Viễn Phương

Chương 12: Mười hai, chúng ta đang hẹn hò đấy à?



“Một thằng đàn ông như cậu sao lại lắm chuyện như vậy chứ, cậu có tới hay không đây? Cậu không tới ngay tôi bảo anh hai tống cổ cậu ra đường đó, tốt nhất là cậu nên tin tôi đi, anh hai tôi tuyệt đối sẽ vì chuyện này mà đuổi cậu ra khỏi Hãm Không.”

Sự việc buổi sáng vẫn còn gây ra ít nhiều lúng túng, có điều cả Triển Chiêu lẫn Bạch Ngọc Đường đều không có nhiều thời gian để tiếp tục xấu hổ, vì cả hai người đều nhanh chóng có chuyện phải ra ngoài. Bạch Ngọc Đường bị một cú điện thoại của Tương Bình gọi tới Bạch thị, nói là Lô Phương có chuyện muốn gặp hắn.

Triển Chiêu cũng không ở lại Hãm Không mà bị Đinh Nguyệt Hoa lôi ra ngoài.

Đinh Nguyệt Hoa đã sớm phát hiện Triển Chiêu cần phải tiếp xúc với xã hội nhiều hơn, trải qua buổi trò chuyện lần trước, càng cố gắng tìm cách để khiến Triển Chiêu thay đổi, không thể nào cứ để cậu ngồi yên trong phòng mãi được. Nhưng công việc của cô bề bộn, những người khác cũng không có nhiều thời gian, cho nên không có ai rảnh rỗi để dắt cậu ra ngoài, lần lữa mãi đến tận hôm nay.

“Triển Chiêu, coi như cậu nhân nhượng tôi lần này đi có được không, theo tôi ra rạp xem phim điện ảnh nha?” Đinh Nguyệt Hoa mỉm cười nhìn Triển Chiêu đang hơi đờ ra.

“Xem điện ảnh?” Triển Chiêu không biết nên nói cái gì cho phải, sao Đinh Nguyệt Hoa tự nhiên lại gọi mình đi cái này chứ?

“Đúng vậy, cậu không biết điện ảnh là gì à?” Đinh Nguyệt Hoa trêu chọc cậu.

Triển Chiêu cũng cười, đương nhiên cậu biết điện ảnh là cái gì rồi.

“Em à, Triển Chiêu là không hiểu vì sao em đột nhiên lại muốn hẹn hò với cậu ấy đó.” Giọng nói của Định Triệu Lan mang theo ý buồn cười, chọc cho Đinh Nguyệt Hoa đỏ mặt.

“Anh hai, anh đúng là già mà không kính.” Đinh Nguyệt Hoa trừng mắt nhìn anh. (Già mà không nên nết =))))))

Đinh Triệu Lan nhìn Triển Chiêu một chút, cười nói, “Coi như là hẹn hò cũng có sao đâu, dắt theo bạn trai bảnh như thế này đi ra đường rất được người ta nể mặt đó, có điều chỉ sợ Triển Chiêu không chịu nổi cái tính tình khó đỡ của em thôi.”

“Này, có anh trai nhà ai ăn ở như anh không hả? Há mồm ngậm miệng đều nói em xấu tính, không ai thèm lấy em đều là lỗi của anh hết.”

“Được, em yên tâm, không ai thèm lấy em cứ để anh hai nuôi em cả đời luôn.”

“Hứ, em mới không cần anh nuôi á.” Liếc Đinh Triệu Lan trắng mắt, Đinh Nguyệt Hoa kéo tay Triển Chiêu, nói: “Triển Chiêu, chúng ta đi thôi, mặc kệ ảnh.”

“Ha ha, đi sớm về sớm nha, một hồi nữa anh lên máy bay rồi, không tiễn hai đứa được.”

Đinh Nguyệt Hoa lại mặc niệm thêm một tiếng già mà không kính, sau đó mới lôi Triển Chiêu ra khỏi cửa chính Hãm Không.

Triển Chiêu bị Đinh Nguyệt Hoa nắm tay kéo đi, hoàn toàn không có cảm giác không được tự nhiên. Từ thời Đại Tống nam nữ thụ thụ bất thân bay đến nơi này, bây giờ lại có thể thản nhiên tiếp nhận sự tiếp xúc với một nữ nhân như vậy, xem ra năng lực thích ứng của con người thực sự rất mạnh.

Hai người sai khi rời khỏi Hãm Không, Đinh Nguyệt Hoa quay sang cười nói với Triển Chiêu: “Triển Chiêu, một lát nữa đến rạp chiếu phim, nếu không thích không khí ở đó phải nói ngay cho tôi biết, chúng ta lập tức chuyển đến nơi khác. Quan trọng nhất là khả năng tiếp nhận của cậu thôi, chúng ta đầu tiên bắt đầu đến nơi ít người trước đi.”

“Nguyệt Hoa, tôi không sao,” Triển Chiêu cười cười.

Đinh Nguyệt Hoa nhìn khuôn mặt ôn hòa của Triển Chiêu tươi cười, gật đầu đồng ý.

“Triển Chiêu, nếu khó chịu nhất định phải nói tôi biết đó, không được cố gắng chịu đựng.”

Triển Chiêu thở dài, cười nói: “Tôi đã rõ, thưa Đinh đại tiểu thư.”

Đinh Nguyệt Hoa đỏ mặt, liếc Triển Chiêu một cái.

“Học ai không học, lại đi học cái kiểu nói chuyện của tên quỷ đáng ghét đó.”

Triển Chiêu sửng sốt, lúc này mới phát hiện ra mình vừa rồi nói giống y như Bạch Ngọc Đường, không khỏi bắt đầu cảm thấy căng thẳng, đùa giỡn thế nào cũng không vui lên nữa.

Đinh Nguyệt Hoa phát hiện thái độ của Triển Chiêu biến hóa vi diệu, trong lòng thoáng qua một tia nghi hoặc, nhìn sơ đã thấy Triển Chiêu đối với Bạch Ngọc Đường quả nhiên không bình thường.

Nói thật là Triển Chiêu và Đinh Nguyệt Hoa thực sự rất xứng đôi, hai người như vậy đứng ở ngay cửa rạp chiếu phim mỉm cười quả thật vô cùng đẹp mắt, cho nên thỉnh thoảng có người đưa mắt nhìn về phía bọn họ của không có chuyện gì quá kỳ lạ. Triển Chiêu thật ra cũng không thích náo nhiệt như thế này, có điều dù sao thời gian đến thế giới này cũng lâu rồi, hơn nữa hiện giờ nói gì thì cũng là ban ngày. Dù sao còn đỡ hơn những vị khách trong Hãm Không, những người đi đường này ánh mắt đều có phần thu liễm.

Hai người sau khi mua vé, mua một ít đồ ăn vặt, đang chuẩn bị vào rạp xem phim thì điện thoại của Đinh Nguyệt Hoa đột nhiên vang lên. Đinh Nguyệt Hoa ấn nút nhận cuộc gọi, chân mày lập tức nhíu lại.

“Tôi đang nghỉ phép, không thể nào tìm người khác sao?” Có mỗi một ngày nghỉ cũng bị cắt nữa, có để cho người ta sống không chứ.

“Sư huynh, anh không thể nói với chủ nhiệm một câu sao, tôi đã không nghỉ một tháng rồi đấy.”

“Tôi mặc kệ, tôi có việc gấp, thực sự không thể rời khỏi đây được.” Nhìn Triển Chiêu một cái, Đinh Nguyệt Hoa càng sốt ruột hơn, làm sao có thể yên tâm để cậu ở ngoài đường một mình được.

“Nhạc sư huynh, tôi xin anh đấy, giúp đỡ tôi lần này có được không vậy? Tôi đảm bảo chỉ một lần này thôi.”

“…”

“Được rồi, tôi tới, nửa giờ nữa.”

Cúp điện thoại, đôi mắt xinh đẹp của Đinh Nguyệt Hoa đã tràn ngập giận dữ, nhìn Triển Chiêu một chút, thở dài một hơi.

“Xin lỗi, Triển Chiêu, hôm nay tôi không thể đi với cậu rồi.”

Triển Chiêu mỉm cười, nói với Đinh Nguyệt Hoa vẫn còn chưa tan cơn giận: “Không sao đâu, công sự trọng yếu.”

Nguyệt Hoa, nàng không biết, thời gian ở Đại Tống, bình thường chính ta cũng luôn vì lý do này mà khiến người nọ tức giận.

Vừa nghĩ tới Bạch Ngọc Đường nổi trận lôi đình, Triển Chiêu không nhịn cười được.

Đinh Nguyệt Hoa cũng không có tâm tình cười đùa nữa, thân là bác sĩ, nhất định trong vòng nửa giờ nữa cô phải về tới bệnh viện. Mặc dù chỉ là một cuộc tiểu phẫu, thế nhưng nếu chủ nhiệm đã hạ lệnh, muốn đẩy đi cũng không thể. Chỉ có điều, Triển Chiêu phải làm sao bây giờ? Vất vả lắm cậu ấy mới chịu đi ra ngoài một chút, bỏ dở nửa chừng như thế này thật sự quá đáng tiếc. Gọi anh hai tới đón cậu ấy? Nhưng mà mười giờ anh hai lên máy bay rồi, bây giờ còn gọi anh ấy đến đây khẳng định sẽ bị trễ chuyến.

Đinh Nguyệt Hoa gọi đến số di động của Đinh Triệu Huê, thằng nhóc này cuối tuần chắc là lại đến trường, phỏng chừng cũng không bận gì hết. Nhưng thật không thể tin nổi, Đinh Triệu Huệ lại không nghe điện thoại. Chuyện bất đắc dĩ tới nước này, Đinh Nguyệt Hoa lắc đầu, lục trong danh bạ số điện thoại của tên quỷ đáng ghét kia. Triển Chiêu rất tin tưởng hắn, có đi chung với hắn cũng sẽ không bị không tự nhiên đâu ha.

“Này? Bạch Ngọc Đường đấy à?”

Triển Chiêu nhướng mày, Nguyệt Hoa dĩ nhiên lại gọi điện thoại cho hắn, nhớ tới sự xấu hổ che giấu cực kỳ vất vả sáng nay, Triển Chiêu có chút luống cuống. Nhưng bây giờ muốn ngăn Đinh Nguyệt Hoa cũng không còn kịp rồi.

“Ừ, cậu nói không sai, tôi tìm cậu đương nhiên không phải để nói chuyện phiếm. Cậu nghe cho kỹ đây, ngay bây giờ đến ngay quảng trường Niên Hoa, Triển Chiêu đang đứng ở cửa ra vào rạp phim Thái Diệu, cậu tới đây với cậu ấy. Vì sao hả? Tôi không có thời gian giải thích cho cậu, muốn thì tối nay tôi kể, cậu tới nhanh lên đi.”

“Một thằng đàn ông như cậu sao lại lắm chuyện như vậy chứ, cậu có tới hay không đây? Cậu không tới ngay tôi bảo anh hai tống cổ cậu ra đường đó, tốt nhất là cậu nên tin tôi đi, anh hai tôi tuyệt đối sẽ vì chuyện này mà đuổi cậu ra khỏi Hãm Không.”

“Được rồi, nói thế này đi, cậu mà không đến, một mình Triển Chiêu sẽ phải ở đây nguyên một buổi chiều, cậu nghe rồi tự nghĩ đi biết không.”

Bên đầu điện thoại kia không có tiếng nói nữa, có điều không mất bao lâu, hình như Bạch Ngọc Đường đã đồng ý rồi, sau đó Đinh Nguyệt Hoa tắt máy.

Nhìn nhìn Triển Chiêu đang kinh ngạc, khuôn mặt Đinh Nguyệt Hoa dần đỏ lên.

“Triển Chiêu, khiến cậu chê cười rồi, từ nhỏ tôi với Bạch Ngọc Đường đã luôn nói chuyện với nhau như vậy.”

Triển Chiêu cười cười, nghĩ thầm, xem ra ta đã không hiểu rõ Đinh tiểu thư rồi, sinh ra ở Đại Tống thực sự là quá ủy khất nữ tử này.

Mười phút sau, Bạch Ngọc Đường vác vẻ mặt bực bội xuất hiện ở cửa rạp Thái Diệu. Hắn cũng không hiểu vì sao khi vừa nghe đến Triển Chiêu sẽ phải một mình một người ở chỗ này một buổi chiều, trong lòng đột nhiên khó chịu, sau đó lập tức chạy đến, còn bỏ đi nhanh như vậy, khiến mấy người đại ca đều hoảng hốt. Ở trên xe taxi, hắn đã thấy được Đinh Nguyệt Hoa đứng chung với Triển Chiêu, chân mày hắn bất giác càng nhăn nhíu hơn nữa. Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng hai người kia đứng cạnh nhau thật rất xứng, bọn họ đang hẹn hò sao?

“Cuối cùng cũng tới, chậm chạp quá.” Đinh Nguyệt Hoa chạy tới bên canh xe taxi, hạ giọng thật nhỏ nói với Bạch Ngọc Đường đang đứng lên ra khỏi xe, “Cậu ấy không thích người lạ, cũng không hiểu gì nhiều về thế giới bên ngoài Hãm Không, cậu chăm sóc cậu ấy cho tốt, đến tối nhất định tôi sẽ giải thích cho cậu chuyện gì đang xảy ra. Nhớ kỹ, nghìn vạn lần đừng để cho cậu ấy đụng chạm lung tung, nếu như cậu ấy bị thương, cậu cũng đừng mơ được tiếp tục ở lại Hãm Không. Còn nữa, đừng hỏi cậu ấy gì hết, sẽ khiến cậu ấy không được tự nhiên, cứ chờ tôi giải thích cho cậu.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.