Không chỉ Võ Lâm nháo nhào, bên ngoài đường phố cũng vô cùng hỗn loạn. Đột nhiên toàn bộ đèn tín hiệu bật xanh, gây ra biết bao nhiêu tai nạn thảm khốc. Xe kẹt thành hàng, các phương tiện công cộng đứng im bất trị. Đó là ngày hacker lên ngôi, tổng tấn công vào các trung tâm điều khiển. Hệ thống thông tin ngừng trệ, thư tín chập chờn, mọi giao dịch điện tử đều gián đoạn. Người dân phải sử dụng giấy bút để tính tay, xã hội bỗng thụt lùi như trở về thời phong kiến. Bất cứ loại máy móc gì có hệ điều hành đều không thể tin tưởng được nữa rồi.
Thiên Hùng đi bộ trên phố, nhìn không khí hỗn loạn mà vừa sợ vừa tức giận. Hắn sợ vì lo cho tính mạng con người, và giận dĩ nhiên do thù ghét bọn phá hoại trật tự xã hội rồi. Hacker đúng là bọn ăn không ngồi rồi, bị nhũn não nên mới bày ra trò khủng bố. Hắn cầu mong đội an ninh của Thành Gia mau chóng đánh bại bọn vô lương này.
Bỗng nhiên điện thoại của Thiên Hùng reo lên, hắn nhanh chóng bắt lấy cuộc gọi. Giờ này mà có được đường truyền tốt, chắc hẳn chỉ có mấy người trong công ty Võ Lâm.
“Anh đang ở đâu?” Quả nhiên là cuộc gọi từ Phương Huyền.
“Anh ra khỏi nhà rồi, nhưng xung quanh đây đang kẹt xe khủng khiếp. Anh dự định đi bộ ra đường lớn rồi sẽ gọi taxi.” Hắn trả lời.
“Chờ một chút, em sắp lần ra theo dấu vết cuộc gọi của anh rồi.”
Có mấy tiếng bàn phím gõ lốc cốc vang lên. Thiên Hùng hơi ngạc nhiên. Hắn tưởng mấy vụ theo dõi cuộc gọi này chỉ có cảnh sát mới làm được thôi chứ, hóa ra công ty viễn thông của Carlos cũng lợi hại đến thế.
“Bắt được rồi.” Hắn nghe giọng Phương Huyền reo trong điện thoại. “Em đã thấy anh. Từ vị trí đó đi đến trung tâm thương mại chắc chỉ mười phút.”
“Đi đến trung tâm thương mại làm gì, anh sắp ra đường lớn.”
“Ra đường lớn cũng vô ích. Từ nhà anh đến công ty em có không biết bao nhiêu là điểm kẹt xe. Di chuyển dưới mặt đất lúc này là không khả thi.”
“Vậy ý em là …”
“Đến trung tâm thương mại đi. Tòa nhà đó có bãi đáp trực thăng. Giám đốc đã ra ra lệnh cho một chiếc xuất phát đi đón anh rồi.”
Hắn ngạc nhiên đến độ không còn gì để nói. Thiên Hùng thấy mình bỗng hóa quan trọng làm sao, đi gặp bạn mà có trực thăng tới đón luôn. Đãi ngộ cỡ này chắc chỉ đẳng cấp doanh nhân hoặc chính khách mới được hưởng. Hắn gãi đầu, băn khoăn không biết bộ dáng mình có quá xuềnh xoàng không. “Nghe nói Carlos là hoàng tộc trong Võ Lâm, nhưng không ngờ anh ta lại VIP đến mức này.” Thiên Hùng tăng tốc chạy đến chỗ hẹn, không muốn hoàng tộc phải chờ lâu.
Có vài người áo đen đã đứng sẵn chờ hắn dưới sảnh. Họ nhìn ảnh Thiên Hùng trong máy cầm tay, khẳng định đúng người mới cho dời lên sân thượng. Chiếc trực thăng đen với logo Thành Gia sáng chói đã khởi động sẵn. Sức gió phát ra từ cánh quạt khiến thân thể ốm yếu như con tôm khô của hắn suýt chao đảo. “Đúng là loại phương tiện sang trọng này không giành cho người nghèo.” Hắn thầm nghĩ.
Trên trực thăng, ngoại trừ phi công và người dẫn đường ngồi ở khoang trước, trên băng ghế đã có hai vị khách khác. Sau khi Thiên hùng đeo tai phone, trực thăng cất cánh, cô gái với bộ vest kiểu cách lập tức bắt chuyện với hắn.
– Xin chào, tôi là Phan Thu Vân, giảng viên. Nick Võ Lâm là Lam Tố Tố.
Nàng vừa nói, bàn tay xinh đẹp cũng ngay lập tức chìa ra trước mặt Thiên Hùng. Hắn bắt tay Trần Vương một cách lịch sự, đồng thời cũng tự giới thiệu về mình.
– Nguyễn Thiên Hùng, bác sĩ. Nick trong game là Anh Hùng.
– Ối … hóa ra là huyền thoại đấy ư?
Cậu trai ngồi bên cạnh Thu Vân lên tiếng. Cậu ta có gương mặt lấm tấm mụn, tóc vàng hoe và đặc biệt là trên người đang vận một bộ đồ da chuyên dành cho dân đua xe.
– Em tôi đấy! – Thu Vân giới thiệu. – Nó tên Xuân Phong, có cái nick dở hơi là Anh Thật Là Pro.
– Tôi tưởng Lam Tố Tố là em gái của Anh Thật Là Pro. – Thiên Hùng hơi ngạc nhiên.
– Bả giả nai tơ thôi, chứ biết bà già này xí xọn chen vô chỗ đám con nít chơi game thì người ta có mà cười cho thối mũi. – Xuân Phong lên tiếng trêu chọc.
– Mày im đi. – Thu Vân ngay lập tức quát lên. Lát nữa đến chỗ Carlos mà còn ăn nói như vậy coi chừng tao bẻ cổ.
Quả nhiên là có oai nghiêm của giáo viên. Thế này thì học sinh dẫu quậy cỡ nào, Thu Vân cũng có thể dễ dàng thu phục được. Game Võ Lâm đúng là ngọa hổ tàng long, mấy người trong bảng Thập Đỉnh bên ngoài cũng đều không đơn giản.
– Gớm … quen được min là giỏi lắm sao? – Xuân Phong khịt mũi chê bai, nhưng vẫn ngồi im trở lại. – Carlos, Carlos … kêu nghe thân thiết quá ha.
Phản ứng của thằng em khiến Thu Vân có chiều khó xử. Nàng quay sang cười với Thiên Hùng, hắn bèn nói lãng sang chuyện khác để không khí đỡ ngượng ngập.
– Tình hình Võ Lâm nguy cấp quá, không ngờ bọn hacker cũng to gan lắm, dám tấn công ra cả bên ngoài.
– Bởi tập đoàn viễn thông Thành Gia là công ty mẹ của Võ Lâm. Công phá được Võ Lâm là vào được máy chủ của Thành Gia rồi. Hiện nay, hết chín mươi phần trăm hoạt động mạng của thành phố chúng ta đều kết nối với trung tâm viễn thông của Thành Gia. Sau một thời gian nữa, sợ không chỉ là vài trục trặc nhỏ như lúc này mà chúng còn có thể gây nguy hại đến an ninh hàng không và quốc phòng nữa.
Thu Vân quen thuộc nói ra những điều mà Chân Phương đã chia sẻ với nàng. Thiên Hùng tiếp nhận thông tin với một thái độ kinh sợ thành kính. Hắn không ngờ sự hỗn loạn hiện tại chỉ mới ở mức trục trặc nhỏ. Nhưng thử tượng tượng nếu trung tâm không lưu mất quyền kiểm soát bay, các tai nạn hàng không xảy ra sẽ thảm khốc cỡ nào. Nếu cơ sở quốc phòng thật sự bị đột quá, thì nguy cơ chiến tranh xảy ra là điều không thể tránh khỏi. Thiên Hùng thầm run trong lòng, hắn không hiểu Carlos đòi mình tới có lý do gì đặc biệt không. Hắn chỉ là bác sĩ gây mê, không phải chuyên gia tin học. Liệu hắn giúp ích được gì trong cuộc chiến với với bọn hacker?
^_^
Câu trả lời mau chóng được đưa ra ngay khi cả vừa bọn đặt chân tới tổng hành dinh của Võ Lâm. Có khoảng một chục người khác cũng vừa mới được mời tới. Đích thân Carlos ra sảnh chào đón mọi người. Y mặc chiếc áo blouse trắng của kỹ thuật viên phòng thí nghiệm. Gương mặt Carlos hơi hốc hác, râu tua tủa trên cằm chưa cạo, đôi mắt hơi vằn đỏ do mất ngủ nhiều ngày.
– Chào đón các vị cứu tinh. – Y vui vẻ giơ tay ra như thể muốn ôm hết mọi người vào lòng. – Chắc tất cả đều biết chúng ta đang đối mặt với vấn đề gì. Khủng bố, bạo loạn và nguy cơ bị xóa sổ trở về con số không. Tôi sẽ không dài dòng mà đi vào vấn đề chính luôn. Các vị đều là những tay chơi giỏi nhất Võ Lâm. Cuộc chiến với bọn hacker đều phải nhờ mọi người giúp sức.
– Nhưng ngoài chơi game, bọn tôi chả biết mấy về tin học đâu. – Cậu bé Xuân Phong nổi loạn là người lên tiếng trước.
– Đúng vậy! Ngoài chơi game, tôi không yêu cầu mọi người làm điều gì khác đâu. – Carlos lấy tay nâng gọng kiếng đẩy lên sống mũi. – Xin mời mọi người đi theo lối này, tôi sẽ giải thích tiếp.
Tuy rất nóng lòng nhưng ai nấy đều lục tục đi theo giám đốc công ty Võ Lâm. Tổng hành dinh là một toàn nhà hiện đại với kết cấu phần nhiều đều trong suốt. Vách kính, sàn kính, chỉ có cột dầm là làm từ thép trắng. Nhìn từ hành lang cũng có thể nhìn thấy được vô số phòng làm việc nhộn nhịp của công ty này. Các bó cáp chạy ngoằn nghoèo khắp nơi. Nhân viên mặt mũi căng thẳng, ai nấy đều cắm cúi ghim chặt khuôn mặt mình vào màn hình làm việc. Đang có chiến tranh xảy ra mà, không khí phải khẩn trương thế thôi.
Họ vào thang máy, đi xuống bên dưới trung tâm của tòa nhà. Các tầng lầu với quy mô đồ sộ trôi vùn vụt qua trước mắt họ.
“Thật không tầm thường”, ai nấy đều tự cảm thán trong lòng.
– Đội an ninh đang làm việc cật lực để ngăn chặn vụ tấn công. Nhưng chúng quá đông và hung hãn, chỉ chuyên nấp đằng sau những mạng thây ma đã nhiễm virus. Vá lỗ hổng chỉ là một biện pháp khắc phục tạm thời. – Carlos vừa nói vừa xoa xoa trán, có vẻ rất đau đầu. – Chúng tôi cần truy lùng ra chúng để tiêu diệt tận ổ.
– Cách tìm ra chúng liên quan gì đến Võ Lâm? – Thu Vân lập tức nhận ra vấn đề, nàng lạnh lùng đặt câu hỏi.
Carlos mỉm cười trước sự thông minh của Thu Vân, y cảm thấy thật thành tựu vì mình không chọn lầm người.
– Phá các kết giới của bọn bắt cóc. – Y nháy mắt tinh nghịch. – Kẻ khơi mào ban đầu dùng Võ Lâm để làm mồi dụ những tay hacker nhóc con đánh cắp dữ liệu của Võ Lâm về để có thể xưng thần trong thế giới đó. Chúng chia sẻ cách thức trộm cắp công khai khắp các diễn đàn. Đợt tấn công đầu tiên là của những kẻ ham chơi, tuy không mạnh nhưng nguy hiểm như bầy cá Piranha ăn thịt. Khi phần lớn các dữ liệu bị phân mảng, máy chủ trở nên quá tải để chống cự Piranha thì những con hổ Tasmania chủ lực sẽ xuất kích. Đây là lớp hacker mũ đen đích thực, chúng có kỹ thuật nguy hiểm hơn nhiều và mục đích của chúng không phải Võ Lâm mà là chọc thủng tường lửa.
Thang máy dừng lại, Carlos dẫn mọi người đi vào một khu vực rộng như hangar chứa máy bay, với rất nhiều máy móc xếp trật tự thành dãy dài. Xung quanh phòng là một loạt màn hình khổng lồ đang chiếu cảnh những cuộc chiếc khác nhau trong Võ Lâm. Đó đều là việc xảy ra cùng lúc tại những kết giới khác nhau. Có màn hình đột nhiên tắt ngóm, biểu thị toàn quân tại kết giới đó đều bị tiêu diệt hết, không thể truyền tín hiệu về tổng hành dinh được nữa. Thiên Hùng có cảm giác như mình vừa tham dự vào một bộ phim khoa học viễn tưởng vậy.
– Chúng tôi đang chiến đấu với hổ Tasmania, nhưng một nguồn tin thân cận cho tôi biết, sắp tới sẽ là sự xuất hiện của khủng long T-rex. – Carlos hất đầu về phía những buồng máy hình dạng như quả trứng khổng lồ. – Phương tiện chiến đấu của tất cả mọi người ở đây. Hãy thâm nhập vào các vùng kết giới bị phân mảnh, mang theo link kết nối để chúng tôi kéo dữ liệu về, giảm tải cho máy chủ, đồng thời lần ra được tung tích của bọn Piranha để vô hiệu hóa chúng.
Thấy mọi người đều nghệch mặt ra nhìn mình, Carlos thở dài, diễn giải lại một cách thân thuộc hơn.
– Mọi người dùng máy tính ở đây đăng nhập vào Võ Lâm, đi vào kết giới đánh bại bọn chơi code gian, chúng ta sẽ chiến thắng cuộc chiến lần này.
– Trời … làm như dễ lắm vậy! – Xuân Phong lên tiếng.
Y và chị gái vốn ở trong kết giới cùng với Lam Y và đã bị giết chết. Nếu không nhờ Thu Vân lúc trước cẩn thẩn lưu lại hết dữ liệu ra bên ngoài, thì nhân vật của họ đồng loạt bị xóa sổ hết rồi. Xuân Phong còn không biết sự lợi hại của Âm Giới vương sao.
– Các vị đi cùng Anh Hùng mà, sợ gì. Một mình cậu ta đã phá kết giới chui ra ngoài đó chứ.
Carlos vừa nói vừa hất đầu về phía Thiên Hùng. Cảm giác mấy chục đôi mắt đồng loạt soi vào khiến hắn nhột nhạt, khó chịu.
– Thật ra là công sức của nhiều người hợp lại. – Hắn lí nhí nói.
– Không còn nhiều thời gian nữa đâu. – Carlos vỗ tay thu hút sự chú ý. – Vậy nhé, mọi người nướng cá, mật thám đại nội sẽ diệt hổ. Chúng ta chờ xem con T-rex đang núp kia sẽ phải làm thế nào.