Rindou mãn nguyện nhả một ngụm trọc khí. Cơ ngực nhấp nhô banh khẩn vải vóc.
“Xong rồi thì bỏ ra. Xem mày đã làm gì kìa. Bαo ƈαo sυ ra đời để làm kiểng à?” Angry mạnh miệng trách cứ, đôi chân bị dịch trắng tanh nồng vấy bẩn, thứ đồ của tên đàn ông đó lại ‘đánh dấu’ cậu nữa rồi, như thể cậu là món đồ hắn sở hữu, cậu sợ.
Hắn nhe răng, lấy hộp khăn giấy đầu giường lau chùi cho Souya. Động tác lau rất chậm và thong thả, bộ tính đùa giỡn với cậu sao, đầu ngón tay hắn di chuyển tới đâu thì da thịt cậu ngứa ngáy và nóng rang tới đó, thứ cảm giác đó làm cậu mê luyến và muốn hơn nữa từ hắn.
Suy nghĩ của mình thật điên rồ! Angry cả giận chạy phắc vào toilet.
“Không muốn tôi giúp em tuốt sao?”
“Không! Tên xấu xa.”
Một lúc sau, Angry quấn khăn tắm ngang hông ra ngoài, da thịt ửng hồng không biết do tắm nước nóng lâu hay tự kiên cường giải quyết đây.
“Này … Tháo nó ra!” mém nữa cậu quên béng, khi nãy soi gương mới chợt nhớ, do đeo quen luôn rồi.
Rindou đang ngồi cầm máy sấy tóc “Tôi quên mất mật khẩu rồi. Bữa đó nóng tính quá.”
“Đừng có đùa.” Angry nắm cổ áo anh lắc lắc “Mà thôi, dù sao cũng không thiếu cách tháo.”
“Angry!”
“?”
“Hãy đeo nó … Không được tháo. Không thì vòng sau sẽ là khóa 3 lớp.”
“Hứ! Không nghe đấy. Plè!” le lưỡi “Áo quần!” cậu vòi tay đòi.
Từ đâu, Rindou lôi ra bộ đồ mới toanh size Angry. Cậu xém đuôi mù mắt chỗ, mẫu mã, thiết kế, kiểu dáng này không phải là thương hiệu đắt líu lưỡi hả.
“Đâu ra hay thế?”
“Tôi có cách của mình.”
“Không cần những thứ xa xỉ này đâu. Cứ đưa tao quần áo cũ.”
“Vứt rồi!”
“Hả? Sao tùy tiện với đồ người khác vậy?”
“Vậy em muốn mặc lại bộ quần áo ám mùi pheromone thằng khác.”
“Ơ … Không!” giọng điệu khó ở thế, anh dỗi gì chứ. Người dỗi mới là tôi.
…..
“Tao muốn liên lạc với anh hai báo bình an.” Angry xỉa một viên xúc xích “Nhoàm nhoàm … Cho mượn … Nhoàm … Điện thoại.”
Rindou tắt bếp nồi canh “Đừng lo, hôm qua anh liên lạc với anh hai em giùm rồi. Ăn no trước đã.” rót đầy ly nước trái cây đã vơi phân nửa giúp omega nhà mình.
Nhìn hắn một cái, cậu cặm cụi ăn tiếp “Cô bé hôm qua …”
“Đã về với gia đình.” Rindou nếm thử vị canh, thiếu muối rồi.
“Tao phải về!” cậu đặt đũa xuống.
Anh kiên quyết “Không được!”
“Tại sao? Mày định giam tao? Hôm qua sao mày có mặt ở chỗ giao dịch? Rốt cuộc mày là ai? Sao đảm bảo được mày thả Yuko về nhà an toàn?”
Đứng trước lời nghi vấn chồng chất. Rindou vân đạm khinh phong múc canh ra bát “Cẩn thận kẻo nóng!” thổi thổi chén canh đặt trên bàn như thể đây là việc quan trọng nhất. Tiện nhét chiếc muỗng vào tay Souya.
Angry sầm mặt “Không uống!”
Rindou nhẹ nhàng khuyên “Hôm qua em nhiễm lạnh, uống cho ấm người.”
“Không, tao về gặp anh hai, anh hai và ba mẹ lo lắng. Dù sao mày cũng không nói thật với tao, gì mà hôm qua nói sẽ giải thích.” hôm qua cậu bị ru ngủ trên xe, thần kì đến trời trăng mây gió cũng không biết. Kịp hỏi gì đâu.
“Uống hết chén canh. Tôi sẽ giải thích.”
Phù phù!
Ừng ực! Ừng ực!
Khà!
Souya chép miệng “Hơi ngọt. Rồi, kể đi.”
“Chén nữa ha!”
“No!” Angry vỗ vỗ bụng.
“Món tráng miệng thì sao?”
“Chu đáo thế. Để dành xíu ăn. Ể mà khoan … Tao dìa nhà luôn, tính lấy bánh ngọt ra dụ tao ở đây chứ gì?”
“Đúng á, ở với tôi đi. Tôi nuôi em.”
“Đừng có chọc ghẹo tao.” Angry xù lông, da mặt mỏng xoay đi “Đừng lảng tránh chủ đề. Mày thuộc tổ chức Phạm Thiên, không muốn thả tao vì sợ tao báo cảnh sát. Nên Yuko đâu, đừng làm hại cô bé.”
Rindou lắng nghe nghiêm túc, lôi ra một chiếc điện thoại, đó là của cậu, trên đó đang thực hiện cuộc gọi với anh hai. Hắn đan xen mười ngón tay chống cằm.
“Souya! Em có sao không? Con sứa kia không làm gì em chứ?”
“Anh …anh hai, dạ … Không sao ạ.”
“Vậy tốt, về nhà ngay nhé. Tránh con sứa đó ra. Nó cứu em khỏi bọn du côn là điều cần làm, khỏi cần cảm kích nó. Anh cấm tiệt vụ lấy thân báo đáp gì gì đấy.”
“Anh nói gì vậy?” Souya thẹn đỏ mặt lúng ta lúng túng đánh rơi điện thoại.
Rindou đưa tay đón lấy trước khi nó tiếp đất “Vậy là không được đâu. Souya phải đi hẹn hò với tôi.”
Nahoya “Cái quái …”
Chưa kịp buông lời mắng chửi, Rindou thẳng thừng cúp máy cái rụp.
“Ai … Ai thèm hẹn hò với mày chứ? Mày nói nhăng nói cuội gì với anh Nahoya vậy!”
Kề chiếc điện thoại gần miệng, làm bộ dạng vờ suy tư “Ừm! Xin được giới thiệu lại, tôi là Haitani Rindou. Như em đã biết rồi đấy, tôi thuộc Phạm Thiên và trùng hợp bữa qua đang đi ‘shopping’ thì gặp được em. Nếu không phải may mắn thì tôi đã đánh mất em rồi.” anh ta vương tay, mân mê lọn tóc cậu và giật mạnh “Nên Angry, xin em đừng đặt bản thân vào tình huống nguy hiểm như thế chỉ vì kẻ khác. Liệu em có mệnh hệ gì … Tôi điên mất.” bầu không khí quanh anh ta đã thay đổi, sắc bén và gai góc hệt lưỡi dao đoạt mệnh bất cứ khi nào.
“Nói sơ sơ là vậy. Nay tôi bỏ trống lịch một ngày để hẹn hò với em đó. Hẹn hò xong tôi sẽ chở em về, em sẽ được gặp anh trai, cha mẹ và xác nhận an toàn của Yuko. Bởi vậy … Em sẽ nghe lời hẹn hò cùng tôi phải không? Souya.”
Đồng tử Angry giãn rộng, hoảng loạn run run. Thái độ thay đổi long trời lở đất làm cậu nhận thức rõ, anh ta là tội phạm. Khó khăn gật đầu.
Anh ta vẻ rất hài lòng, nhéo nhéo má Souya.