Hứa Nặc đã lâu không nấu ăn nên có chút không quen, bởi vậy y đơn giản làm món cá chép om dưa.
Y trước đem cá chép cạo vảy rồi rửa sạch, mổ bụng, ở hai mặt thân cá khứa mấy đường, sau đó dùng hạt tiêu, cho chút mắm cùng một chút muối ướp một lúc. Trong thời gian ướp, Hứa Nặc lại đem mắm, đường, dưa, rượu ủ, sốt cà chua, nước sạch nấu thành nước dưa chua.
Chờ đã đến giờ, y liền đem bột nghệ, bột mỳ nấu thành hồ, đều đều quết hết bỏ lớp nước sốt ướp trên cá. Rót dầu vào trong nồi, chỉnh lửa đến nhiệt độ nhất định, nhấc đuôi cá lên, trước đem đầu bỏ vào bát hồ. Sau khi tưới nhiều lần dầu lên người cá, đợi hồ kết lại thì đem cá chậm rãi đặt vào trong chảo dầu sôi. Đợi tới khi cá chín vàng, gắp ra đặt vào bát lớn.
Hứa Nặc thêm vào nồi một chút dầu nữa, bỏ vào hành lá, gừng thái lát, tép tỏi đập dập, sau đó cho vào nước dưa, cuối cùng cho chút nước nghệ tưới lên mình cá.
(Đm khó vl, dịch muốn chết._.) /lật bàn/
Món cá chép om dưa này làm xong. Hứa Nặc ngửi ngửi, quả nhiên rất thơm!
Lúc Hứa Nặc đang định cầm đũa lên thưởng thức, đột nhiên truyền tới một thanh âm.
“Đang làm gì vậy? Mùi thơm thế?”
Hứa Nặc sợ đến run tay, đũa rơi xuống đất.
Thẩm Dập Luân: “…”
Hứa Nặc: “…”
Hai người cứ như vậy lúng túng nhìn nhau, vẫn là Thẩm Dập Luân mặt dày hơn, phá vỡ yên tĩnh.
Hắn cất bước đi tới, vốn là phòng bếp nhỏ lại càng không có chỗ đứng thẳng.
Tại cái nơi có tính chèn ép rất mạnh này Hứa Nặc có chút khó chịu, bất quá vẫn là trả lời vấn đề Thẩm Dập Luân vừa hỏi.
“Là cá chép om dưa, có muốn nếm thử không?” Hứa Nặc kỳ thực chỉ là khách sáo một chút, không nghĩ tới Thẩm Dập Luân cư nhiên thuận theo tiến tới.
“Được, nghe dậy mùi rất thơm.” Nói xong cũng không chờ Hứa Nặc lên tiếng, tự cầm đũa gắp một miếng.
Hứa Nặc: “…”
Thẩm Dập Luân vốn chỉ cho là Hứa Nặc miễn cưỡng có thể nấu được, kết quả nếm vào trong miệng mới phát hiện cư nhiên hơn hẳn một bậc so với Ngự Thiện phòng.
Sự phát hiện này khiến hắn thập phần kinh hỉ.
“Không nghĩ tới ngươi lại có thiên phú như thế, xem ra trẫm thực sự có phúc được ăn. Trách không được ngươi muốn mở một tửu lâu.”
Vừa nghĩ thứ thế, Thẩm Dập Luân đối với ý tưởng mở tửu lâu của Hứa Nặc cũng hiểu, kỹ thuật tốt như thế, nhất định sẽ thành công thôi.
Hứa Nặc biết trong đầu Thẩm Dập Luân đang suy nghĩ cái gì, y chỉ là lạnh nhạt trả lời:
“Tạ hoàng thượng khích lệ.”
Sau đó cúi đầu liền phát hiện Thẩm Dập Luân cư nhiên đã giải quyết hết một phần tư, thực là không thể nhẫn!
Hứa Nặc lập tức cầm đũa như bay, cư nhiên giành ăn với ta, Hứa Nặc biểu thị, bất kể là ai cũng phải lui ra!
Thẩm Dập Luân thoạt nhìn nhã nhặn, kỳ thực ăn đặc biệt nhanh, thấy Hứa Nặc cũng động đũa, tốc độ càng thêm nhanh.
Thế là một con cá không được một lúc đã bị hai người giải quyết hết.
Thẩm Dập Luân phát hiện mình còn ăn chưa đủ, hắn nhấm nháp một chút dư vị thơm ngon trong miệng, hói có chút ý do vị tẫn nói với Hứa Nặc:
“Sau này tiếp tục nha, làm nhiều một chút, món này hôm nay ăn không đủ.”
Hứa Nặc: “…” Ta cũng không phải đầu bếp! Sao phải làm cho ngươi!
(Không nghe ổng đói ăn luôn giờ ~)
Thẩm Dập Luân cũng nhìn thấy dáng điệu thở phì phò của Hứa Nặc, trong lòng cảm thấy thú vị:
“Sau này kiếm được tiền chia ba bả được chứ, ngươi bảy ta ba, điều kiện tiên quyết là mỗi ngày nấu cơm cho ta.”
Không thể không nói, điều kiện Thẩm Dập Luân thực sự là uy hiếp với Hứa Nặc.
Sau một giây xua tan tức giận Hứa Nặc liền hai mắt phát sáng nhìn Thẩm Dập Luân:
“Cứ quyết định vậy đi! Không được đổi ý!”
(Hám tiền._. bất quá ta thích!)
“Ừ, không đổi ý.” Thẩm Dập Luân thực sự phải nhẫn cười một cách lợi hại.
Cam đoan xong Hứa Nặc vui vui vẻ bỏ đi, Thẩm Dập Luân cũng đi theo ra ngòa, trên mặt lộ ra một chút ý cười sủng nịnh.
—
Lời tác giả: A a a! Chậm giờ! Bởi vì cả ngày hôm nay có giờ, không có thời gian viết, cho nên sau khi trở về mới viết, mọi người thứ lỗi!
Tiếp tục cầu vote! Cầu bình luận!
Lời trans: Tác giả quân sau này đừng tả món ăn được không? Ta dịch mệt mỏi lắm, một đoạn nhỏ mà vắt óc ra -.- Cũng tại cách nấu bên Trung khác bên ta a a a!!!