Ánh sáng yếu ớt từ từ soi sáng gương mặt nhỏ bé tái nhợt, dưới nền đất là một thân ảnh của nữ hài tử thân thể gầy yếu hai mắt nhắm nghiền nằm bất động.
“Mộc Nhi…Mộc Nhi của ta”
Bên cạnh là người một nữ nhân tuổi trạc đôi mươi ôm lấy thân ảnh của nữ hài tử không ngừng khóc than.
Lương Giai Mộc cảm thấy cả người mệt mỏi mơ hồ nghe được tiếng khóc thê lương. Cô hai mắt nặng trĩu từ từ mở ra, kí ức cũng bất chợt ùa về.
Cô tên gọi Lương Giai Mộc, là sinh viên tốt nghiệp đại học mỹ thuật kiến trúc Trung Quốc Đại Lục. Cô vì tiền mà liều lĩnh nhận lời đến một nơi kì bí để phát họa lưu tích nơi đó. Vì thù lao nhận được vô cùng lớn nên cô quyết định đi đến đó, Lương Giai Mộc không ngờ tiền còn chưa có được đã bị người khác sát hại.
Hiện tại khi nàng một lần nữa tỉnh lại còn tưởng bản thân đã phải xuống địa phủ nhận mệnh nhưng không ngờ tình cảnh trước mắt làm nàng không thể nào tin nổi.
“Mộc Nhi…con…con còn sống?”
Lương Giai Mộc nhìn nữ nhân trước mặt ăn mặc khác thường, phải nói chính là trang phục của thời cổ đại nàng thường thấy trong phim ảnh. Người này gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ nhưng hiện tại sắc diện lại có phần nhợt nhạt, hai mắt vì khóc quá nhiều đến xưng đỏ.
“Mộc Nhi…con còn sống, tốt quá rồi. Nghe lời mẫu thân mau chóng trốn đi”
Lương Giai Mộc nhìn người trước mặt lại nhìn đến thân thể nàng hiện tại, nàng thân người nhỏ nhắn, bản thân biến thành một nữ hài tử nhỏ tuổi. Bỗng chốc trong trí nhớ của nàng hiện lên một đoạn kí ức không thuộc về mình, nhưng mảnh kí ức này vẫn không rõ ràng có thể là vì thân chủ của cơ thể này vẫn còn nhỏ chưa hiểu được nhiều. Nàng mơ hồ suy đoán tình cảnh của bản thân hiện tại, tiếp đó đuôi mài chợt nhíu lại đưa mắt nhìn xung quanh nơi này như muốn xác định lại một lần nữa.
“Xuyên không rồi???”
“Mộc Nhi con mau đi theo Lưu Viên rời khỏi nơi này”
Nàng nhìn thái độ gấp gáp của người trước mặt, trong lòng nghĩ đến việc gì đó trực tiếp cầm lấy tay của người kia nói nhỏ.
“Mẫu…mẫu thân…người không đi cùng con sao?”
“Mộc Nhi…con nghe ta nói, con phải chạy trốn thật xa…sau này…nếu như mọi chuyện ổn thõa mẫu thân có chết cũng an lòng”
“Không được…người phải đi cùng con”
Nữ nhân mà nàng hiện tại gọi là mẫu thân tên Vũ Như Liên, lúc này nàng ta hai mắt đẫm lệ dứt khoát gọi vào một nam tử tuổi trung niên ra lệch cho hắn ta ôm nàng rời đi.
“Mộc Nhi…con phải sống cho thật tốt”
“Không…mẫu thân”
Lương Giai Mộc cảm thấy lòng ngực mình đau như cắt, tuy người trước mặt nàng chỉ vừa mới gặp qua vài phút trước nhưng có thể là do người này là mẫu thân của thân thể này nên dưới tình cảnh chia ly hiện tại không thể nào kiềm nỗi bản thân mình rơi lệ.
“Mộc Nhi…bảo trọng”
Người nam nhân tên Lưu Viên kia không nói lời nào trực tiếp ôm lấy người nàng dùng khinh công mang nàng rời khỏi nơi đó. Trước khi đi nàng chỉ kịp nhìn thấy đôi mắt thương tâm cực độ của người nhìn nàng lần cuối. Nàng được ôm đi không lâu khi ngoảnh đầu nhìn lại thì nơi đó đã bùng lên ngọn lửa lớn, người ở nơi đó vĩnh viễn không còn nữa.
“Không…ông thả ta xuống, ta phải cứu mẫu thân”
Lưu Viên hai mắt thoáng chút hiện lên u buồn thương tiết, rất nhanh hắn ta khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng. Hắn không nói lời nào tiếp tục ôm nàng cưỡi ngựa phi nhanh trong đêm đen vượt qua trăm dậm trước khi trời sáng phải trốn thoát ra khỏi nơi này.
Lương Giai Mộc không biết hắn muốn mang nàng đi đâu, đã đi được bao lâu rồi. Nàng chỉ cảm thấy toàn thân mình đều rất mệt mỏi, trong lòng nỗi đau mất mát ngày càng lớn khiến nàng trong vô thức mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Đến khi nàng tỉnh lại một lần nữa là do cơ thể bị ngã đau mà hồi tỉnh, trước mặt nàng chính là hình ảnh Lưu Viên toàn thân đầy máu đánh nhau với đám hắc y nhân. Trên đất thi thể của bọn chúng chết không ít, cứ lần lượt bị Lưu Viên giết chết mà ngã xuống.
Lần đầu tiên trong đời nàng tận mắt chứng kiến cảnh giết người khốc liệt đến như vậy, nàng sợ hãi không dám cử động đến cả người đều bị tê cứng.
“Mau chạy đi…ta sắp không trụ nỗi nữa rồi”
Lưu Viên hai mắt nhiễm màu máu đỏ tươi nhìn nàng thúc giục, hắn nếu đã nhận lệch chủ tử bảo vệ nhi nữ của người thì có chết hắn cũng phải bảo vệ nàng đến cùng.
“Còn không mau chạy…”
Lưu Viên hét lớn khiến nàng càng thêm sợ hãi, nàng ý thức được mục tiêu của bọn chúng chính là muốn giết nàng cho bằng được. Nếu như nàng không chạy thì sẽ không còn cơ hội được sống, đúng vậy kiếp trước nàng cư nhiên còn trẻ như vậy đã phải chết. Lần này xem như ông trời cho nàng cơ hội được sống lại nàng phải trân quý, không thể chết, nhất định không thể chết.
“Chạy đi…đừng lo cho ta”
Lương Giai Mộc cố gắng chóng lại cảm giác sợ hãi lúc này, gương mặt trấn định hướng về phía Lưu Viên nói lớn.
“Kiếp này ta nợ ông…kiếp sau nhất định bồi trả”
Lương Giai Mộc nói xong nhìn đến thân ảnh nhiễm máu đỏ thẫm của người phía trước lần cuối. Hắn quả thật bị thương không nhẹ…không trụ được lâu nữa. Nàng dùng tất cả sức lực cuối cùng hướng về phía con đường nhỏ trước mặt chạy thật nhanh, mạng sống của chính mình hiện tại cũng chỉ có thể do chính mình tự giữ lấy.
“Mẫu thân, Lưu Viên…Vì hai người ta nhất định phải sống”
Nàng cứ thế dùng hết mọi ý chí cùng sức lực yếu ớt chạy mãi chạy mãi, sau lưng nàng không biết đám người kia cách nàng bao xa. Hiện tại nàng chỉ biết chạy đâm đầu về phía trước không hề quay đầu lại nhìn dù chỉ một lần.
“Đuổi theo…con nhóc đó chạy đâu rồi”
“Hướng này…đi theo ta”
Lương Giai Mộc chạy đến khi trước mắt nàng hiện ra một cổng thành rất lớn, phía trên đường nhiều người đi lại. Nàng nhanh như chớp hòa vào đám đông ẩn trốn.
“Nó đâu rồi…”
“Chia ra tìm…nhớ phải tìm thật kĩ không được kinh động đến quan binh”
“Rõ…”
Nàng cảm thấy nếu cứ như vậy sẽ không ổn bèn tìm một nơi nào đó trốn cho thật tốt thì hơn. Thân thể nhỏ nhắn len vào người đi lại trên phố, nàng nhân cơ hội trốn vào một góc khuất của một con hẻm nhỏ. Lương Giai Mộc ngồi bên trong một cái rọ lớn chứa đầy rơm, nàng đem rơm khô phủ lên bên trên nhằm che đậy cơ thể. Trong lòng run sợ đến tột cùng thầm niệm phật phù hộ đừng để nàng bị bọn chúng phát hiện.
Nàng cư im lặng ngôi như thế, mỗi thời khắc trôi qua đều dài đến vô tận. Trong lòng không lúc nào giảm bớt lo lắng cùng đề phòng, đến khi nàng cảm giác bên ngoài không gian càng lúc càng im lặng mới từ từ đưa gương mặt tái nhợt nhìn ra bên ngoài.
Thì ra trời đã tối rồi, người qua lại trên đường cũng không còn nữa. Nàng suy nghĩ một chút mới quyết định ra khỏi nơi đó, nàng đưa đôi mắt mệt mỏi đến vô lực nhìn cảnh sắc nơi đây. Lương Giai Mộc ta đã làm gì nên tội, kiếp trước chỉ vì muốn kiếm tiền thôi mà…sao bắt nàng một đi không trở lại. Đến kiếp này sống lại đã đành còn bị người khác truy sát…thân thể yếu ớt suy nhược như vậy hỏi nàng làm sao trốn thoát được đây. Ông trời muốn triệt đường sống của nàng đến như vậy sao.
“Ông trời ơi…ta hận ông”
Sau tiếng nói thấu tận cao xanh kia của nàng, rốt cuộc ông trời cũng nghe được mà cho mưa xuống hại nàng một thân một mình không nơi nương tựa bị ướt sủng. Lương Giai Mộc cả người lạnh run nấp thân mình vào một góc nhỏ của kệ bày hàng bên đường. Thân thể không ngừng run rẫy kịch liệt, răng siết chặt vào nhau. Nàng cả người vừa lạnh vừa đói đến ngất đi.