Spider

Chương 20: Ngoại truyện: Luyến nhân vị mãn



Năm 11 tuổi ấy, đầu tháng 10, chú của Kiều Tấn Vi kết hôn. Hắn mặc bộ lễ phục bó sát, trên cổ đeo một chiếc nơ màu đen. Kiều Tấn Vi vốn quen mặc đồng phục học sinh rất mất tự nhiên mà đứng trước gương, tây trang trên người là vì hôn lễ của chú mà cố tình đặt mua, trong hai năm qua vóc dáng hắn cao lên đặc biệt nhanh, quần áo năm ngoái năm nay mặc không vừa. Thận trọng vuốt ve bộ quần áo trên người, thật đáng tiếc, sang năm có thể lại không thể mặc được nữa.

Cẩn thận soi gương một chút, Kiều Tấn Vi cao hứng cười rộ lên, lộ ra má lúm đồng tiền đáng yêu. Cô dâu của chú thật xinh đẹp, sau này mình cũng muốn tìm một cô gái như vậy để kết hôn.

Ra khỏi nhà vệ sinh, đang muốn đi tới phòng khách, một đôi tay từ phía sau lưng đột ngột chạm vào hắn, kéo vạt áo hắn. Kiều Tấn Vi bị dọa giật mình, quay lại liền thấy một bé con thấp hơn mình một cái đầu đang khóc bù lu bù loa: “Em, em không tìm thấy anh trai… Hu hu…”

Kiều Tấn Vi không biết thằng nhóc này, cũng không biết vì sao nó lại túm lấy mình, hoảng hoảng hốt hốt nhìn xung quanh, cũng không thấy ai có vẻ như bố hoặc anh trai của nó. Không thể làm gì khác hơn là cúi xuống dỗ nó: “Đừng khóc, đừng khóc, em tên là gì?”

Bé con vẫn chỉ khóc.

Kiều Tấn Vi tiếp tục không thể làm gì khác ngoài việc đổi sang vấn đề khác: “Anh trai em tên là gì?”

Bé con tiếp tục khóc.

Kiều Tấn Vi rốt cục cũng không nhịn được, đưa tay định kéo bàn tay đang túm lấy quần áo của mình ra, thế nhưng đối phương lại nắm chặt, hai người ngươi kéo ta kéo, đứa bé kia khóc đến kinh thiên động địa.

Rốt cục từ xa có một chàng trai, dáng vẻ so với Kiều Tấn Vi lớn hơn tầm bốn năm tuổi, vội vội vàng vàng chạy lại, đứa bé này từ xa thấy được, buông bàn tay đang túm lấy quần áo của Kiều Tấn Vi ra, lảo đà lảo đảo chạy lên đón: “Anh ơi… oa oa…”

Kiều Tấn Vi chỉ thấy chàng trai kia thuần thục ngồi xổm xuống, giơ tay lau sạch nước mắt tèm lem trên mặt cậu nhóc đó đi, nhẹ giọng dỗ dành nói: “Được rồi đừng khóc, không phải anh tới rồi sao?”

Đợi đứa bé kia ngừng khóc chàng trai mới ngẩng đầu lên, quay ra nhìn Kiều Tấn Vi lộ ra một nụ cười mỉm thân thiên: “Cảm ơn cậu đã giúp tôi tìm được Tiểu Xuyên — Tiểu Xuyên, mau nói cám ơn anh đi.”

Kiều Tấn Vi vừa định nói tôi không giúp em trai anh, là chính nó chạy tới bám lấy tôi… bé con được gọi là Tiểu Xuyên đã từ phía sau anh trai mình hé ra gương mặt, quy quy củ củ nói: “Cảm ơn anh.”

Kiều Tấn Vi lập tức thật xin lỗi, đồng thời lại có chút đắc ý, dường như chính hắn thực sự đã làm chuyện tốt, làm một anh hùng, xấu hổ lắc đầu nói: “Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn.”

Bé con kéo anh trai mình: “Anh ơi, chúng ta đi thôi.” Chàng trai gật đầu, nắm tay nó rời đi, Kiều Tấn Vi nhìn bóng lung của bọn họ, đột nhiên cảm thấy nếu như mình cũng có một cậu em trai cũng tốt.

Toàn tâm toàn ý ỷ lại vào mình, tin tưởng mình, không cẩn thận đi lạc mình sẽ khóc đến thiên hôn địa ám,tìm mình khắp mọi nơi, thế cũng là một loại hạnh phúc.

Trong buổi lễ kết hôn của chú, Kiều Tấn Vi nhìn thấy cậu bé kia và anh trai ngồi ở vị trí cho khách, ánh mắt bé con vẫn dõi theo anh trai nó, mà ánh mắt của hắn lại không tự chủ được dõi theo bọn họ.

Cảm thấy rất ước ao.

Rất ước ao, cũng muốn có một cậu em trai như vậy, một cậu em trai coi mình như ông trời.

Kiều Tấn Vi và Hạ Tiểu Xuyên gặp nhau, kỳ thực đã bắt đầu từ rất lâu, chỉ là hai người cũng không biết, sau này lớn lên tự nhiên cũng quên. Kiều Tấn Vi là con một, trong lòng lại luôn luôn muốn có một cậu em trai, khi nào thì bắt đầu có suy nghĩ này, hắn cũng không nhớ rõ. Năm 13 tuổi ấy, cha hắn thăng quan tiến chức, gia đình bọn họ dời đến đại viện của cơ quan chính phủ. Kiều Tấn Vi ngạc nhiên phát hiện thằng nhóc ở nhà đối diện nhỏ hơn hắn gần hai tuổi, mi thanh mục tú thoạt nhìn rất đáng yêu, hắn bắt đầu tưởng tượng cảm giác mình được gọi là anh trai.

Kết quả đứa bé kia tuy nhỏ tuổi hơn hắn, thái độ lại kiêu ngạo hơn nhiều, mở miệng thường gọi thẳng tên đầy đủ của hắn. Kiều Tấn Vi rất không vui, thế nhưng bố của đứa bé kia rất lễ độ, bảo gọi mình là anh trai, cha của mình cũng chỉ cười nói: “Chỉ nhỏ hơn hai tuổi, không cần gọi là anh.”

Kiều Tấn Vi tuy rằng chỉ có 13 tuổi, nhưng hắn biết chủ nhân của ngôi nhà đối diện so với cha mình quyền cao chức trọng hơn. Quan lớn đè chết người, Kiều Tấn Vi tuổi còn nho đã biết đoán ý qua nét mặt.

Hắn rất nghe lời phụ họa theo cha mình, cười đến khiêm tốn cẩn thận: “Đúng vậy đúng vậy, cháu và Trần Diệp vốn chính là học chung một trường, gọi anh làm gì.”

Trong lòng hắn lại nghĩ, thằng nhóc chết tiệt, một ngày nào đó sẽ dạy cho mày biết thế nào là lễ phép!

Từ đáy lòng Kiều Tấn Vi chưa bao giờ coi Trần Diệp là bạn bè, thằng nhóc này càng lớn càng khiến hắn không thích, tuy rằng thằng đó dần dần trở lên anh tuấn cao lớn, mấy em gái trong trường hầu như đều thích hắn, con trai trong trường hoặc là chơi với hắn, hoặc là sợ hãi hắn, không ai dám đắc tội hắn. Bạn bè bên cạnh Trần Diệp, Kiều Tấn Vi là người lâu nhất, hắn đương nhiên nhận định Kiều Tấn Vi là bạn của mình, phẩu tâm trí phúc, cái gì cũng có thể kể được.

Kiều Tấn Vi không thích cái loại cảm giác siêu việt bẩm sinh này của Trần Diệp, tuy rằng chính hắn cũng coi như là con của một cán bộ cao cấp, thế nhưng cán bộ cao cấp cũng phân thành từng giao cấp, Kiều Tấn Vi hắn so với Trần Diệp thấp hơn một tầng. Trần Diệp khi nói chuyện sẽ vô ý dùng giọng điệu chỉ thị, tập quán dùng câu sai khiến, mỗi khi đến biến hắn trực nhật mà hắn không muốn quét tước vệ sinh thì sẽ nói với người bên cạnh như mệnh lệnh: “Hôm nay tan học bọn tôi đi chơi game, cậu, ở lại quét vệ sinh.”

Cái tên bị Trần Diệp chỉ thị quét vệ sinh thay là một tên xui xẻo, cũng không cảm thấy có chút ủy khuất, lâu la của Trần Diệp thay phiên nhau tới, người kia không hai lời cầm chổi đi vào phòng học. Trần Diệp dẫn theo một đám người, chen chen chúc chúc đi vào chơi game.

Kiều Tấn Vi ở cùng Trần Diệp là bất đắc dĩ, hắn dĩ nhiên không phải người hầu của Trần Diệp, thứ nhất hắn so với Trần Diệp lớn hơn hai lớp, vừa là nòng cốt của hội học sinh, học sinh khác thấy hắn cũng phải tỏ ra khách khí; thứ hai cha của hắn mặc dù chức vị thấp hơn cha của Trần Diệp nhưng cũng là nhân vật có mặt mũi trong thành phố này, không ai dám đắc tội Trần Diệp thì cũng không có ai dám coi khinh kTrần Diệp. Hơn nữa Kiều Tấn Vi so với Trần Diệp biết đối nhân xử thế hơn, người Trần Diệp không thích hắn sẽ khinh bỉ, mất hứng mà phun ra một chữ: “Cút!”. Thế nhưng Kiều Tấn Vi sẽ không, hắn dù không thích cũng để trong lòng, tiến lui thỏa đáng. Không phải nói Kiều Tấn Vi không nóng giận chửi bậy thô tục, gặp phải kẻ không thức thời, Kiều Tấn Vi lạnh lùng lạnh mặt cứ theo lẽ thường cần mắng thì mắng, nên đánh liền đánh. Chỉ là hắn thu liễm hơn, thường giải quyết sau lứng, không như Trần Diệp, thấy ai khó chịu liền chặn ở cổng trường đấm cho một trận.

Trong mắt Trần Diệp, Kiều Tấn Vi này, thành thục lãnh tĩnh, đúng là đám anh em trong kia càng hợp khẩu vị hơn. Trong mắt Kiều Tấn Vi, tên Trần Diệp này chẳng qua là một thằng nhóc ăn chơi trác táng, tự cao tự đại, một ngày nào đó sẽ phải chịu khổ.

Kiều Tấn Vi vừa được 24 tuổi lại một lần nữa gặp lại Hạ Tiểu Xuyên. Đương nhiên bọn họ không biết rằng trước đây từng gặp nhau — Kiều Tấn Vi nghĩ không ra chàng trai trước mắt này chính là cậu bé trước đây mình ảo tưởng là em trai, Hạ Tiểu Xuyên cũng sẽ không nhớ hồi nhỏ từng ở bên ngoài toilet túm lấy quần áo của người nào đó gào khóc lớn. Đó là một lần trùng hợp, Hạ Tiểu Xuyên muốn đá người đàn ông cậu đã hẹn hò ba tháng đi, đối phương không hết hi vọng, hai người ở trong quán rượu cãi nhau, cuối cùng Hạ Tiểu Xuyên nói với người đàn ông kia: “Ngày đầu tiên tôi đã nói với anh chúng ta hảo tụ hảo tán, thế nhưng hẹn hò với nhau thì cũng đừng ở bên ngoài tìm yêu tinh! Không quản được phía dưới thì cút cho tôi!”

Chỉ một câu nói, dáng vẻ bệ vệ của người đàn ông kia biến mất, ủ rũ cúi đầu đi ra ngoài, Kiều Tấn Vi lần đầu tiên nhìn thấy đồng tính luyến ái chia tay ầm ĩ như vậy, rất ngạc nhiên, Hạ Tiểu Xuyên một hơi uống cạn sạch cốc bia Kiều Tấn Vi đưa tới, nói tiếng cảm ơn, nhảy xuống khỏi quầy bar, đi ra cửa không quay đầu lại.

Kiều Tấn Vi nhớ kỹ tên quán rượu, thường xuyên đến ngồi một chút, Hạ Tiểu Xuyên dường như cũng là khách quen của quán, gặp vài lần là biết, hai người đôi khi cùng uống rượu, cười cười nói nói. Kiều Tấn Vi phát giác Hạ Tiểu Xuyên cũng không phải thuần gay, thỉnh thoảng cậu cũng sẽ ra ngoài với phụ nữ, nhưng mà đúng là cậu rất hoa tâm, người đến người đi bên cạnh thường xuyên thay đổi.

Sau đó Trần Diệp và Kiều Tấn Vi bắt đầu cùng tới quán rượu, Hạ Tiểu Xuyên đã ở đó một lúc, liền cùng nhau ngồi xuống uống vài chén. Trần Diệp vốn là không để ý tới Hạ Tiểu Xuyên, hết lần này tới lần khác thấy Hạ Tiểu Xuyên và một người đàn ông đùa giỡn hết sức thân mật, nhìn thế nào cũng không thấy giống bạn bè bình thường. Hắn nghi ngờ nhìn về phía Kiều Tấn Vi, Kiều Tấn Vi không phản đối nói: “Không có gì đâu, cậu ta là bi.”

Trần Diệp giật mình: “Nam với nam? Làm thế nào?”

Kiều Tấn Vi nhịn không được cười ha hả: “Mày trong sáng như thế hả? Chưa ăn thịt heo tốt xấu gì thì cũng phải thấy heo chạu chứ, nam với nam, không phải cũng giống nhau sao?”

Trần Diệp lẩm bẩm nói: “Đệt! Đây là lần đầu tiên tao tận mắt thấy!” tuy nói như vậy, lại là bộ dáng hăng hái bừng bừng,mắt không chớp nhìn Hạ Tiểu Xuyên

Ngực Kiều Tấn Vi “lộp bộp” hai tiếng, bất động thanh sắc tiếp tục uống rượu.

Một lát sau, Trần Diệp nói: “Kỳ thực dáng dấp Hạ Tiểu Xuyên không tệ.”

Kiều Tấn Vi không nói lời nào.

Trần Diệp chép miệng một cái, lộ ra nét cười tà khí: “Nam với nam? Hôm nào tao cũng phải thử nhìn một chút?”

Kiều Tấn Vi hơi nhíu nhíu, liếc mắt nhìn Hạ Tiểu Xuyên cách đó không xa, Trần Diệp nếu đi vào tà đạo, thì nên đẩy vào hay kéo ra đây?

Kiều Tấn Vi cuối cùng chọn cách không liên quan đến mình.

Cụ thể Hạ Tiểu Xuyên và Trần Diệp làm thế nào phát triển đến quan hệ trên giường, Kiều Tấn Vi không rõ ràng lắm, hắn bất quá chỉ là vô ý giới thiệu Hạ Tiểu Xuyên cho Trần Diệp mà thôi, hắn không lo lắng hai người kia sẽ thế nào, cá tính Trần Diệp hắn quá rõ, chơi thì chơi, muốn thu tay cũng dứt khoát. Mà Hạ Tiểu Xuyên, ngắn ngủi mấy tháng đã thấy hắn ở quán bar đổi người tình, hai người này chỉ là ngươi tình ta nguyện, mọi người đều là cao thủ, cứ chơi đã đi.

Mãi đến một ngày, Trần Diệp đen mặt nói với hắn: “Tao nghe nói Hạ Tiểu Xuyên bị đàn ông quấn lấy, thằng nào chán sống, người của tao cũng dám chạm vào?”

Kiều Tấn Vi nghĩ buồn cười: “Không phải ngày đầu tiên mày nhận thức cậu ấy, Hạ Tiểu Xuyên là cái loại người sẽ vì mày thủ thân như ngọc sao? Nổi điên cái gì?”

Trần Diệp lắc đầu, vẻ mặt lo lắng: “Thời gian Hạ Tiểu Xuyên hẹn hò với một người tuyệt không ở bên ngoài trêu chọc người khác. Là có anh em thấy, có người động tay động chân với cậu ấy. Đ*t! Đừng để tao tra ra là ai, nếu không tao phế nó!”

Kiều Tấn Vi nói: “Mày tra rõ ràng rồi nói, đừng đánh nhầm người.”

Trần Diệp xem thường nói: “Còn cần mày dạy à?”

Kết quả, một ngày nào đó Trần Diệp khí thế bừng bừng dẫnngười đi giáo huấn cái thằng dám động tay động chân với Hạ Tiểu Xuyên, sau khi trở về Kiều Tấn Vi thấy mặt hắn đen thui, không hiểu nói: “Làm sao thế, không tìm được?”

Trần Diệp nói: “Đ*t! Tìm nhầm người!”

Trong lòng Kiều Tấn Vi nghĩ quả thật, không biết người nào xui xẻo lại bị đánh oan?

Vài ngày sau, Kiều Tấn Vi gặp được cái người bị Trần Diệp đánh nhầm kia. Lần đầu tiên nhìn thấy, Kiều Tấn Vi ngay lập tức thở dài, người đàn ông này vừa nhìn là biết một thư sinh quy củ, ừ ừ à à mà đeo một chiếc kính cận dày, nhìn thế nào cũng thấy là không có gan đi trêu chọc Hạ Tiểu Xuyên, Trần Diệp cư nhiên lại đánh y? Mắt có đờm chắc?

Người này gọi là Đàm Giám, là anh trai Hạ Tiểu Xuyên.

Thoạt nhìn bình thường, hoàn toàn không thể nào có quan hệ với Trần Diệp.

Thật lâu sau đó, Kiều Tấn Vi biết ấn tượng đầu tiên của mình có bao nhiêu sai lầm.

Trần Diệp bắt đầu trước mặt Kiều Tấn Vi dùng tốc độ không gì hiểu được mà si mê Đàm Giám, hắn hăng hái dạt dào, càng không được càng muốn có. Kiều Tấn Vi không rõ, hắn nghĩ Trần Diệp vốn không phải đồng tính, cùng Hạ Tiểu Xuyên lên giường hơn phân nửa là vì tâm lý tìm kiếm cái lạ — thế nhưng Đàm Giám thì sao? Trên người đàn ông này có gì hấp dẫn Trần Diệp?

Trần Diệp nói với hắn: “Mày không hiểu đâu, chính tao cũng không hiểu, nhưng mà tao không thể chấp nhận chuyện trong mắt y không có tao.”

Kiều Tấn Vi nói: “Mày thế mà còn chưa rõ? Không phải là không cam lòng sao.”

Trần Diệp uất hận nói: “Một ngày nào đó tao sẽ khiến y khóc cầu tao thương y!”

Kiều Tấn Vi thực sự không cách nào tưởng tượng một người như Đàm Giám sẽ khóc xin người khác… trừ phi y thần kinh thác loạn.

“Sao phải khổ vậy? Mày cũng phải xuất ngoại, sớm muộn đều phải đi, lãng phí tinh lực này để làm gì?” Kiều Tấn Vi khẽ cau mày hắn.

Trần Diệp không trả lời, vẻ mặt có chút chật vật.

Hắn không cách nào tự bào chữa, hắn nói hắn chỉ là không cam lòng, nhưng hắn không khỏi trả giá quá nhiều.

Trong lòng Kiều Tấn Vi cười nhạt, là yêu sao?

Thích phải một tấm sắt vô tâm, không nghĩ là sẽ thích phải một người đàn ông như thế chứ gì? Không thể lý giải, tình yêu vốn chính là không thể hiểu được, giống như thái tử Charles hết lần này tới lần khác không yêu công nương Diana người làm mê đắm toàn bộ đàn ông trên thế giới mà lại một lòng một dạ yêu Camilla.

Sau đó, Kiều Tấn Vi thấy được hình xăm trên người Hạ Tiểu Xuyên, là tên Đàm Giám.

Trong nháy mắt hắn ngây dại.

Hắn nghĩ thì ra là vậy, Hạ Tiểu Xuyên thích Đàm Giám, sợ rằng đã là bệnh khó chữa. Một người xăm tên người người khác lên người mình, quá trình có bao nhiêu đau nhức, ngực có bao nhiêu khổ.

Thế nhưng Đàm Giám không phản ứng gì, nhàn nhạt nói một câu, nó là em trai tôi, tất cả giải thích, chỉ có một câu này.

Mỉm cười tàn nhẫn, thế Kiều Tấn Vi mới biết được thích Đàm Giám là một chuyện đáng sợ dường nào, chưa có hồi báo, vĩnh viễn cũng không có hồi báo.

Thế nhưng hết lần này đến lần khác… có một người muốn thích hắn.

Một là thiếu, phải là hai người.

Sau đó không lâu, Kiều Tấn Vi nhặt được Hạ Tiểu Xuyên đã uống say như chết ở quán bar trước đây gặp cậu. Thần trí Hạ Tiểu Xuyên dường như đã mơ hồ, ngây ngốc nhìn hắn cười, sau đó hỏi từng lần: “Anh yêu tôi không? Yêu tôi thì lên giường với tôi đi?”

Kiều Tấn Vi nén giận đưa cậu về nhà, một phát ném cậu vào bồn tắm lớn, nước lạnh đổ ập xuống, Hạ Tiểu Xuyên hét lên một tiếng,Kiều Tấn Vi lạnh lùng nhìn cậu: “Tỉnh rồi?”

Hạ Tiểu Xuyên nửa mở mắt nhìn thấy hắn, chán nản cười: “Tại sao là anh?”

Kiều Tấn Vi nói: “Không phải tôi thì giờ cậu còn mạng sao?”

Uống như vậy còn dám tùy tiện tìm đàn ông lên giường, nhỡ đâu đụng phải tên biến thái không sạch sẽ, cậu có nghĩ tới hậu quả hay không?!

Hạ Tiểu Xuyên nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói: “Anh nói Đàm Giám có yêu tôi không? Năm năm, vì sao lòng dạ anh ấy vẫn cứ ác độc như vậy?”

Kiều Tấn Vi nói: “Yêu cậu? Yêu cậu y sẽ không lên giường với Trần Diệp.”

Hạ Tiểu Xuyên đột nhiên mở mắt ra: “Anh nói cái gì? Lên giường? Anh ấy và Trần Diệp lên giường?” Cậu từ trong bồn tắm nhảy ra, như điên mà chạy ra khỏi cử, Kiều Tấn Vi cuống quýt ôm cậu từ sau lung, mắng to: “Cậu điên rồi à? Hơn nửa đêm lại chạy đi đâu?”

Hạ Tiểu Xuyên thét chói tai: “Tôi muốn đi tìm anh ấy, tôi muốn đi hỏi anh ấy… Đàm Giám, anh đã có thể yêu đàn ông vì sao lại không phải tôi, vì sao không phải tôi—“

Kiều Tấn Vi không thể nhịn được nữa tát một cái lên mặt cậu: “Cậu thanh tỉnh một chút cho tôi! Cậu cũng biết là năm năm, nếu có thể yêu cậu còn chờ tới ngày hôm nay sao?”

Hạ Tiểu Xuyên không một tiếng động, Kiều Tấn Vi nhìn qua, đã ngất.

Chẳng lẽ mình ra tay nặng như vậy? Kiều Tấn Vi lấy làm kinh hãi, cuống quýt ôm lấy cậu, đặt lên giường.

Hạ Tiểu Xuyên vô thanh vô tức ngủ mê man, trên mặt không có vẻ bất cần đời và ngả ngớn phóng đãng như hồi Kiều Tấn Vi mới gặp, im lặng như một đứa bé.

Một đứa bé không chiếm được thứ mình thích.

Kiều Tấn Vi đột nhiên cảm thấy mệt chết được, mệt mỏi không muốn động, thừa chút khí lực cũng chỉ để rút một điếu thuốc ra hút. Trong vòng xoáy tình cảm ba người, hắn vẫn là người tỉnh táo nhất, thờ ơ lạnh nhạt, không quan tâm kết cục. Thế nhưng bỗng nhiên trong lúc đó, bắt đầu yêu thương, để ý cậu con trai gọi là Hạ Tiểu Xuyên này.

Thương cậu đau khổ truy đuổi, chỉ là một người để yêu mà thôi, thiên hạ này rộng lớn như vậy, sao lại phải cố chấp thế.

Đổi là người khác đồng ý cho cậu tình yêu, liệu cậu có thể hạnh phúc hay không?

Kiều Tấn Vi bị chính suy nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu mình hù dọa, hung hăng rút hai điếu thuốc ra, nằm xuống bên cạnh Hạ Tiểu Xuyên.

Ngày hôm sau Hạ Tiểu Xuyên tỉnh lại, tâm trạng ổn định hơn rất nhiều, cũng chấp nhận hiện thực này — chí ít biểu hiện ra bên ngoài là vậy. Cậu yêu cầu tạm ở lại nhà Kiều Tấn Vi, đợi Trần Diệp xuất ngoại xong cậu về.

Kiều Tấn Vi nghĩ cậu quá ngây thơ rồi, đến vậy còn không chịu hết hi vọng.

Trần Diệp đi rồi, Hạ Tiểu Xuyên cũng không quay về, bởi vì Đàm Giám cho cậu ra ngoài ở.

Kiều Tấn Vi trong một thời gian quản nhiều việc như vậy, hắn vội vàng bình bầu chức danh cuối năm, mình là bác sĩ mới tới không lâu, tốt nghiệp cũng đã hai năm, hình thức hóa gì đó thì cũng vẫn phải làm. Chỉ là năm ấy viết tổng kết chung thật sự rất đau đầu, vì vậy viết một đoạn liền không viết nổi nữa, vì thế liền đi tới bàn đồng sự cũng đang vùi đầu viết tổng kết công tác, tiện tay lật trang giấy kia lên.

Sau đó hắn thấy được báo cáo xét nghiệm với chữ ký quen thuộc.

Đàm Giám vừa nộp đơn từ chức, đang đứng bên ngoài trường học, nhìn trái nhìn phải chuẩn bị qua đường. Có người ở phía sau vỗ hắn một chút, nhìn lại, thì ra là Kiều Tấn Vi.

Đàm Giám cười rộ lên: “Sao cậu lại ở đây, thật đúng lúc.”

Kiều Tấn Vi nói: “Không phải đúng lúc, tôi vốn là tới tìm anh.”

Đàm Giám có chút nghi hoặc nhìn hắn.

Kiều Tấn Vi nói: “giơ tay ra tôi xem.”

Đàm Giám nói: “Gì vậy? Sao phải cho cậu xem tay?” Kiều Tấn Vi không nói nhiều kéo tay y, mu bàn tay hướng lên trên, cẩn thận xem.

Đàm Giám hỏi: “Đến tột cùng cậu muốn nhìn cái gì” Muốn rút bàn tay của mình lại, Kiều Tấn Vi đã đổi sắc, buông y ra, mở miệng rống: “Cái đ**! Đàm Giám, chuyện khi nào?”

Đàm Giám không giải thích được: “Cái gì chuyện khi nào?”

Kiều Tấn Vi nói: “Con mẹ nó anh còn giả ngu! Móng tay của anh là có chuyện gì xảy ra? Tôi là bác sĩ! Nếu không phải vừa vặn tôi thấy được báo cáo của anh, anh định vẫn không nói chứ gì?”

Đàm Giám trầm mặc, một lúc lâu sau mới mở miệng: “Hay là tìm một chỗ ngồi xuống rồi nói, giữa đường đừng kích động như vậy, mọi người đều nhìn.”

Hai người tìm một quán café ven đường, ngồi xuống.

Phục vụ ân cần đi tới, đưa menu, Kiều Tấn Vi lung tung gọi hai li café, móc ra bao thuốc lá.

Đàm Giám cười rộ lên: “Đừng như thể tôi sắp chết thế, cậu biết không nghiêm trọng như vậy, ít nhất trong vòng mười năm tôi sẽ chưa chết.”

Kiều Tấn Vi phiền muộn gõ mặt bàn: “Nếu anh biết, vì sao còn… vì sao còn…”

Hắn không nói được, khi nhìn thấy bản báo cáo này, hắn cho là hắn hiểu, vì sao Đàm Giám phải lạnh phải khốc như thế, bởi vì y biết mình có bệnh, bởi vì y cho là mình không chơi nổi với tình yêu. Hắn đến nói cho y biết, không nghiêm trọng như vậy, chỉ 10~20% bệnh biến suất, có hy vọng.

Thế nhưng Đàm Giám đã biết, vân đạm phong thanh, ngược lạihắn không còn lời nào để nói.

Hắn chỉ là càng không hiểu.

Lại uống thêm hai ngụm café, Đàm Giám nói: “Tôi chuẩn bị rời khỏi đây, rời khỏi thành phố này.”

Kiều Tấn Vi ngây ngẩn cả người: “Đang yên lành, anh muốn đi đâu? Du lịch, hay là đổi công tác?”

Đàm Giám nói: “Đều có dự định, vừa vặn hôm nay gặp cậu, rốt cuộc cũng nói lời từ biệt. Tôi cuối tuần này đi.”

Kiều Tấn Vi nói: “Đi đâu?”

Đàm Giám nói: “Rất xa.”

Kiều Tấn Vi hơi tức giận, cái đáp án chó má gì thế này? Rất xa? Rất xa?

“Khi nào thì trở về?”

Đàm Giám cười rộ lên: “Không quay về.”

Kiều Tấn Vi lần này thì triệt để ngây ngẩn cả người.

“vì sao? Thẩn thể anh không tốt, định chạy đi đâu? Hạ Tiểu Xuyên thì sao, cậu ấy biết không?”

Đàm Giám nói: “Nó biết tôi phải đi, sợ là không biết tôi sẽ không quay về.”

Kiều Tấn Vi đột nhiên nổi giận, hắn nghĩ Đàm Giám sao có thể đối xử với Hạ Tiểu Xuyên như vậy? Không nói mọt tiếng liền rời đi, vì sao? Sao y lại làm như vậy?

“Anh không cảm thấy anh đối với Hạ Tiểu Xuyên quá tàn nhẫn sao?” Kiều Tấn Vi lớn tiếng nói. “Đột nhiên bỏ lại một mình cậu ấy rời đi, cậu ấy sẽ nghĩ như thế nào? Anh nghĩ cậu ấy sao có thể tiếp thu hiện thực này?’

Đàm Giám nhàn nhạt cười: “Tiếp thu hiện thực này thế nào ư? Cậu cũng nghĩ nó yếu đuối. Năm đó cha mẹ nó đồng thời bỏ rơi nó, nó cũng chỉ ở sau lưng khóc một hồi, sau đó cũng ổn thôi? Trên thế giới này, ai không có ai thì không sống nổi?”

Kiều Tấn Vi nói: “Anh biết rất rõ ràng cậu ấy yêu anh.”

Đàm Giám cúi đầu khuấy ly café, trong nháy mắt đó, Kiều Tấn Vi cho là y áy náy, vậy mà không phải, Đàm Giám ngẩng đầu nói:”Cũng bởi vì thế, tôi nhất định càng phải đi. Tôi vẫn chờ Hạ Tiểu Xuyên thành niên, chờ nó có năng lực tự mình đối mặt mọi thứ, tôi không thể đợi thêm nữa. Nếu tôi không rời đi, cả đời này nó sẽ không buông ra. Cậu cũng rõ ràng, tôi ở cạnh nó một ngày, một ngày hắn không chết tâm, cho dù tôi kết hôn rồi, nó còn có thể huyễn tưởng chờ tôi ly hôn nữa?”

Kiều Tấn Vi hơi trầm mặc, đúng vậy, Đàm Giám nói đúng, Hạ Tiểu Xuyên sẽ như vậy, cậu ấy sẽ yên lặng nhìn Đàm Giám, đợi, chờ đợi mà không hi vọng.

“Trừ phi tôi hoàn toàn rời khỏi nó, để nó không thấy tôi nữa, không tìm được, với nó mà nói, sống hay chết không phân biệt, nó sẽ quên tôi.” Đàm Giám uống một ngụm café, mỉm cười. “Cậu biết, tình cảm cá nhân, chỉ có thể đặt trên người sống, không thể đặt trên người chết. Có thể sẽ đau khổ vài năm, nhưng chung quy cũng sẽ qua.”

Ngón tay Kiều Tấn Vi run rẩy, dường như không cẩm được ly café: “Anh… anh thà như vậy cũng không thể thử thích cậu ấy?”

Đàm Giám thở dài: “Nó là em trai tôi, Kiều Tấn Vi, em ruột tôi. Cậu muốn tôi thích nó thế nào?”

Dường như ngũ lôi oanh đỉnh, Kiều Tấn Vi không dãm tin nhìn Đàm Giám.

“sở dĩ… anh cứ làm như vậy?”

Đàm Giám nói:”Kỳ thực cũng là suy nghĩ vì chính mình. Tôi muốn tới một thành phố mới, quen biêt một người bình thường, nói một câu chuyện tình yêu đơn giản, kết hôn sinh con, bình thản qua đời. Cậu biết, tuổi tôi cũng lớn, nên việc này tôi quyết định.”

Kiều Tấn Vi cười lạnh: “Nguyện vọng này thật ra rất dễ thực hiện — tại sao không đi tìm Trần Diệp đi? Anh không thể yêu Hạ Tiểu Xuyên, Trần Diệp không phải là em trai anh đấy?”

Đàm Giám cười rộ lên, hìn hắn: “Kiều Tấn Vi, lẽ nào tôi nói chưa rõ ràng sao? Cậu nghĩ tôi và Trần Diệp sẽ có kết quả gì? Chỉ có thể như vậy thôi, hắn đi là kết cục tốt nhất.”

Rốt cuộc Kiều Tấn Vi hiểu rõ, người này, so với bất kỳ ai khác đều tỉnh táo, so với bất kỳ ai cũng nhìn mọi chuyện rõ ràng. Đối với người khác tàn nhẫn, đối với bản thân cũng tàn nhẫn… thế nhưng y còn có thể mỉm cười được? Y sẽ buông tha tất cả, lẻ loi một mình đến một thành phố mới, thời gian tới không thể đoán trước, tuy rằng bệnh y mắc phải không phải nan y, nhưng ai biết được kết quả cuối cùng? Nếu có một ngày, nếu có một ngày….

Nhưng mà một câu hắn cũng không nói lên lời, hắn nhớ tới đêm mưa lạnh như băng kia, Trần Diệp hút thuốc, nói với hắn, không có gì không qua được, sau này lòng tao cũng sẽ cứng rắn như y vậy.

Trước khi Đàm Giám rời đi, nói với Kiều Tấn Vi: “Chuyện hôm nay đừng nói với Hạ Tiểu Xuyên, đừng để nó sợ hãi.”

Cuối cùng Kiều Tấn Vi vẫn cầm báo cáo xét nghiệm của Đàm Giám đến trường Hạ Tiểu Xuyên.

Quá không công bằng, Đàm Giám ích kỷ quyết định tất cả như vậy, nếu quyết tâm rời đi, cần gì phải lo lắng Hạ Tiểu Xuyên không chịu nổi chân tướng sự thật? Lẽ nào lại muốn để Hạ Tiểu Xuyên cho là cậu bị bỏ rơi, hận y cả đời, Đàm Giám cho rằng Hạ Tiểu Xuyên có thể hạnh phúc sao?

Kiều Tấn Vi làm không được, có lẽ Hạ Tiểu Xuyên nhìn thấy bản báo cáo sẽ không thật sự hiểu rõ lý do Đàm Giám rời đi, nhưng sẽ không thật sự hận y.

Sắc mặt Hạ Tiểu Xuyên, từ kinh ngạc chuyển thành tuyệt vọng, như tượng gỗ ngây ngô ngồi một chỗ.

Kiều Tấn Vi nói: “Cậu khóc đi.”

Thống thống khoái khoái khóc lớn một hồi, Đàm Giám nói đúng, coi như ai điếu người chết, sẽ đau khổ vài năm, nhưng sẽ tiếp tục sống tiếp, sẽ có cơ hội sống tiếp.

Trước trước sau sau, chỉ là yêu nhầm người thôi mà. Thế nhưng cuối cùng, có lẽ sẽ hạnh phúc.

Tháng mười hoa nở, mùa hạ đã kết thúc.

Mỗi ngày Hạ Tiểu Xuyên đều chờ điện thoại, nhưng không đợi được người mong muốn.

Thỉnh thoảng Kiều Tấn Vi đến xem cậu, trò chuyện với cậu, ăn một bữa cơm, không hề đề cập đến chuyện của Đàm Giám.

Một năm rất nhanh trôi qua, đầu mùa xuân năm sau, Trần Diệp về nước. Hắn gọi điện thoại tìm Đàm Giám, Hạ Tiểu Xuyên nghe điện thoại, vừa lúc Kiều Tấn Vi ở nhà Hạ Tiểu Xuyên, nghe được Hạ Tiểu Xuyên cười nhạt: “Ở đâu? Tôi cũng muốn biết y đang ở đâu. Hai tháng trước y mua vé máy bay đi chỉ để lại sổ tiết kiệm 15 vạn và một bản báo cáo xét nghiệm — anh thần thông quảng đại như vậy, hay là tìm y giúp tôi đi, sau đó hỏi y một chút hiện đang nằm trên giường hay nằm trong nhà xác?”

Cúp điện thoại, Hạ Tiểu Xuyên thất thần nhìn ngoài cửa sổ, thế nhưng không có nước mắt nữa.

Kiều Tấn Vi biết tình yêu của Hạ Tiểu Xuyên đã chấm dứt, thế nhưng sinh hoạt vẫn phải tiếp tục. Sau khi Đàm Giám đi rồi, hắn thay thế y chịu trách nhiệm chăm sóc Hạ Tiểu Xuyên, hắn vì tình cảm vô vọng mà cứng cỏi của Hạ Tiểu Xuyên với Đàm Giám mà thích Hạ Tiểu Xuyên.

Tuy rằng rất lâu, Kiều Tấn Vi không rõ chính mình đối với Hạ Tiểu Xuyên là thương tiếc mà thích, hay là thích nên mới thương tiếc, nhưng hắn chỉ quan tâm kết quả.

Yêu là yêu. Sở dĩ, hắn cũng hiểu vì sao Trần Diệp thích Đàm Giám.

Bởi vì tình yêu thực sự không có đạo lý.

Trần Diệp tìm được Kiều Tấn Vi, hỏi hắn đến tột cùng Đàm Giám đã xảy ra chuyện gì. Kiều Tấn Vi liền đem chuyện đã nói với Hạ Tiểu Xuyên nói lại một lần cho Trần Diệp nghe, còn đem báo cáo xét nghiệm cho hắn nhìn.

Trần Diệp đầu tien là ngây dại, sau đó từ từ cười nhạt: “Cứ như vậy, cứ như vậy mà đi? Kiều Tấn Vi, mày lừa được tiểu xuyên, không gạt được tao! Đàm Giám sẽ là cái loại trốn đi chờ chết thế này sao? Y bất quá chỉ là mượn cớ rời khỏi nơi này thôi đúng không?”

Trên mặt Kiều Tấn Vi không chút sợ hãi: “Có bản lĩnh, mày tìm y hỏi trước mặt y.”

Trần Diệp nói: “Tao sẽ, trước cuối năm sau, tao sẽ tranh thủ học hết học phần, sớm lấy được bằng thạc sĩ. Về phần bác sĩ, ai có kiên nhẫn thì cứ chờ! Ông già muốn tao xuất ngoại cũng không quy định tao ở bên ngoài ngây ngô bao lâu. Chờ tao quay về, tao sẽ tìm được y.”

Sau đó, hắn quay người rời đi.

Từng ngày từ từ trôi qua, tính cách Hạ Tiểu Xuyên thay đổi rất nhiều, cậu không nói nhiều, cũng không quan tâm đến người xung quanh. Ngay cả Kiều Tấn Vi chăm sóc tỉ mỉ cẩn thận cho cậu, cậu cũng hoàn toàn không cảm nhận được.

Tim cảu cậu chết đi, thời gian sống lại dài dằng dặc. Nhưng mà Kiều Tấn Vi có kiên trì, hắn nghĩ ngày nói cho Hạ Tiểu Xuyên biết Đàm Giám nhiễm bệnh đó, trong tiềm thức hắn đã quyết định để Hạ Tiểu Xuyên đối với Đàm Giám triệt để hết hi vọng.

Thời gian ba tháng, mẹ Hạ Tiểu Xuyên từ mỹ trở về, mong muốn con trai mình đến Mỹ. Hạ Tiểu Xuyên không một tia dao động — không muốn cao chạy xa bay, rời khỏi thành phố này. Bởi vì cho dù đi đến đâu cũng sẽ nhớ lại người kia, thích tản bộ quảng trường, thích vào hàng ăn, thường đi siêu thị… xung quanh đều là hình bóng kia, như thủy triều lan tỏa bốn phía, hầu như sẽ đưa cậu chìm đắm vào.

Sau đó Hạ Tiểu Xuyên thấy một người khác ở bên cạnh, nhẹ nhàng kéo cậu một cái.

“cho dù thế nào, cậu cũng nhất định phải hạnh phúc.” Người kia dịu dàng nói với cậu. “mà tôi, vẫn ở bên cậu, mãi đến khi cậu hạnh phúc.”

“Vì sao?” Hạ Tiểu Xuyên mờ mịt nhìn hắn.

Kiều Tấn Vi không trả lời, một ngày nào đó cậu sẽ hiểu.

Mà tôi chờ đến ngày đó, và cùng cậu hạnh phúc.

Cuối cùng, Hạ Tiểu Xuyên từ chối yêu cầu của mẹ. Cậu nói cậu sống tốt lắm, đâu cũng không muốn đi

Kiều Tấn Vi nghe được điện thoại của cậu, yên lặng mỉm cười.

Hạ Tiểu Xuyên để điện thoại xuống, quay đầu lại, thấy Kiều Tấn Vi dựa ở cửa, tâm tình tốt mỉm cười, nhịn không được cũng cười cười, nói: “Đã muộn thế này, còn không đi?”

Kiều Tấn Vi gật đầu: “Ừ, đi đây. Bữa sáng cho ngày mai đặt trong tủ lạnh, hâm nóng đi rồi ăn.” Sau đó mặc áo khoác vào, mở cửa rời đi.

Một thanh âm truyền đến từ sau lưng hắn: “Lái xe cẩn thận một chút.”

Kiều Tấn Vi nhếch miệng lên, lộ ra má lúm đồng tiền nhợt nhạt bên môi.

Có thể khiến Hạ Tiểu Xuyên chân chính thích hắn, còn cần một khoảng thời gian rất dài, thế nhưng, Kiều Tấn Vi nghĩ, như vậy cũng tốt.

Tháng ba, xuân về hoa đua nở.

Kiều Tấn Vi thờ ơ lật xem bệnh án bệnh nhân, ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mặt trời ấm áp ngoài cửa sổ.

Hắn nghĩ, người kia không biết hiện tai đang ở thành phố nào, có hạnh phúc hay không, có lẽ, cũng giống như bọn họ, sẽ có một ngày cũng được hạnh phúc.

—–

Lời tác giả: *Thổ huyết* cuối cùng cũng viết xong, đoạn văn này coi như giải thích nghi hoặc cho Spider đi, Đàm Giám dặn dò chút chuyện trước khi đi, cộng thêm viết ra một tí tình tiết, sau đó lấy Kiều Tấn Vi ra làm diễn viên *toát mồ hôi*

Về phần sau của cố sự này, ở trung văn của “Quan kỳ bất ngữ” có nói. Vậy được rồi, đi ngủ.

Jenny: Tô Đặc bảo sẽ viết phần sau của cố sự này ở bộ “Quan kỳ bất ngữ”, có viết thật nhưng cũng mập mờ lắm, kết cục của 2 người là HE nhưng cũng lửng lơ con cá vàng lắm, cái kết thật sự của Trần Diệp và Đàm Giám được hé lộ trong bộ “Nhất niệm chi gian” cơ, đã có người edit hoàn lâu rồi, mình định trích sang nhưng mà thôi, để các bạn vào đọc thì hơn, dù sao cũng để tránh thị phi, mình chỉ muốn khẳng định lại lần nữa Trần Diệp và Đàm Gíam có kết cục HE, TD mặt dày vậy kiểu gì cũng đi tìm Đàm Giám về.

À mà, nói cho chính xác hơn thì trong bộ “Quan kỳ bất ngữ” Tô Đặc viết cái kết cho Đàm Giám và Trần Diệp, là HE vớt:v Còn trong bộ “Nhất niệm chi gian” thì HE cứng, coi như là phiên ngoại về cuộc sống sau này của hai người đó đi, sống bên nhau vui vẻ hạnh phúc. Dù chỉ có 1 đoạn hà, nhưng có còn hơn không, 2 anh coi như được Tô Đặc ưu ái rồi:v


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.