôi vặn vẹo, MMD, tiểu chính thái thì ngươi không cho phép
ta chạm vào, loại lão bá bá này thì ngươi lại buộc ta chạm vào, muốn ăn đập hả.

Tôi
ngẩng đầu lên, ngoài cười nhưng trong không cười, miệng cười ánh mắt không cười
nhìn hắn, nói: “Vừa rồi bác sĩ Thịnh không phải nói, muốn có nhiều nhiều
kinh nghiệm thực tiễn, tranh thủ sớm ngày quen thuộc công việc sao, ta sao lại
không biết xấu hổ phá hư kế hoạch của ngươi đây?”

“Thế
nhưng đối với loại chuyện viêm tuyến tiền liệt này, ta không quá quen
thuộc.” Ánh mắt dài hẹp của con hồ ly kia thiếu chút nữa liền căng ra đụng
tới tóc mai luôn.

Trong
lòng tôi âm thầm phỉ nhổ hắn một ngụm, nhưng bề ngoài lại mang theo bộ mặt hòa
thuận giả dối: “Như thế nào có khả năng, ta tuyệt đối có lý do tin tưởng
người chăm chỉ giống bác sĩ Thịnh vậy, khẳng định mỗi ngày cùng bạn trai của
mình diễn tập ở trên giường đây.”

Bất quá
không phải viêm tuyến tiền liệt, mà là lấy lòng tuyến tiền liệt của bạn trai.

Không
đúng, thằng nhãi này tuyệt đối là tiểu thụ, hẳn là bạn trai hắn lấy lòng tuyến
tiền liệt của hắn.

Nghe
vậy, ánh mắt hồ ly khép hờ, phát ra tia laser nguy hiểm, uy lực cùng loại với
ánh sáng của siêu nhân.

Hai mắt
tôi mở to, trừng thành mắt chuông đồng, phát ra tia laser đối kháng, uy lực
cùng loại với ánh sáng giết người của Ultraman — Specium Ray.(Supeshiumu
Kosen [1]

Tầm mắt
của chúng tôi trên không trung chạm nhau, phát ra tiếng vang bùm
bùm chi chi chi chi chi chi chi chi chi….

Bên này
đang đánh nhau sôi nổi, bên kia, tiếng nói của lão bá bá vang lên: “Tôi…
tôi… hay là do vị nữ bác sĩ này khám đi.”

“Tại
sao?!” Tôi rống giận, lão đầu tử này cư nhiên dám làm tôi rớt đài?!

“Bởi
vì,” lão bá bá nhìn Thịnh Du Kiệt, hai má hiện lên hai vùng đỏ ửng, ngượng
ngùng nói: “Tôi sợ đứa bé kia kiềm chế không được, hại tôi khó giữ được
khí tiết tuổi già.”

Nghe
vậy, thân mình tôi cùng hồ ly đồng thời run rẩy lung lay.

Bất
quá, xem tại lão bá bá giúp tôi vũ nhục hồ ly về mặt tinh thần, tôi chỉ có thể
thở sâu, đeo bao tay, mời ông ta nằm sấp ở trên giường phẫu thuật, sờ sờ mông,
sau đó vươn ngón tay, thống khổ đưa đưa vào đóa hoa cúc già hơn sáu mươi năm
kia…

Ai ngờ,
ngay tại khoảnh khắc ngón tay của tôi tiến vào, một đạo thanh âm rên rỉ mất hồn
từ trong miệng lão bá bá bật ra.

“A…
Nga… A…”

Tôi
nhất thời cứng ngắc, độ cứng Mohs cỡ 3.5.[2]

Ai ngờ,
vẻ mặt lão bá bá kia xấu hổ quay đầu lại, mở ra cái miệng thiếu hai cái răng,
híp cái mặt tràn đầy nếp nhăn có thể kẹp chết ruồi, ôn nhu nói: “Làm ơn…
dịu dàng một chút.”

“Loảng
xoảng rầm” một tiếng, tôi rốt cuộc chống đỡ không được,
nhất thời ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự.

Lão bá
a, tuy rằng ngẫu nhiên tôi cũng thích BL, nhưng không chịu nổi khẩu vị nặng như
ông vậy đâu a!

Một
ngày này, cứ như vậy đần độn trôi qua.

Nhưng
cái này chỉ là bắt đầu, kế tiếp, cái con hồ ly kia càng thêm mong mỏi bị đánh.

Từ sau
khi có hắn, tất cả bệnh nhân đều muốn hắn xem bệnh, căn bản liếc cũng không
liếc tôi một cái.

Đương
nhiên, có đôi khi bệnh nhân nhiều, bận không hết việc, cần tôi hỗ trợ. Nhưng
mỗi khi đến lúc này, Hồ ly đều đem tiểu chính thái trong veo như nước, trai đẹp
cao thẳng giữ lại cho mình hưởng dụng, lại đem đại thúc đáng khinh thối tha
giao cho tôi.

Thật sự
là khinh người quá đáng, nhưng nếu tôi không làm, tiền thưởng liền đi tong.

Nếu
tiền thưởng đi tong, đối với tôi một người cặn bã ngay cả tiền của tên ăn mày
đều phải cướp mà nói, kia quả thực so với lăng trì còn thống khổ hơn, cho nên,
tôi kiên trì, chịu nhục mà làm.

Nhưng
cơn tức này vô luận như thế nào cũng nhịn không được, vì thế tôi chạy đến chỗ
viện trưởng, hung hăng nhéo đùi mình, khóc rống chảy nước mắt thêm mắm thêm
muối sợ thiên hạ không loạn đem chuyện Thịnh Du Kiệt khi dễ tôi hướng viện
trưởng cáo trạng.

Ai ngờ
viện trưởng nghe xong, cười không ngừng, nói cái gì đồng chí Thực Sắc, ngươi
không khi dễ người khác là mừng rồi, người khác còn có thể khi dễ ngươi sao,
thật sự là nói nhảm mà. Hắn còn nói cái gì, Thịnh Du Kiệt này là tốt nghiệp
tiến sĩ viện y học của đại học Đồng Tế ra[3], là
hắn cùng bệnh viện khác tranh đầu rơi máu chảy, thật vất vả dùng lương cao mời
đến, nhiều nhất 2, 3 tháng nữa sẽ thăng chức lên thành chủ nhiệm, sau này chính
là thủ trưởng của tôi, khuyên tôi thủ đoạn nên nương tay chút, cùng Thịnh Du
Kiệt hòa hảo hợp tác.

Con hồ
ly này, thì ra lớn tuổi hơn tôi, cư nhiên giả bộ non nớt, hại tôi thả lỏng đề
phòng, bị ăn quả lừa, thật sự là đáng giận.

Đương
nhiên, tôi là cái đứa chỉ bắt nạt kẻ yếu, biết được nếu đắc tội người cấp cao,
cắt đứt tiền đồ cùng tiền đường là không có kết quả tốt, vì thế liền nén giận,
chuẩn bị làm rùa. Nhưng con hồ ly này đúng thực là quá phận, cư nhiên cả ngày
cố ý tìm tôi phiền toái, để cho tôi không thể nhịn được nữa, chỉ có thể cùng
hắn đối nghịch.

Đầu
tiên là tôi dùng keo dán vạn năng trét trên ghế hắn, để hắn ngoan ngoãn ngồi đó
cả ngày.

Sau đó
là hắn bỏ cái vật thể gì đó không biết tên vào trong phấn trang điểm của tôi,
làm hại mặt của tôi sưng đỏ một tuần.

Kế tiếp
liền là tôi lén lút rải tin đồn khắp nơi là hắn cùng viện trưởng phát triển mối
tình vong niên (bất
chấp tuổi tác), cùng với chuyện bí mật trên giường.

Đáp lại
là hắn đem số điện thoại di động của tôi đưa lên trang web tình một đêm, làm
hại tôi bị khủng bố điện thoại.

Tóm
lại, trên dưới toàn bệnh viện cao thấp ai cũng biết hai người chúng tôi không
hợp.

Mỗi
ngày khi không có bệnh nhân thì chúng tôi liền ngồi đối diện, hắn xem tạp chí y
học, tôi xem 《tri âm 》, tuy rằng căn bản không có xem đối
phương, nhưng đối mắng (mắng
nhau) vẫn tiến hành trong gió
êm sóng lặng.

Tôi:
“Ngươi sinh con trai không hoa cúc.”

Hắn:
“Ngươi sinh con trai có hai đóa hoa cúc.”

Tôi:
“Ngươi sớm muộn gì cũng bị liệt dương.”

Hắn:
“Ngươi vĩnh viễn không có cao triều (lên
đỉnh).”

Tôi:
“Ta thiến rớt tiểu kê kê của ngươi.”

Hắn:
“Ta nhéo rớt tiểu meo meo của ngươi.”

Loại
đối mắng này mỗi ngày giữa chúng tôi đều bình tĩnh diễn ra.

Tay trái
cầm báo chí, tay phải cầm giấy vệ sinh chuẩn bị đi WC đại tiện đích thị viện
trưởng già mỗi lần đi ngang qua, đều phát ra một tiếng thở dài thật dài: “Hai
đứa nhóc này suốt ngày đều ầm ĩ, ầm ĩ cái xẻng, ầm ĩ nữa, ta có ngày táo
bón!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.