Kế hoạch nhịn ăn của Dư Thính duy trì suốt sáu tiếng, cuối cùng đã thất bại.
Không còn cách nào khác, cô quá đói rồi.
Cô ủy khuất ăn đồ ăn Yến Từ đưa qua, nào là sườn heo chua ngọt rồi súp cua, hương vị của mỗi món đều ngon không thể tả.
“Mấy món này do đầu bếp nhà ai làm vậy?” Rõ ràng là Dư Thính rất sợ Yến Từ, nhưng cô vẫn không nhịn được muốn xin thông tin về vị đầu bếp tài ba này, chờ đến khi cô thoát khỏi đây sẽ cướp người về nhà nấu ăn cho cô.
Yến Từ bình tĩnh trả lời, “Tôi làm.”
Ồ?
Coi như cô chưa hỏi gì hết.
Dư Thính ăn xong, héo úa nằm xuống giường.
Tương lai về sau của cô chắc chỉ có như thế này quá, ăn cơm rồi ngủ, ngủ rồi ăn cơm, chắc sẽ mập lên 3kg mất. Dư Thính vô cùng sầu não nhưng lại không biết làm thế nào, Yến Từ không cho cô dùng các thiết bị điện tử, nhưng phim thì chuẩn bị cho cô rất nhiều, bởi vì quá nhàm chán nên trong một tuần cô đã xem hết năm bộ phim máu chó!
Đây không phải tra tấn tinh thần thì là gì nữa!
Đến cả xem phim cũng xem không nổi nữa.
Yến Từ cái người này cũng thật kỳ lạ.
Rõ ràng là thích cô, nhốt cô lại, nhưng mà chuyện gì cũng chưa làm, cho dù Dư Thính có hung dữ cỡ nào, có nổi giận đánh cắn anh thế nào, anh đều không tức giận, giống như anh mới là người chịu thiệt thòi vậy.
Từng ngày trôi qua, Dư Thính càng điên hơn.
Thà rằng Yến Từ bá đạo làm gì cô đi, đừng có mà tỏ thái độ mập mờ không rõ ràng vậy chứ.
Dư Thính cũng sợ cô gặp chuyện không may trong căn phòng này.
Làm sao bây giờ? Yến Từ không chịu thả cô ra ngoài kìa.
Nghĩ tới nghĩ lui, Dư Thính quyết định dùng mỹ nhân kế.
Mưu kế tuy là điểm đáng ghét nhất trong những câu chuyện cẩu huyết hấp dẫn, nhưng áp dụng trên người đàn ông thì không phải không được.
Sau khi ra quyết định, đêm đó Dư Thính chuẩn bị hành động.
6 giờ, Yến Từ đúng giờ đến thăm cô.
Dư Thính hơi căng thẳng, nói thật thì trước giờ cô chưa từng quyến rũ ai bao giờ, đúng là đã từng khiêu khích Quý Thời Ngộ nhiều lần, nhưng tên đó thật sự nhàm chán, lên giường với cô chỉ vì nghĩa vụ, không thoải mái, còn rất khó chịu, một chút cũng không giống như truyện yy miêu tả. Cứ như vậy một hai lần, Dư Thính hoàn toàn hết hứng thú, từ đó về sau không thèm lên giường với anh ta nữa.
Chiều cao của Yến Từ ít nhất là 1m9, chắc chắn cái đó cũng hơi lớn, có khi cũng không thoải mái gì hết…
Vẻ mặt Dư Thính như đưa đám, hận không thể thắt cổ tự tử giữa cái thế giới thích làm cô đau khổ này.
Yến Từ không biết Dư Thính đang nghĩ gì, cởi tây trang đi vào nhà vệ sinh.
Dư Thính lập tức hoàn hồn: “Anh, anh làm gì đó?”
Yến Từ không quay đầu lại: “Đi toilet.”
“?”
Dư Thính nhảy dựng từ trên giường xuống, dây xích trói cô rất dài, đủ để cô đi lại tự do trong phòng, cô vội chạy tới túm chặt Yến Từ, gương mặt kích động, “Không được không được, anh không thể đi ị ở đây!!”
Yến Từ nhíu mày.
Thấy anh bất mãn, Dư Thính căng da đầu nói, “Tôi có thói ở sạch, nhưng tóm lại là anh không thể dùng nhà vệ sinh này!” Lúc vừa mới kết hôn với Quý Thời Ngộ, ngay cả lúc yêu đương cô cũng không cho phép anh ta sử dụng nhà vệ sinh trong phòng ngủ, cô không thể tiếp nhận chuyện bồn cầu của mình có người thứ hai sử dụng, chồng không được, Yến Từ càng không được.
“Vậy bây giờ tôi làm sao đây?”
“Tôi mặc kệ anh, nhà vệ sinh này không được.” Dư Thính bá đạo ra lệnh.
Yến Từ nhướng mày, “Tôi cứ muốn giải quyết ở đây đó.”
“Không được!!!”
Dư Thính kịch liệt phản đối, nắm chặt tay áo anh không buông.
Người đàn ông tỏ vẻ mất kiên nhẫn, nắm ngược lại tay Dư Thính, kéo cô vào nhà vệ sinh.
Dư Thính ngây người một chút, vừa phản ứng lại đã thấy Yến Từ kéo khoá quần tây trước mặt cô.
“?”
“??”
“Anh làm gì đó –!” Dư Thính thét chói tai.
Yến Từ bình tĩnh nói, “Đi ị.”2
“Tôi đã nói là tôi không quen, đến Quý Thời Ngộ còn không được dùng nhà vệ sinh của tôi đó, anh cũng không được!!”
“Ồ.” Anh nói, “Vậy từ giờ em có thể tập làm quen.”
Dư Thính giận muốn bốc khói.
Vẻ mặt anh lạnh nhạt, nhưng rất dễ nhìn ra có một chút cố ý trêu chọc cô, “Em đi ra ngoài, hay là đứng đây nhìn tôi ị?”
Hai tay Dư Thính nắm rồi lại buông, cuối cùng hung hăng dậm chân một phát, tức giận chạy ra khỏi nhà vệ sinh. Cô nằm xuống giường, trùm chăn kín đầu khóc thút thít.
Uất ức.
Đau khổ.
Nếu Quý Thời Ngộ còn sống, cô sẽ không bị người ta bắt nạt thành ra như thế, không, cho dù anh ta còn sống thì cô vẫn sẽ bị bắt nạt, bởi vì… Chồng cô không hề yêu cô.
Tim Dư Thính đau như cắt, mồ hôi theo nước mắt thi nhau chảy xuống.
Bên tai truyền đến âm thanh xả nước, Yến Từ đi ra.
Anh lẳng lặng nhìn cái núi nhỏ phồng lên trên giường, vừa mới tiến lại gần đã thấy núi nhỏ di chuyển, trốn vào một góc giường.
Yến Từ cảm thấy buồn cười, dùng tay kéo chăn ra, khi nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Dư Thính thì anh dần nghiêm túc lại.
Anh bình tĩnh lấy hộp thuốc từ ngăn tủ ra, mạnh bạo nâng cằm cô lên, đưa viên thuốc đến bên miệng cô.
Dư Thính cắn chặt răng, nhất quyết không uống.
Anh có chút bất đắc dĩ, “Em chỉ vì chuyện khi nãy mà giận dỗi tôi?”
“Anh dùng bồn cầu của tôi rồi!” Dư Thính nghẹn ngào hét lên, “Tại sao tôi không thể giận dỗi anh chứ!?”
Yến Từ hít sâu một hơi, kiên nhẫn giải thích, “Tôi chỉ vào rửa tay mà thôi, không có đụng đến bồn cầu của em.”
Dư Thính không tin, “Anh đã dùng rồi! Đã dùng rồi!”
“…”
Nói sao cô cũng không chịu hiểu, chẳng lẽ muốn anh đem bồn cầu xốc lên để chứng minh mình trong sạch?
Yến Từ trầm ngâm vài giây, “Tôi đổi bồn cầu mới cho em, được không?”
Dư Thính quay mặt đi, yên lặng rơi nước mắt.
Yến Từ không muốn thấy cô khóc, giọng nói mềm nhẹ hẳn, “Em uống thuốc trước đi, sau đó tôi đi mua bồn cầu mới cho em, có được không?”
Dư Thính mắt nhìn viên thuốc kia, khóe mắt lại liếc nhìn Yến Từ.
Cái người này vẫn luôn làm mặt lạnh, đây là lần đầu tiên Dư Thính nhìn thấy sự lo âu rõ ràng trong mắt anh.
“Anh… Anh mở dây xích ra đi.” Dư Thính chỉ vào mắt cá chân, “Cái này làm chân tôi đau, ngủ cũng không thoải mái….”
“Được.” Yến Từ quét vân tay, dây xích lạch cạch mở khoá.
“Còn gì nữa?”
“Phòng không có cửa sổ, tôi muốn đổi phòng có cửa sổ.”
“Theo ý em.”
“Tôi còn muốn đi dạo xung quanh, muốn máy chơi game, muốn laptop.”
“Đều được.”
Dễ dàng đồng ý như vậy à?
Dư Thính không dám tin, “Anh, anh không sợ tôi chạy trốn à?”
Giọng điệu anh chắc chắn, “Em chạy không thoát.”
Cũng đúng, cô đúng là chạy không thoát.
Dư Thính rầu rĩ há miệng, đầu lưỡi vươn ra, uống hết mấy viên thuốc anh cầm trên tay.
Đầu lưỡi cô mềm mại ướt át, chạm vào da Yến Từ làm cơ thể anh run lên, trong lòng xúc động không thôi. Yết hầu giật giật, Yến Từ mặt không đổi sắc đưa ly nước cho cô.
Dư Thính uống thuốc xong, nằm ườn xuống giường bắt đầu đưa ra yêu cầu: “Tôi muốn bồn cầu của Nhật, có thể tự động điều chỉnh nhiệt độ, còn có thể phát ra tiếng nhạc du dương, thiết kế phải đẹp, nếu xấu quá thì tôi sẽ bị táo bón…”
Dư Thính liệt kê một đống yêu cầu lộn xộn, Yến Từ lần lượt ghi nhớ từng cái một, nhìn cô dần nhắm mắt lại, dịu dàng xoa đầu cô, “Tối nay em muốn ăn gì, tôi làm cho em.”
“Cơ bụng.” Dư Thính nửa tỉnh nửa mê nói.
Yến Từ: “…”
…
Anh là người đàn ông có trách nhiệm, qua ngày hôm sau đã đổi phòng có cửa sổ cho Dư Thính, còn đổi mới nhà vệ sinh qua một lần, rồi kiên nhẫn dắt Dư Thính đi dạo bên ngoài một vòng.
Vốn dĩ Dư Thính muốn nhớ rõ đường đi ở đây để tìm cơ hội chạy trốn, kết quả vừa mới ra ngoài đã rơi vào tuyệt vọng. Không biết anh tìm được ở đâu cái nơi quỷ quái này, ngoại trừ khu biệt thự cô đang ở, bốn phương tám hướng chỉ có núi với cây cối rậm rạp, xung quanh ngoại trừ camera và còi báo động thì đến một con ruồi cũng không thấy bóng dáng.
Dư Thính bị đả kích nặng nề, lúc về phòng thì nằm liệt trên giường, giống như một con cá muối không có khát vọng sống.
Đã như vậy thì chỉ còn một cách.
– – Mỹ nhân kế.
Dù cô chưa từng thử nhưng cô rất tự tin về sức quyến rũ của mình.
Dung mạo cô xinh đẹp động lòng người, chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay thôi, chắc chắn Yến Từ sẽ ngoan ngoãn chạy đến cung phụng cô.
Tối hôm đó, Dư Thính mặc một bộ đồ ngủ ngồi trên giường chờ anh.
Hôm nay Yến Từ đến trễ, cô đợi mệt đến không chịu nổi, sắp ngã lưng xuống giường rồi thì đối phương mới thong thả đến muộn.
Trong nháy mắt Dư Thính cố lấy lại tinh thần, cố bày ra dáng vẻ gợi cảm nhất, giọng nói mềm mại, “Anh đã về rồi ~”
“Ừ.” Yến TỪ cởi áo khoác, hỏi, “Muốn ăn gì?”
Nhìn yết hầu gợi cảm lăn lộn lên xuống, Dư Thính hơi nuốt nước bọt, nói: “Cơ bụng.”
“…”
“Cơ bụng không có, chỉ có gà rán thôi, em có muốn ăn không? Muốn thì tôi đi làm.”
“Anh lại đây.” Dư Thính nhìn anh, ngoắc ngoắc ngón tay.
“Ừ?”
Dư Thính hơi mất kiên nhẫn, giọng nói bá đạo, “Kêu anh lại đây thì anh lại đi, có phải muốn nghe tôi mắng anh nữa không?”
Yến Từ đi tới, một giây sau, Dư Thính nắm tay anh kéo ngã xuống giường.
Dư Thính ôm cổ người đàn ông, ngẩng đầu lên, đôi môi mềm mại hôn lên môi anh.
Môi cô mềm mại thơm tho, không bất kỳ loài hoa nào so sánh được.
Yến Từ giật mình, mất hết khả năng tự hỏi, cơ thể cứng ngắc nhìn chăm chú gương mặt gần ngay trước mắt.
Cô cạy môi và răng Yến Từ, đầu lưỡi chui vào trong, vụng về mà nhiệt tình dây dưa cùng anh.
Nhìn ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, Yến Từ ý loạn tình mê.
Yết hầu anh lăn lộn, bàn tay to ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, đảo khách thành chủ.
Đây là lần đầu tiên anh làm, không có nhiều kỹ thuật nên nhiều lần làm cô đau lên, nhưng rất nhanh sau đó không thầy dạy cũng biết, trêu chọc Dư Thính mất sạch lý trí, đây là cảm giác mà Dư Thính chưa từng cảm nhận được trên người Quý Thời Ngộ.
Cô vẫn luôn cho rằng những tình tiết trong truyện và phim chỉ là giả, nhưng mà cô sai rồi, từ đầu đến cuối ngoại trừ khóc nức nở, cái gì cô cũng không làm được, cả cơ thể đắm chìm trong sóng biển dạt dào, triệt để chìm vào bể khoái cảm.
Cuối cùng, Yến Từ thở dốc một hơi buông tha cho cô.
Cơ thể Dư Thính mềm nhũn, giọng nói khàn khàn vẫn còn hơi nức nở, tức giận há miệng cắn vào vai anh.
“Đồ xấu xa.” Dư Thính vừa khóc vừa tủi thân lên án.
Yến Từ phủ chăn lên hai người, chôn mặt vào bả vai trắng nõn của cô, giọng cũng hơi khàn khàn, “Kết hôn với anh.”+
Dư Thính nói: “Vâng.”
Tác giả có lời muốn nói: Con trai ngốc, con bé đó lừa gạt con đấy, con đâu phải đứa con nít ba tuổi dễ bị lừa đâu mà sao lại ngây thơ tin lời con bé kia thế.