Cửa Ngày Càng Nhỏ

Chương 63: 63: Tôi Làm Đại Sư Huynh



Alaska còn đang nằm đột nhiên kêu lên, bật dậy.

Vẻ mặt Triệu Hằng thảng thốt, y hít vào một hơi, cuống cuồng sờ soạng túi quần trên dưới, chỉ sờ thấy có một viên kẹo cao su cũng ném qua.
Lục Thận Hành bị Alaska nhào tới lui về hai bước, “…”
“Chết tiệt! Còn tưởng hôm nay bỏ cái chân chỗ này luôn rồi!” Trong lòng Triệu Hằng vẫn còn sợ hãi, lưng ướt dẫm.

Y dở khóc dở cười, “Cậu biết con chó này thì nói sớm đi chứ, tôi muốn khóc tới nơi rồi đấy biết không?”
Y nói xong rồi nhìn qua, sau đó liền nghe thấy bên tai vang một câu, “Haha.”
“Tằng Diệp, cậu còn cười được?” Triệu Hằng xoay đầu nhìn đồng nghiệp mình ngồi xổm trước mặt Alaska mà ôm cổ nó hôn hôn, y trợn mắt há hốc mồm.
“Haha?”
Một phu nhân ăn mặc tinh xảo ra đi ra ngoài, lịch sự hỏi, “Hai người là…” Ánh mắt bà ngừng ở người đàn ông lạ mặt được Alaska quấn quýt lấy, vẻ kinh ngạc kinh ngạc hiện rõ trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà.
Hốc mắt Lục Thận Hành nóng lên, hắn lộ ra một nụ cười, cật lực giữ bình tĩnh, “Dì ơi, con là bạn của Lục Thận Hành, cậu ta có nhắc vài lần đến Haha.”
Dưới ánh mắt kinh hãi của Lục Thận Hành, người phụ nữ quay đầu gọi vào trong, “Tiểu Hành, con có bạn đến thăm này.”
Hầu kết nổi lên của Lục Thận Hành lăn lộn không ngừng, cảm thấy mình chắc chắn gặp ảo giác rồi.
“Ai vậy?” Theo chuỗi tiếng bước chân tới gần là một giọng nói trong trẻo.

Thanh niên chạy tới có mái tóc ngắn thoải mái, đường cong cơ thể rõ ràng, cổ áo sơ mi trắng hơi mở, lộ ra mặt dây chuyền ngọc bích trên cổ.

Ấn tượng đầu tiên của Triệu Hằng là người này lớn lên rất ưu nhìn, sau đó y phát hiện người này có chút quen mắt.
“Mẹ, mẹ nói ai là bạn con?” Thanh niên nhìn Lục Thận Hành từ trên xuống dưới, khóe miệng nhếch lên, xấu xa cười, “Người anh em, anh xác định chúng ta quen nhau?”
Đầu óc Lục Thận Hành đùng một phát nổ tung.

Hắn không biết lúc giây phút này mình có vẻ mặt gì.

Xe càng ngày càng xa con đường đó, tâm tình hắn vẫn không sao trấn tĩnh được.
So với nhìn thấy quỷ còn khủng bố hơn gấp mười lần.
Không khí trong xe trầm xuống, lúc Triệu Hằng lái đến giao lộ vẫn không nhịn được mở miệng, “Tằng Diệp, cậu không sao chứ?”
Lục Thận Hành cúi đầu dùng tay che mặt, cảm xúc bên trong không cách nào khống chế được.

Nhìn thấy người lớn lên giống mình như đúc, thân phận và tên cũng giống nhau, ở nhà hắn, có gia đình của hắn, vậy hắn ta là ai?
“222, ra đây.”
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cảm xúc của Lục Thận Hành đang trên bờ suy sụp, dáng vẻ hắn thở không ra hơi, đôi mắt bị che khuất đã đỏ đậm.
“Ting, Lục tiên sinh, đây là thế giới song song của ngài.”
Thế giới song song? Lục Thận Hành thở ra một hơi, lúc này mới phát hiện sau lưng mình đã ướt đẫm.

Còn may chỉ là thế giới song song, bằng không hắn sẽ thật sự cho rằng những việc mình từng trải qua kia đều không tồn tại.

Nghĩ đến nhiệm vụ tra công tiện thụ, lại liên tưởng đến thế giới song song lần này, vẻ mặt Lục Thận Hành trở nên quái dị.

Có khi nào thế giới thật hắn vẫn luôn muốn trở về thực chất cũng chỉ là một cuốn sách do tác giả nào đó viết hay không, có một nhân vật chính, còn có một đống pháo hôi và vai phụ cho hắn đi đến đỉnh cao nhân sinh?
Tỷ như hắn chính là nhân vật chính?
Loại cảm giác như ngôn ngữ hành động của mình đều bị chỉ định gây đau trứng dị thường.

Ngón tay Lục Thận Hành dùng sức ấn ấn thái dương, suy nghĩ cứ như con ngựa hoang thoát cương chạy như điên.
Tới chỗ ở, Lục Thận Hành hành lý cũng chưa sửa sang lại đã ngã thẳng xuống giường, cả người một vẻ mệt mỏi bất kham.

Triệu Hằng kêu hai tiếng thấy không đáp lại thì một mình đến công ty.
Lục Thận Hành có một giấc mơ, trong mơ hắn còn đang cưỡi ngựa, ngựa dưới thân lại biến thành Ninh Khuyết.

Đang lúc hắn muốn phi tới, Ninh Khuyết lại mở miệng ăn hắn từng miếng một, một bên ăn một bên cười, đầy miệng máu me.
Lục Thận Hành bừng tỉnh vô thức đi sờ đũng quần, nóng quá.

Hắn giật nhẹ cổ áo, ác mộng cũng không sao, tỉnh lại là bình yêu rồi, sợ là sợ giấc mộng thành sự thật thôi.
Ở trên giường nằm một lúc trời cũng tối, Lục Thận Hành đứng lên đánh giá căn phòng, ba phòng một sảnh.

Phòng ngủ chính là em họ Triệu Hằng ở, trừ căn phòng hắn ở ra, phòng còn lại là của Triệu Hằng, được quét tước rất sạch sẽ.
Lục Thận Hành còn đang lo cơm chiều sẽ giải quyết như thế nào đã nhận được điện thoại của Triệu Hằng, “Tằng Diệp, công ty liên hoan, cậu đến đây đi, chúng tôi ở xxxxx.”
Hắn theo địa chỉ đi đến vừa lúc mọi người đang đợi đồ ăn lên, vừa nói vừa cười trò chuyện buổi tối sẽ đi chỗ nào.
Lục Thận Hành ngồi xuống nghe được vài câu, thì ra là ông chủ thấy mọi người liên tục tăng ca, dẫn riêng bọn họ đi ra ngoài ăn cơm, còn tự ra tiền bao nhân viên.
“Buổi tối cậu có đi hay không?” Triệu Hằng nhỏ giọng nói.
“Không đi.” Lục Thận Hành uống ngụm nước, hắn đã sớm không có tâm tình để chơi rồi.
“Tôi cũng không muốn đi.” Triệu Hằng hạ giọng, “Chốc nữa tôi nói chuyện với anh Lưu.” Lần trước ai cũng đi cả, chỉ có hai người là y và Tằng Diệp không đi.

Lúc nào cũng đặc thù thế thì không tốt lắm, nhưng thật sự y không có hứng thú với mấy chuyện kiểu này, có thời gian kia đi về tắm rửa xem TV còn hơn.
Mấy đồng nghiệp nam vốn rất quen thuộc với mấy chuyện “buôn bán” mà bàn luận xem chơi chỗ nào đắt hơn, chỗ nào dịch vụ tốt hơn, chỗ nào tương đối bom xịt.

Đồng nghiệp nữ cũng không xấu hổ, thậm chí có một đồng nghiệp nữ đã kết hôn còn cười nói chỉ cần không mang về nhà là được.*
(*): Chỗ này hình như tác giả muốn đề cập đến chuyện bán d*m
Lục Thận Hành liếc mắt nhìn người phụ nữ đang đầy mặt tươi cười kia, hào phóng thật đấy.
Từng chai bia bật nắp, ông chủ uống trước, Lục Thận Hành rót vào miệng hơn nửa chai.
Không biết là ai đưa ra đề nghị chơi thật hay thách, lập tức được mọi người hưởng ứng, bắt đầu hồ hởi dọn chỗ.
Miệng chai thứ nhất nhắm vào Lục Thận Hành, huyệt thái dương hắn đau nhức.

Trừ Triệu Hằng ra, mọi người đều lớn tiếng ồn ào, “Nói thật! Nói thật!”
Bọn họ vốn đều đã cưới vợ đẻ con, đề tài thường ngày cũng đều chỉ quay quanh hai chuyện này.

Trước nay chưa từng nghe người này nói qua về chuyện tình cảm, hỏi rồi cũng bị trả lời qua loa lấy lệ.
Triệu Hằng cho một ánh mắt người anh em xin bảo trọng, Lục Thận Hành từ trong miệng vụt ra một chữ, “Thách.”
Mọi người thất vọng thở dài, người phụ nữ cho phép đàn ông của cô nàng ra ngoài ăn vụng kia là người khá có tiếng nói trong tổ.

Cô xung phong nhận việc, bay nhanh tới lục di động, nhìn mí mắt Lục Thận Hành nhảy dựng.
Nghe xong lời của cô nàng, sắc mặt Lục Thận Hành đen hơn cả đáy nồi.

Hắn đứng ở cửa phòng, đầu tiên là bình tĩnh ôm tay, sau đó là bực bội chờ đợi, lỡ nhưlà một dì lao công đi qua, hắn chắc chắn sẽ ăn bạt tai.
Lần này vận may của Lục Thận Hành không tệ.

Yêu ma quỷ quái không xuất hiện, người tới là môt nữ phục vụ lớn lên có mấy phần xinh đẹp, hắn bị đồng nghiệp phía sau đẩy lên.
“Em biết không? Lần đầu tôi gặp em đã cảm thấy em rất đặc biệt.” Lục Thận Hành nói tới đây rồi lấy di động ra nhìn.
Nữ phục vụ kia mặt mũi đỏ bừng.
“Đừng nói gì cả!” Mùi cồn bốc lên, Lục Thận Hành nhịn cảm giác buồn nôn xuống, sải bước đi tới, duỗi tay bóp cằm cô nàng, “Tôi muốn hát cho em nghe một khúc.”
Đoạn lời thoại có thể làm hắn phun hết cơm đã ăn từ tối hôm qua này là do mọi người đùa dai chế lại.

Câu từ của Lục Thận Hành vừa bật ra khỏi miệng đã nhìn thấy phía đối diện là Trì Úc một tay đút túi đi tới, bên cạnh còn mang theo người khác.
Nhìn thấy một “mình” khác bị Trì Úc ôm, hình ảnh ghê tởm đó xông thẳng vào đầu Lục Thận Hành, hắn rốt cuộc không nhịn nổi nữa, nôn ngay tại chỗ..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.