Thẩm Lan rõ ràng hơi kinh ngạc, hắn mút môi Lâm Uyên Dương hôn một cái: “Thật sự nhìn không ra đấy, em cứ tưởng anh chỉ lớn hơn em ba bốn tuổi là cùng.”
“Phải không……” Lâm Uyên Dương đưa tay sờ mặt, y chưa bao giờ quan tâm đến diện mạo của mình, trời sinh thế nào thì để thế ấy, cũng chẳng cố ý chỉnh sửa gì cả. Nhưng đúng là có rất nhiều người nói y nhìn không giống đã ngoài ba mươi tuổi.
“Đúng vậy,” Thẩm Lan xích lại gần nhìn kỹ Lâm Uyên Dương, cảm thấy da y đẹp đến nỗi lỗ chân lông cũng không thấy, trắng nõn mịn màng làm hắn ghen tị ghê gớm, “Thật ra trước kia mơ ước của em chính là lớn lên thành tiểu bạch kiểm,” nói xong hắn tiếc nuối thở dài: “Chỉ tiếc gen đời trước không tốt, đời sau cũng không cố gắng nên biến thành như bây giờ.”
Lâm Uyên Dương cười: “Cậu muốn giống tiểu bạch kiểm làm gì?” Y đưa tay véo má Thẩm Lan rồi nói khẽ, “Tôi cảm thấy thế này đẹp hơn.”
“Da trắng mới đẹp chứ,” Thẩm Lan nheo mắt lại, “Em nói cho anh biết, nếu mặt em cũng trắng như anh thì lần đầu tiên anh gặp em sẽ chết mê chết mệt cho xem.”
“Chẳng phải bây giờ cũng thế sao.” Trong mắt Lâm Uyên Dương tràn đầy ý cười, y búng nhẹ lên mũi Thẩm Lan, “Cả ngày bị cậu mê hoặc thất điên bát đảo.”
Thẩm Lan cười ranh mãnh, trong mắt như có một đốm lửa đang nhảy nhót, tay hắn không thành thật luồn vào dưới áo ngủ Lâm Uyên Dương vuốt eo y, ngoài miệng lại ủy khuất nói: “Mê mà có cho ăn mặn đâu, suốt ngày toàn bắt ăn chay thôi.”
Lâm Uyên Dương tóm lấy cánh tay hư hỏng của Thẩm Lan rồi nhíu mày nhìn hắn: “Cậu đúng là tiểu dâm ma, vết thương còn chưa lành đâu, đàng hoàng một chút cho tôi.”
“Thật là phiền……” Thẩm Lan lầm bầm rút tay về, một lát sau lại xáp tới Lâm Uyên Dương ôm y như gấu túi ôm thân cây, “Mặc kệ, cho em sờ sờ trước đã.” Hắn mở to mắt, nũng nịu dụ dỗ: “Ca, gần một tháng rồi em chưa làm…… sắp nhịn gần chết rồi……”
“Thẩm Lan cậu nặng bao nhiêu ký vậy hả,” Lâm Uyên Dương tặc lưỡi: “Đè chân tôi tê hết cả rồi.”
“Em còn chưa tới sáu mươi lăm ký đâu, anh đừng có đổ oan cho em.” Thẩm Lan ngồi trên đùi Lâm Uyên Dương không chịu xuống, hắn chớp chớp đôi mắt trong veo, hai tay trượt xuống sờ soạng bắp đùi Lâm Uyên Dương, “Để em xem chỗ nào tê……”
Lâm Uyên Dương bất đắc dĩ túm lấy tay Thẩm Lan, ngữ khí trở nên nghiêm túc: “Cậu đừng nghịch nữa, nghe lời đi.”
Thẩm Lan liền bất động, cúi đầu rũ mắt nhìn y.
“Chờ vết thương cậu lành lại rồi tính sau.” Lâm Uyên Dương biết nếu mình không mở miệng cự tuyệt Thẩm Lan thì tên sói háo sắc này sẽ không dừng lại được, y không muốn làm vết thương của Thẩm Lan nứt ra, y đưa tay vuốt tóc Thẩm Lan: “Ngoan.”
Thẩm Lan miễn cưỡng rút tay về, bộ dạng cực kỳ đáng thương, bắt đầu kỳ kèo với Lâm Uyên Dương: “Chờ em khỏi rồi anh phải đền bù cho em đấy.”
Lâm Uyên Dương thở dài vỗ một cái không nhẹ không nặng lên mông Thẩm Lan: “Được được, mau xuống đi.”
Thẩm Lan leo xuống người y rồi ôm con mèo bông kia vuốt mông nó: “Haizzz, không sờ được mông dê nên đành phải sờ mi thôi.”
Lâm Uyên Dương bị hắn chọc cười, tung chân đá hắn một cước, Thẩm Lan thuận thế ngã xuống trên ghế salon khổ sở nói: “Đây là hiện trường bạo lực gia đình cực kỳ bi thảm.”
Con mèo kia cũng chê Thẩm Lan thần kinh, giẫm móng vuốt lên mũi hắn rồi chậm rãi leo qua đầu hắn.
“A!” Thẩm Lan ôm mũi bật dậy trên ghế salon, hắn quay sang nhìn Lâm Uyên Dương: “Ca, khi nào chúng ta tới nhà em?”
“Tùy cậu thôi, cậu muốn đi lúc nào?”
Thẩm Lan nghĩ ngợi: “Hay là chiều nay đi.”
“Ừ.” Lâm Uyên Dương gật đầu: “Nhà cậu ở đâu?”
“Ở phía Tây ngoại ô.” Thẩm Lan nói: “Đó là nhà em thuê.”
“Chẳng phải cậu mua nhà còn nợ năm mươi vạn sao?” Lâm Uyên Dương cố ý trêu ghẹo hắn.
Y chỉ định nói đùa với Thẩm Lan, nào ngờ Thẩm Lan lại nghiêm túc trả lời: “Vâng, nhà kia cha mẹ em đang ở, em đón họ từ quê lên để tiện chăm sóc. Em định đến khi kết hôn sẽ tìm một ngôi nhà nhỏ cho họ.” Thẩm Lan dừng một chút như muốn nói gì đó, cuối cùng ngập ngừng không nói ra miệng.
“Vậy cứ để cha mẹ cậu ở đó đi, còn cậu ở nhà tôi.” Lâm Uyên Dương nói.
Thẩm Lan ngượng ngùng gãi đầu: “Vậy em có tính là ở rể không.”
Lâm Uyên Dương liếc hắn: “Cùng lắm chỉ là vợ nuôi từ bé thôi.”
Thẩm Lan mở to mắt nhìn, không cãi với y mà còn thẹn thùng nói: “Vợ thì vợ.”
Lâm Uyên Dương: “……”
Y khẽ ho một tiếng như muốn che giấu điều gì, “Dẫn cậu ra ngoài ăn trưa nhé? Rồi chiều nay đến thẳng nhà cậu luôn.”
“Vâng.”
Thẩm Lan ở nhà Lâm Uyên Dương quả thực là coi trời bằng vung, Lâm Uyên Dương xưa nay luôn tốt tính nên chiều hắn vô biên, Thẩm Lan cả ngày suиɠ sướиɠ như cô vợ vừa cưới vào cửa.
Buổi trưa Lâm Uyên Dương dẫn hắn đi ăn lẩu, Thẩm Lan nấu chín tôm rồi lột vỏ thả vào chén Lâm Uyên Dương, chỉ chốc lát sau đã chất thành một ngọn núi nhỏ.
“Cậu đừng lột cho tôi nữa.” Lâm Uyên Dương nhíu mày nói: “Tôi đâu ăn được nhiều như vậy, tay cậu đỏ hết rồi kìa.”
“Sắp lột xong rồi, chỉ còn mấy con thôi.” Thẩm Lan cúi đầu lột tôm: “Anh mau ăn đi kẻo lại nguội mất.”
Lâm Uyên Dương hết cách đành phải gắp tôm đút cho hắn, sau đó mình cũng ăn một con.
Lâm Uyên Dương vốn không biết hầu hạ người khác, bữa ăn này chỉ có mình Thẩm Lan loay hoay bận rộn, hết lột tôm cho y rồi lại gỡ cua, cuối cùng cầm xiên gỗ nướng thịt.
Thẩm Lan là khách quen lâu năm của quán lẩu và thịt nướng tự phục vụ, nướng thịt chín mềm ráo mỡ, màu sắc hương vị đều vừa vặn, cuộn với xà lách ăn cực kỳ ngon.
Hai người ăn uống no nê rồi lái xe đến nhà Thẩm Lan.
Đến cổng nhà Thẩm Lan, hắn giữ chặt Lâm Uyên Dương sống chết không cho y xuống xe, lần đầu tiên sắc mặt đỏ lên: “Anh ngồi trong xe chờ em một chút, nhà em hơi bừa bộn, để em dọn dẹp rồi anh hãy vào.”
Thẩm Lan vào nhà rồi dùng tốc độ hai mươi lăm năm độc thân của mình gom hết rác rưởi, vỏ mì tôm, đồ lót bít tất chưa giặt vào thùng rác, mở cửa sổ một lát cho thoáng khí rồi mới vẫy tay gọi Lâm Uyên Dương vào.
Lâm Uyên Dương nhìn ổ chó của Thẩm Lan, quả thực một chân cũng không muốn bước vào, khó khăn lắm y mới tìm được chỗ đặt mông trên ghế salon: “Quần áo cậu không cần mang theo, tôi đã đặt may cho cậu mấy bộ rồi, vài ngày nữa sẽ đem tới.”
Thẩm Lan choáng váng: “Vậy em về đây làm gì?”
Lâm Uyên Dương nhìn quanh một vòng: “Cậu không có vật gì khác muốn đem theo sao?”
Thẩm Lan nghĩ ngợi rồi đi vào phòng ngủ, sau đó trên đầu đội một cái mũ, trong ngực ôm một con heo đất vàng chóe và một cuốn album ảnh đi ra.
Lâm Uyên Dương thấy tạo hình kia của hắn liền phá lên cười, sau đó lại hỏi: “Không còn gì nữa à?”
“Không có, đồ đạc ở đây là của chủ nhà hết.” Thẩm Lan cau mày nghĩ một hồi, “Đồ sạc pin có cần không? Em thấy trong nhà có rồi.”
Lâm Uyên Dương gật đầu: “Không cần đâu.”
“Thế thì hết rồi.” Thẩm Lan nhét con heo đất nặng trĩu vào ngực Lâm Uyên Dương nghiêm túc nói: “Của hồi môn đấy.”
Lâm Uyên Dương xoa đầu heo đất, “Tôi nhận.”