Phàm Nữ Tiên Hồ

Chương 43



Chương 43: Rơi rụng, như mưa sao.

Qua không biết bao lâu, Mạc Thanh Trần dần dần có ý thức, chỉ cảm giác toàn thân giống như rời rạc từng khối, nàng ra sức muốn mở to mắt, lại cảm thấy mí mắt như nặng ngàn cân.

Mạc Thanh Trần hơi hơi giật giật ngón tay, giãy dụa rốt cuộc mơ mơ màng màng mở to mắt ra.

Ơ?

Mạc Thanh Trần ra sức nháy mắt mấy cái, đập vào mắt là khuôn mặt đỏ phóng lớn của Mạc Đại Niên.

“Gia… Gia gia?” Mạc Thanh Trần phun ra mấy chữ này, mới phát hiện cổ họng khàn khàn, toàn thân vô lực.

“Nha đầu, con rốt cuộc tỉnh.” Mạc Đại Niên vẻ mặt vui sướng, cả khuôn mặt đỏ da thắm thịt.

Mạc Thanh Trần cười cười.

“Nha, tiểu thư ngài tỉnh rồi.” Vân Chi nghe đến động tĩnh, nôn nóng hoang mang chạy vào, nhìn thấy Mạc Thanh Trần mở to mắt, thần tình kích động.

“Vân Chi, nhanh đi mang chút thức ăn cho tiểu thư đi, đừng quá nhiều dầu mở.” Mạc Đại Niên nói.

“Vâng.” Vân Chi một bên đáp ứng liền chạy đi.

“Nha đầu, con cảm giác ra sao?” Mạc Đại Niên hỏi.

Mạc Thanh Trần chu mặt nói: “Thật là đau.” Nói xong một đôi mắt to ngập nước nhìn Mạc Đại Niên.

Ai nghĩ đến Mạc Đại Niên nghe, ngược lại duỗi ra ngón tay, hung hăng đánh một chút vào mũi của Mạc Thanh Trần nói: “Xứng đáng, ai bảo tiểu nha đầu con cậy mạnh, cũng may mắn khi đó con vừa lúc đột phá tiến vào Luyện Khí kỳ, bằng không thương thế lần này con phải chịu đựng.”

Mạc Thanh Trần nghe khe khẽ mỉm cười, nháy mắt mấy cái nói: “Gia gia, vẫn là đáng giá mà.”

Mạc Đại Niên đang muốn mò râu mép gật đầu, bỗng nhiên đột nhiên khựng lại, theo sau ánh mắt từ trên xuống dưới đánh giá Mạc Thanh Trần nói: “Quỷ nha đầu, chẳng lẽ nào con sớm biết ——.”

Lập tức nghĩ đến lời Mạc Đại Sơn cuối năm tiểu so khi kết thúc nói: “Ta vốn tưởng rằng nha đầu Thanh Trần là phô trương hữu dũng vô mưu, không nghĩ đến lại là trông nhầm.”

“Gia gia, con biết cái gì nha?” Mạc Thanh Trần vô tội nháy mắt mấy cái.

“Hừ, tóm lại về sau không cho phép nha đầu con cây mạnh nữa, cái gì đều không trọng yếu bằng an toàn.” Mạc Đại Niên thở phì phì nói.

“Vâng, con hiểu rồi.” Mạc Thanh Trần nhõng nhẽo.

Mạc Đại Niên xem bộ dáng Mạc Thanh Trần linh tinh tinh quái, không biết làm sao lắc đầu một cái.

“Đúng rồi, Gia gia, con lúc ấy sau khi hôn mê như thế nào ạ? Con hôn mê bao lâu rồi?” Mạc Thanh Trần tò mò hỏi, nàng vẫn nhớ hình ảnh cuối cùng, nghĩ biết nam tử như ngọc thụ lam chi kia tới cùng là người phương nào, chẵng lẽ là ảo giác của bản thân?

“Con mê man hai ngày, lúc hôn mê vừa lúc gặp phải người Hoa gia tới, tiểu nha đầu con toàn thân đều là máu, chẳng những dọa Gia gia nhảy dựng, ngay cả người của Hoa gia đều giật nảy mình, thẳng thắn nói Mạc gia chúng ta cuối năm tiểu so không đơn giản, đối với nha đầu con cũng nhìn với một con mắt khác a.” Mạc Đại Niên nói tới đây lại có chút đắc ý.

Mạc Thanh Trần thầm nghĩ trong lòng, chẳng lẽ, nam tử kia chính là nhân vật Mạc Phủ gần đây bàn tán, vị biểu ca trong truyền thuyết kia của Đầu Hổ, Hoa Thiên Thụ?

“Ngũ lão gia, tiểu thư, đồ ăn tới.” Chính vào lúc này, Vân Chi vén rèm mà vào, lên tiếng nói.

“Mau chút bưng lên đi.” Mạc Đại Niên vội vàng nói.

Vân Chi đem cháu bưng lên, Mạc Đại Niên nhận lấy một cái chén nhỏ, bên trong đựng cháo gà vàng óng, hắn múc từng muỗng, để tới bờ môi thổi thổi, hướng tới miệng của Mạc Thanh Trần đút từng chút.

Mạc Thanh Trần cảm thấy ngại ngùng, lên tiếng nói: “Gia gia, để tự con ăn đi.”

Mạc Đại Niên lườm nàng một cái nói: “Hiện tại toàn thân con động đậy được sao?”

Mạc Thanh Trần hậm hực lè lưỡi, lập tức một ngụm một ngụm ăn lên.

“Nha đầu con cũng đừng lo lắng, Gia gia tại lúc con mê mang, đã cho con ăn Hồi Xuân hoàn, không quá mấy ngày liền có thể nhảy nhót rồi, may mà lúc ấy con đột phá tiến vào Luyện Khí kỳ, bằng không còn không chịu nổi dược lực của Hồi Xuân hoàn nha, nếu như thế con phải nếm mùi đau khổ.” Mạc Đại Niên nói lại duỗi ra bàn tay to sờ sờ đầu tóc tùm lum tùm la của Mạc Thanh Trần.
Mạc Thanh Trần hướng về Mạc Đại Niên ngây ngô cười cười, lập tức cúi đầu nhìn, mới phát hiện cổ tay trắng tinh như ngọc, không khỏi ngẩn ra, nhớ đến lúc ấy, chính mình lại là toàn thân tanh tưởi khó ngữi a.

“Là Vân Chi giúp con lau sạch người đấy, nha đầu, không nghĩ đến tạp chất con bài xuất ra không ít, ngược lại sẽ trợ giúp ngày sau con tu hành.” Mạc Đại Niên nói, trong lòng thầm nghĩ đây chính là ưu đãi uống linh rượu có chứa Phản Trần thảo đây, cũng xem như thất chi đông ngung thu chi tang du* (Lúc ban đầu bị thất bại ở một phương diện này, nhưng cuối cùng lại thành công ở một phương diện khác)

“Vân Chi tỷ tỷ, đa tạ ngươi.” Mạc Thanh Trần nghe, ngửa đầu đối với Vân Chi cười nói.

Vân Chi vội nói: “Tiểu thư nói chỗ nào, chỉ cần tiểu thư không có chuyện là tốt rồi.”
“Tốt lắm, nha đầu, Gia gia còn có chuyện muốn đi ra ngoài một chút, con ngoan ngoãn ở trên giường nằm nghỉ ngơi. Vân Chi, ngươi chăm sóc tiểu thư, không cần để cho nàng làm bừa.” Mạc Đại Niên nói xong để xuống chén cháu nhỏ đã ăn hết, xoay người đi ra ngoài.

Vân Chi đi lên phía trước liền muốn thu thu thập chén muỗng, lại bị Mạc Thanh Trần gọi lại nói: “Vân Chi tỷ tỷ, không cần vội thu thập, ngươi nhanh nói cho ta nghe một chút sự tình ngày đó phát sinh đi.”

Cuối năm tiểu so, mọi người bên người người hầu cho phép tại ở hiện trường.

“Tiểu thư ngài nghĩ biết cái gì nha?” Vân Chi xem Mạc Thanh Trần trên mặt tái nhợt vẻ mặt lại hưng phấn, không hiểu hỏi.

Mạc Thanh Trần tròng mắt hơi híp nói: “Chính là Hoa Thiên Thụ kia a, hắn có tới không?”

Nàng thật sự là đối với vị Hoa Thiên Thụ này hiếu kỳ rất lâu.
Mạc Thanh Trần lời vừa ra, Vân Chi thế nhưng sắc mặt đỏ lên.

“Vân Chi tỷ tỷ, ngươi thế nào rồi?” Mạc Thanh Trần hỏi.

Vân Chi nói: “Tới rồi ạ.”

“Như thế nào?” Mạc Thanh Trần tiếp tục hỏi.

“Tiểu thư, ngài thế nào lưu ý vị Hoa công tử kia như thế a?” Đã là thiếu nữ Vân Chi, có chút ngại ngùng bình luận một vị nam tử thành niên.

“Ta hiếu kỳ a, Vân Chi tỷ tỷ, ngươi sẽ không không biết vị Hoa Thiên Thụ kia chứ, người kia có khả năng trở thành phu quân tương lai của Thập Tâm cô cô đấy.” Mạc Thanh Trần nói.

“Nha, còn có loại chuyện này sao? Tiểu thư, ta cùng ngài nói, vị Hoa công tử kia, bộ dạng thực là tuấn tú lịch sự nha, hắn lúc ấy mới vừa tiến tới a, mọi người trong điện đều bị hấp dẫn, ngay cả Thập Tam cô đều đỏ mặt đấy.” Vân Chi nghe đến cái tin tức này, cũng hưng phấn lên.
“Kia liền tốt nha.” Mạc Thanh Trần nghe đến cái này thở dài nhẹ nhõm một hơi, trước đó vài ngày bởi vì chuyện hôn sự của Thập Tam cô cô, nàng luôn mơ hồ có cảm giác xấu, lúc này nghe nói Thập Tam cô cô đối với vị Hoa Thiên Thụ kia nhất kiến chung tình, cuối cùng cảm thấy tất cả đều vui vẻ.

Vô luận như thế nào, hai người định trước kết hôn muốn xem là người hữu tình, cũng là chuyện vui vẻ.

“Đúng rồi, kia sau đó thì sao?” Mạc Thanh Trần tiếp tục hỏi.

“Sau đó cứ tiếp tục tỷ thí, bất quá tiểu thư ngài bị thương, ta liền theo ngài trở về, nghe nói Cửu tiểu thư trong cuộc tỷ thí rất xuất sắc, chiến thắng Thập Nhị Gia cao hơn nàng một tầng đấy. Sau đó vị Hoa công tử kia ở lại trong phủ dùng tiệc tối, liền trở về.” Vân Chi chậm rãi nói.

Mạc Thanh Trần nghe gật gật đầu.
“Tốt lắm, tiểu thư, ngài vừa tỉnh, cũng không nên hao tâm tốn sức, nhanh chóng nghỉ ngơi một chút, Vân Chi thu thập những thứ này một chút.” Vân Chi nói cầm chén đũa để tới trên khay xoay người đi ra ngoài.

Mạc Thanh Trần nhìn bóng lưng Vân Chi, hít một hơi thật sâu, sau đó duỗi tay lấy ra hồ lô rượu trong lòng tỉ mỉ xem.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.