Trên mặt Lục Vân Thiên tràn đầy hài lòng, nhìn Nghiêm Tử Tuấn để cô tùy tùy tiện tiện nói, có thể khiến tiện nhân Quý Linh Linh á khẩu không trả lời được.
“Quý Linh Linh, tôi cầu xin cô bỏ qua cho tôi có được hay không? Tôi bây giờ đang mang thai cục cưng của Tử Tuấn, cầu cô đừng phá hoại gia đình của chúng tôi được hay không?” Lục Vân Thiên đột nhiên nói một câu, hơn nữa còn đến bên người Quý Linh Linh, ngồi dưới đất ôm lấy đùi Quý Linh Linh.
“Vân Thiên!” Nghiêm Tử Tuấn có chút giật mình, không đoán được Lục Vân Thiên làm như vậy. Thấy bộ dạng cô ôm đùi Quý Linh Linh rơi lệ, trong lòng có cảm giác đau âm ỉ.
“Linh Linh. . . . . .” Nghiêm Tử Tuấn lầm bầm lầu bầu kêu tên của cô.
Quý Linh Linh chợt ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng đến thấu xương nhìn chằm chằm Nghiêm Tử Tuấn. Thời gian bốn năm, hắn không còn chút tình yêu cho mình sao. Cho dù hắn đã lấy được vợ yêu, có được tiền đồ, hắn có thể nhẹ nhàng với vợ hắn, lại tới vũ nhục mình.
“Tôi cầu xin cô, cầu xin cô bỏ qua cho cục cưng của tôi, bỏ qua cho Tử Tuấn, bỏ qua cho tôi được không?” Lục Vân Thiên vừa khóc vừa nói, khiến người nghe đau lòng, người gặp rơi lệ.
“Tôi nói Quý tiểu thư, cô có phải quá đáng quá không?”
Đột nhiên, quần chúng vây xem trong nhảy ra một vị “Dũng sĩ”, không cho Quý Linh Linh thời gian nói chuyện.
Sắc mặt Quý Linh Linh ung dung nhìn về phía đồng nghiệp lớn tiếng chất vấn cô.
“Cô dù sao cũng đã chia tay rồi, làm gì còn theo người ta không tha? Chẳng lẽ phá hoại tình cảm gia đình của người ta sao? Cô không nên quá đáng, người đang làm thì trời đang nhìn!”
Nàng muốn cười câu “Người đang làm thì trời đang nhìn”, những từ nghiêm trọng như thế cũng nói ra rồi.
Lục Vân Thiên ơi Lục Vân Thiên, mình thật là coi thường cô ta. Cô ta là một người phụ nữ cao ngạo cỡ nào, đoạt đàn ông của mình còn chưa đủ, còn phải dùng đàn ông của mình tới vũ nhục mình. Tốt lắm, lần này cô ta nên hài lòng.
Cô nhận thua, cảm giác bị thất bại mạnh mẽ, khiến cho Quý Linh Linh không thể cười nữa. Cô chưa từng nghĩ tới mình sẽ là một người chiến thắng, nhưng là cũng chưa từng nghĩ tới bị thất bại thảm hại như thế.
Quý Linh Linh ngẩng đầu lên nhìn người vây xem, trong lòng không khỏi khổ sở. Lục Vân Thiên có đàn ông, có bối cảnh, có địa vị, mình nhận thua! Nhưng. . . . . .
“Lục Vân Thiên, hôm nay tôi chịu đựng về sau trả lại toàn bộ cho cô.” Giọng nói Quý Linh Linh vẫn đều đều.
“Ha ha, Quý Linh Linh cô không cần tự rước lấy nhục, tôi hôm nay phải cho cô không ngốc đầu lên được.” Lục Vân Thiên cũng không ngẩng đầu, tiếng nói lại lạnh lẽo.
“A!” Đột nhiên Lục Vân Thiên đánh một cái, một tay vẫn còn ôm đùi Quý Linh Linh. Bỗng nhiên dùng sức khiến Quý Linh Linh không đứng vững, trực tiếp ngã xuống đất.
“Quý tiểu thư làm sao cô có thể đá bụng của tôi!” Âm thanh Lục Vân Thiên rất lớn, thuận thế ôm bụng của mình, gương mặt đau đớn.
Quý Linh Linh một chống xuống đất, một cái tay đỡ hông của mình, chân đạp giày cao gót tám phân đồng thời ngã xuống, thắt lưng lúc này truyền đến đau đớn khiến cô chỉ có thể cắn răng.
“Vân Thiên, Vân Thiên, em có sao không?” Nghiêm Tử Tuấn vội vàng quỳ xuống đất, ôm thân thể Lục Vân thiên.
“Tử tuấn. . . . . . Cô ta. . . . . . Cô ta đá bụng của em!” Lục Vân Thiên đưa ngón tay trắng hếu chỉ vào Quý Linh Linh.
“Quý Linh Linh, cô thật là quá đáng!” Điệu bộ Nghiêm Tử Tuấn giống như muốn đánh người.
Đau, từ hông nơi truyền đến đau đớn, khiến Quý Linh Linh chỉ có cắn chặt răng. Kể từ khi cha qua đời, cô chưa bao giờ có uất ức như thế. Cô đè nén nước mắt, không để cho nó chảy ra.
“Quý Linh Linh, sao bây giờ cô lại biến thành người đàn bà độc ác thế chứ, biết rõ Vân Thiên có thai, lại còn ra tay với cô ấy! Tôi không chấp nhận cô làm tình nhân của tôi, cô cũng không thể tổn thương người vô tội!” (*Vô số tội mới đúng) Nghiêm tử tuấn ra vẻ “Nghĩa chánh ngôn từ”, khiến cho người vây xem lại một lần nữa nói lời ác độc với Quý Linh Linh.
Lục Vân Thiên nhếch môi cười, nhìn bộ dạng Quý Linh Linh như chó rơi xuống nước, trong lòng cô ta thật thỏa mãn. Cô ta khiêu khích nhìn Quý Linh Linh, cùng đấu với cô ta, hừ, không có đầu óc.
“Quý Linh Linh, cô mãi mãi là con tiện nhân bị tôi giẫm dưới chân!” Lục Vân Thiên dùng khẩu hình miệng nói ra những lời này.
“Quý Linh Linh, cô tốt nhất vĩnh viễn đừng để tôi nhìn thấy cô, nếu không tôi sẽ không khách khí!” Nghiêm Tử Tuấn thật là người chồng tốt, phụ xướng phu tùy (Vợ nói chồng theo), phối hợp giỏi như vậy.
Quý Linh Linh cúi đầu, cô bây giờ không còn sức lực để trả đòn.
“Bành bạch. . . . . . Bành bạch. . . . . .” Đột nhiên một hồi vỗ tay vanh lên, khiến mọi người kinh ngạc.
“Sao anh lại ở đây?” Lục Vân Thiên kinh ngạc hỏi, sắc mặt của cô ta đột nhiên biến thành màu gan heo.
“Có kịch hay để xem, sao có thể thiếu tôi?” Mộ Ly mỉm cười, một thân hưu nhàn trang phẫn, khiến cho thân hình hắn càng thêm cao lớn.
Quý Linh Linh ngẩng đầu lên, khi thấy sự xuất hiện người trước mặt thì tim cô thêm lo sợ. Chẳng biết tại sao, một lúc sau cư nhiên có thêm sự an ủi.
“Mộ Ly. . . . . . Anh. . . . . .” Lục Vân Thiên ô ô a a .
Những người khác lại bị khí thế mạnh mẽ của Mộ Ly trấn áp, người đàn ông này như từ trên trời rơi xuống, phong thái ung dung mang theo một thân cao quý, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
“Em có sao không?” Mộ Ly đi tới bên người Quý Linh Linh ngồi xổm xuống, một tay nâng cằm của cô lên, ánh mắt nhìn đầy thâm tình.
Cô lắc đầu một cái, có lẽ là không cam lòng, cô lại một lần nữa cắn cánh môi của mình rồi cúi đầu.
Mộ Ly nhìn dáng vẻ Quý Linh Linh, bỗng dưng trong ánh mắt thêm lạnh lùng âm u.
“Nhìn anh.” Giọng nói hắn dịu dàng, bàn tay tăng thêm lực đạo khiến Quý Linh Linh ngẩng đầu lên.”Có anh ở đây.”
Một câu nói đi thẳng vào tim Quý Linh Linh.
Trong lòng ấm áp, như được tắm giữa mặt trời mùa hè, khiến lo lắng trong lòng cô dần dần tản đi.
Mộ Ly chậm rãi lại gần cô, khẽ hôn đôi môi sưng đỏ của cô một cái, mà những người khác không khỏi hít vào một hơi. Sức hấp dẫn Quý Linh Linh thật lớn, quyến rũ từng người từng người.
Lục Vân Thiên siết chặt quả đấm, không thể nào, không thể nào, Mộ Ly sao có thể đối với con đàn bà thấp hèn dịu dàng như vậy, không thể nào!
Quý Linh Linh sững sờ nhìn Mộ Ly, bên môi còn lưu lại nhiệt độ của hắn.
Lập tức Mộ Ly vươn tay bế Quý Linh Linh lên.
“Ừ ô. . . . . .” Cô nhẹ giọng rên rỉ.
Mộ Ly cúi đầu nhìn người đáng thương trong ngực, phẫn nộ trong lòng dâng lên.
“Nghiêm Tử Tuấn, anh cảm thấy hiện tại làm trưởng ban không có ý nghĩa gì sao?” Mộ Ly cũng không để Quý Linh Linh xuống, mà là ôm cô lạnh giọng chất vấn Nghiêm Tử Tuấn.
“Cái gì?” Nghiêm Tử Tuấn chợt ngẩng đầu lên, đột nhiên xuất hiện người đàn ông hỏi hắn như vậy.
“Lục Vân Thiên, nếu cô cảm thấy hắn không thích hợp, trực tiếp nói cho tôi biết. Tôi chỉ muốn thông báo một tiếng là được rồi.” Giọng nói Mộ Ly không mang theo bất kỳ nhiệt độ nào.
Quý Linh Linh nghi ngờ nhìn gò má của hắn, hắn bây giờ có rất nhiều bất đồng.
“Mộ Ly. . . . . .” Thanh âm Lục Vân Thiên mang theo vài phần run rẩy.
Nghiêm Tử Tuấn cảm giác thấy có cái gì đó không đúng, nhưng nhìn hắn có thể ôm Quý Linh Linh trong ngực, trong lòng không khỏi tức giận, “Anh cho anh là ai?”
“Ha ha, được, ba ngày sau tôi sẽ cho anh biết tôi là ai!” Mộ Ly giống như tử thần thông báo, trực tiếp cho Nghiêm Tử Tuấn phán quyết.