– Tôi cảm thấy mình hơi mệt, có thể từ chối đi không?
Tô Trang vội vàng lên tiếng, giương đôi mắt hạnh xinh đẹp đáng thương nhìn ông.
Thế nhưng cụ ông Thái Trung chỉ thoáng nhìn qua cô gái, không đáp lời cô ta.
Giọng ông đều đặn vang lên vô hình trung tạo ra một loại uy hiếp khó nói thành lời:
– Nhập gia tùy tục, hẳn quý vị không muốn lão già này dài dòng.
Hiện tại quý vị có năm phút để chuẩn bị, sau đó tôi sẽ dẫn mọi người đến nhà thờ tổ của làng ở phía Bắc để tham dự lễ tế thần linh.
Nói rồi, ông bước thẳng một mạch ra bên ngoài nhà sàn đứng đợi, không để cho bọn họ có thời gian câu nệ.
Tô Trang trông thấy ông lão không để ý đến mình thì không khỏi bực tức, khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm thoáng hiện lên tia chán ghét.
Cô nàng hừ lạnh một tiếng, ôm lấy tay Võ Chí Công, như có như không, ép vòng ngực căng tròn của mình vào tay gã, lầm bầm rầu rĩ.
Tên cao to bị hành động của cô nàng khiến gã mê mệt, không khỏi kiêu ngạo quăng cái nhìn khiêu khích về Cố Từ Thần.
Cái gã này lại ngứa đòn rồi!
Cố Từ Thần không để ý đến gã, lẳng lặng nắm tay bé Trà, thấp giọng dặn dò bé:
– Lát nữa đừng chạy loạn.
Diệp Trà ngẩng đầu nhìn cậu, cười đến híp cả hai mắt.
Đôi má tròn tròn hiện rõ lúm đồng tiền nho nhỏ vô cùng tinh nghịch, ngoan ngoãn đáp:
– Vâng ạ! Trà Trà chỉ đi cùng anh.
Sau đó, đoàn người nối bước theo cụ ông đi về phía Bắc của làng.
Càng đi xa, bọn họ nhìn thấy càng nhiều người dân.
Kì lạ ở chỗ tỉ lệ nam nữ của cái làng này chênh lệch nhau rất nhiều.
Một quãng đường dài họ chỉ bắt gặp được năm, sáu người đàn ông, còn lại đa phần đều là phụ nữ.
Song, gương mặt bọn họ hiện lên niềm hân hoan vui sướng, váy áo lụa là xinh đẹp đi dự lễ tế, hoàn toàn không quan tâm đến việc mất cân bằng giới tính.
– Bọn họ thật kì lạ.
Trần Liễu đi gần cuối lầm bầm nói, đôi mắt đỏ hoe cảnh giác nhìn những người nọ.
Cố Từ Thần vừa vặn nghe thấy, có chút nghiền ngẫm mà không tiếp lời.
Cậu dắt bé Trà đi chầm chậm phía sau, lâu lâu lại quan sát hai bên, cẩn thận ghi nhớ.
Thái Trung dẫn mọi người đến một ngôi nhà cửa lớn bằng gỗ chạm trổ tinh xảo.
Cụ tiến đến, cung kính gõ ba cái rồi lui xuống.
– Cụ Thái, cụ đến sớm nhỉ?
Cửa mở, thiếu nữ bên trong cất giọng nói như chim oanh, cười khúc khích.
Mọi ánh nhìn nháy mắt đều tập trung vào thiếu nữ nọ.
Cô gái ấy mang khí chất vô cùng đặc biệt, dân dã mộc mạc, nhưng mỗi cái nhấc tay nhấc chân lại thanh thoát đến động lòng người.
– Già làng đã dặn dò tôi mang họ đến, xin lỗi đã làm phiền công nữ.
Công nữ bật cười khanh khách, đôi mắt hồ ly xinh đẹp thoáng đảo qua nhóm hành khách đằng sau, nghiêng người nhường đường họ vào.
Lúc Cố Từ Thần đi ngang qua công nữ, cậu thoáng ngửi thấy một mùi hương kì lạ, nhưng cậu giả vờ không phát hiện ra, vẫn bình tĩnh đi tiếp.
Đi một quãng đường nữa tầm mười phút, bọn họ đã có mặt trong nhà thờ tổ với sức chứa vô cùng lớn.
Phía bên trong đặt hàng trăm bài vị, đề tên tuổi cùng ngày tháng năm sinh, ở giữa là một mâm đồ cúng, nhánh liễu, những hũ chứa chất lỏng quánh đặc, trong suốt, cùng bảy ngọn nến trắng ngâm trong bảy chén máu tươi.
Mùi vị tanh nồng vẫn còn thoang thoảng trong không khí.
Cố Từ Thần lẳng lặng quan sát, con ngươi đột ngột co rút lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm con búp bê được treo phía trên.
Đó là loại búp bê vải, cao tầm 80cm, mặc một chiếc váy đỏ sậm cùng đôi cánh màu hồng giống cánh bướm đính sau lưng, thoáng trông vô cùng xinh xắn, đáng yêu.
Chẳng qua thứ khiến cậu thấy lạnh người chính là biểu tình trong đôi mắt nó: vui vẻ, phẫn nộ, tò mò, cười nhạo.
Một con búp bê bình thường làm sao có thể bộc lộ những thứ ấy? Cho dù là nghệ nhân tài ba đến mức nào cũng không thể!
Cố Từ Thần nâng cao cảnh giác, vừa nhìn con búp bê đó vừa quan sát già làng đang đến.
– Chào mừng các vị khách quý đến với làng Thái, hi vọng mọi người sẽ có những ngày nghỉ ngơi ở đây thật thoải mái.
Lê Tuấn mỉm cười dịu dàng, ôn hòa đáp:
– Cảm ơn ngài, chúng tôi rất yêu quý ngôi làng xinh đẹp này.
– Thật vậy sao?
Già làng thản nhiên đáp, đôi mắt mờ đục hiện lên tia sáng kì quái nhìn chằm chằm về phía Tô Trang.
Da mặt Tô Trang căng chặt, đôi mắt hoảng loạn mở to, người run lẩy bẩy, chịu đựng sợ hãi đang nhen nhóm bên trong.
Bà không tiếp lời bọn họ mà chầm chậm di chuyển về phía bàn cúng, thành kính quỳ xuống.
– Thần nữ đáng kính, xin ngài phù hộ cho con dân của con được mùa màng tươi tốt, lúa thóc đầy bồn, con cháu sung túc.
Những thứ tà ma quỷ quái, con mượn sức người trấn áp chúng, để chúng vĩnh viễn tan biến.
Kính xin dâng lên người chút lễ vật hèn mọn, những món ăn tươi tốt nhất.
Nói rồi, già làng thấp giọng rì rầm những câu không ai nghe hiểu.
Những người dân vốn cười nói trở nên nghiêm túc hẳn, trong đáy mắt thành kính ánh lên sự sợ hãi xen lẫn hoảng hốt.
Dưới ánh lửa bập bùng, khuôn mặt bà lão vặn vẹo kì dị.
Làn da chảy xệ xuống đầy vết đồi mồi, chiếc mũi quặp như mũi phù thủy, đôi mắt xếch mờ đục láo liên nhìn xung quanh.
Ngọn lửa bập bùng, chập chờn, khung cảnh xung quanh đột ngột trở nên vặn vẹo trong mắt Cố Từ Thần.
Phía trước vốn dĩ là già làng đang nhảy múa lại trở thành màn hình giám sát, cậu ngơ ngẩn nhìn số liệu đối diện, còn chưa kịp định thần thì từ phía sau đã có người ôm chầm lấy cậu, giọng nói trầm thấp gợi cảm vang lên:
– Thần, nhìn anh đi, anh hấp dẫn hơn nó mà.
Trong phút chốc, cậu nhận ra đây chính là người ở giấc mộng đầu tiên của mình.
Cố Từ Thần mấp máy môi muốn lên tiếng hỏi rõ, nhưng lời nói lại chẳng theo suy nghĩ của cậu.
– Anh ghen với cả màn hình đó à?
– Ừm – Người nọ cọ cọ vào gáy cậu, rầu rĩ lên tiếng – Thần yêu dấu lúc nào cũng chăm chú vào giám sát, không để ý đến anh.
Thần Thần hết yêu anh rồi…
Cố Từ Thần nghe thấy chính bản thân mình cười rộ lên, đưa tay ra sau vỗ vỗ lên đầu người nọ, mập mờ đáp lại:
– Anh ngoan một chút, em sẽ thưởng cho anh.
Em nhớ anh vừa mua đôi tất lưới…
Người nọ không đợi cậu nói xong liền nhanh chóng trả lời:
– Thần Thần làm việc vui vẻ, anh không phiền em nữa.
Cố Từ Thần vừa buồn bực vừa tò mò sau đó quyết định quay đầu về phía sau, cậu muốn nhìn rõ người đàn ông đã khiến bản thân trở nên hư hỏng như thế.
Nhưng ngay khi cậu vừa xoay lại thì trước mắt đột ngột lóe lên tia sáng, đầu óc choáng váng, mọi thứ lần nữa thay đổi.
Đối diện cậu vẫn là già làng đang làm lễ, người dân thành tâm cầu nguyện.
– Anh ơi, anh không sao chứ ạ?
Diệp Trà ngồi bên cạnh tinh ý nhận ra Cố Từ Thần không khỏe liền lên tiếng hỏi, đôi mắt bé đong đầy lo lắng nhìn cậu.
Cố Từ Thần xoa xoa đầu bé, ôn hòa đáp:
– Anh không sao.
“Hi hi, hi hi.”
“Hức hức, hu hu.”
Lúc này, cậu đột nhiên nghe thấy tiếng cười lẫn tiếng gào khóc của trẻ con hòa trong tiếng gió, nhưng dường như những người ở đây lại chẳng ai nhận ra điều đó.
Dưới ánh lửa bập bùng, bóng đen lòm khòm nhảy múa.
Mỗi lần già làng vung nhành liễu, bóng đen lại run lên, tách ra thành những chiếc bóng nhỏ hơn, lăn lộn tán loạn.
Nếu lỡ bị dính phải những giọt máu từ nhánh liễu, chúng quằn quại trên mặt đất, tiếng khóc lóc nỉ non trong gió càng trở nên thê lương.
Nhưng giây sau, tất cả lại trở về như thường, cho đến hết buổi lễ cũng chẳng còn chuyện gì xảy ra.
Những hành khách xa lạ cứ ngỡ sẽ phải đối mặt với mối hiểm nguy kinh khủng không thể lường trước được, vậy mà lại êm xuôi ngoài ý muốn.
Thế nhưng, Cố Từ Thần lại không cho là như vậy.
Trước mọi cơn giông bao giờ cũng bình yên, đây chẳng qua chỉ là bước dạo nhỏ khiến người ta hạ thấp cảnh giác.
Già làng nhìn sắc trời, khuôn mặt già nua dưới ánh lửa chập chờn có chút quái dị, bà lẩm bẩm gì đó rồi mới quay sang nói với ông cụ.
– Cụ Thái, dẫn các vị khách về nghỉ ngơi đi, hôm nay đến đây là được rồi.
– Vâng, già làng.
Cụ Thái cung kính cúi người rồi dẫn đầu đoàn người đi về khu nghỉ ngơi cho khách.
Dọc đường, những người chơi xôn xao bàn tán với nhau về lễ tế khi nãy.
Có người cảm thán, kẻ lại nhẹ nhõm vì không xảy ra chuyện gì.
Cố Từ Thần không tham gia vào cuộc trò chuyện ấy, cậu vừa dắt tay bé Trà vừa trầm tư suy nghĩ cho đến khi có người gọi cậu.
– Cố Từ Thần.
Cố Từ Thần nhìn về hướng phát ra âm thanh thì trông thấy Lê Tuấn mỉm cười ôn hòa nhìn mình.
Ngón tay hắn vô thức xoa tay áo, đôi mắt sau kính lóe sáng.
Hắn không để Cố Từ Thần lên tiếng mà mở lời trước.
– Tôi muốn hợp tác với cậu.
Cậu thản nhiên nhìn hắn, lạnh nhạt đáp:
– Vì sao? Hẳn là anh không tốt bụng đến mức muốn cưu mang kẻ yếu ớt như tôi cùng một đứa nhóc vô dụng.
Lê Tuấn không ngờ trước được Cố Từ Thần sẽ hỏi thẳng như vậy.
Hắn đè nén tiếng cười, không muốn thu hút sự chú ý của người khác mà trả lời:
– Chàng trai trẻ, cậu thật thú vị.
Đúng là tôi không tốt bụng đến thế, tôi nhìn ra được cậu khác với bọn họ, có khả năng quan sát rất tốt.
Ban nãy tôi cũng nhìn thấy được những gì diễn ra với chiếc bóng, chẳng qua ngoài tôi ra thì cũng chỉ có cậu để ý đến.
Hắn hơi nghiêng đầu nhìn cậu thanh niên bên cạnh, nói tiếp:
– Việc này với cả tôi cùng cậu đều có lợi, hi vọng cậu suy nghĩ thật kĩ.
Cố Từ Thần rũ mi mắt, không vội lên tiếng.
Cậu khom người xuống, bế bé Trà chân ngắn lon ton nhảy theo từ nãy đến giờ.
– Ý tốt của anh tôi nhận, tôi sẽ cân nhắc thêm.
– Hi vọng cậu sẽ cho tôi câu trả lời tốt nhất.
– Lê Tuấn đẩy gọng kính, nở nụ cười lịch thiệp.
Đưa lời đề nghị của mình xong, hắn liền giãn khoảng cách với Cố Từ Thần, lững thững đi một mình theo đoàn người.
Cuộc trò chuyện của hai người không ai chú ý đến, vẫn theo bước ông cụ về lại nhà sàn rồi ông rời đi, mọi người đều tản ra về phòng.
Diệp Trà theo Cố Từ Thần vào phòng, nhìn thấy hai giường đơn bằng tre bên trong liền xoắn xoắn tay áo, ngập ngừng lên tiếng:
– Bé Trà phải ngủ một mình ạ?
– Bé Trà ngủ một mình có sợ không? – Cố Từ Thần xoa xoa đầu bé, ôn hòa hỏi.
Diệp Trà khẽ chớp mắt, từng tiếng nói ngọng nghịu non nớt của trẻ con từ đôi môi nhỏ vang lên:
– Bé Trà không được ngủ cùng anh Từ Thần sao ạ?
– Không thể.
– Tại sao ạ? – Bé Trà nghiêng đầu, đôi đồng tử đen láy tràn đầy mở mịt nhìn anh – Cha luôn luôn ôm Trà Trà ngủ.
Cha bảo Trà Trà mềm như gấu bông vậy á, ôm rất thoải mái.
Anh ơi, anh muốn ôm Trà Trà đi ngủ hông ạ?
Cố Từ Thần không thể nói rõ anh là người xa lạ, không thể tùy tiện tin tưởng.
Song trước một đứa nhỏ còn chưa hiểu rõ nhiều chuyện, anh lại chẳng nỡ.
Cố Từ Thần suy nghĩ một chút rồi nói:
– Anh kéo giường bé Trà lại sát giường anh nhé.
Trà Trà lớn rồi phải ngủ một mình nè.
Diệp Trà chau đôi mày nhỏ, môi khẽ cong lên, đấu tranh tư tưởng cực kì gay gắt.
Một lát sau, bé con ủ rũ cúi đầu, nhỏ giọng đáp:
– Bé Trà biết ạ, bé Trà sẽ hổng gây phiền phức cho anh Từ Thần.
Thật sự là một em bé hiểu chuyện.
Cố Từ Thần mỉm cười, giúp bé Trà lên giường ngủ rồi tắt đèn.
Nửa đêm, ánh sáng le lói từ bên ngoài rọi qua rèm cửa chỉ đủ để nhìn lờ mờ bên trong phòng, đứa nhỏ trên giường đột nhiên mở mắt, nhìn chằm chằm về phía sau lưng thanh niên bên cạnh.
Không biết từ bao giờ, ở đó đã xuất hiện một bóng đen cao lớn, động tác dịu dàng chạm nhẹ vào cánh môi người đang ngủ.
Bất chợt, bóng đen cúi xuống, trân trọng đặt một nụ hôn lên đôi môi ấy, gửi gắm tâm tình cùng nhung nhớ của mình.
Diệp Trà siết chặt áo, muốn lên tiếng thì bị người nọ ra hiệu im lặng.
Người ấy nhìn thanh niên trên giường rất lâu rồi đi đến bên cạnh Diệp Trà, ôm bé một cái rồi biến mất tựa như chưa từng xuất hiện.
Em bé nhìn vào khoảng không một lúc lâu, đôi mắt đen sáng rực rơm rớm nước mắt.
Bé mím chặt môi, dụi dụi mắt rồi nằm xuống, nghẹn ngào lẩm bẩm:
– Ba ơi…