Hoàng Thượng Uy Vũ!

Chương 16



Đợi Bành Điềm mang thai tròn bốn tháng, thân thể cũng nuôi tốt lên, Nhiếp Văn Uyên lúc này mới chọn ra một nhóm người, đóng giả đội buôn rời Tiêu Thành xuôi xuống Giang Nam.

Đường từ Tiêu Thành đến Giang Nam vượt qua chín thành mười tám huyện, đoàn người cũng không vội, vừa đi vừa nghỉ, dùng thời gian hai tháng mới đến nơi.

Vốn ban đầu Bành Điềm còn chưa hiện ra dấu hiệu mang, thường xuyên cùng Nhiếp Văn Uyên cưỡi ngựa cả dọc đường, đợi đến năm tháng có dư thì không xuất đầu lộ diện nữa. Chỉ khi bốn phía không người mới bằng lòng xuống xe ngựa đi dạo một vòng.

Vì Trương Tuấn lưu tại Tiêu Thành,  nên Bặc Vân Long bị đề tên bù đắp vào nhân số thiếu hụt.

Hắn ta mắt thấy bụng Bành Điềm ngày ngày lớn lên, ngoài miệng mặc dù không nói, trước đó hắn ta cũng từng nghĩ Bành Điềm có phải là nghĩ ra chủ ý lừa gạt Nhiếp Văn Uyên hay không, ngày sau lại giở trò ly miêu hoán thái tử gì gì đó.

Vì vậy hắn ta liền chờ mong ngóng đợi, nghĩ nếu thật sự là như thế, đợi mấy tháng sau Bành Điềm nào còn dám thân cận cùng Nhiếp Văn Uyên? Lại không ngờ tới, Đế hậu người ta rất hòa thuận, suốt ngày thân thân mật mật, làm đám cẩu độc thân bọn họ ê ẩm chua xót, hận không thể kéo người đi bên cạnh cùng nhau phun tào.

Lại ngẫm nghĩ hồi nữa, Bặc Vân Long cảm thấy thật nhụt chí.

Bành Điềm đến cùng không hoài thai, trong lòng Nhiếp Văn Uyên chẳng lẽ không có cân nhắc? Coi như hắn không hoài nghi, vậy đống lời giải thích kia đều là diễn kịch, mà hoàng đế nguyện phu xướng phụ tùy với y, đến ngày tùy tiện tìm một hài tử cho đủ số, thần tử bọn họ có thể nói được gì? Ngược lại là hắn ta, suốt ngày ăn no rửng mỡ lo chuyện bao đồng.

Đoàn người ở tại Giang Nam bảy, tám ngày, Bành Điềm muốn gọi Nhiếp Văn Uyên đi dạo mấy nơi, nhưng y ưỡn cái bụng không đi được, Nhiếp Văn Uyên sao chịu để y lại một mình trong khách điếm?

Cứ như vậy hai ngày, Nhiếp Văn Uyên nhắc đến việc hồi kinh.

Bành Điềm có thai đã hơn sáu tháng, từ Giang Nam về kinh thành, trên đường không nhanh không chậm, cũng phải nửa tháng mới có thể đến, Nhiếp Văn Uyên chỉ lo Bành Điềm một đường ngồi xe mệt nhọc không chịu nổi nên dự tính dư ra hai tháng.

Cùng nhau thảo luận, nếu còn chưa xuất phát, đứa con đầu của Bành Điềm có khả năng không kịp chờ đến khi hồi kinh đã sinh rồi.

Bành Điềm nói không lại hắn, lại biết rõ bộ dạng bản thân lúc này mà đòi một mình đi tìm việc vui hắn tất nhiên sẽ không đồng ý, đơn giản thuận theo ý hắn.

Định tốt lộ tuyến, một đội người thu thập thỏa đáng lần nữa ra đi, cưỡi ngựa đánh xe, chậm rãi đi về phía kinh thành, một đường phong cảnh như tranh vẽ, trái lại cũng vô cùng thích ý.

Bản thân Bành Điềm tốt rồi, ngoại trừ giai đoạn đầu có thai bị dằn vặt một phen, nhưng cái thai sau này cũng ổn định cực kì, nhờ Nhiếp Văn Uyên chăm sóc cẩn thận chu đáo, khi đến kinh thành, sắc mặt hồng hào đến nỗi Bành lão phu nhân kìm không được vươn tay chọt rồi lại chọt.

Khi trận tuyết đầu đông rơi xuống, Bành Điềm đã gần đến thời gian lâm bồn, lại vẫn không nghe khuyên ngăn quấn hồ cừu ra ngoài, đứng dưới mái hiên tẩm điện ngắm tuyết hồi lâu.

Nhiếp Văn Uyên sợ hắn lạnh, không chỗ nào là không khuyên: “Trở về đi, nhé? Trời lạnh rồi, bị lạnh cũng không tốt.”

Bành Điềm nhe răng, mặc dù không tình nguyện, nhưng vẫn cùng vào lại trong phòng.

Bụng y lớn như nhét thêm hai cái gối bự chảng, đi đường thật chậm, tất nhiên không thể nhảy nhót tưng bừng như trớc.

“Sao còn chưa tới ngày sinh?” Sau khi vào nhà, được Nhiếp Văn Uyên đỡ ngồi xuống giường la hán, Bành Điềm nhìn chằm chằm bụng mình, “Nhịn chết ta rồi!”

Nhiếp Văn Uyên cười khổ: “Còn mấy ngày nữa, nhịn thêm đi.”

“Ngươi cho ta ngốc chắc?” Bành Điềm trợn tròn mắt nhìn hắn, “Đợi nhóc con này sinh ra, còn phải ở cữ! Ngươi với bọn họ nói gì ta nghe được hết, trong tháng ở cữ không thích hợp hành phòng đúng không?”

Nhiếp Văn Uyên: “… Ta nghĩ ngươi là muốn đi ra ngoài chơi, thì ra trong đầu lại nghĩ đến cái này!”

Bành Điềm “hừ” một tiếng: “Khỏi bàn đến việc ta muốn xuất cung, chỉ đứng ở cửa chưa tới một khắc, ngươi đã bắt ta đi về? Muốn thứ vô dụng đó làm chi? Còn không bằng làm điều gì thực tế chút.”

Nhiếp Văn Uyên dở khóc dở cười.

Bành Điềm cúi người sờ sờ chân: “Đứng lâu, có hơi tê rồi ~”

“Hầy, đã nói ngươi đừng đi ra ngoài mà.” Nhiếp Văn Uyên ngồi xổm xuống nhẹ nhàng bóp chân cho y, “Đi đứng gì cũng sưng, ngươi còn hay chạy lung tung. Lần này biết khổ chưa?”

“Á, ngươi thật là nhiều chuyện, sao cứ nói ta hoài vậy?” Bành Điềm thư thư phục phục được hắn hầu hạ, “Nếu sinh được khuê nữ, thì gọi là Tuyết nhi nha.”

Nhiếp Văn Uyên nhớ tới chuyện lúc trớc, cười hỏi y: “Làm sao, không gọi mèo nhỏ nữa à?”

“Xì! Ngươi làm cha kiểu đó à? Mèo con (tiểu miêu) là nhũ danh mà, lẽ nào về sau đại danh phải gọi Nhiếp Miêu?” Nói xong Bành Điềm cũng tự bật cười, “Nếu sinh con trai thì gọi là Nhiếp Cẩu! Ha ha ha ha!”

Nhiếp Văn Uyên cũng cười theo.

Không lâu sau, Bành Điềm cảm thấy mệt mỏi, để Nhiếp Văn Uyên đỡ mình nằm xuống nghỉ ngơi.

Không ngờ vừa nằm xuống, suốt hai ngày sau không thể xuống giường luôn.

Bành Điềm đau chừng hai ngày mới sinh được nhãi con trong bụng ra, chỉ là tất cả mọi người càng không ngờ, y vậy mà đem mèo con cùng chó con sinh hết một lượt.

Phụ tử ba người đều bình an.

Tin mừng hoàng hậu thuận lợi sinh hạ hoàng tử và công chúa không bao lâu đã truyền khắp quốc nội Đại Chiêu, đợi đến lễ trăng tròn của hai đứa bé, vị quốc quân râu quai nón cũng vui vẻ chạy đến, nói phải kiếm cho con trai mình một cô con dâu từ bé, còn muốn chỉ định công chúa này.

Bành Điềm thì chẳng sao, nhưng hai đứa bé là thịt đầu quả tim Nhiếp Văn Uyên, vừa nghe lời này, Nhiếp Văn Uyên lập tức phẫn nộ, tí nữa đã dấy binh xung đột với Đại Vị.

Râu quai nón là người có mắt nhìn, thấy thế vội vã sửa lời, nói ngày sau có cơ hội thì gọi ấu tử của mình đến gặp mặt công chúa, nếu hai bên tình nguyện, để Nhiếp Văn Uyên định đoạt cũng không muộn.

Nhiếp Văn Uyên lúc này mới bớt lửa giận, cùng hắn ta thưởng tiệc uống rượu.

Bên này râu quai nón cùng sứ thần các quốc gia đến bái hạ mới vừa đi không lâu, Bành Điềm cũng không biết làm sao, cả người bỗng cảm thấy mệt mỏi không khỏe.

Nhiếp Văn Uyên thấy thế như lâm đại địch, triệu một đám ngự y đến, đứng xếp hàng từng người lần lượt bắt mạch cho Bành Điềm.

Mấy người sau khi bắt mạch xong, nhìn nhau vài lần, đồng loạt quỳ rạp trên đất, miệng hô vạn tuế.

Nhiếp Văn Uyên nóng lòng không thôi, trống ngực đánh thình thịch.

Thái y dẫn đầu quỳ tiến lên vài bước, quỳ dưới chân Nhiếp Văn Uyên, dập đầu nói: “Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng tướng quân! Đại tướng quân đây là hỉ mạch!”

Nhiếp Văn Uyên: “!!!”

Bành Điềm: “…”

Lúc còn ở cữ, hai người làm trọn vẹn một lần, ai biết một lần liền trúng!

Nhiếp Văn Uyên nghe xong cũng không tỏ vẻ mừng rỡ, chỉ hỏi: “Tướng quân mới sinh đôi, bây giờ có thai thân thể làm sao chịu được?”

Thái y lại nói: “Bệ hạ, trước mắt nạo thai cũng không phải thượng sách, chỉ càng thêm thương thân. Căn cơ đại tướng quân rất tốt, sinh hoàng tử và công chúa tuy có hao tổn, dùng thời gian điều dưỡng thoả đáng chắc chắn không sao. Nhưng nếu bỏ cái thai này đi, thương càng thêm thương, vậy quả thực là họa vô đơn chí.”

Nhiếp Văn Uyên cau mày, cúi đầu nhìn Bành Điềm.

Bành Điềm yên lặng nửa ngày mới nói: “Vậy trước tiên giữ đi, có thể sinh thì cứ sinh ra, không sinh được, cũng là mệnh của nó.”

Quan tâm sẽ bị loạn, Nhiếp Văn Uyên cũng không biết rốt cuộc giữ lại hài tử đến bất thình lình này là tốt hay xấu, không có cách nào, đành phải nghe theo Bành Điềm, tạm thời giữ cái thai, đợi xem tình thế ngày sau rồi tính tiếp.

Bành Điềm giờ khắc này lại đang suy nghĩ, một lần tham lam kéo Nhiếp Văn Uyên lên giường, cái giá phải trả là nhịn ba tháng!!!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.