Mắt thấy tình thế trước mắt bất lợi cho mình, họ Chu dù có ở lại cũng không chiếm được điểm lợi nào.
Tụi mày cứ chờ đó! Sẽ có một ngày tao sẽ trả mối thù này!
Liền lăn một vòng ra cửa, Thương Lãng Thác đã đứng chờ tại cửa, đưa một chân ra.
“A!” Lại một tiếng la hét thảm thiết, cả người họ Chu lăn xuống.
Thương Lãng Thác ngắm nghía móng tay, buâng quơ nói.
“Xin lỗi nha, tôi trượt chân~”
Cuối cùng, lại làm tư thế chuẩn bị tung cước.
Họ Chu bò tứ chi giống như động vật, nhanh chóng chạy đi.
“Thằng nhãi cẩu tử, chạy cũng nhanh thật!” Thương Lãng Thác mặt đầy khinh thường.
Quay đầu phất tay với Cảnh Tình.
“Tiểu Lang, đã lâu không gặp!”
Cảnh Tình âm trầm nhìn chằm chằm Tư Minh Vi, Tư Minh Vi giống như đứa nhỏ phạm lỗi vậy, nói xin lỗi.
“Tổng giám đốc, đều là tôi không tốt, làm cho khách hàng chạy mất! Nhưng mà…!tôi…”
“Nhưng cái gì!” Cảnh Tình nắm hai cánh tay cô, nhìn kỹ.
“Tên khốn đó có làm em đau chỗ nào không?”
“Dạ không, tổng giám đốc…!hắn không bắt tay em, là…”
Cô vốn định nói là bả vai, nghĩ lại vẫn là đừng đổ thêm dầu vào lửa, tổng giám đốc đang bực sẵn rồi.
“Là cái gì! Đi rửa sạch cho tôi, rồi vào phòng làm việc gặp tôi! Đợi một lát tôi sẽ xử lý em!”
Tư Minh Vi gật đầu liên tục, vội vàng chạy đi.
Cảnh Tình nhìn theo bóng lưng cô, nhức đầu chống nạnh.
“Tiểu Lãng, vừa rồi cảm ơn cậu!”
Khóe miệng Thương Lãng Thác cười chúm chím.
“Chỉ là nhấc tay cái thôi, không ngờ ở công ty cậu cũng sẽ có loại khách hàng như vậy! Đúng là loại người này ở đâu cũng có!”
Thương Lãng Thác khôi phục về lại dáng vẻ bất cần đời, này ngược lại cũng để Cảnh Tình yên tâm, nhưng ngay đó cô liền giải thích.
“Tớ làm sao tiếp nhận loại khách hàng này, chỉ là hắn là công tử nhà quan lớn nào đó, ba lần bốn lượt cứ chạy tới chỗ tớ, quấn quít muốn hợp tác.
Loại vô tích sự này, chỉ có não tàn mới đáp ứng hắn!”
Cảnh Tình quở trách họ Chu.
“Vậy cậu còn yên tâm để người phụ nữ của mình ra đây tiếp đãi hắn ta, ai nha, nếu tớ đến chậm một bước, há chẳng phải dê vào miệng cọp sao.”
Thời điểm câu cuối cùng Thương Lãng Thác còn đề cao âm lượng.
Mẫu đối thoại vừa rồi của Tư Minh Vi với tên cặn bã kia, cô thế nhưng nghe thấy rất rõ ràng.
“Tớ làm sao có thể để Tiểu đà điểu tiếp xúc với loại người như vậy! Đợi đã, cậu nói ai là người phụ nữ của tớ!”
Cảnh Tình đột nhiên ý thức được Thương Lãng Thác đang trêu chọc cô.
Một quyền đánh vào người cô ấy, đẩy cô một cái.
Thương Lãng Thác ho khan.
“Tiểu Lãng, không phải chứ!”
Thương Lãng Thác che ngực, mãnh liệt ho khan.
Vẫy tay tỏ ý, cô không sao.
“Thân thể cậu?”
Thương Lãng Thác điều chỉnh hô hấp của mình, cười nói.
“Không có gì, hậu di chứng.
Đừng để ý nhiều.
Không mời tớ lên uống cà phê sao.”
Thương Lãng Thác ngồi trên một chiếc ghế tay vịn, ngó nghiêng một vòng.
“Nữ vương Lang tộc đúng là nữ vương Lang tộc a, công ty cũng hoành tráng như vậy, phòng làm việc thì sang trọng, không cần nói chỗ này có thể so với phòng tổng thống rồi.”
Cảnh Tình rót cà phê cho cô.
“Chê cười tớ hả, tiểu tử thúi.
Sao hả, cậu muốn làm chức vụ nào?”
Con ngươi Thương Lãng Thác đánh vòng.
“Chuyên ngành của tớ không phải tài chính, cũng không phải hành chính.
Không bằng, cậu cho tớ làm bảo vệ đi, tớ thích nhất là đánh chó, giống như con vừa rồi rất hợp ý tớ.”
“Giỡn hả, để cậu làm thần giữ cửa chỗ tớ, còn ai dám tới công ty tớ.”
Cảnh Tình cho rằng cô chỉ nói đùa.
Thương Lãng Thác nháy mắt cô một cái.
“Cậu nghiêm túc?”
“Cậu nói xem? Tớ liền muốn ở lại thành phố này nghỉ ngơi một thời gian, đừng trừ tiền lương tớ nha.”
Thấy vẻ mặt Thương Lãng Thác thành thật.
“Được a, trưởng bộ phận an ninh tòa cao ốc bọn tớ, liền giao cho cậu! Tìm được chỗ ở chưa, bằng không cứ dọn tới nhà tớ ở trước.”
Thương Lãng Thác giơ ngón tay lên lắc lắc.
“Quấy rầy thế giới hai người sẽ bị trời phạt đó nghe, tớ kính nhờ Nghiêm Yên tìm cho tớ một chỗ được rồi.”
Một phần hồ sơ trên bàn bay lên hướng về phía Thương Lãng Thác, Thương Lãng Thác khôn khéo né tránh, lúc này tiếng gõ cửa vang lên.
Không cần suy nghĩ, Tiểu đà điểu rửa tay rất lâu trong nhà vệ sinh xuất hiện ở cửa.
Tư Minh Vi giấu hai tay ra sau lưng, Cảnh Tình nhìn thấy lập tức quát lên.
“Giấu giếm cái gì, lấy tay ra!”
Tư Minh Vi thành thật đưa hai tay ra, chỉ thấy trên mu bàn tay đỏ rần, rõ ràng là do cọ rửa.
Cảnh Tình lập tức liền dạy dỗ một hồi.
“Đồ ngốc, tôi kêu em đi rửa sạch, em quả thật muốn rửa cho lột da luôn sao?”
Vội vàng xoa xoa hai tay cho cô, cùng cô ngồi xuống sô pha.
“Em nói tôi nghe em mấy tuổi rồi, sao cứ như đứa con nít vậy, có đau không?”
Tay Tư Minh Vi bị Cảnh Tình nắm, khiến cả người cô không được tự nhiên, xấu hổ nói.
“Tổng giám đốc, tôi không sao…!không đau, là tôi tự muốn rửa sạch thôi.”
“Tôi ghét bị đàn ông đụng vào…” Cuối cùng, nói nhỏ một câu.
Cảnh Tình thấy sắc mặt cô khó xem, chắc là nhớ lại chuyện không vui.
“Nói tôi nghe xảy ra chuyện gì, tôi cho em đi theo thư ký Hoa, ai bảo em chạy xuống đó tiếp đãi Chu ăn hại.”
Cảnh Tình ngẫm nghĩ cảm thấy chuyện này không đúng, cô cũng không biết hôm nay Chu ăn hại sẽ tới quấy rầy công ty cô.
Tư Minh Vi do dự mãi, mới giao phó mọi chuyện lại.
Còn nhẹ nhàng nói.
“Tổng giám đốc, là tôi không tốt, không hoàn thành chuyện được giao.”
Hai tay Cảnh Tình trực tiếp kéo hai bên má của Tư Minh Vi một cái.
“Em quả hồng mềm này, tôi nói em có điểm nào tốt ah! Tôi bóp chết em!”
Gò má Tư Minh Vi bị bóp đau, vội vàng la hét kêu ngừng.
“Tổng giám đốc, buông tay ra, đau tôi ah!”.
Đam Mỹ Sắc
“Quả hồng mềm, em cũng không biết tới phòng làm việc tìm tôi hỏi rõ hay sao!”
“Quả hồng mềm, này thì cho em ngồi chờ ngây ngốc một mình dưới sảnh đến trưa này!”
“Quả hồng mềm, lần sau còn dám như thế nữa hay không?”
“Đau quá, đau!”
Tư Minh Vi là đau thật, cô cảm thấy da mặt mình đều sắp bị Cảnh Tình kéo rách luôn rồi, thành thật trả lời.
“Dạ không dám nữa đâu, không dám nữa.
Nhưng mà không dám chuyện gì ạ, tổng giám đốc!”
“Mặc kệ, quả hồng mềm, lần sau em còn không dám lên tiếng nữa, tôi bóp chết em, coi chừng tôi lột da em luôn!”
Cảnh Tình đối với Tư Minh Vi là vừa đau lòng vừa tức giận.
Em như vậy, tôi làm sao đành lòng để em một mình làm việc trong công ty?
Thương Lãng Thác bị xem như người vô hình dở khóc dở cười nhìn hỗ động của hai người.
Lòng tốt nói.
“Tiểu Lang, người phụ nữ của cậu hình như đâu có tức giận gì đâu!”
Lúc này Cảnh Tình mới buông tay, Tư Minh Vi sờ lên gương mặt mình, còn may, da mặt vẫn còn nguyên.
Tổng giám đốc sao tự nhiên lại nổi giận như vậy?
Mặt đầy biểu cảm vô tội nhìn Cảnh Tình, Tư Minh Vi vừa rồi đau muốn khóc lên, lúc này, nước mắt vẫn còn đang lưng tròng, Cảnh Tình ôm lấy cô.
“Quả hồng mềm chỉ là ngây thơ!”
Thương Lãng Thác nhịn cười, bổ sung một câu.
“Tớ thấy là lớn lên trong núi sâu.”
Thân thể tổng giám đốc rất mềm mại, Tư Minh Vi bị ôm cảm thấy rất an tâm, dù không hiểu vì sao, nhưng trong lòng cô có cảm xúc tràn đầy.
Cô đã hiểu, hóa ra, tổng giám đốc là đang quan tâm cô.
“Ọt~~~~~~~~” âm thanh không thích hợp lúc này vang lên.
Cảnh Tình ngẩng đầu nhìn Tư minh Vi, Tư Minh Vi đỏ chín mặt thì thầm nói.
“Xin lỗi chị, tổng giám đốc, tôi đói bụng.”
“Đi, tôi mang em ra ngoài ăn! Buổi sáng em liền chỉ ăn có một chút, liên tục đến tận giờ, không đói bụng mới là lạ!”
Cảnh Tình cưng chiều nhéo mũi cô một cái.
“Không nhìn nổi nữa rồi, F.A tôi đây sắp bị buồn nôn chết rồi!”
Thương Lãng Thác làm gương mặt đầy thống khổ.
“Cậu chết đi! Thương Lãng Thác!” Một tay vỗ lên trán cô.
“Muốn giết người diệt khẩu a! Tối nay tôi phải đàm đạo thật kỹ chuyện này với Nghiêm Yên mới được, chuẩn bị làm hôn lễ cho cậu!”
Lần này là ly cà phê trên bàn bay qua, Thương Lãng Thác tiếp lấy vững vàng, còn không quên uống một hớp.
“Cà phê Tiểu Lang tự pha, không thể để lãng phí!”
Ba người trực tiếp đi thang máy riêng, xuống bãi đậu xe.
Hoa Linh định vào phòng làm việc Cảnh Tình đã thấy hết một màn này, thần sắc cô âm lãnh, móng tay ghim thật sâu vào da thịt.
Nếu nói lúc trước cô là hoài nghi, vậy bây giờ cô đã có thể khẳng định.
Cô tuyệt đối không thể để tất cả những chuyện này phát sinh được..