– Ừ.
Con nói có lý.
– Mặc dù chị Khuê về làm dâu chưa được bao lâu nhưng mẹ cũng thấy đấy, tiền điện tháng này cao gấp đôi tháng trước.
Con không có ý xét nét gì chị cả, chỉ là con thương chồng con cực khổ kiếm tiền lo cho gia đình.
Bà Hợt xót Khương quặn ruột.
Bà cảm thấy mình phải có nghĩa vụ dạy dỗ chị Khuê.
Đợi chị tắm xong, bà gọi chị vào phòng bà để góp ý:
– Khuê này, từ giờ trở đi vợ chồng con đừng bật điều hoà nữa, tốn kém, cứ dùng quạt là đủ mát rồi.
Chị Khuê có chút không vui.
Chị hỏi bà Hợt:
– Điều hoà lắp trong phòng mà không bật thì lắp làm cảnh hả mẹ?
– Có giỏi thì con và Kiệt đóng góp tiền sinh hoạt phí cho gia đình đi, rồi thích bật gì thì bật.
– Đó là chuyện đương nhiên mẹ ạ.
Con cũng đang định bảo mẹ là từ giờ trở đi, hàng tháng, bọn con sẽ đóng góp một nửa tiền sinh hoạt phí ạ.
– Vậy thì tốt.
Nhưng mà vẫn còn chuyện này…!mẹ thấy hôm nay vợ chồng con tự ý lấy xe của Khương để đi chơi là không ổn.
Phàm là con người thì phải có lòng tự trọng con ạ.
Đồ gì không phải của mình thì tốt hơn hết đừng xài ké khi chưa được sự cho phép.
Nhục lắm con à!
Chị Khuê khẽ chau mày.
Ngày xưa chú chị nợ tiền người ta, chủ nợ bảo nếu chị lấy con trai ông thì ông sẽ xoá nợ, đồng thời nuôi chị học đại học.
Mặc dù con trai ông chủ nợ chính là anh Minh, bạn thân của chị, nhưng chị vẫn nhất quyết không chịu.
Chị thà đi làm công nhân còn hơn bán rẻ cuộc hôn nhân của mình.
Ông chủ nợ chửi chị tự làm khổ bản thân chỉ vì lòng tự trọng.
Chị kệ, tính chị vậy rồi, thà nghèo, thà đói chứ không bao giờ chịu khuất phục.
Tính chị vậy nên bị ai nói tới lòng tự trọng, chị thấy bực mình lắm.
Nhưng mà chị chỉ âm thầm chịu đựng chứ không khai ra anh Kiệt mới là người lấy xe của chú Khương.
Chị cố gắng nhẫn nhịn để nói:
– Dạ, con sẽ nhớ lời mẹ dạy ạ.
Bà Hợt thở dài bảo:
– Ừ.
Con ý, có lớn mà không có khôn.
Chả bù cho em Khánh, dịu dàng, nết na, thảo hiền, lương thiện, giỏi giang…!nói chung là mẹ thấy dùng hết tất cả các mỹ từ trên đời cũng không thể đủ để diễn tả sự tuyệt vời của Khánh.
Con cố gắng học tập em để mẹ bớt nhức đầu nhé.
– Vâng.
Mẹ còn gì dạy bảo con không ạ?
– Không.
Con đi về phòng đi.
Chị Khuê khẽ dạ, nhưng chị không đi về phòng mà đi về nhà mình.
Đây là lần đầu tiên từ khi về nhà anh Kiệt làm dâu, chị cảm thấy nhà chồng và nhà mình có nhiều điểm khác biệt.
Ở nhà chị, chị lấy xe máy của ba Tạm phóng đi chơi vi vu cả buổi cũng chẳng sao.
Ở nhà chị, mẹ Được thương chị còn không hết, có bao giờ mẹ xét nét chị những chuyện không đâu? Ở nhà chị, ba mẹ chị đang ngồi ăn cơm ngoài hiên.
Chị xông vào nhà xin xỏ:
– Bữa nay chị Được nấu dấm cá hả? Em xin bát cơm cái! Đùa chứ nhớ món dấm cá của chị dã man, bên nhà chồng em, mẹ chồng em nấu không cho mẻ, ăn cứ thấy thiếu thiếu chị ạ.
– Be bé cái mồm thôi! Mẹ dạy chị bao nhiêu lần rồi, đã về làm dâu thì mẹ chồng có nấu như cớt cũng phải khen ngon “chuyệt dời”, có thế mới được lòng bà ấy.
Bà Được sốt sắng dặn con gái.
Chị Khuê thở dài bảo:
– Vâng.
Em lại chả nghe lời chị quá đi.
Em nịnh mẹ chồng nhiều đến nỗi giờ cái miệng em nó dẻo quẹo ra rồi đây này.
Thêm một thời gian nữa là Thị Mộng Khuê sẽ biến thành Thị Thảo Mai đấy chị ạ.
Ông Tạm xới cho chị Khuê bát cơm đầy.
Ông gắp miếng cá, gỡ xương xong mới bỏ vào bát chị.
Bà Được xúc cho chị một thìa lạc rang rồi từ tốn dạy con:
– Thị Thảo Mai ở chỗ nào? Thị Khéo Léo chứ! Con gái con đứa lớn rồi thì phải biết cách ứng xử khéo léo, đừng có suốt ngày tồ tồ để bị ghét, hiểu chửa?
– Em tồ nhưng mà em thẳng, em thật.
Chị Khuê cãi mẹ.
Bà Được mắng con:
– Thẳng thật nhưng kém duyên, thở ra toàn câu ngứa đâm vào tim người khác thì thẳng thật làm gì? Người ta đã bảo rồi, lời nói không mất tiền mua, lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau.
Nói chung là cấm có cãi bà Hợt, bà ấy nói gì cứ bảo con sẽ tiếp thu cho bà ấy sướng.
– Thế có phải tiếp thu thật không hả chị?
– Hay thì tiếp thu, dở thì kệ thôi.
Mà mẹ đang nói chuyện hết sức nghiêm túc, con cứ chị chị em em như trò đùa thế hả Khuê?
– Dạ.
Con “chin nhỗi” chị mẹ của con ạ.
Con sẽ tiếp thu những lời mẹ dạy ạ.
Mẹ sướng chưa ạ?
Chị Khuê trêu mẹ.
Bà Được bực mình cầm chiếc đũa cả gõ vào trán chị.
Chị giả bộ khóc lóc mè nheo:
– Anh Tạm ơi chị Được bắt nạt em.
Ông Tạm dửng dưng nói:
– Anh “chin nhỗi” em, ở cái nhà này, anh thấp cổ bé họng không có quyền lên tiếng.
Bà Được lừ mắt bảo:
– Chị thích ý kiến ý cọ thì về mà méc chồng chị, khỏi méc chồng tôi, vô ích thôi!
Chị Khuê cười sặc sụa.
Ông Tạm bà Được cũng cười như nắc nẻ.
Khánh đi dạo quanh ngõ, tình cờ chứng kiến cảnh gia đình chị Khuê đầm ấm, nước mắt tự nhiên ứa ra.
Trước khi ba mẹ Khánh ly hôn, gia đình bọn họ cũng chưa từng đầm ấm như thế!
Ăn cơm xong, mặc dù chị Khuê đã cẩn thận nhắn tin báo cáo với anh Kiệt rằng tối nay chị ngủ ở nhà chị, nhưng anh vẫn không vui.
Mọi khi có chị ở bên, anh thấy thời gian trôi qua nhanh lắm.
Hôm nay, anh đi ra đi vào, xem hết chương trình này tới chương trình khác mà mãi không hết buổi tối.
Anh ngủ cũng chẳng được ngon.
Bốn giờ sáng anh đã tỉnh giấc.
Anh nằm trên giường mở điện thoại ra coi ảnh cưới của hai vợ chồng cho đỡ chán.
Cơ mà thế nào càng ngắm cái nụ cười của chị, anh lại càng thấy khó chịu.
Bốn rưỡi sáng, anh Kiệt bật dậy như lò xo.
Anh định qua nhà chị Khuê rước chị về.
Tuy nhiên, anh vừa mới đi tới gần chỗ nhà chị thì gặp bà Lan đang chạy bộ một vòng quanh làng.
Bà liếc anh một lượt rồi bĩu môi nói:
– Sáng sớm tinh mơ, gà còn chưa gáy, người còn chưa dậy mà đã có đứa xông vào nhà ba vợ đòi người thì còn gì là phải phép nữa.
Thấy bà nói có lý nên anh Kiệt lủi thủi đi về tỉa cây cảnh.
Sau đó, anh bơi vài vòng.
Rồi anh ăn sáng, coi thời sự, nhâm nhi tách trà, xem dự báo thời tiết, đi lang thang quanh vườn…!Anh làm ti tỉ thứ việc mà lúc ngó đồng hồ mới chỉ có bảy rưỡi sáng.
Anh chạy ra chợ mua một gói xôi xéo, hồ hởi đem qua nhà chị Khuê.
Bấy giờ, bà Lan đang đứng ngoài cổng nhà chị Khuê chém gió với bà Được.
Trông thấy anh Kiệt, bà tủm tỉm hỏi:
– Ơ Kiệt mua xôi cho bọn dì đấy à? Cơ mà mua một gói thế thì biết ai ăn ai đừng?
Anh Kiệt đen mặt chào dì, chào mẹ vợ rồi biết ý đi ra chợ mua thêm chục gói xôi nữa cho hai bà.
Hai bà xé lá chuối rải xuống đất rồi ngồi bệt luôn ngoài cổng, vừa ăn xôi thun thút, vừa buôn dưa rôm rả.
Bà Được còn vô tư chìa gói xôi ra trước mặt con rể, dẻo miệng mời mọc:
– Hào Kiệt! Làm một miếng xôi xéo cho miệng thơm mùi mỡ hành không con?
Anh Kiệt lễ phép nói:
– Dạ, con ăn sáng rồi.
Mẹ để xôi phần nhà con ạ.
– Nhà mày đi về nhà ăn sáng với mày rồi mà.
Bà Lan nói.
Anh Kiệt ngẩn tò te.
Ơ thế hoá ra trong lúc anh đi chợ mua xôi, chị Khuê đã về nhà rồi cơ đấy.
Anh chạy như bay về nhà.
Về tới cổng, anh cảm thấy mình hơi lố.
Anh cố tình làm ra vẻ điềm tĩnh, bước những bước nhẹ nhàng, khoan thai đi vào phòng khách.
Anh thư thả ngồi xem tivi.
Nếu anh không nhầm thì có người muốn ăn sáng cùng anh mà.
Thú thực là anh ăn sáng rồi, rảnh đâu mà ăn lại bữa sáng một lần nữa với người ta.
Phiền phức khủng khiếp! Tuy nhiên, nếu ai đó năn nỉ quá thì anh sẽ nhượng bộ thôi.
Nghĩ đến dáng vẻ phụng phịu làm nũng của chị Khuê, khoé môi anh Kiệt khẽ cong lên.
Tiếc rằng, nửa tiếng trôi qua, không có con ma nào bước vào phòng khách để rủ anh Kiệt ăn sáng.
Người anh mong đợi hiện tại đang đứng chầu chực ở tiệm vàng.
Chị đợi mòn mỏi Hoa Huệ mới ôm bé Khoa xuất hiện.
Cô Hồng thấy sắc mặt chị Khuê không tốt nên vội vàng ôm lấy thằng cháu từ tay chị gái rồi cáu kỉnh bảo:
– Chỗ người ta bán hàng, có gì hai bà lên tầng hai giải quyết với nhau!
Chị Khuê đanh thép ra lệnh:
– Con này! Mau lên tầng hai nói chuyện với tao!
– Được! Lên thì lên! Em sợ chị chắc?
Huệ kênh kiệu nói.
Nếu như Huệ biết vừa lên tới tầng hai, chị Khuê đã vung tay vả Huệ hai phát trời giáng thì chắc chắn cô không bao giờ dám vênh váo như vừa rồi.
Huệ đau run cả người, cô gào lên:
– Em làm gì chị mà chị vả em thế? Suýt nữa thì sái quai hàm con nhà người ta rồi!
Chị Khuê bực bội chửi một tràng:
– Mày không làm gì tao nhưng mày động tới em tao.
Con Khánh đang có bầu mà mày nỡ lòng nào đẩy nó ngã thâm tím chân tay.
May mà cháu tao không sao đấy, chứ cháu tao mà làm sao thì bữa nay mày ăn cám con ạ.
– Chị nhầm à? Em và con vừa mới về tới nhà, đã gặp con Khánh đâu mà đẩy ngã nó.
– Mày đừng giảo biện.
Khánh nói với tao mày về từ tuần trước rồi.
Khánh biết mày sắp đi lấy chồng, không muốn nuôi bé Khoa nữa nên nó mới tới tìm gặp mày, xin phép mày cho nó đón bé Khoa về chăm sóc.
Nó tốt bụng như vậy, mày không cảm ơn thì thôi mà còn đẩy ngã nó, lại còn trù ẻo nó bị sảy thai.
– Con Khánh siêu điêu, siêu thâm hiểm, chị tin nó rồi có ngày chị đổ thóc giống ra mà ăn thay cơm.
– Mày không phải lươn lẹo chia rẽ chị em tao.
Nếu Khánh thực sự thâm hiểm thì đời nào mày chịu để đứa con mày dứt ruột đẻ ra ở chung một nhà với nó.
Lời nói của chị Khuê khiến Huệ chợt sững người.
Nghe đứa bạn thân báo tin Khánh có bầu, Khương mua xe xịn chở nó đi học cao học, trong khi bé Khoa ở với mẹ thiếu thốn đủ đường, Huệ nhất thời tức giận muốn gửi bé về sống với ba để bé có cuộc sống đủ đầy.
Cơ mà bây giờ nghĩ lại, Huệ thấy bản thân mình quá bồng bột.
Vừa hay lúc đó Huệ nghe thấy giọng bà Hợt oang oang:
– Huệ ơi! Hồng bảo nếu như không có sự đồng ý của con, nó sẽ không giao bé Khoa cho bác.
Khuê và Huệ đi xuống dưới tầng một.
Huệ nói:
– Bác Hợt và anh Khương mau về đi.
Con đổi ý rồi.
Con sẽ tự chăm sóc bé Khoa, không cần nhờ vả ai cả.
Bà Hợt rất không hài lòng với cái kiểu lật mặt nhanh như lật bánh tráng của Huệ.
Bà điên tiết hỏi con dâu:
– Khuê! Có phải con doạ dẫm gì Huệ nên nó sợ không dám giao con cho mẹ không?
Chị Khuê thật thà trình bày:
– Dạ thưa mẹ, con chỉ vả cho Huệ hai phát và chửi cho nó một trận thôi chứ chưa hề doạ dẫm gì cả.
– Con ý, bộp chộp, nóng nảy, chỉ giỏi làm hỏng chuyện của mẹ thôi.
Con đanh đá như thế thì làm sao mà Huệ an tâm để bé Khoa về nhà mình ở được?
Huệ đoán Khánh cũng có cách nghĩ giống như bà Hợt, thế nên nó mới bơm đặt chuyện láo lếu để kích chị Khuê đến dằn mặt Huệ.
Nó mong Huệ sợ chị Khuê rồi biết đường mà rút lui.
Huệ cười khẩy nói:
– Việc con đổi ý chẳng liên quan gì tới chị Khuê hết.
Con không giao con cho anh Khương là vì con sợ Khánh chèn ép thằng nhỏ.
– Ôi con ơi, Khánh hiền như cục đất ý à, ruồi muỗi bay qua Khánh còn chẳng dám đuổi vì sợ tụi nó bị tổn thương thì làm sao mà chèn ép được con nít? Khương nhỉ?
Bà Hợt đập vào vai con trai.
Khương giật nảy mình.
Ban nãy, anh mải ngắm Huệ nên không để ý mẹ nói gì.
Anh thở dài bảo:
– Mẹ và chị Khuê về đi.
Để con thuyết phục Huệ.
Dứt lời, Khương kéo Huệ lên tầng hai, tống Huệ vào phòng, khoá cửa rồi gầm gừ hỏi:
– Thời gian qua mày ở đâu?
Huệ bĩu môi hỏi lại:
– Tao ở đâu mày hỏi làm gì?
– Tao hỏi để biết.
– Liên quan gì đến nhau nữa đâu mà phải biết? Chính mày tuyên bố mày bỏ tao rồi còn gì?
– Ừ.
Thế đứa nào thách tao bỏ nó?
– Là tao thách mày bỏ tao đấy, được chưa? Ai kêu mày ngủ với con Khánh trong lúc yêu tao?
– Tao say rượu nên xảy ra sự cố chứ tao đâu cố ý.
Chuyện đó tao xin lỗi rồi còn gì? Mày cũng tha thứ rồi, sao tự dưng bây giờ mày lại lôi ra để tranh luận?
– Tao tha thứ nhưng sau đó tao vẫn cay.
– Sao mà cay?
– Tại từ hồi mày ngủ với con Khánh xong, mày suốt ngày khen nó gầy, chê tao béo, ngứa!
– Tao so sánh để mày ghen tức với nó, cho mày có động lực giảm cân còn gì nữa?
– Á à! Hoá ra mày tốt thế cơ à?
– Ừ.
Tao tốt thế đấy! Cho dù mình không yêu nhau nữa thì vẫn có thể làm bạn thân, sao mày phải biến mất?
– Tao không biến mất để đến lúc bụng to rồi không giấu được người ta chửi tao chửa hoang hả thằng ngu?
– Tao không ngu.
Mày mới ngu.
Mày đi nơi khác đẻ con rồi chăm con một mình, chịu cực một mình là một hành động cực kỳ ngu xuẩn.
Mày tự soi gương đi, hồi yêu tao, tao chăm chút cho nhìn béo tròn mũm mĩm, xểnh tao ra cái thành con cá mắm.
– Tao béo mày chê tao không đẹp bằng con Khánh, tao gầy mày chê tao như con cá mắm, tóm lại tao thế nào cũng không vừa lòng mày.
Tốt nhất là mày về đi, ở đây cũng không giải quyết được gì đâu.
Đừng mơ thuyết phục được tao.
Tao sẽ không giao bé Khoa cho mày đâu.
– Mày không giao bé Khoa cho tao thì còn khướt mới lấy được chồng.
Ngu ạ!
– Không ai lấy thì thôi, tao ở vậy nuôi con.
Huệ bất cần nói khiến Khương bực bội vô cùng.
Khương và Huệ quen biết nhau từ ngày học mẫu giáo, chơi thân suốt nhiều năm liền.
Lên cấp ba, tình bạn giữa họ tan vỡ bởi vì Khương chấp nhận lời tỏ tình của Huệ.
Trái ngược với Khánh chín chắn hiểu chuyện, Huệ luôn khiến Khương cảm thấy không an tâm.
Huệ béo Khương rất lo nhưng gầy quá Khương lại xót.
Cái thứ đàn bà con gái gì mà cứng đầu, không lấy chồng thì cô đơn cả đời, khổ cực lắm chứ sung sướng gì mà nó dám tuyên bố hùng hồn như thế! Khương cầm tay Huệ, gằn giọng đề nghị:
– Dắt tao đi gặp thằng chồng sắp cưới của mày.
– Để làm gì?
– Còn làm gì nữa? Mày không muốn giao con cho tao thì tao sẽ đi gặp nó, nói chuyện đàng hoàng với nó, nhờ nó đối xử tốt với mẹ con mày.
Hàng tháng, tao sẽ gửi tiền chu cấp cho con.
Mày thích thì tao sẽ gửi thêm tiền để nuôi cả mày và nó nữa.
Chỉ cần nó thương mày thì nó muốn bao nhiêu tiền tao cũng chịu.
– Vấn đề không phải là tiền.
– Thế vấn đề là gì?
– Vấn đề là thằng đó không hề tồn tại.
Tao bịa ra nó thôi.
Tại tao nghe đồn mày mua xe xịn chở con Khánh đi học cao học nên tao nhất thời ghen tuông dẫn tới hành xử bốc đồng.
Cơ mà bây giờ tao hối hận rồi.
Mày cứ coi như chưa có chuyện gì đi.
– Làm sao mà tao coi như chưa có chuyện gì được? Mày ghen nghĩa là mày còn yêu tao đấy!
– Còn yêu thì sao?
– Thì tao sẽ bỏ con Khánh để cưới mày.
– Mày điên à? Cưới xin là trò đùa hả? Mau biến đi!
– Còn lâu.
Thời gian qua tao tìm mày khốn khổ khốn nạn quá đỗi, giờ gặp được mày, tao ngu đâu mà tao biến.
Biến rồi nhỡ mày trốn đi mất thì tao sống vui thế chó nào được? Tao lại phải cày game cho qua ngày à?
Huệ rưng rưng nhìn Khương.
Khương cũng rưng rưng nhìn Huệ.
Vài phút tĩnh lặng trôi qua, Khương không chịu nổi, anh đẩy Huệ vào góc tường, điên cuồng cắn môi Huệ.
Huệ cấu thật mạnh vào má Khương.
Khương bực tức với chiếc khăn voan trói tay Huệ lại rồi xé váy của cô.
Huệ tức ứa nước mắt, cô lừ mắt doạ Khương:
– Mày đừng quá đáng! Tao gọi con Hồng lên đấy!
Khương bất cần nói:
– Tuỳ mày! Mày có gan mày gọi nó lên đây ngay và luôn, bảo nó đem theo cả bịch bắp bơ rang nữa, tao sẵn sàng mở cửa cho nó vào xem.
– Thằng bựa.
Khương ôm Huệ quẳng lên giường rồi mỉa mai:
– Thưa quý cô Lại Thị Hoa Huệ, quý cô nói lí nhí thế thì em gái quý cô không nghe thấy đâu.
– Tao chửi mày mà, chỉ cần mày nghe thấy là được rồi.
– Cái con khốn nạn này nữa, đang ở thế yếu mà còn lộng ngôn.
Xin lỗi tao mau! Xin lỗi tao rồi tao thả mày ra.
– Tao đây đếch thích xin lỗi đấy! Tao sợ mày chắc? Mày có giỏi thì mày lao vào đây, mày mà dám đi quá giới hạn, tao đảm bảo tối nay con Khánh sẽ được biết cặn kẽ toàn bộ mọi chuyện xảy ra ở trong căn phòng này, để coi nó có tẩn cho mày một trận nhừ tử không?
Huệ khiêu chiến.
Cô tưởng Khương sẽ biết sợ mà lui, ai ngờ anh như con thú dữ lao tới chiếm lấy cô.
Tại khoảnh khắc đó, Huệ rất hoảng sợ.
Nhưng cô không thể phủ nhận được rằng trái tim cô vẫn thổn thức vì người đàn ông này, người mà cô còn yêu, còn nhớ, thế nên còn hận.
Hận thù che mờ lý trí, khiến Huệ trong chốc lát không thể phân biệt được đúng sai.
Cô nằm im, mặc kệ những cơn bão dữ dội ập tới liên tiếp.
Để rồi khi tỉnh táo trở lại, cô căm ghét chính bản thân mình.
Rốt cuộc, cô cũng khốn nạn y hệt con Khánh.
Trước kia, nó ngủ với người yêu cô, và bây giờ, cô ngủ với chồng nó.
Huệ chẳng còn đủ tư cách để khinh rẻ Khánh nữa rồi.
Đợi Khương ngủ thiếp đi, Huệ dùng miệng tháo nút thắt của chiếc khăn voan.
Cô mặc tạm chiếc váy của em gái rồi rời khỏi phòng.
Khương tỉnh giấc không thấy Huệ đâu thì thoáng hoảng hốt.
Điện thoại anh có tin nhắn từ Huệ:
“Khương!
Đừng lãng phí tuổi trẻ vào game, và cũng đừng tìm tao.
Chuyện của tụi mình đã thực sự kết thúc kể từ cái khoảnh khắc mày khoác chiếc váy cưới rực rỡ lên người một cô gái khác rồi.
Ngày hôm đó, tao không phải cô dâu của mày.
Những ngày sau này, tao vĩnh viễn không phải vợ mày.
Tao xin lỗi vì đã nhận ra quá muộn!”
Chân tay Khương bột bạt.
Khương cuống cuồng gọi điện cho Huệ nhưng không được.
Khương chạy đi tìm Huệ và bé Khoa khắp nơi, nhưng anh không thấy bóng dáng hai mẹ con đâu cả.
Cô lại một lần nữa biến mất, để lại trong lòng anh một khoảng trống buồn mênh mang.
Nước mắt của anh chảy ra như mưa, chỉ là, những giọt nước mắt đó chẳng thể mang cô quay trở lại.
Năm Huệ bốn tuổi, ba mẹ cô ly thân.
Hồng ở với ba.
Huệ theo mẹ về nhà bà ngoại nên phải chuyển trường mẫu giáo, nhờ thế mà cô quen Khương.
Hai đứa cùng lắm mồm, cùng thích nói leo, cùng hay bị phạt đứng góc lớp nên thân nhau nhanh lắm.
Lên tiểu học, bọn họ thi đua học tập dốt, lao động lười, chơi bời hăng say, rất xứng đáng với danh hiệu con hư trò ngu.
Chỉ đến khi bị ba Hời so sánh với anh Kiệt, Khương mới bức xúc và chăm chỉ học hành.
Huệ cũng noi gương bạn thân, cố gắng học giỏi cho đỡ bị lép vế.
Năm mười tám tuổi, cả hai cùng đỗ đại học với số điểm cao chót vót.
Tuy nhiên, chỉ một mình Khương theo học đại học.
Huệ phải phẫu thuật tim, sau đó, sức khoẻ của cô yếu hơn trước nhiều nên ba mẹ cấm không cho cô học lên cao.
Đó cũng là thời điểm ba mẹ Huệ tái hợp, cô lại chuyển về nhà mình ở.
Khi ấy, Khương đã nung nấu ý định sẽ xây nhà mới ở gần nhà Huệ.
Nhưng phải rất nhiều năm sau, anh Kiệt mới cho Khương tiền mua đất.
Trong thời gian Khương làm nhà, Khánh thả thính anh nhiệt tình, và rồi chuyện gì đến thì cũng đã đến.
Sai lầm năm xưa, nay đã chẳng thể vãn hồi.
Cứ nghĩ về khoảng thời gian Huệ chửa bé Khoa, một thân một mình ở một nơi xa lạ, Khương lại buốt ruột.
Khương nghe người làng đồn phụ nữ từng bị bệnh tim mà mang thai sẽ phải đối diện với nhiều nguy hiểm hơn bình thường.
Chẳng biết trong thời gian bầu bí, Huệ khốn khổ đến mức nào? Lúc Huệ đẻ, chắc hẳn sẽ đau đớn và cô đơn lắm.
Nhỡ lần gần gũi vừa rồi Huệ lại có chửa thì sao? Hai lần mang thai gần nhau như vậy, liệu có ảnh hưởng gì tới sức khoẻ của Huệ không?
Khương gặp ác mộng hằng đêm.
Anh thường xuyên mơ thấy Huệ chửa to rồi bị tức ngực, không thở được sau đó lịm dần.
Lúc tỉnh giấc, trán Khương nhễ nhại mồ hôi.
Ban ngày, anh vẫn cố gắng làm tròn trách nhiệm của một người chồng.
Anh thường xuyên đưa Khánh đi học và không bỏ lỡ buổi khám thai nào của vợ.
Mỗi khi để ý thấy bụng Khánh to thêm một chút, Khương tò mò tự hỏi không biết khi Huệ mang thai, bụng Huệ nom như thế nào? Mỗi lần Khánh kêu mệt, Khương đều vô thức nghĩ tới Huệ, và bất giác, anh lại sốt ruột.
Khương dành những ngày cuối tuần để lái xe đi khắp nơi tìm Huệ.
Ngặt nỗi, Huệ đúng là một tài năng vàng trong làng chạy trốn, Khương tìm mãi mà chẳng thấy tăm hơi của cô.
Lần trước Huệ mất tích, Khương đã buồn lắm rồi.
Lần này, sau khi biết Huệ còn phải chăm sóc thêm cả bé Khoa, Khương buồn gấp vạn lần.
Anh cực kỳ lo lắng cho sức khoẻ của Huệ.
Tâm hồn Khương lúc nào cũng như bị treo ngược trên cành cây, Khánh hỏi gì anh cũng ậm ừ cho qua chuyện.
Khánh cảm thấy cô đơn vô cùng.
Vậy mà, cô chẳng thể chia sẻ cùng ai cả, bởi vì trong mắt mọi người, cô đang có một cuộc sống hoàn hảo với một ông chồng siêu giàu.
Khánh sao đủ can đảm nói ra sự khổ tâm của mình để rồi bị chê cười? Cô ghen tị với chị Khuê kinh khủng.
Số chị sướng, đi đâu, làm gì cũng trở thành tâm điểm.
Hai chị em cùng về nhà ông bà nội chơi nhưng ông bà chỉ ngồi sán lại bên chị, tíu tít hỏi thăm cuộc sống hôn nhân của chị, dặn dò chị giữ gìn sức khoẻ.
Ơ kìa! Hay nhỉ? Chị Khuê khoẻ như voi, dặn gì mà dặn? Có dặn thì dặn bà bầu là Khánh đây này.
Cơ mà còn lâu mới có cái mùa xuân đấy, ông bà thiên vị lắm.
Trước khi lấy chồng, Khánh xin ông bà bán đất để lấy tiền mua vàng làm của hồi môn cho Khánh nhưng ông chửi Khánh là đồ mặt dày.
Bà thì nhẹ nhàng bảo bà phải giữ đất trồng rau cho chị Khuê, sau này chị về nước còn có rau sạch bán kiếm sống.
Chị Khuê mở mỗi một cửa hàng bán rau thôi mà bao nhiêu người xúm vào lo toan hộ.
Vườn nhà bác Tạm, bác Được cũng trồng nhiều rau thơm và nhiều loại cây ăn trái khác nhau.
Mỗi buổi sáng, ông bà nội và bác Tạm sẽ hái rau và thu hoạch các loại trái cây chín thơm lừng, bác Được chịu trách nhiệm gom tất cả mọi thứ lại rồi đem sang nhà Khánh.
Ba Hời, mẹ Hợt nhặt trứng gà, trứng vịt, trứng ngỗng ngoài chuồng đem vào sân.
Anh Kiệt phụ trách rửa trứng thật sạch rồi xếp vào rổ lót rơm.
Anh còn hái lá chuối gói rau thành những bó nho nhỏ nom rất đẹp mắt.
Đến trái cây anh cũng phân loại quả to, quả nhỏ cho chị dễ bán.
Xong xuôi, anh xếp hết vào thúng rồi đặt lên xe ba gác.
Do từng bị mẹ Hợt phàn nàn vụ lấy xe của vợ chồng Khánh mà không xin phép nên chị Khuê tự ái.
Chị tự mua chiếc xe ba gác mới màu xanh, còn nghịch ngợm dùng sơn viết dòng chữ “Xe của vợ anh Kiệt đẹp trai” to đùng lên xe.
Anh Kiệt không những không xấu hổ mà ngược lại, lần nào nhìn thấy dòng chữ đó anh cũng tủm tỉm cười.
Anh thường xuyên theo chị xuống thị trấn bán rau.
Thi thoảng đi học cao học về, Khánh cũng ghé qua cửa hàng của chị.
Chị bán hàng thì ôi thôi, siêu dốt.
Người ta bán chục mớ rau muống mới khuyến mại một lạng sấu, mục đích của việc khuyến mại là để thu hút khách hàng, sản phẩm được khuyến mại tất nhiên phải rẻ hơn sản phẩm bán.
Ấy vậy mà chị mới bán được có ba mớ rau muống, người ta xin thêm quả mướp hương về xào tỏi, chị cũng xởi lởi cho luôn.
Khánh có ý tốt nên mới bảo:
– Chị Khuê! Bán hàng không nên…
Cô còn chưa kịp nói hết câu anh Kiệt đã chen ngang:
– Kệ đi em.
Chị vui là được.
Khánh bần thần nhìn anh Kiệt.
Hồi trước, cô cứ nghĩ phải lấy được chồng giàu mới là oách.
Bây giờ, Khánh lại cảm thấy lấy anh chồng nghèo nhưng được anh ấy thương thì cũng sướng ra phết.
Tối nào chị Khuê ngồi xem phim truyền hình, ông chồng nghèo của chị cũng ngồi bên cạnh.
Có lúc anh giúp chị sấy tóc, có lúc lại chăm chú lắng nghe chị phân tích nhân vật trong phim:
– Rất nhiều người ghét Như Ý bởi vì cô ấy mê tiền.
Nhưng mà em cảm thấy cô ấy đâu đến nỗi đáng ghét như thế, cô ấy thực tế chứ không thực dụng.
Anh Kiệt hiền hiền đáp:
– Ừ.
– Bình An cũng không đáng trách, có trách là trách hai người bọn họ không ở cùng tầng mây.
– Ừ.
– Sao chồng ừ hoài vậy?
– Thì vợ nói đúng quá, anh không ừ thì biết nói gì?
– Chồng cũng có thể nêu quan điểm của mình mà.
– Quan điểm của vợ chính là quan điểm của anh rồi.
Câu nói của anh Kiệt khiến Khánh bật cười.
Dạo gần đây, cô thường xuyên bị thu hút bởi những hành động tình cảm anh dành cho chị Khuê.
Nhiều khi ngồi bần thần một mình, Khánh hay mường tượng ra cảnh anh Kiệt sấy tóc cho cô rồi xem phim cùng cô, chăm chú lắng nghe lời cô nói.
Khánh tự thấy mình điên.
Cô đập nhẹ vào đầu, cố gắng xua đi những tưởng tượng viển vông.
Ngặt nỗi, cho dù Khánh cố gắng áp chế bản thân mình cỡ nào đi chăng nữa thì chỉ vài phút sau, cô lại vô thức nghĩ về anh Kiệt.
Mỗi lần ở gần anh, Khánh đều bị lúng túng.
Khi anh với hộ Khánh một đồ vật gì đó ở trên cao, Khánh lại bất giác đỏ mặt.
Có lần Khánh đang đi dạo ngoài vườn, anh Kiệt trông thấy một quả dừa già sắp rụng xuống thì hốt hoảng kéo Khánh về phía mình.
Mặt Khánh vô tình đập vào lồng ngực săn chắc của anh.
Từ hồi lấy chị Khuê, anh chăm tập gym lắm, cơ bắp cứ cuồn cuộn ra ấy.
Đầu tóc anh thì lúc nào cũng gọn gàng sạch sẽ, người còn thơm nữa á, mùi thơm cực kỳ nam tính.
Khánh chỉ muốn thời gian dừng lại mãi mãi ở khoảnh khắc này, tiếc rằng, anh Kiệt rất nhanh đã buông cô ra.
Anh lịch sự hỏi:
– Em ổn không?
Tim Khánh đập thình thịch, cô ngượng ngùng đáp:
– Em ổn anh ạ.
Em cảm ơn anh.
Khánh bấu víu vào hàng rào, giả bộ bị chóng mặt, đi đứng không vững.
Anh Kiệt chẳng thèm để tâm tới sự yếu ớt của cô, anh háo hức hỏi chị Khuê:
– Cô em uống nước dừa không?
Chị Khuê đang cho gà ăn, quay lại thấy Khánh bước đi những bước khó nhọc liền quát chồng:
– Ông anh không mau dìu Khánh vào nhà đi còn đứng đấy dừa diếc cái gì? Ai lại để em nó đi loạng choạng thế kia? Đang bầu bí nhỡ ngã thì ăn cám!
– Khánh bảo em ấy ổn mà.
Anh Kiệt lý sự.
Chị Khuê cáu:
– Tại anh khó tính nên nó ngại anh, nó nói vậy thôi.
Khánh thỏ thẻ lên tiếng:
– Em ổn thật mà.
Chị Khuê đừng làm khó anh Kiệt, tội nghiệp anh lắm.
Anh Kiệt mừng quýnh bảo chị Khuê:
– Đấy, em nghe đi, chính miệng Khánh nói đấy.
– Ơ cái ông anh này hay nhể? Vợ sai không làm cứ lý do lý trấu nhì nhằng.
Lơ mơ em lại giải tán bây giờ!
Khánh để ý thấy chị Khuê rất hay doạ “giải tán” anh Kiệt.
Những lúc như thế, anh thường không vui và xuống nước nhường chị.
Anh thở dài dìu Khánh vào nhà.
Mặc dù anh không tình nguyện cho lắm, nhưng được dựa vào người anh rồi cùng anh bước đi cũng đủ khiến Khánh cảm thấy bồi hồi.
Rất lâu rồi, Khánh mới hạnh phúc như này.
Vậy mà chỉ vài phút sau, chị Khuê đã đánh cắp mất cái niềm hạnh phúc đó của cô.
Chị cầm trên tay hai quả trứng gà, hồ hởi chạy tới thì thầm với anh Kiệt:
– Anh xã ơi, xong vào bếp em nướng trứng gà cho mà ăn nhá! Tẩm bổ tí để tối trả bài cho nhau cho nó viên mãn anh xã ạ!
Khánh đang dựa vào người anh Kiệt nên nghe thấy hết.
Vành tai anh Kiệt đỏ ửng, anh lườm yêu chị.
Tâm trạng Khánh hụt hẫng hẳn.
Tầm chín giờ tối, cô cố ý rủ chị Khuê lên phòng ngủ trên tầng ba chơi rồi buồn bã tâm sự:
– Dạo này em hay bị mất ngủ, anh Khương lại ngủ ngáy rất to nên có lẽ từ giờ tới lúc đẻ em sẽ ngủ một mình ở phòng này.
Nghĩ mà tủi quá! Nếu như mẹ em cũng thương em như mẹ chị thương chị thì chắc em đã có thể về nhà ngoại ngủ rồi.
Có lẽ lúc đó em sẽ được mẹ ôm…!mẹ sẽ vỗ về yêu thương em…!trò chuyện với em…
Chị Khuê xót Khánh quặn ruột.
Hồi Khánh mới chỉ được ba tháng tuổi, chú Trái và thím Ngang đều bận bịu nên ít ở nhà với nó, toàn là ông bà nội và chị sang nhà chú thím trông nó.
Mỗi lần Khánh khóc lóc thảm thiết, chị lại phải ẵm nó đi lòng vòng quanh làng.
Chị thương Khánh lắm.
Từ khi ba mẹ nó ly hôn, chị lại càng thương nó nhiều hơn, lúc nào chị cũng chiều chuộng nó, hy vọng nó sẽ bớt thiệt thòi.
Chị an ủi Khánh:
– Đừng buồn, từ giờ tới lúc mày đẻ, chị sẽ ngủ với mày.
– Thôi chị ơi, chị mà làm như vậy thì anh Kiệt sẽ ghét em lắm đấy.
Kiểu gì anh cũng nghĩ em phá anh chị.
– Mày lo bò trắng răng làm gì? Chị sẽ bảo anh Kiệt chị lo cho mày nên chị bắt mày ngủ cùng chị.
Anh mà dám ý kiến chị “giản tán” luôn.
– Úi trụi! Chị em oai thế chứ lị! Yêu chị nhất!
Chị Khuê ưa ngọt lắm.
Khánh chỉ cần nịnh vài câu là chị cười phớ lớ ý à.
Từ hôm đó, đêm nào chị Khuê cũng ngủ với Khánh.
Anh Kiệt rất ức chế, nhưng cứ mỗi lần anh ý kiến thì chị Khuê lại doạ “giải tán” nên anh buộc phải nhẫn nhịn.
Vào tháng cuối cùng của thai kỳ, Khánh thường xuyên cảm thấy bực bội, bí bách, khó chịu.
Cô đang đóng vai dâu hiền, vợ đảm, em ngoan nên không dám cáu gắt với ai.
Buồn chán quá đâm ra Khánh thèm được sinh sự.
Cô thủ thỉ bơm đểu vài câu với bà Hợt, hại bà phát điên tìm anh Kiệt hỏi chuyện:
– Kiệt! Vợ chồng con không ngủ chung từ lâu lắm rồi mà sao không nói cho mẹ biết? Hai đứa ổn không?
Anh Kiệt từ tốn đáp:
– Khánh bầu bí hay bị khó ngủ nên Khuê lo lắng ngủ cùng em ấy thôi chứ bọn con vẫn ổn mà mẹ.
– Con có chắc là Khuê lo cho Khánh không? Hay nó chán con rồi nên mới kiếm cớ? Chiều qua mẹ đi ngang qua nhà bà Được, tình cờ trông thấy Minh và Khuê đang ở ngoài vườn, hai đứa cười cười cợt cợt với nhau, nom thân thiết lắm.
Con cẩn thận không mọc sừng đấy nhé!
Anh Kiệt thoáng buồn.
Mẹ Hợt rất thật thà, mẹ sẽ không bao giờ bịa chuyện vu khống cho ai cả.
Chuyện chị Khuê và anh Minh chơi thân với nhau anh Kiệt cũng biết từ hồi cho cậu Sức điều tra về chị rồi.
Anh vốn đã từng bị mọc quá nhiều sừng nên chẳng dám mộng tưởng cả đời này chị Khuê sẽ chỉ chung thuỷ với một mình anh.
Nếu chị thay lòng, bọn họ sẽ chia tay văn minh.
Nhưng mà, anh cũng không muốn suy già đoán non nhiều.
Anh đi xuống bếp hỏi thẳng chị Khuê:
– Dạo này cô em chán chồng rồi hả?
Chị Khuê ngẩn người.
Vừa mới trả bài cho nhau trưa hôm kia xong mà hôm nay ông xã hỏi câu chất chơi thế! Đùa nhau hả? Chị giả bộ nghiêm mặt đáp lời anh:
– Vâng.
Em chán ngấy anh xã tới tận cổ rồi ạ.
Tụi mình chuẩn bị giải tán thôi anh xã ơi!
Dứt lời, chị vô tư gọt hoa quả đem lên tầng ba cho Khánh, mặc kệ anh Kiệt lủi thủi trong bếp một mình gặm nhấm những nỗi buồn miên man.
Sáng hôm sau, anh dậy sớm xuống dưới sân gói rau thành từng bó nhỏ xinh rồi xếp lên xe cho chị, xong lại lủi thủi bỏ về phòng.
Chẳng có anh Kiệt đi bán hàng cùng, tự dưng chị Khuê thấy thiếu thiếu.
Chị bán rau giá siêu rẻ, chỉ mong mau hết hàng để về nhà sớm với anh.
Chỉ là, vừa lái con xe ba gác về tới đầu làng, chị liền bắt gặp anh Kiệt đang đứng nói chuyện với Quế.
Cứ tưởng bận bịu gì nên không đi bán rau cùng vợ, hoá ra là bận gặp người cũ.
Ghê thật! Anh cao to vạm vỡ, em siêu mẫu xinh gái, đứng với nhau hợp nhể? Chị Khuê bực bội lái xe về nhà.
Khánh trông thấy chị liền tí tởn chạy ra hớt lẻo:
– Chị Khuê! Có chuyện này em nói chị nghe nhưng chị đừng nói với anh Kiệt nha! Bữa nay chị Quế xông thẳng tới nhà mình đấy.
Chị Quế bảo với anh Kiệt là chị ấy không tin anh Kiệt đã hết yêu chị ấy.
– Rồi anh Kiệt nói sao?
Chị Khuê tò mò hỏi.
Khánh hồ hởi kể lể:
– Anh Kiệt không nói gì cả chị ạ, chắc anh còn yêu nên không phủ nhận.
Anh kéo chị Quế ra ngoài rồi, hai người đi đâu thì em không biết.
Chị Khuê nghe mà tức á.
Chưa đầy năm phút sau anh Kiệt đã về tới cổng, chị gằn giọng tra khảo:
– Đi gặp ai về?
– Em trông thấy rồi còn hỏi làm gì?
Á à! Hoá ra là anh cũng trông thấy chị.
Vậy mà không mở mồm ra gọi vợ.
Điên thực sự! Chị hỏi thẳng:
– Còn yêu người cũ hả?
Anh Kiệt cười khẩy.
Bà xã chán anh rồi mà, suốt ngày doạ giải tán, bày đặt quan tâm hỏi han làm gì không biết? Màu mè! Anh cau có hỏi chị:
– Ừ, còn yêu đấy, thì sao?
– Thì chả sao cả, cứ thế mà yêu thôi.
Tim của ông anh thì ông anh quản chứ ai mà quản giùm được.
Anh Kiệt nghe chị Khuê nói mà buốt cả tim.
Chị Khuê trước mặt anh Kiệt thì vênh váo, nhưng thấy anh lạnh lùng đi ra vườn tỉa cây cảnh, chị liền buồn bã đi lên sân thượng.
Người ngợm Khánh nặng nề mà nó vẫn đi theo chị.
Thấy chị khóc lóc sụt sùi, Khánh ôm chị an ủi:
– Thôi mà! Em thương mà!
Chị Khuê cảm động ôm Khánh, nghẹn ngào tâm sự:
– Anh Kiệt ý…!anh ý nói…!nói dối…!một chút…!thì có chết ai đâu.
Cưới nhanh nên tao cũng không mong mỏi gì…!ai cũng có quá khứ…!nhưng mà…!nghe ông ấy thẳng thắn thừa nhận như vậy…!tim tao…!không hiểu sao…!đau quá đỗi…!vừa đau…!vừa nhức…!vừa buốt…
– Em hiểu mà.
Anh Kiệt lấy vợ rồi mà vẫn tơ tưởng người cũ, quá đáng ghét luôn á! Để lát nữa em mắng cho anh ấy một trận nhá!
– Thôi.
Mày điên hả? Chị mày buồn thì nói vậy thôi chứ anh Kiệt có lỗi gì mà mắng anh ấy?
– Làm cho chị yêu của em buồn là có lỗi rồi, tội lỗi tày trời, không thể dung tha.
Khánh nịnh.
Chị Khuê bật cười bảo cô:
– Cái con này nữa, chỉ được cái suốt ngày về phe chị mày thôi.
Cưng quá đi à! Nhưng mà anh Kiệt không có lỗi gì thật, chuyện anh còn yêu hay hết yêu người cũ thuộc về vấn đề cảm xúc, có khi chính anh cũng không kiểm soát được cảm xúc của mình.
– Rồi…!rồi…!bà chị bênh chồng…!em biết rồi…
– Chị cấm mày gây sự với anh Kiệt.
Chuyện chị buồn mày cũng đừng nói gì với anh.
Chị đã to còi tuyên bố rằng tim của anh thì anh quản rồi, giờ mà để anh biết chị ghen ăn tức ở với con Quế chắc chị nhục dần đều Khánh ạ.
– Em sẽ vâng lời chị.
Nhưng mắt chị đỏ hoe thế này lát ăn cơm ngồi chung mâm kiểu gì anh Kiệt chả biết.
Nhỡ anh hỏi thì chị định trả lời như nào?
– Ừ nhỉ? Mày không nói thì chị cũng quên béng mất.
Mày thông minh, mày nghĩ giùm chị cái lý do đi.
– Chị có thể bảo anh chị khóc vì nhớ người yêu cũ.
– Bảo thế sợ anh Kiệt buồn ý.
– Ban nãy anh thẳng thừng khẳng định anh còn yêu chị Quế đấy thôi, anh có sợ chị buồn đâu? Sao chị phải quan tâm nhiều?
Khánh khích tướng, chị Khuê gật gù đồng tình.
Khánh nhà chị học cao có khác, phân tích hợp lý thế chứ lị.
Chị chả thèm quan tâm tới anh Kiệt nữa.
Ghét anh rồi! Đến bữa cơm, chị dỗi không thèm gắp thức ăn cho anh.
Anh thì không trẻ con như thế, thấy mắt chị đỏ hoe, anh thương lắm.
Anh vẫn gắp rau xào cho chị.
Anh còn bóc tôm bỏ vào bát chị nữa.
Chị đợi lúc ba mẹ không để ý, ngúng nguẩy gắp trả rau và tôm vào bát anh.
Bình thường nếu chị ngồi xa bát canh, chị sẽ nhờ anh chan canh hộ.
Nhưng bữa nay thì quên đi nhá, chị thà không ăn canh còn hơn.
Anh sốt ruột ghé tai chị hỏi nhỏ:
– Mọi khi em thích ăn canh chua lắm cơ mà?
Chị ghé tai anh, đáp trả cộc cằn:
– Mọi khi thích nhưng hôm nay không thích.
– Từ đầu bữa tới giờ em toàn ăn cơm không đấy.
– Người ta thích ăn gì thì kệ người ta đi!
– Hoặc là em tự gắp thức ăn, hoặc là em muốn ăn gì, em bảo anh gắp cho em.
Em chọn đi.
– Đếch thèm chọn đấy.
Thì sao? Làm gì được nhau?
Thái độ thách thức của chị Khuê khiến anh Kiệt rất khó chịu.
Anh bấu nhẹ vào đùi chị rồi lớn tiếng hỏi:
– Khuê! Bữa nay mẹ Hợt nấu nướng tệ quá hay sao mà anh không thấy em ăn món gì cả?
Bà Hợt hơi chạnh lòng.
Bà xị mặt hỏi con dâu:
– Tay nghề nấu nướng của mẹ xuống cấp rồi hả con?
Chị Khuê điên người đá vào chân anh Kiệt.
Nhớ lời mẹ Được dạy, chị vội vã nịnh mẹ chồng:
– Úi không phải đâu mẹ ơi, mẹ nấu ăn là đỉnh của đỉnh, thức ăn không những ngon miệng mà còn được trình bày rất hút mắt, con thấy đẹp quá con chả nỡ ăn.
Bà Hợt cười ngoác miệng.
Bà gắp rất nhiều thức ăn vào bát chị Khuê, vui vẻ nói với chị:
– Nhược điểm của mẹ là cứ bị cầu toàn với hoàn hảo quá con ạ.
Thôi con đừng không nỡ nữa, mẹ đã gắp cho rồi thì cố mà ăn đi cho nó bổ, nha!
Chị Khuê ngậm ngùi ăn thức ăn.
Anh Kiệt liếc sang nhìn chị, rõ ràng anh không hề cười đểu nhưng chị vẫn thấy cái mặt anh rất đểu.
Ghét không chịu được! Lúc chị rửa bát, anh đứng bên cạnh, ân cần hỏi:
– Có cần anh tráng bát cho không?
– Không mượn.
Chị gằn giọng đáp.
Anh thở dài ôm chị từ phía sau, cằm anh tựa lên vai chị.
Chị quát:
– Tránh ra đi!
Anh không những không tránh mà còn siết eo chị chặt hơn.
Anh thơm lên má chị, ghé tai chị nói thầm:
– Ban nãy anh nói anh còn yêu Quế làm em buồn hả? Cho anh xin lỗi…!thực ra…!anh…
Anh chưa kịp giải thích anh chỉ buồn quá nên nói chơi vậy thôi thì chị đã cắt ngang:
– Em việc chó gì phải buồn? Ông anh hơi bị khinh em đấy! Em nhớ người yêu cũ thì em khóc lóc tí thôi, liên quan gì tới ông anh đâu? Ông anh khỏi cần thấy áy náy!
Anh Kiệt chợt bần thần cả người.
Anh buông chị, rầu rĩ đi lên tầng hai.
Không được anh ôm nữa, chị Khuê thấy như bị hẫng, cơ mà sĩ diện quá nên chị chẳng thèm xuống nước nịnh anh.
Biết mật khẩu điện thoại của anh nên lúc anh tắm, chị mở máy, định bụng sẽ xem trộm tin nhắn của anh và Quế.
Tiếc rằng, chị chả đọc được tin nhắn nào cả.
Không lẽ anh Kiệt xoá hết rồi? Chị còn đang chán thì máy anh báo có tin nhắn mới từ số lạ:
“Kiệt! Đừng chặn số của em nữa.
Anh chặn số này thì em sẽ lấy số khác nhắn tin cho anh thôi.
Em sẽ kiên trì đến cùng.
Em sẽ chứng minh cho anh thấy em thực sự yêu anh.
Quay lại với em đi, em hứa sẽ chung thuỷ.”
Chị Khuê đoán chắc là tin nhắn của Quế.
Con dẩm cứ làm phiền chồng chị thế này thì làm sao mà anh quên được nó cơ chứ? Đồ “tảm tiêu”! Chị không chặn số mới của Quế nên nó mặt dày nhắn tin tiếp:
“Kiệt! Em nhớ anh quá! Sáng nay gặp nhau anh hỏi thăm con xong bỏ đi luôn làm em chưa kịp kể chuyện tuần trước em về thị trấn chơi, bắt gặp anh đứng ở cửa hàng bán rau cùng vợ.
Vợ anh chắc phải thấp hơn em cả chục phân đấy, đi với anh làm sao mà xứng đôi được? Da vợ anh trắng quá, nom bánh bèo.
Môi vợ anh đỏ chót, lông mày thì đen đậm, mắc lỗi trang điểm quá lố! Đào bưởi của vợ anh cũng tàm tạm thôi chứ không có gì xuất sắc cả.
Lấy vợ xấu xí như thế sau này đẻ con không xinh thì ngại với thiên hạ lắm anh ơi! Ly hôn đi anh! Ly hôn xong quay về bên em, em đẻ con cho anh!”
Chị Khuê tức mình nhắn tin lại:
“Chín giờ sáng mai anh đợi em ở ruộng khoai, nơi đôi ta từng hẹn hò.”
Sau đó, chị âm thầm xoá toàn bộ đoạn hội thoại của chị và Quế, đồng thời chặn luôn số mới của nó.
Sáng hôm sau, chị bảo cả nhà không phải hái rau vì chị bận đi họp lớp cấp ba.
Đúng giờ hẹn, chị xắn ống quần cao tới đầu gối, tay cầm đôi dép tổ ong, đi chân đất hùng hổ lao ra ruộng khoai gặp tình địch.
Quế trông thấy chị liền tức tối hỏi:
– Anh Kiệt đâu?
– Kiệt ở đâu thì tao không biết, tao chỉ biết vợ Kiệt đang ở đây thôi! – Chị Khuê bực bội đáp.
– Tớ lái xe từ thành phố về đây không phải để gặp cậu.
Quế ỏn ẻn nói.
Chị Khuê cáu:
– Tớ cậu cái cực cớt! Nghe phát ớn! Mày tao đi cho nó đỡ chối tai! Chào mày, Hai Quệ!
Bị nói lái tên, Quế hơi khó chịu.
Cô gào lên:
– Cậu bị nhầm à? Tớ tên là Hải Quế!
– Hải Quế kệ bà mày.
Tao không gọi mày là Hải Quế được.
Đối với tao mày chỉ là Hai Quệ thôi, ghép với chồng tao thành Hai Hào Kiệt Quệ.
Thế cho nên chúng mày mếu bao giờ có thể ở bên nhau được đâu.
Ngưng mơ hão đi! Ngưng luôn cả nhắn tin thả thính chồng tao.
– Còn lâu nhé, đồ Mông Xệ!
– Con điên.
Tên tao là Mộng Khuê, Phạm Thị Mộng Khuê, không phải là Mông Xệ.
– Mộng Khuê kệ cậu.
Tớ cứ thích gọi cậu là Mông Xệ đấy, thì làm sao?
Chị Khuê điệu đà ngoáy mông rồi tự tin bảo:
– Thì sai sự thật chứ sao? Mông má căng đét thế này mà kêu xệ? Mở mắt to ra mà nhìn cho kỹ đi! Mắt lác không nhìn rõ thì lại đây tao cho nắm thử!
– Thôi thôi, khỏi sờ nắm làm gì, tớ trông thấy hết rồi, đào bưởi của cậu cũng gọi là tạm ổn.
Cơ mà cậu không thể chối cãi được sự thật là vòng ba của cậu đâu có đẹp bằng vòng ba của tớ, vòng một của cậu cũng kém tớ.
– Nói ngu! Bằng mày thì tao đi làm siêu mẫu luôn chứ tao còn đi bán rau làm gì? Mà nhắc mới nhớ, con này đi bán hàng chưa bao giờ trang điểm nhá, lông mày tao đen và dày tự nhiên giống ba Tạm, môi tao đỏ như môi mẹ Được, gen đẹp di truyền của nhà tao đấy, đừng khinh.
– Thế cái gen nói năng bỗ bã của cậu là di truyền từ ông nội hả? Ông nội cậu vô học à?
Chị Khuê tức mình cầm đôi dép tổ ong vả hai phát thật mạnh vào mặt Quế, tiện thể giải thích luôn:
– Chiếc vả thứ nhất là vì mày xúc phạm ông nội tao, chiếc vả thứ hai là vì mày mơi chồng tao.
Quế chưa kịp đánh trả chị Khuê thì đã bị chị đẩy ngã xuống ruộng khoai.
Chị đứng bên trên, kiêu chảnh xỏ dép tổ ong rồi bĩu môi nói:
– Trình còi!
Quế đau buốt cả lưng, cô sụt sịt lý sự:
– Mơi chồng cậu thì sao? Rõ ràng anh Kiệt còn yêu tớ, nếu anh không lấy cậu, anh sẽ quay lại với tớ.
Chị Khuê nhảy xuống ruộng khoai vả Quế thêm phát nữa, bực mình nói:
– Chiếc vả thứ ba là để mài mòn da mặt dày như thớt của mày.
Dỏng tai lên mà nghe cho rõ đây này, Võ Lâm Hào Kiệt là người đàn ông của tao, khi chưa có sự cho phép của tao thì lũ ruồi nhặng tụi bay không được phép đến gần, hiểu chưa hả Hai Quệ?
Quế khóc lóc tức tưởi.
Chị Khuê không thấy Quế đáp liền túm tóc tình địch, lớn tiếng quát:
– Hiểu chưa? Hiểu thì nói hiểu, chưa hiểu thì lắc đầu để tao vả thêm phát nữa cho mà hiểu ra!
Chị Khuê vung tay lên doạ nạt.
Quế run rẩy nói:
– Hiểu…!tớ hiểu rồi.
– Thôi ngay cái kiểu tớ với chả cậu đi! Ngứa hết cả người! Ai thèm cậu tớ với mày? Tao bằng vai phải lứa với mày hả con “tảm tiêu” này?
– Dạ…!không ạ…!chị không hề bằng vai phải lứa với em…!vai của chị cao hơn lứa của em nhiều ạ.
– Biết điều thế là tốt.
Từ giờ trở đi có dám nhớ thương chồng tao nữa không?
– Dạ…!em…!em…
– Em iếc cái gì? Mày lại bị ngứa đòn hả?
– Dạ, em không bị ngứa đòn.
Nhưng mà nhớ thương nó là cảm xúc, làm sao mà kiểm soát được hả chị?
– Ừ nhỉ? Cũng phải.
Thế thì bà đây cho mày quyền nhớ thương, nhưng không được phép thả thính, hiểu chưa?
– Dạ.
Em hiểu rồi ạ.
– Nói to lên, tao nghe chưa rõ.
Chị Khuê nghiêm túc ra lệnh, Quế hít một hơi thật sâu rồi ngoác cái miệng ra gào rõ to:
– DẠ!!! EM THƯA CHỊ RẰNG THÌ MÀ LÀ EM KHÔNG THỂ KHÔNG HIỂU ĐƯỢC Ạ!!!.