Gửi xong tin nhắn cho thằng đểu, chị Khuê chặn số nó ngay lập tức.
Một thằng đàn ông viện lý do ba mẹ ngăn cấm để trốn cưới thì có ra cái khỉ mốc gì đâu mà chị phải luyến tiếc.
May mà chị chưa cưới nó đấy, chứ trót cưới nó rồi về làm vợ nó, nhỡ chị có mâu thuẫn gì với ba mẹ chồng, nó cứ im như thóc giống thì chị lại khốn đốn.
Chị cũng không cảm thấy hoảng sợ vì sắp phải làm mẹ đơn thân.
Em họ của chị, chị còn lo được cho nó học hết đại học thì làm gì mà chị không nuôi được con ruột của mình? Chị sẽ chăm chỉ làm việc để con được hưởng một cuộc sống no ấm đầy đủ.
Chị sẽ yêu bé thay cả phần của cha bé.
Chị sẽ đẻ con ở bên này.
Đợi khi nào bé biết đi, chị sẽ dắt con về nước.
Chị hiểu tính ba mẹ chị quá đi mà.
Gặp cháu ngoại xinh xắn đáng yêu chả sướng bỏ xừ đi được, thời gian đâu mà đánh với mắng con gái nữa.
Chị Khuê rất mê con nít nên cứ tưởng tượng ra cảnh bé con của mình chúm chím gọi mẹ chị lại cười tít cả mắt.
Bởi vì chị nghĩ về con quá nhiều nên việc bị sảy thai là một cú sốc lớn đối với chị.
Suốt một tuần đầu tiên sau khi mất con, không đêm nào chị ngủ được, đêm nào chị cũng khóc lóc tức tưởi.
Phải mất gần nửa năm nỗi đau trong lòng chị Khuê mới tạm nguôi ngoai.
Thằng người yêu cũ mất hun con mợ hàng lươn từ đời tám hoánh nào tự dưng lại rảnh chó gửi thiệp mời đám cưới cho chị.
Dùng dịch vụ chuyển phát nhanh hẳn hoi nhé! Nhìn tên chú rể Ông Văn Phòng uốn lượn bay bổng cạnh tên cô dâu Nguyễn Thị Bé The, chị Khuê tức sôi cả máu.
Chưa hết, thằng dở người còn gửi kèm một tấm bưu thiếp trêu tức chị, chữ viết của nó nguệch ngoạc xấu xa y như cái tâm địa của nó:
“Anh lấy được vợ là cô giáo mầm non cao quý rồi đó Khuê à.
Còn cái loại gái chưa chồng mà chửa như em á, chó nó rước, nhá!”
Chị Khuê quẳng luôn tấm thiệp cưới và bưu thiếp vào thùng rác.
Thằng Ông Văn Phòng này tính ăn thua với chị đến cùng hả? Thứ của nợ! Nó làm chị sợ hãi tất cả những anh đàn ông đã nói nhiều rồi còn hay nói ngứa.
Đó cũng là lý do vì sao chị vừa gặp anh Kiệt một lát đã thấy ưng.
Anh ít nói, tính trầm, không thích thể hiện, anh tạo được cho chị cảm giác an tâm.
Mọi người cứ chê chị chọn chồng ẩu, không phải đâu, chị chỉ chọn nhanh thôi chứ không chọn ẩu.
Chị già rồi, chị không thích cái kiểu đong đưa làm giá, chỉ cần chị thấy đối phương hợp với mình thì chị sẽ xúc tiến luôn.
Chị muốn tìm một người đồng hành để cùng nhau xây dựng hạnh phúc.
Chị không muốn đám cưới của mình bị phá hỏng bởi chuyện trong quá khứ.
Chị nhỏ nhẹ bảo bà Hợt:
– Con thề là con chưa từng lấy chồng.
Bà Hợt nghi hoặc hỏi:
– Thế mày có dám thề là mày chưa từng ăn kem trước cổng không? Có dám thề là mày chưa từng chửa hoang không? Hả?
Chị Khuê không hề phủ nhận khiến bà Hợt cảm thấy chua xót cho con trai mình vô cùng.
Bà bực tức giật chiếc váy cưới chị đang treo trên mắc, nghiến răng nghiến lợi xé te tua.
Vừa xé, bà vừa chửi oang oang:
– Loại gian xảo! Dám lừa con trai bà! Đồ rắn độc!
Chị Khuê khổ sở giải thích:
– Mẹ Hợt! Con xin mẹ! Con không cố ý lừa ai cả.
Con có nỗi khổ riêng mẹ ơi!
Bà Hợt kênh kiệu bảo:
– Tao mẹ con gì với cái loại mày? Mày đã bước vào cửa nhà tao đâu mà đòi gọi tao là mẹ! Cả đời mày cũng đừng mong được làm dâu nhà tao nhá! Không có cưới xin gì hết! Huỷ hết đi! Cho mày ở giá cả đời! Đồ mất nết!
Ông Tạm nghe tiếng chửi oang oang trong phòng con gái liền lo lắng chạy vào hỏi han:
– Bà thông gia, có chuyện gì thế? Có chuyện gì để hôm khác nói sau được không? Đang ngày vui…!
– Không vui vẻ gì hết.
Bên nhà tôi huỷ cưới!
Bà Hợt tuyên bố.
Bà vứt chiếc váy cưới mình vừa xé xuống đất, nhổ vài bãi nước bọt lên đó rồi ngúng nguẩy chạy về nhà.
Ông Hời trông thấy bà, cau có hỏi:
– Sắp tới giờ rước dâu rồi còn đi đâu thế?
– Đi huỷ đám cưới.
Không có rước riếc gì sất!
Bà Hợt cáu kỉnh nói.
Ông Hời trố mắt hỏi:
– Điên à? Con trai ế lâu quá rồi, mãi mới tìm được một nàng dâu ưng ý.
Huỷ cưới để nó ế đến già à?
– Ế đến già còn hơn lấy phường lừa lọc, ăn nằm với thằng khác chán chê mê mỏi xong chửa hoang mà còn giấu giếm.
Con gái con đứa, phát ớn!
Khánh nghe mẹ chồng nói vậy thì lén cười tủm.
Anh Khương và ông Hời đều rất sốc.
Anh Kiệt trái lại rất bình tĩnh, anh mời mẹ lên phòng mình nói chuyện riêng.
– Con đừng hòng bênh vực cho cái loại đàn bà xảo trá đó! Con cũng đừng buồn! Sau này nhất định mẹ sẽ tìm cho con mối khác tốt gấp vạn lần nó!
Bà Hợt hừng hực nói.
Anh Kiệt rót chén trà cho mẹ, đợi bà uống trà xong, hạ hoả đi một chút anh mới từ tốn bảo:
– Đúng là Khuê từng có bầu với người yêu cũ, ban đầu người đó hứa cưới Khuê nhưng rồi lại bội ước đi cưới người khác.
Trong chuyện này Khuê cũng là nạn nhân thôi mẹ à, mẹ đừng mắng chửi tội cô ấy.
– Thế cái bầu của nó sao rồi?
– Cô ấy bị sảy thai rồi mẹ ạ.
– Sao con biết?
Anh Kiệt nói dối bà Hợt:
– Khuê kể cho con nghe.
Cô ấy tâm sự hết mọi chuyện với con một cách rất thành thật nên mẹ đừng nói Khuê lừa lọc, oan uổng cho cô ấy!
– Ừ thì Khuê bị oan, nó đáng thương.
Nhưng mà mặc kệ ông Tạm bà Được thương nó đi, mẹ chỉ thương con mẹ thôi.
Nó như hàng hết đát rồi, con cưới nó mẹ xót lắm!
– Hết đát cũng chẳng nát bằng con trai mẹ.
Mẹ biết mà, ngoài Khuê ra chẳng ai chịu cưới con cả.
Anh Kiệt buồn rầu nói, bà Hợt buồn rớt nước mắt.
Kiệt là đứa kiệm lời từ bé nên tới bây giờ bà vẫn chưa biết vì sao ba năm trước nó bị trầm cảm.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Kiệt làm việc ở một thành phố cách nhà rất xa, bà Hợt không có người quen ở đó nên không rõ tình hình cụ thể của Kiệt.
Bà chỉ biết con làm trong ngành du lịch.
Hồi xưa, Kiệt rất cuồng công việc, nó rất bận, có năm Tết con còn chẳng về nhà.
Bận là thế nhưng chắc do hiền quá, bị người ta bắt nạt hay sao mà thu nhập của nó chẳng đáng là bao.
Kiệt chưa bao giờ biếu ba mẹ một đồng nào cả, chuyện lớn nhỏ trong nhà đều do Khương lo toan.
Khương còn dẻo miệng nữa nên tất nhiên bà Hợt thân với Khương hơn, nhưng thế không có nghĩa là bà bỏ mặc Kiệt.
Hồi nhỏ Kiệt học giỏi lắm đó, lớn lên chắc do trầm tính nên không thành công bằng em trai thôi.
Đàn ông trầm tính đã khó tán gái rồi, lại còn cộng thêm cái tin đồn bị khùng, quả thực tìm vợ cho nó khó như mò kim dưới đáy biển.
Thương con quá nên bà Hợt đành phải vứt bỏ sĩ diện, bà gọi điện cho chị Khuê, nhỏ nhẹ xuống nước:
– Khuê à! Ban nãy mẹ hiểu nhầm con nên hơi quá lời.
Con đừng giận mẹ nhé! Con mau trang điểm rồi ăn diện lộng lẫy đi! Lát Kiệt qua rước con về nhà!
– Dạ.
Con biết rồi thưa mẹ.
Chị Khuê ngoan ngoãn đáp lời rồi thở phào cúp máy.
Ông Tạm hỏi con gái:
– Thế nào? Bà ấy hạ hoả rồi hả?
– Dạ.
Vâng ạ.
Ông Tạm thở dài bảo:
– Chắc là do em Khánh nói tốt cho con đấy! May mà có con bé ở bên đó khuyên nhủ, không thì đi tong cả ngày vui! Người nhà mình vẫn hơn con nhỉ?
– Dạ.
Ban nãy, chị Khuê đã thú nhận toàn bộ quá khứ đen tối của mình với ba.
Ông Tạm không những không trách con gái mà còn nhanh trí gọi điện cho Khánh, nhờ cháu gái mình nói tốt cho Khuê trước mặt bà Hợt.
Bây giờ, thấy mọi chuyện đã êm xuôi, ông mới nhỏ nhẹ bảo:
– Tiền con gửi về cho em Khánh ý, ba muốn đòi lại cho con nhưng nó cứ kêu không có tiền với cả ngại xin chồng.
Ba bực lắm, nhưng thôi, nó giúp con vụ này thì thôi coi như huề, mình bỏ qua, không tính toán nữa.
– Tiền con cho em là cho luôn chứ đòi làm gì hả ba? Còn vụ này em giúp con, con sẽ ghi nhớ.
Khuê gọi điện cảm ơn Khánh.
Khánh không phá được đám cưới của Khuê thì tức nghẹn, nhưng nó vẫn phải thảo mai nói:
– Úi giời, chả hiểu lúc đó bà Hợt nghe tin nhảm ở đâu mà làm loạn cả lên.
Bà ấy chửi chị như hát hay, em khuyên rát cả họng mới bình tĩnh lại được đó chị.
Nghĩ lại em vẫn thấy điên, đứa nào mà ác thế chị nhỉ? Nó dám tung tin xàm ngay vào ngày vui của chị, láo thực sự!
– Chị cũng chẳng biết nữa, có khi nào…!mẹ Hợt vô tình đọc được tin nhắn của chị em mình không?
– Không đâu chị, nếu đọc được thì mẹ phải biết là chị chưa hề lấy chồng chứ.
Chắc là bà Lan ton hót với mẹ đấy chị ạ! Bà ấy bán nước vối, có chuyện gì ở làng trên xóm dưới mà không biết đâu? Hồi đầu năm có mấy đứa bạn thân của chị làm ở bên Nhật về nước, biết đâu bà ấy hóng được tin từ tụi nó? Con mụ Lan nom lừ lừ thế thôi chứ nhiều chuyện vô biên.
– Ừ.
Chắc vậy.
Dì già rồi chị chẳng trách.
Chị chỉ buồn bạn chị thôi.
Chẳng biết là đứa nào bán đứng chị nữa…!cứ tưởng thân…!ai ngờ thân ai nấy lo…!
– Quân khốn nạn! Em mà biết đích danh đứa nào phá chị em chửi cho nó một trận cho ra nhẽ!
– Thôi, chửi làm gì cho bẩn mồm? Kệ nó đi! Nó làm việc xấu sau này nghiệp quật nó sấp mặt! Chị phải trang điểm đây, lúc khác buôn tiếp nhá!
– Dạ.
Em chào chị yêu!
Chị Khuê trang điểm và làm tóc xong mới sực nhớ ra váy cưới đã bị rách.
Chị còn chưa biết phải làm sao thì ba chị đã mang một chiếc hộp to bự vào bảo con gái:
– Khuê! Con Hạnh vừa chạy qua đưa cho ba cái này, nó bảo anh Kiệt gửi chị Khuê.
Chị Khuê hiếu kỳ mở chiếc hộp, thấy anh Kiệt gửi váy cưới khác sang, chị mừng huýnh, vội vã mặc vào luôn.
Mặc váy xong soi gương chị Khuê không khỏi sửng sốt! Chị thì chị tự nhận thấy dáng dấp mình cũng bình thường như cân đường hộp sữa thôi, chẳng phải siêu mẫu siêu miếc gì, ấy thế mà mặc chiếc váy này lên nom nó lại sang đáo để! Khiếp người! Đẹp gì mà đẹp thấy ớn luôn à! Thảo nào khoảng khắc anh Kiệt đi vào buồng đón chị, anh nhìn chị hoài, nhìn không chớp mắt luôn mới sợ chứ! Chị Khuê ngượng chín cả mặt, chị tủm tỉm bảo:
– Em có tuổi rồi cơ mà nom em cũng vẫn được ra phết ý anh Kiệt nhỉ?
Anh Kiệt đỏ mặt gật đầu.
Chị Khuê phân trần:
– Em thề với anh đây là lần đầu tiên em mặc váy cưới…!em chưa từng lấy chồng…!những chuyện không vui trong quá khứ, em không nhắc tới bởi vì em muốn quên đi và sống thật hạnh phúc.
– Ừ.
Anh hiểu.
– Cho dù anh hiểu thì em vẫn thấy mình sai.
Đáng nhẽ ra em nên nói thẳng thắn cho anh biết rõ ngọn ngành.
Thôi, anh ra ngoài kia lấy túi hướng dương vào đây, hai anh em mình ngồi buôn chuyện với nhau.
Em hứa sẽ kể tỉ mỉ, chi tiết từng việc một.
Anh Kiệt chau mày hỏi chị Khuê:
– Hai đứa mình ngồi trong này cắn hướng dương buôn chuyện thì ai thay mình làm lễ cưới ngoài kia hả em?
– Ờ nhể? Em quên xừ nó mất! Chớt thật! Mau! Hai đứa mình đi nhanh nhanh kẻo khách khứa người ta chờ thì thất lễ lắm luôn!
– Ừ.
Em có khoác tay anh không?
– Có chứ! Khoác tay nhau tí cho nó tình củm!
– Ừ.
– Ơ! Từ đã! Hai đứa mình cứ đi ra thế này thì hỏng anh ạ! Không ổn! Cực kỳ không ổn!
– Sao không ổn hả em?
– Tại em sang, xịn, mịn quá mà nom anh cùi bắp như này sợ dân làng người ta điều tiếng ý.
Thôi anh chịu khó để em cắt tóc và cạo râu cho nhé!
– Cắt tóc và cạo râu làm sang cái con người mình lên hả em?
– Em cũng không biết nữa, em đã được thấy anh cắt tóc và cạo râu bao giờ đâu? Nhưng em đoán là cũng sang hơn tí đấy! Yên tâm! Tay nghề của em đỉnh của chóp! Anh đồng ý nha!
– Ừ.
Chị Khuê khoá cửa buồng rồi hí hửng làm đẹp cho chú rể của mình.
Anh Kiệt liếc thấy chị lôi bộ dao cạo râu mới cứng từ trong túi ra liền tủm tỉm cảm thán:
– Thì ra là em đã ngứa mắt với bộ râu của anh từ lâu rồi! Em chỉ đợi thời cơ để xoẹt nó đi thôi!
Chị Khuê thành thật bảo:
– Anh nom đần đần mà tinh ý phết nhờ!
Anh Kiệt nghệt cả mặt, anh thực sự chẳng biết chị Khuê đang khen hay đang nói đểu mình nữa.
Cạo râu cho anh xong, chị Khuê cứ nhìn anh chằm chằm hại anh thấy hơi hoang mang, anh ấp úng hỏi:
– Sao…!sao vậy em? Có gì…!sai à?
– Vâng anh ạ.
Mới cạo râu, còn chưa cắt tóc mà đã đẹp trai thế này thì thực sự là sai quá rồi!
– Vậy hả? Thế giờ…!phải làm sao hả em?
Chị Khuê véo má anh Kiệt, lớn tiếng nói:
– Còn làm sao được nữa? Đã trót đẹp thì cứ thế mà đẹp thôi.
Đừng cậy đẹp để đá em là được.
– Ừ.
Thấy má anh Kiệt đỏ ửng, chị Khuê sợ anh đau nên áp tay mình vào má anh rồi khẽ xoa xoa.
Anh Kiệt ngay lập tức quay mặt sang bên phải, môi anh chạm vào lòng bàn tay của chị, anh gửi chị một nụ hôn phớt.
Chị Khuê ngượng, đôi gò má chị đỏ hồng.
Chị và anh Kiệt ngại ngùng nhìn nhau rồi cùng nhau bật cười.
Quan viên hai họ bên ngoài chờ lâu tới nỗi ai nấy đều sốt hết cả ruột.
Có bác bên đằng nhà gái bực bội đi qua phòng chị Khuê gõ cửa rồi lớn tiếng nói:
– Khuê ơi! Kiệt ơi! Có gì thì nhịn để đến tối đi hai con! Tối rảnh! Tha hồ! Giờ ra cưới cho nó xong, cho khách người ta ăn cỗ sớm rồi còn về, nhà bao việc!
Chị Khuê đùa dai nói vọng ra:
– Ơ hay? Cái bác này buồn cười nhể? Tối là tối thế nào được? Đang tuổi trẻ sục sôi, bắt nhịn khác gì đánh đố con nhà người ta?
– Không nhịn được cũng phải nhịn.
Mau lên! Cưới với chả xin! Sốt hết cả ruột!
– Rồi.
Con biết rồi.
Các bác các cô các chú và các vị quan khách gần xa xin đợi bọn con một xíu nữa thôi ạ.
Cái một xíu của chị Khuê kéo dài tận nửa tiếng.
Mọi người mong ngóng cô dâu chú rể là vậy mà rốt cuộc chả thấy chú rể đâu, chỉ thấy cô dâu bước ra cùng thằng nào ấy.
Chắc thằng này là người thôn khác, chứ người thôn này làm gì có thằng nào nom phong độ thế nhở?
– Ơ? Khuê! Mày khoác tay ai thế kia?
– Thế không phải mày cưới thằng Kiệt hả?
– Rõ ràng trên thiệp mời ghi tên cô dâu là Mộng Khuê, tên chú rể là Hào Kiệt mà.
Mọi người nhôn nhao hỏi.
Chị Khuê nói:
– Ơ hay? Anh Kiệt đây thôi! Mọi người không nhận ra anh ấy hả?
Ông Hời gào lên:
– Có! Ba có nhận ra nó! Đúng là thằng Kiệt, con trai của ba rồi! Ôi chao ôi! Kiệt của ngày xưa đây rồi! Mấy năm qua mày cứ như thế này có phải ba đỡ xấu hổ không?
Khách khứa còn bán tín bán nghi nên bàn luận rôm rả.
Cậu Duyên uống nốt cốc trà cho ngọt giọng rồi lanh lẹ cầm mic đứng lên phát biểu:
– Con xin tự giới thiệu với mọi người con tên là Đỗ Văn Có Duyên.
Cho xin phép được thay mặt gia đình Hời Hợt và gia đình Tạm Được gửi một lời chào và hai lời chúc sức khoẻ nồng nhiệt nhất tới tất cả những ai đang có mặt tại nơi đây, ngôi nhà ấm áp và đầy thân thương, nơi mà cô dâu đã từng thức dậy mỗi sáng để đánh răng, rửa mặt, chải đầu, ăn sáng, sau đó đi làm hoặc đi chơi rồi về ăn trưa, ngủ trưa, xong loanh qua loanh quanh lại tới ăn tối, xem tivi, hôm nào xem xong sớm thì mắc màn đi ngủ sớm, hôm nào xem xong muộn thì mắc màn đi ngủ muộn…!Alo…!Alo…!Đứa nào nghịch dại tắt mic của anh đấy? Alo…!alo…!một…!hai…!ba…!bốn…!bốn…!ba…!hai…!một…!alo…!đứa nào bật hộ anh cái mic với!
Các vị khách ngơ ngác nhìn nhau.
Một phút sau, cậu Duyên áy náy nói:
– Alo…!alo…!được rồi…!Con xin lỗi các cụ ông, các cụ bà và toàn thể khách khứa gần xa vì sự cố vừa rồi.
Hoá ra không ai tắt mic của con cả, hoá ra là tại con vừa nhỡ tay ấn nhầm vào nút tắt.
Có vẻ như con cũng đang vui lây với niềm vui của cô dâu và chú rể nên bị run rẩy.
Nhưng có chút sự cố như vậy cũng hay! Cuộc đời này, nếu mọi chuyện đều diễn ra suôn sẻ quá thì đâu còn gì thú vị nữa, phải không cả nhà? Giống như những bông lúa trên cánh đồng xa, nếu như không có mưa có nắng thì làm sao có thể trổ bông trĩu hạt? Giống như con đây, nếu không được trao cơ hội cầm mic, làm sao con có thể nhận ra bản thân mình lại duyên dáng đến thế? Ba mẹ con đặt tên quả không sai! Nhân tiện con xin được giới thiệu thêm, hiện tại gia đình con đang có khuyến mại mua mười con lợn tặng một nồi cám, kính mong cả nhà lưu ý!
Ông Tạm cáu:
– Để lúc khác nói chuyện bán lợn đi!
Cậu Duyên ngoan ngoãn nói:
– Dạ.
Kính thưa quan viên hai họ Võ, Phạm, kính thưa các quí vị quan khách gần xa, hôn nhân không chỉ là lời hứa cao quý nhất trong tình yêu mà nó còn là cách thoát ế nhanh nhất.
Ngày hôm nay, chúng ta cùng có mặt ở đây để chúc phúc cho đôi bạn đã không còn trẻ nữa.
Xin mọi người hãy dành một tràng pháo tay nhiệt liệt cho cô gái già hơn tất cả các cô gái chưa chồng ở đây, cô dâu Phạm Thị Mộng Khuê, con gái rượu của ông Phạm Văn Tàm Tạm và bà Lê Thị Đường Được.
Mọi người vỗ tay ầm ầm, MC tiếp lời:
– Vâng.
Con xin thay mặt cô dâu cảm ơn quý vị.
Con để ý thấy ánh mắt cô dâu đỏ hoe, chắc hẳn cô dâu phải đang xúc động lắm, bởi vì bằng tuổi cô dâu, các chị em làng mình đã tay bồng tay bế, còn cô dâu thì hôm nay mới được lấy chồng.
Chú rể chẳng phải ai xa lạ, chính là người đàn ông hay nói chuyện với cây nổi tiếng trong làng, con trai cả của ông Võ Văn Hào Hời và bà Lâm Thị Hoè Hợt, anh Võ Lâm Hào Kiệt, hay còn gọi là Kiệt khùng.
Anh Kiệt hôm nay nhìn ngang không thấy giống anh Kiệt của mọi ngày, nhìn dọc cũng không thấy giống, nhưng nhìn tới nhìn lui thì thôi cũng có nét hao hao.
Con xin các cụ, các ông, các bà, các anh chị em cô bác xa gần một tràng pháo tay nhiệt liệt cho chú rể ạ!
Mọi người hào hứng cho thêm một tràng vỗ tay nữa.
Mẹ cô dâu có vẻ không được vui cho lắm, bà Được hích tay bà Lan hỏi chuyện:
– Cái thằng MC này bà kiếm ở đâu mà vô duyên thế?
Bà Lan nhấp ngụm nước vối rồi từ tốn nói:
– À! Thằng này ở gần nhà tôi, chuyên môn của nó là phối giống cho lợn, đã bao giờ làm MC đám cưới đâu, không có duyên cũng phải.
– Hả? Bà khùng à? Sao không mời thằng nào “ổn áp” hơn một tí? Nghe nó dẫn chương trình mà tôi ngứa hết cả người.
– Gớm.
Nó làm MC miễn phí cho là tốt rồi, còn đòi hỏi cái gì nữa? Tham!
– Giờ tôi mới hiểu cái câu của rẻ là của ôi!
– Quên đi mà ôi! Lại gần đây người ta bảo…!
Bà Được ngồi xích lại gần bà Lan.
Bà Lan ghé tai bà Được thì thầm:
– Thằng này ý…!phối giống cho lợn…!mát tay lắm ý…!
Bà Được bật cười.
Bà Lan tủm tỉm bảo:
– Năm sau đằng ấy có cháu bế thì đừng quên đằng này nhá! Hai chầu bánh đúc, nhớ chửa?
– Ôi dào! Chuyện nhỏ!
Hai bà nhìn nhau cười khúc kha khúc khích.
Khánh nom mà ngứa cả mắt.
Thấy chị Khuê lấy được chồng đẹp hơn chồng mình, Khánh hơi tưng tức.
Thời khắc trông thấy ông bà nội trao cho chị hai cây vàng, Khánh giận khủng khiếp.
Ông bà thiên vị ra mặt luôn vậy đấy! Thực sự quá bất công! Khuê nhận được quà cưới của ông bà cũng không vui.
Chị muốn trả lại quà cưới ngay lập tức, nhưng anh Kiệt ghé tai chị nói thầm:
– Em cứ nhận quà đi cho ông bà vui! Sau này em tìm cơ hội khác biếu tiền ông bà sau.
Chị Khuê cũng ghé tai anh nói thầm:
– Nhưng em mà nhận thì là quà cưới rồi, mà đã là quà cưới thì anh cũng có phần…!em sao có thể tự ý quyết định?
– Sao lại không?
– Anh thực sự sẽ không để tâm à?
– Đời anh, anh còn giao cho em được thì anh để tâm mấy chuyện cỏn con đó làm gì?
Câu hỏi của anh Kiệt khiến chị Khuê thấy tim mình rung rinh.
Chị quyết định không trả quà lại cho ông bà nữa.
Chị vui vẻ trêu anh Kiệt:
– Ông anh quyết định giao đời của ông anh cho em là sáng suốt đấy! Cứ yên tâm! Em sẽ làm cho cuộc đời ông anh sáng bừng sức sống!
– Cảm ơn cô em! – Anh Kiệt đáp.
Hai anh chị nói thầm với nhau nên Khánh không nghe ngóng được gì cả, cô chỉ thấy anh Kiệt cười mỉm.
Hiếm khi Khánh thấy anh cao hứng thế này.
Từ lúc sang nhà chị Khuê tới lúc rước dâu về nhà mình, anh rất hay quay sang nhìn chị Khuê, miệng cứ tủm tỉm cười hoài.
Anh Kiệt ít nói chuyện với người khác lắm, thế nào mà sánh đôi bên chị Khuê lại nói nhiều dữ tợn.
Chả hiểu có chuyện gì mà hai người đó cứ thì thà thì thụt với nhau suốt.
Khổ thân anh, vớ phải con vợ lắm mồm đâm ra thằng chồng cũng bớt sang đi hẳn.
Tuy nhiên, phải công nhận anh cạo râu và cắt tóc xong nom đẹp trai dữ tợn.
Nhưng mà đàn ông đẹp trai cũng đâu có mài ra mà ăn được nhỉ? Phải giàu như anh Khương mới là chuẩn chỉnh.
Khương giàu, Khánh đẹp, hai vợ chồng cô đúng là trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa.
Chả bù cho vợ chồng chị Khuê, chồng thì nghèo rớt mùng tơi, vợ thì đi đứng nói năng chả đoan trang tí nào.
Mà thôi, Khánh cũng không dám hi vọng chị Khuê có thể hành xử chuẩn mực như cô! Một con người vô học như chị thì nên được rèn giũa dần dần.
Nghĩ vậy nên đến xế chiều, Khánh nói với mấy bà chị họ:
– Mọi người ăn xong thì về nghỉ ngơi đi nha! Bát đũa để đấy em rửa cho!
Mọi người nhao nhao khen ngợi Khánh:
– Úi! Cô Khánh tuyệt thế nhỉ? Mang bầu mà chăm dễ sợ! Chả bù cho con em chồng chị, lười chảy thây.
– Công nhận.
Nhà mợ Hợt đúng là có phúc, được cô con dâu học thức cao lại còn tháo vát.
– Chú Khương phải giữ thím Khánh cẩn thận nhá, nền bà con gái như thím thời buổi này hiếm lắm đó!
Khánh giả bộ khiêm tốn nói:
– Ôi dào, em nào có chăm gì đâu.
Cỗ buổi chiều ít hơn buổi trưa, có hai chục mâm thì em rửa loáng tí là xong.
Các chị mau về lo cho chồng cho con đi.
Mọi người ríu rít cảm ơn cô em tốt tính.
Khánh đợi khách khứa về hết mới thỏ thẻ nói với Khuê:
– Chị Khuê! Em nghén, buồn nôn quá! Bát đũa chị rửa giùm em nhé!
Chị Khuê vui vẻ bảo Khánh:
– Ừ.
Không có gì.
Mày mau lên nhà nghỉ ngơi đi!
– Dạ.
Em cảm ơn chị yêu nhiều!
Khánh đon đả nói rồi quay người đi lên nhà.
Khuê thay bộ đồ ở nhà cho thoải mái rồi đi rửa bát.
Chả biết phúc phận ở đâu mà chị lại có cô em vừa xinh đẹp, vừa giỏi giang lại dịu dàng thế nhỉ? Không uổng công hồi xưa chị làm việc vất vả nuôi nó ăn học! Tự hào ghê!
– Cô em có thuê người tráng bát hộ không?
Giọng anh Kiệt trầm ấm làm chị Khuê giật nảy mình.
Chị tưng tửng đáp lời chồng:
– Cũng muốn thuê lắm cơ mà em đây chả có tiền, chỉ có tình thôi, ông anh lấy không?
– Lấy.
Anh Kiệt đáp gọn lỏn rồi tráng bát hộ vợ.
Hai anh chị vừa rửa bát vừa chọc ghẹo nhau nên hai mươi mâm bát nào có là cái thá gì? Rửa bát xong, hai anh chị chưa lên nhà vội mà ngồi dưới sân ngắm trăng.
Chị Khuê rụt rè nói:
– Anh này…!chuyện quá khứ của em…!
– Nếu em không muốn nhắc lại, anh cũng không tò mò.
Chị Khuê bị câu nói của anh Kiệt làm cho cảm động.
Chị gạt đi giọt nước mắt vương trên má rồi tựa đầu vào vai anh, hồ hởi nhận xét:
– Anh xã có bờ vai thật vững chãi.
– Ừ.
– Từ giờ trở đi, những lúc em yếu mềm, anh cho em dựa dẫm nhá!
– Ừ.
– Chỉ cho riêng em dựa thôi đấy!
– Ừ.
– Trăng ở quê mình đẹp thật anh ạ!
Anh Kiệt tủm tỉm hỏi trêu chị Khuê:
– Trăng ở quê mình có đẹp hơn trăng ở bên Nhật không hả cô em?
– Ông anh dốt thế! Trên đời này chỉ có mỗi một ông trăng thôi.
Trăng ở đâu cũng đẹp như thế cả.
– Vậy hả?
– Vâng.
Nhưng nếu anh muốn thả thính em thì anh có thể nói trăng hôm nay nom đẹp hơn mọi ngày.
– Sao lại thế hả em?
– Thì ở bên người bạn đời của mình, mọi cảnh vật đều trở nên tuyệt mỹ đó anh!
– Ra vậy.
– Ra vậy? Ra vậy mà là thả thính hả? Em đã hướng dẫn tỉ mỉ thế rồi mà anh chả tiếp thu được.
Chán!
– Thì anh có chỗ không hiểu đó em.
Không hiểu thì tiếp thu thế nào được?
– Anh không hiểu chỗ nào?
– Anh không hiểu ở chỗ là sao tụi mình lại phải thả thính bằng lời nói? Sao không thả thính bằng hành động luôn cho nó nhanh hả em?
– Ờ nhỉ?
Anh Kiệt quay sang thơm lên má chị Khuê.
Chị xấu hổ đỏ bừng cả mặt.
Chị lườm anh, mắng yêu:
– Ông anh làm cái trò gì đấy? Hư nhá!
Anh Kiệt tồ tồ hỏi:
– Em không thích à?
Chị Khuê ngượng ngùng nói:
– Có…!cũng hơi thinh thích…!nhưng ngượng á.
– Em thích là được rồi, quan tâm nhiều làm gì?
– Ừm.
– Ừm gì? Thêm chút thính nữa không?
– Chả biết nữa…!
– Sao lại chả biết? Có là có, không là không.
Chả biết là như nào?
– Chả biết là…!trong lòng muốn nhưng bên ngoài cứ phải giả bộ e thẹn đó anh xã!
– Già rồi! Giả bộ để làm gì?
– Già thì cũng phải có cái giá của già chứ!
Chị Khuê vừa dứt lời thì bị anh Kiệt hôn chụt một phát vào môi.
Chị vội vã dùng hai bàn tay xoa xoa đôi gò má đang nóng ran của mình.
Anh Kiệt chau mày hỏi vợ:
– Sao em lại ngượng hơn cả ban nãy thế?
Chị Khuê ấp úng đáp:
– Anh đúng là…!tồ! Người ta thấy thích hơn ban nãy thì ngượng hơn ban nãy cũng là chuyện đương nhiên mà!
Anh Kiệt cười lớn.
Chị Khuê đấm nhẹ vào ngực anh, chị tò mò hỏi:
– Anh thì sao? Thấy thế nào? Cũng được nhỉ anh nhỉ?
– Được.
Ngọt.
– Ngọt thật không?
– Thật chứ đùa làm gì?
– Ngọt nhiều hay ngọt ít?
– Ngọt khá nhiều.
– Ngọt nhiều thế thì đừng bỏ vợ đi với gái nhá!
– Còn để xem thái độ vợ thế nào chứ.
Anh Kiệt nói đùa khiến chị Khuê tức nhặng xị ngậu.
Chị mắng anh:
– Xem xét cái quái gì? Lúc xấu người ta không chê, người ta lấy anh để bây giờ anh đẹp, anh làm giá, anh kiêu hả? Láo! Đấm cho một trận bây giờ!
– Đấm đi.
– Ông anh đừng thách nhà giàu húp tương!
Dứt lời, chị Khuê đấm bùm bụp vào lưng anh Kiệt.
Bị ăn đấm nhưng anh vẫn cười rất rạng rỡ.
Khánh đứng ở trên ban công nom hai anh chị cà chớn tức lồng lộn.
Cô hậm hực quay về phòng bảo chồng:
– Anh Khương! Gọt hoa quả cho em ăn đi!
Chồng Khánh còn chẳng buồn ngước lên nhìn cô, mắt anh vẫn dán chặt vào màn hình máy tính.
Anh hỏi:
– Em không tự gọt hoa quả được à?
– Bầu bí sao dám dùng dao hả chồng? Nguy hiểm lắm.
– Em nhờ mẹ hay chị Khuê gọt hộ đi! Anh đang chơi dở ván game.
Giờ thoát ra mất bao nhiêu điểm.
– Em quan trọng hơn hay game quan trọng hơn?
Khánh nhẹ nhàng hỏi.
Khương chau mày hỏi lại vợ:
– Em hỏi cái kiểu gì thế? Anh vì yêu em mà bỏ luôn cả mối tình dài đằng đẵng từ thời cấp ba, thế vẫn chưa chứng minh được điều gì hay sao?
– Em biết anh yêu em…!nhưng mà…!
– Không nhưng nhị gì hết.
Em thừa biết anh phải gánh vác biết bao nhiêu trọng trách, nào là phụng dưỡng ba mẹ, nào là mua xe cho vợ, tới cái đám cưới của anh trai cũng do anh lo liệu.
Anh thực sự rất mệt mỏi, em không thể cho anh chút thời gian giải trí được à?
Khương là người làm chủ kinh tế trong gia đình nên Khánh không dám chửi nhau tay đôi với chồng.
Khánh thừa hiểu anh xã mình vừa giàu, vừa có ngoại hình, buông ra ối gái theo nên cô đối với anh rất khôn khéo, chỉ cần thấy chồng cáu, cô sẽ biết điều lủi đi chỗ khác.
Khánh bước nhanh xuống phòng khách dưới tầng một.
Trông thấy thùng đựng tiền mừng đám cưới của anh Kiệt và chị Khuê, cô hồn nhiên mở thùng, xé phong bì, đếm tiền mừng.
Bạn của ba Hời, mẹ Hợt toàn đưa tiền mừng tận tay cho ba mẹ chứ không bỏ thùng.
Người già mà, cẩn thận lắm.
Bạn của anh Kiệt chỉ có vỏn vẹn năm người ngồi thành một mâm, nhưng tiền mừng của riêng cái mâm đó lên tới năm trăm triệu.
Bạn chị Khuê khoảng ba chục người, ngồi thành năm mâm, hầu hết bọn họ đều mừng từ năm tới mười triệu, có anh Minh, bạn thân học cùng cấp ba với chị Khuê bỏ hẳn năm mươi triệu vào phong bì.
Bạn của anh Khương đến rất đông, tận mười mâm, nhưng tổng tiền mừng chỉ được sáu triệu rưỡi.
Năm ngoái, trong đêm tân hôn Khánh từng hỏi anh xã:
– Sao anh khoe bạn bè anh toàn người tầm cỡ mà họ mừng tụi mình ít tiền vậy?
Chồng cô từ tốn đáp:
– Chính vì bạn bè anh toàn người tầm cỡ nên bọn họ mới không quan trọng chuyện vật chất như những người tầm thường.
Cứ phải sống với nhau bằng tấm chân tình mới bền lâu được em ạ.
– Chồng em nói hay quá.
Anh Kiệt mời có năm người bạn tới dự đám cưới của tụi mình, em thấy bọn họ ăn mặc bình thường lắm, chắc nghèo cỡ anh Kiệt, cơ mà chơi trội nha, mỗi người mừng vợ chồng mình tận mười triệu đó anh.
Chắc thích thể hiện!
– Ừ.
Bạn của anh Kiệt toàn những người đã nghèo rồi còn huếnh thôi em ạ.
Bọn họ đã chẳng lo được gì cho gia đình thì thôi lại còn hay bòn rút tiền của nhà đem cho người dưng, một lũ sĩ diện hão!
– Thùng rỗng nên kêu to là phải thôi, chồng nhỉ?
Khương gật đầu.
Hai vợ chồng tủm tỉm cười khinh lũ bạn của anh Kiệt.
Đám cưới của anh Kiệt bọn họ mừng nhiều vậy chắc phải chôm chỉa tiền tiết kiệm của vợ cũng nên.
Thật hèn mọn! Khánh vơ vét nốt một triệu tới từ mười đứa bạn của cô, bỏ vào chiếc túi hàng hiệu của mình rồi cẩn thận kéo khoá túi.
Nghĩ tới việc sắp có thêm một chiếc túi xịn nữa, cô bất giác cười tủm.
Khánh vui vẻ dọn vỏ phong bì bỏ vào thùng rác.
Bà Hợt đi vào phòng khách, trông thấy cảnh đó liền chau mày hỏi:
– Anh Kiệt và chị Khuê đã cho phép chưa mà con lại tự ý mở thùng tiền mừng đám cưới?
Khánh nhỏ nhẹ bảo mẹ chồng:
– Anh chị chưa cho phép con mở thùng tiền mừng, nhưng con có chỗ khó xử mẹ à.
Mẹ biết chồng con là người chi tiền để lo đám cưới cho anh Kiệt chứ?
– Mẹ biết.
Khương đối tốt với anh trai như vậy, sau này nó sẽ được hưởng phúc.
Bà Hợt nói.
Khánh nịnh nọt:
– Vâng.
Con cũng công nhận anh Khương rất tốt tính.
Mẹ đẻ khéo thực sự.
– Con dâu mẹ chỉ được cái nói thừa! Mẹ đẻ không khéo thì còn ai đẻ khéo nữa?
Thấy bà Hợt phấn khích vì được khen, Khánh cười thầm trong bụng.
Cô thản nhiên bịa chuyện:
– Có điều…!đợt này chồng con vừa mua xe nên hơi túng, anh vẫn nợ mợ Kim tiền năm chục mâm cỗ.
Anh nhờ con lấy tiền mừng đám cưới để đập vào chỗ nợ.
Anh sợ mất sĩ diện nên kêu con giữ bí mật, mẹ đừng nói lại với anh nhé, kẻo anh mắng con nhiều chuyện.
– Mẹ hiểu.
Mẹ thương chồng con quá! Phận làm em mà phải gánh vác trọng trách của người anh.
Con yên tâm, mẹ sẽ không nói gì với Khương đâu, coi như mẹ không biết gì cả.
Nhưng mà con đã ghi lại số tiền bạn bè của anh chị mừng đám cưới chưa? Để đến đám cưới của bọn họ, anh chị mừng lại người ta cho phải phép.
– Con vội quá nên không ghi cụ thể người nào mừng bao nhiêu rồi mẹ ạ.
Nhưng mà con vẫn nhớ mang máng mỗi phong bì chỉ chứa tầm năm chục ngàn tới một trăm ngàn thôi ạ.
Với cả anh chị già rồi, bạn bè hầu hết đều đã lập gia đình, không lo chuyện phải mừng lại đâu mẹ ạ.
– Con dâu mẹ phân tích chí lí quá.
Vậy cộng thêm cả tiền bạn bè của vợ chồng con mừng anh chị nữa thì tổng được khoảng bao nhiêu hả con? Nếu mà ít quá, không đủ trả nợ thì cứ thoải mái bảo mẹ, mẹ đưa thêm cho con.
– Dạ.
Đúng là ít thật, tổng có hai chục triệu thôi mẹ à.
Nhưng hồi đại học con học giỏi nên được học bổng, con sẽ dùng số tiền đó bù vào để trả nợ cho mợ Kim ạ.
– Ui! Con dâu mẹ tuyệt vời!
– Mẹ đừng khen con, con ngại lắm.
Lo lắng cho nhà chồng là bổn phận và trọng trách của con mà.
– Ừ.
Nghe con nói mà mẹ thấy thương con gì đâu.
Tuy nhiên, con vẫn nên lựa lời giải thích cho chị Khuê để chị thông cảm nhé!
– Chị Khuê nóng tính lắm, con sợ chị giận con rồi lại nảy sinh mâu thuẫn chị em dâu, mất vui.
Hay mẹ nhận mẹ là người lấy tiền mừng đám cưới của anh chị được không? Nếu là mẹ lấy, chắc chị không dám ý kiến đâu.
– Ừ, để mẹ nói chuyện với vợ chồng anh chị.
Bà Hợt đi ra ngoài sân, thủ thỉ bảo vợ chồng con cả:
– Này! Kiệt! Khuê! Mẹ lấy tiền mừng đám cưới của bọn con để trả tiền cỗ cưới nhé!
Anh Kiệt đang mải mê ngắm nghía cái lúm đồng tiền của chị Khuê nên anh chả để tâm tâm lắm đến lời đề nghị của mẹ.
Anh bẹo má vợ, miệng đáp mẹ cho có:
– Vâng.
Như nào cũng được mẹ ạ.
Chị Khuê thấy bạn bè mình kéo hết tới nhà trai ăn cỗ nên tiền mừng đám cưới mẹ cầm để trả tiền cỗ cũng hợp lý.
Chị nói với mẹ:
– Dạ vâng, mẹ làm vậy là chuẩn của chỉnh đấy ạ!
Khánh đứng từ xa hóng hớt thấy mọi chuyện đã êm xuôi liền vui vẻ lên tiếng:
– Bác Khuê xinh đẹp ơi! Cháu nó nhớ bác quá đây nè!
Chị Khuê sướng rơn quay sang bảo anh Kiệt:
– Cháu em nhớ em rồi.
Anh về phòng trước đi, em chơi với mẹ con nhà nó tí.
Chồng chị khẽ gật đầu rồi đi lên tầng hai.
Biệt thự này chú Khương xây bự chà bá, trên tầng hai có ba phòng ngủ lớn, bên trong phòng ngủ nào cũng có phòng tắm và phòng vệ sinh riêng.
Khánh rủ chị Khuê lên tầng ba chơi.
Cô không quên nhõng nhẹo bảo chị Khuê mình thèm ăn hoa quả.
Chị Khuê lấy xoài, cóc, ổi, muối tôm, dao gọt hoa quả bỏ vào rổ rồi bê chiếc rổ đi theo Khánh.
Lên tới tầng ba, chị Khuê cứ ngó ngó nghiêng nghiêng xung quanh, sau đó, chị như con nhà quê cảm thán:
– Phòng xây dự phòng cho khách mà đẹp mỹ mãn! Chú Khương có mắt thẩm mỹ ghê ta! Người gì đâu mà vừa giỏi vừa giàu! Ngưỡng mộ!
Khoé môi Khánh khẽ cong lên.
Cô tò mò hỏi:
– Khuê! Chiếc váy cưới bữa nay chị mặc ý, chị thuê của ai đấy? Chị có bạn làm trong ngành thời trang à?
– Ban đầu chị cũng tưởng là váy thuê như mày, nhưng hồi chiều chị hỏi anh Kiệt địa chỉ để đi trả váy thì anh kêu không cần trả, chiếc váy đó là anh mua cho chị.
– Anh Kiệt tài ghê! Chiếc váy đó nằm trong bộ sưu tập thời trang mới nhất của nhà thiết kế nổi tiếng Thu Hoài đấy! Giá cao chót vót, hàng “li mít tựt”, có tiền cũng chưa chắc đã mua nổi đâu, phải là khách hàng siêu VIP.
– Ôi dào, có khi là váy nhái cũng nên.
Chứ anh Kiệt nhà chị trình gì mà được là khách hàng siêu vít? Khách hàng siêu vẹo thì có!
VIP chứ đâu phải là vít.
Cái bà Khuê này nữa, đi nước ngoài bao nhiêu năm rồi mà phát âm Tiếng Anh mãi vẫn phèn.
Khánh chắc chắn chiếc váy đó không phải váy nhái, chắc anh Kiệt lại bắt chồng cô mua váy đắt cho rồi.
Cái thứ đàn ông gì mà chỉ giỏi vòi vĩnh thôi.
Lấy được con vợ phèn cũng xứng đôi vừa lứa quá cơ! Nom chị Khuê kìa! Ai lại ngồi bệt xuống dưới nền đá hoa gọt xoài thế kia? Nom bẩn mắt thực sự!
– Khánh! Ngồi xuống đây cho mát!
Chị Khuê rủ rê, nhưng Khánh không chịu.
Cô ngồi lên chiếc ghế gần đó.
Chị Khuê gọt xoài xong liền nhổm người dậy đút xoài cho cô ăn.
Trông chị thật giống con nô tì hèn mọn, còn Khánh giống như bà hoàng sang chảnh.
Ăn xong hoa quả, Khánh nằm lên giường nhõng nhẹo:
– Qua đây với em! Hai chị em mình nằm buôn dưa thêm một lúc nữa đi! Em cứ bị thích nói chuyện với chị á!
Chị Khuê lật đật đi rửa tay rồi nằm lên giường với Khánh.
Khánh thong thả nói xấu mẹ chồng:
– Ban nãy em thấy mẹ Hợt ngồi trong phòng khách, điềm nhiên bóc phong bì tiền mừng đám cưới của chị mà em cáu ghê! Thứ gì đâu mà vô duyên nhờ chị nhờ?
Chị Khuê chau mày bảo:
– Mày đừng gọi mẹ là “thứ”, không phải phép.
– Thôi em xin! Chị không cần phải lễ phép với mẹ làm gì.
Sau lưng chị, mẹ chửi chị là đồ chửa hoang đó.
– Trước mặt chị, mẹ cũng chửi chị như thế chứ có nể nang gì đâu.
Chắc trong lúc nóng giận mẹ lỡ lời thôi.
Chị thấy mẹ kiểu nghĩ gì nói đấy, tính thẳng thắn đó.
– Còn lâu mẹ mới thẳng thắn.
Chị chả thừa biết bạn mình giàu cỡ nào, tiền mừng đám cưới chắc chắn vượt xa tiền cỗ, vậy mà mẹ cuỗm hết, không chưa cho chị lấy một đồng.
Em nghĩ mà tức thay cho chị đấy!
– Chị biết mày thương chị, nhưng thôi, mày bỏ qua đi cho nhẹ đầu, có vài đồng bạc, tính toán làm gì với mẹ.
Không có mẹ thì lấy đâu ra chồng cho chị cưới.
– Em xót chị thì nói vậy thôi, chứ chị biết em mà, em hiền dã man ý, chả bao giờ dám láo với ai, toàn bị người ta bắt nạt không à.
Nghĩ mà buồn!
– Khánh đừng buồn.
Bây giờ chị về nước hẳn rồi, đứa nào dám bắt nạt mày, bảo chị, chị tẩn cho nó một trận.
– Úi! Chị em ngầu quá! Yêu chị nhất!
Chị Khuê nghe nịnh sướng tai nên cười khúc khích.
Hai chị em tám chuyện tới tận khuya, chị Khuê mệt quá nên ngủ quên luôn.
Khánh lại hiểu chị quá đi mà! Dân lao động nên dễ ngủ lắm chứ không phải dân trí thức, hay trằn trọc như cô.
Khánh cười khẩy.
Cô rón rén đi xuống tầng một.
Thấy mẹ chồng vẫn đang ngồi cần mẫn cạo vỏ sấu ở trong bếp, Khánh đon đả bảo:
– Mẹ ơi! Mẹ để đấy con làm cho ạ!
– Thôi! Con đang bầu bí, nghỉ ngơi đi!
– Dạ.
Mẹ nói vậy thì con cũng không dám cãi ạ.
– Hai chị em tâm sự xong rồi à? Có chuyện gì hay không? Kể cho mẹ hóng với!
– Có nhiều chuyện mẹ ạ…!nhưng mà con kể ra chỉ sợ mẹ không vui…!con lại mang tiếng chia rẽ mẹ và chị.
– Con hâm à? Chỉ giỏi lo lắng vớ vẩn! Mẹ và chị Khuê đã bao giờ thân mà sợ bị chia rẽ.
– Nhưng mẹ không được nói lại với chị Khuê là con kể nhé! Kẻo chị giận con thì mất vui ạ!
– Ôi dào! Từ giờ có gì con cứ thoải mái nói với mẹ, khỏi dặn dò thừa thãi.
Mẹ không bao giờ để con dâu mẹ rơi vào thế khó xử đâu.
Mẹ nói được làm được, con an tâm.
– Dạ.
Vâng ạ.
Chuyện là…!ban nãy con khuyên chị Khuê về phòng ngủ với anh Kiệt mà chị nhất định không chịu.
Bà Hợt cáu ầm ĩ:
– Cái gì? Nó bị điên hả? Đêm tân hôn nó không về phòng thì để Kiệt bơ vơ một mình à?
Khánh thở dài nói:.
Truyện Dị Năng
– Thì con cũng bảo chị thế.
Nhưng mà chị không nghe con, chị kêu chị nhớ anh người yêu cũ.
Chị bảo ế quá nên phải lấy đại anh Kiệt để bác Tạm và bác Được yên tâm thôi chứ trái tim chị sẽ vẫn mãi hướng về anh Phòng.
Bà Hợt tức sôi cả máu.
Bà gào lên:
– Vậy mà lúc Khuê ngồi ngắm trăng với Kiệt dưới sân, mẹ thấy nó tình cảm với Kiệt lắm luôn.
Hoá ra là nó giả bộ hả? Con khốn nạn!
– Vâng.
Chị diễn thôi mẹ ạ.
Chị kể với con anh Phòng giỏi giang, giàu có, đángngưỡng mộ.
Chị chê anh Kiệt nghèo.
Chị bảo cứ nghĩ về anh Kiệt là chị ớn tới tậncổ, mỗi lần giả bộ thân thiết với anh chị lại thấy buồn nôn.
Con nghe chị nóimà con thương anh Kiệt ứa nước mắt.
Giờ nghĩ lại con vẫn thấy nặng lòng! Buồnquá mẹ nhỉ?.