Tĩnh Dưỡng Vô Uy

Chương 16



Ta lục tung mọi nơi, cuối cùng khi Vicky nhìn không được muốn đến hỗ trợ thì nhảy ra một hộp gấm nhỏ, mở, quả nhiên…

“Hồng sắc? Viền nạm vàng?” Vicky nhìn hung anh!! Trừng phiêu đinh! Án!!! Bác khuông tuấn?*

*đoạn này ta bó, túm lại là bạn Vic ngạc nhiên, vậy đi T^T

“Ân.” Ta gật đầu, không để ý tới biểu tình của Vicky, trực tiếp đi tới phòng làm việc, đem hộp đặt trước máy vi tính công tác của Cơ Dưỡng Tĩnh.

“Đây là cái gì?” Khó có được Bùi Tuấn cũng hiếu kỳ.

“Là Hạ Uyển Như tiểu thư đưa cho ngươi, đã quên sao?” Ta đối Cơ Dưỡng Tĩnh nói.

“Có ấn tượng.” Cơ Dưỡng Tĩnh biểu tình bình tĩnh, “Điều không phải gọi ngươi xử lý rồi sao?”

Ta sẽ tái khẳng định ta cũng có lý do của riêng mình a… Ta không dự định nhiều lời nữa, trực tiếp mở hộp ── không phải thứ vốn nên là nhẫn đính hôn, mà là một quả tinh phiến* nho nhỏ.

*tinh phiến: thủy tinh

Cơ Dưỡng Tĩnh vẫn như trước, rất bình tĩnh: “Ngươi khi nào biết đến?”

“Buổi sáng ngày hôm nay.” Ta thành thật trả lời, thật ra là buổi sáng ngày hôm nay đột nhiên nghĩ đến cái máy chụp ảnh mini kia, còn có cái hộp nhỏ này, hơn nữa Hạ Tiểu Thư đột nhiên đến thăm ──

“Đặt ở cạnh ngươi lâu như thế, ngươi hiện tại mới phát hiện?” Cơ Dưỡng Tĩnh thiêu mi.

“Nhìn trước cái đã.” Bùi Tuấn đã lấy tinh phiến ra ── máy vi tính của hắn có phần mềm chuyên môn giải quyết loại chip dạng tinh phiến này.

“Chờ một chút.” Ta hô, lúc bọn họ ── chỉ Bùi Tuấn và Vicky── khó hiểu nhìn kĩ xuống. Ta trước tiên đem tay Bùi Tuấn dời ra rồi rút phích cắm điện máy tính của Cơ Dưỡng Tĩnh, lập tức thấy Vicky vẻ mặt hiểu rõ cười cười ── ta quản ý nghĩ “Quan hệ bất chính” trong đầu hắn làm cái gì a, nếu như máy Cơ Dưỡng Tĩnh bởi vậy xảy ra vấn đề, kẻ gặp xui xẻo tuyệt đối là ta!

Mà hình vừa khởi động… Ta cùng những người đang ngồi đều không nói được gì… Cư nhiên lại là giao diện con rắn nhỏ ăn bánh Trung thu!

“Đây là cái gì?” Mọi người song song nhìn về phía ta.

Ta vô tội chớp chớp đôi mắt nhỏ, biểu thị “Ta xác thực không biết”.

“Không phải là tên bạn học họ Ngô kia của ngươi cùng Hạ Uyển Như cấu kết?” Cơ Dưỡng Tĩnh thiêu mi.

Cho người ta lưu lại chút khẩu đức có được hay không?

Giao diện xuất hiện một người tiểu mỹ nữ, nói:

“Hôn nhẹ vị hôn lão công vô duyên của ta*, đây chính là lễ vật từ hôn ta tặng cho ngươi nga! Xin lỗi, ta đã che giấu một thân phận khác, chính là virus nghiệp dư này. Ha hả, bảo tiêu tiên sinh, trợ lý đặc biệt kiêm quản gia của ngươi, thực sự không phải là một nhân vật đơn giản. Tuy rằng bổn bổn ngơ ngác ngây ngốc, nhưng tuyệt đối có tiềm chất, tùy vào cách ngươi nắm bắt a, cố lên! ── Vị hôn lão bà vô duyên thân ái của ngươi.”

*vị hôn: chưa kết hôn; vô duyên: không có duyên phận. Thỉnh mọi người đừng nghĩ theo nghĩa khác.

Sau ba mươi giây im lặng của mọi người, trên giao diện lại xuất hiện một người tóc vàng nhỏ nhỏ dễ nhìn:

“Vele thân ái, chúng ta đã lâu không gặp. Bất quá ta còn nhớ kỹ giáo huấn “đại trí giả ngu” của ngươi, ta cũng biết ta chỉ có khả năng bắt chước bừa, thế nhưng ta đã rất nỗ lực nga! PS: rất hoài niệm việc ngươi cho ta mượn vai lúc ta thất tình, tuy rằng nó hơi gầy yếu, nhưng ta cảm giác được sức mạnh vô cùng của ngươi, làm cho ta lúc nào cũng nhớ đến! ── nhớ ngươi đích Ngô Đại Bằng.”

Mọi người lại im lặng ba mươi giây.

“Quỷ dương này thật không đơn giản.” Ta thấp giọng, “Nguyên lai hắn đích xác cùng Hạ tiểu thư cấu kết.”

“Ngô Uy, ” Vicky đột nhiên mở miệng, “Ta hoài nghi, cái kia đông tây” hắn chỉ con rắn nhỏ khả ái trên màn hình đang nỗ lực nhúc nhích, “Kỳ thực, căn bản là là ngươi a.”

“Cái kia…” Ta giật nhẹ khóe miệng, đột nhiên phát hiện tựa hồ có một tia không thích hợp, “Bùi tổng, máy vi tính của ngươi dường như…”

“Ngươi chuyển hướng trọng tâm câu chuyện a.” Vicky cười lên án.

“Không có…” Ta nỗ lực muốn biện giải.

Ba giây sau, theo trình tự công phá đến cửa phòng thủ của Bùi Tuấn, tam hạ lưỡng hạ đem mọi thứ trong máy vi tính ăn sạch sẽ, còn tiếp tục phá hủy cái đĩa (

Tất cả mọi người còn chưa có phản ứng, con rắn nhỏ đã ăn no, còn hướng mọi người diêu diêu (động động) đuôi thị uy.

Mắt mở trừng trừng nhìn tài liệu vô giá trong máy vi tính bị hủy, Bùi Tuấn tựa hồ không có phản ứng nhiều. Chỉ là nhàn nhàn liếc mắt nhìn ta, rồi nhìn sang Cơ Dưỡng Tĩnh: “Trợ lý đặc biệt của ngươi, thật đúng là có khả năng.”

“Ngươi là chê ta không tốt?” Vicky thiêu mi, “Vậy có muốn hay không đem Lý Cơ làm trợ lý đặc biệt của ngươi, chúng ta cùng nhau ngoạn 3P a?”

Bùi Tuấn ôm lấy thắt lưng hắn, cho hắn một nụ hôn nhẹ, khóe miệng cư nhiên mang theo một chút tiếu ý?!

… Trêu ghẹo ta như vậy thật sự vui vẻ sao…

Nói đến Lý Cơ ──

“Ân, ” ta có điểm do dự có muốn hay không mở miệng, thấy Cơ Dưỡng Tĩnh nhìn ta ra hiệu, ta mới nói ra cái nhìn của bản thân cho đến nay, “Lý Cơ tiên sinh, hẳn là người không bình thường, ta là nói về bối cảnh của hắn… Hắn không giống như là người vì người khác mà làm công, trái lại như là lão bản.”

“Bằng cái gì nói như thế?” Bùi Tuấn vấn.

“Cổ ngạo khí kia của hắn.”

“Chúng ta không có cảm thụ được cái gì ‘ ngạo khí ‘.” Vicky giả vờ không giải thích được.

… Âm thầm đảo mắt, như ta vậy có tính là “Nhất thất túc thành thiên cổ hận” (một lần sảy chân để hận nghìn đời)?

“Đêm đó ta với hắn ở cùng nhau, hắn hoàn toàn biểu lộ ra điều đó.”

“Vậy ngươi cho rằng hắn là ──” Bùi Tuấn vấn.

Nhìn sang Cơ Dưỡng Tĩnh, nãy giờ vẫn không mở miệng, trái lại chỉ nhắm mắt dưỡng thần.

“Không biết.” Ta lão sư nói. Chủ động đi tới Cơ Dưỡng Tĩnh phía sau, tự giác đấm lưng cho hắn, “Mệt mỏi sao? Có muốn hay không đi nghỉ ngơi?” ta nịnh nọt hỏi.

“Hảo.” Cơ Dưỡng Tĩnh nói, cũng không thấy có động tĩnh, lẽ nào…

“Cái kia, Cơ tổng, chỉ sợ ta không có đủ khí lực ôm ngươi a…”

“Không thử sao vậy biết?” Quả nhiên là thanh âm lười biếng.

“Có người ngoài đang nhìn.” Ta vô tội nói, liếc mắt nhìn rõ vẻ mặt “xem kịch vui” của hai người kia.

Cơ Dưỡng Tĩnh cuối cùng mở mắt ra, mang theo tiếu ý: “Nếu như vậy, sẽ không miễn cưỡng ngươi.” Nói xong chủ động đứng dậy, “Các ngươi tự tiện. Ba (cái này là âm thanh)” Hắn hướng hai người kia phất tay.

“Bùi tổng, Vicky tiên sinh, ngủ ngon.” Ta cười làm lành nói. Sau đó theo Cơ Dưỡng Tĩnh ra khỏi thư phòng, tiến đến phòng ngủ.

Còn hơn bị “người ngoài” trêu đùa, ta thà nguyện ý bị Cơ Dưỡng Tĩnh ngoạn… Bởi vì đã tập thành thói quen rồi…

Trước khi ra khỏi cửa, ta tựa hồ nghe được Vicky hỏi Bùi Tuấn: “Lão công, cái gì gọi là ‘ đại trí giả ngu ‘?”

“Cơ tổng, đã lâu không gặp.” Nhà tạo mẫu tóc mỹ nam mỉm cười nghênh tiếp Cơ Dưỡng Tĩnh và ta.

“Cái gì, ngươi dự định nuôi tóc dài?” Nhà tạo mẫu có chút kinh ngạc, “Ngươi điều không phải luôn luôn không thích tóc dài, nghĩ rất khó chăm sóc?”

Ta có một loại dự cảm bất hảo…

“Hiện tại có người giúp ta chăm sóc.” Cơ Dưỡng Tĩnh bình tĩnh nói.

“Phải? Na hắn thật đúng là một người hạnh phúc, có thể chải đầu cho ngươi.” Nhà tạo mẫu cười nói.

… Giá mà giống như người nói …

“Ngươi lưu tóc dài cũng không tồi, phát chất cũng tốt, hoàn toàn thích hợp với khuôn mặt cùng khí chất của ngươi.” Nhà tạo mẫu loay hoay làm tóc Cơ Dưỡng Tĩnh.

“Phiền ngươi dạy ta một chút kĩ xảo đặc biệt để chải đầu và bảo dưỡng tóc.” Cơ Dưỡng Tĩnh nói.

“Tốt.” Nhà tạo mẫu hiểu rõ gật đầu, còn đối ta cười ám muội.

“Bất quá, không nên chải tóc thành hai phần.”

Vicky, ngươi đúng là cái đồ miệng rộng!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.