“Vậy cũng được. . . . . .” Giang Tâm Dao bị cắt ngang không thể phản đối, chỉ có thể lắp bắp nói.
“Vậy thì tốt, không cần lo lắng cho tôi. Tôi dọn xong đồ rồi, chúng ta đi thay lễ phục trước. Sau đó tôi ngồi nhờ xe cô, không thành vấn đề chứ.” Quý Linh Linh cười dời đi sự chú ý Giang Tâm Dao.
“Ừ, không thành vấn đề, vậy chúng ta đi.” Giang Tâm Dao đứng dậy cùng quý Linh Linh rời phòng làm việc.
Nửa giờ sau, hai người cùng nhau đến nơi đặt lễ phục dạ hội.
Quý Linh Linh thay một bộ lễ phục hở lưng màu sắc trang nhã, tà váy kiểu Lace (viền tơ) dừng lại ở đầu gối, khiến đùi đẹp Quý Linh Linh nhìn không sót cái gì, mà trên thân váy là hai cái dây Lace đi vòng qua phía sau cổ điểm một cái nơ hình con bướm. Phần đuôi con bướm lại chạy dọc cái lưng trần mịn màng của cô, ở dưới ánh đèn bóng loáng tản ra mê người. Phía trước lộ ra nửa bầu ngực, càng làm cho Quý Linh Linh chói mắt khiến người ta thèm thuồng.
Mà Giang Tâm Dao lại mặc một bộ lễ phục trễ ngực sắc màu ấm áp, tôn lên thân hình nhỏ nhắn xinh đẹp, có vẻ lung linh hấp dẫn. Váy dài màu hồng nhạt mang theo đường viền hoa màu trắng, làm cho người ta cảm thấy đúng là một người phụ nữ hoàn mĩ.
“Cô còn thiếu kiểu tóc.” Liếc mắt nhìn Quý Linh Linh gần như hoàn mĩ, Giang Tâm Dao cười duyên dáng, xinh đẹp động lòng người.
Quý Linh Linh cũng cười một tiếng, hai người cứ thế đi ra khỏi trung tâm lễ phục dạ hội.
Hai người đẩy cửa đi ra ngoài, lưng trần của Quý Linh Linh rơi vào trong mắt một người.
Con ngươi hắn như Diều hâu nhìn chằm chằm Quý Linh Linh, vẫn đứng bên cạnh cửa sổ sát đất, nhìn hai người lên chiếc Porsche màu xanh dương, hắn mới thu hồi tầm mắt.
Quả nhiên hắn không nhìn lầm, cô đúng là báu vật khiến nhiều phụ nữ ghen tỵ.
“Mộ tiên sinh, âu phục đã may xong, hiện tại muốn thử sao?” Cô gái bên cạnh lịch sự hỏi, cười đến ngọt ngào.
“Được, tốt lắm.” Mộ Ly Ly mở cửa đi vào phòng thay quần áo. Không lâu lắm, một người đàn ông tuấn tú âu phục màu bạc đi ra.
Nhìn người đàn ông âu phục màu bạc trong gương, Mộ thiếu tự tin cười một tiếng, theo quán tính chỉnh sửa ống tay áo một chút.
Âu phục màu bạc tính chất là Kim Sa (Chất như kim loại), cho nên ở dưới ánh đèn, âu phục sẽ cho người ta cảm giác như một loại vàng ánh sáng lộng lẫy. Cổ áo hình chữ V là nhà thiết kế nổi tiếng Italy đổi mới, đường viền là màu vàng kim. Phía ngực trái vốn là túi áo, nhưng bây giờ thay vào đó là kim cài áo màu vàng được khắc rỗng. Phải biết, riêng kim cài áo giá trị đã mấy triệu, chứ đừng nói cả bộ quần áo tốn bao nhiêu tiền.
“Thiết kế không tệ, trực tiếp lấy đi.” Mộ thiếu sắc mặt lạnh lùng, góc cạnh rõ ràng trên mặt nâng lên một nụ cười, xấu xa vả mê hoặc lòng người, khiến cô gái có chút thần hồn điên đảo.
Không lâu lắm, Mộ thiếu tây trang thẳng thớm rời khỏi trung tâm lễ phục dạ hội, lái về nơi hắn muốn đến , đi tìm mèo hoang nhỏ của hắn. . . . . .
Dạ yến.
Cả thành phố cũng tạm biệt ban ngày sầm uất, chào đón ban đêm yên tĩnh.
Khách sạn Đức Lan Sắt ở thành phố T, thổi lên một quả khí cầu màu hồng rộng hơn mười thước trước hai bên cửa khách sạn. Từ trên khí cầu thõng xuống hai cái câu đối, chúc mừng cô dâu chú rể.
Mà toàn bộ bên trong Đức Lan Sắt, tạm thời bày biện hoa tươi kéo dài đến bên trong hành lang cho đến giáo đường cuối hội trường, bày đầy bàn rượu.
Trên cửa chính hội trường là cái khung được sơn màu hồng, xa xa nhìn lại, giống như một hình trái tim khổng lồ.
Quý Linh Linh thở dài, phong cách kiến trúc thật tốt liền bị màu hồng làm hỏng. Nghĩ cũng biết là ai làm, kiêu căng thích gì làm nấy. Dĩ nhiên là chủ nhân của bữa tiệc, Lục Vân thiên.
Hình trái tim khổng lồ màu hồng trên cửa chính khách sạn Đức Lan Sắt, giờ phút này tuấn nam mỹ nữ cùng nhau tiến vào trong hội trường.
Quý Linh Linh và Giang Tâm Dao cùng nhau đi qua thảm màu đỏ thảm ở hành lang, trước mắt nhất thời rộng rãi.
Chỉ thấy trần nhà cao trăm mét treo nhiều loại đèn Lưu Ly lóng lánh đủ màu sắc. Chiếu sáng cả hội trường như ban ngày, mà chính giữa hội trường là bàn tiệc đầy thức ăn ngon.
Thức ăn với hàng vạn hình thái, hương sắc mùi vị Tây – Trung đều đủ cả, vừa nhìn là biết kiệt tác của đầu bếp đẳng cấp, làm cho bữa tiệc thêm phần xa hoa.
Tiệc rượu xuất hiện một số quan chức cấp cao, ai cũng sang trọng, quyền uy. Trong đó cũng không thiếu những người trẻ tuổi tuấn nam mĩ nữ, ai cũng khí chất phi phàm, giống như là các nghệ sĩ tham gia buổi lễ trao giải vậy.
“Thế nào? Kinh ngạc sao?” Giang tâm Dao cùng Quý Linh Linh đi tới một góc quan sát. Tuy chưa bắt đầu hội trường màu vàng kim đã đày ắp người, một mảng phồn hoa, tráng lệ.
Quý Linh Linh không phải kinh ngạc mà là cô có nằm mơ cũng chẳng ngờ, có một ngày cô sẽ đến với tầng lớp thượng lưu. Hơn nữa còn ở trong hoàn tình huống trọng như vậy.
Đưa mắt, xuyên qua đám người là một đôi nam nữ, ăn mặc hình người dạng chó, “Hừ” đúng là cặp trời sinh! Giễu cợt, cô lần đầu tiên tham gia loại sự kiện như thế này, chính người mình yêu kết hôn với người phụ nữ khác, thật bất hạnh!
“Tôi gặp mấy người quen, đi chào hỏi một chút.” Giang Tâm Dao thấy được một nhân vật quan trọng, đơn giản đi qua chào hỏi.
“Vâng.” Quý Linh Linh hời hợt gật đầu, cô đến đây ăn không thể ăn, uống không thể uống, cứ đứng đần một chỗ, không có chút thú vị nào.
“Tại sao một mình ở đây, rất nhiều người vui mừng muốn biết Tân Tú.” Âm thanh từ tính ở bên tai vang lên, khiến Quý Linh Linh liếc mắt nhìn.
“Lãnh tổng?” Quý Linh Linh cũng mau quên, Lãnh Dạ Hy cũng là nhân vật lớn ở thành phố T, sao lại không đến đây?
“Kinh ngạc cái gì?” Lãnh Dạ Hy có chút không thoải mái đến bộ dạng không để ý đến mình của cô, liếc cô một cái.
Lãnh Dạ Hy mặc âu phục màu đen tao nhã. Viền cổ áo là đường cong màu bạc, ngực cài một cái cài áo kim cương, đem khí thế lạnh lùng của hắn chiếu ra một tia ánh sáng. Ống quần màu đen cách thức tiêu chuẩn kiểu dáng Đồ Đằng, giản lược nhưng không mất vẻ tao nhã, tinh xảo lại không phức tạp.
Quý Linh Linh thu lại vẻ mặt của mình, lần nữa nhìn về đám người.
“Tôi cảm giác giống như thế giới này không phải của tôi” Cô chưa có thói quen giao tiếp trong thế giới thượng lưu này.
“Có phải thế giới của cô hay không, không phải do cô lựa chọn, số mạng cô được ưu ái, phải vui mừng đón nhận. Hơn nữa, tôi tin tưởng vào năng lực của cô.” Cá tính Quý Linh Linh cứng cỏi lại có mắt nhìn, cái cô cần chỉ là thời gian.
Quý Linh Linh ngẩng mặt nhìn Lãnh Dạ Hy đang uống ly rượu đỏ, hắn một ông chủ lớn quả nhiên vẫn có chút chính trực, xem cô là người thân mà khích lệ, trong lòng thật sự cảm động.
“Cám ơn đã khích lệ.” Quý Linh Linh cười yếu ớt, trong lòng bớt chút mờ mịt, tự tin hơn rất nhiều.
***************************