Viễn Phương

Chương 9: Chín, cho tôi thời gian một năm



Bạch thị và Bạch Ngọc Đường, là nhờ vào sự che chở của sáu người mà lớn lên.

Đời này, Ngũ Thử Hãm Không vẫn là tình như huynh đệ. Tuy rằng trong quá trình kết nghĩa cũng không có nghi lễ uống máu ăn thề chính thức như ngày xưa, chẳng qua cảm tình của Bạch Ngọc Đường đối với bốn vị ca ca này tuyệt đối không thua kém so với ngàn năm trước.

Cuộc sống của nhóc con Bạch Ngọc Đường bảy tuổi và Bạch Ngọc Đường sau này là hai chuyện khác biệt. Cha mẹ đã lớn tuổi mới sinh hạ được đứa con trai này, đương nhiên đặc biệt thương yêu hắn. Mà anh trai Bạch Cẩm Đường lúc hắn ra đời đã được mười một tuổi rồi, tính cách trời sinh ôn hòa trầm ổn, khiến anh không có lấy một chút bất mãn đối với việc em trai mình cướp đi sự quan tâm của cha mẹ, anh thích Bạch Ngọc Đường.

Đinh gia và Bạch gia là thế giao, Đinh Triệu Lan và Bạch Cẩm Đường chính là bạn tốt học chung trường từ nhỏ đến lớn, tự nhiên cũng yêu thương Bạch Ngọc Đường như em ruột. Về phần mấy người Lô Phương, bọn họ cũng là hảo bằng hữu của Bạch Cẩm Đường, đối xử với Bạch Ngọc Đường cũng tốt. Bạch Ngũ gia đời này hệt như ngàn năm trước có phúc khí như vậy, một mình một người nhận được muôn ngàn sủng ái từ người thân.

Thế nhưng ngay vào cái năm Bạch Ngọc Đường bảy tuổi đó, cha mẹ trong một lần đi du lịch, gặp tai nạn máy bay, đồng thời rời bỏ nhân thế. Từ ngày hôm đó trở đi, Bạch Cẩm Đường chỉ vừa mới vào đại học liền phải tiếp nhận lại cơ nghiệp của cha, hơn nữa, phải thay cha mẹ chăm lo cho đứa em trai còn nhỏ của mình.

Cũng may mặc kệ bao nhiêu gian khổ, bọn họ cũng chịu đựng nổi. Trong thời điểm khó khăn nhất của Bạch Cẩm Đường, giúp đỡ anh hết mình chính là Đinh Triệu Lan và nhóm Lô Phương, hỗ trợ trên mọi phương diện. Dần dần, việc làm ăn của Bạch thị rốt cuộc vượt qua được nguy cơ, từ từ đi vào quỹ đạo. Mà Bạch Ngọc Đường được những người anh này chăm lo, cũng từ từ vơi bớt nỗi thống khổ mất đi cha mẹ. Có thể nói, Bạch thị và Bạch Ngọc Đường, là nhờ vào sự che chở của sáu người mà lớn lên.

Cho nên bốn người này và Đinh Triệu Lan đều là anh trai của Bạch Ngọc Đường, mặc dù không có kết bái, thế nhưng tình cảm của bọn họ chính là như vậy. Tuy rằng bốn người bọn họ cũng giống như Bạch Cẩm Đường, biết rằng Bạch Ngọc Đường không thích làm ăn. Thế nhưng vốn dĩ bọn họ cũng không phải Bạch Cẩm Đường, cho nên bọn họ không thể nào tiêu sái như anh. Bạch Cẩm Đường có thể giao Bạch thị cho bọn họ, nhưng bọn họ không thể giữ được, chủ nhân của Bạch thị chỉ có thể là Bạch Ngọc Đường.

Hiện tại, đứng trong đại sảnh của Hãm Không, những trận tranh chấp không mấy khi xảy ra kể từ ba năm về trước bắt đầu bùng lên trở lại giữa Lô Phương và Đinh Triệu Lan. Và tên đầu sỏ gây chiến lại đang ngồi ở quầy bar, trưng ra dáng vẻ không liên quan đến tôi, chỉ chăm chú nhìn Triển Chiêu ngồi trước mặt mình, mắt lóe lên ý cười.

“Đinh Triệu Lan, rốt cuộc cậu có ý gì, Tiểu Bạch về đây biết bao lâu rồi, tại sao cậu vẫn còn giấu tôi.” Lô Phương là một người có tính khí rất tốt, chỉ có điều hiện tại anh thuần túy là lo lắng. Bạch Ngọc Đường mất tích ba năm, vẫn không chịu về nhà, lúc này khó khăn lắm mới về đến nơi, vậy mà Đinh Triệu Lan lại phong tỏa tin tức với bọn họ, làm sao có thể không tức giận.

“Ai, anh cả, anh đừng nóng giận mà,” Đinh Triệu Lan không biết phải nói gì mới ổn nữa, đành trừng mắt với Bạch Ngọc Đường đang nhởn nhơ như không có việc gì, than thầm trong lòng, mình quả thực là tự chuốc lấy phiền phức.

“Làm sao bọn anh không tức giận được?” Từ Khánh đã không nén được cơn giận từ lâu, “Đinh Triệu Lan, anh thấy là cậu định giúp thằng nhóc này tiếp tục trốn việc chứ gì.”

“Đây —— anh Từ, anh nói vậy là oan uổng tôi đó.” Đinh Triệu Lan cắn răng, thằng nhóc chết dẫm, còn chưa chịu mở miệng can ngăn nữa.

Đương nhiên, không phải tất cả mọi người ở đây đều hướng sự chú ý đến Đinh Triệu Lan, thực ra ánh mắt của Tương Bình vẫn không hề ly khai Bạch Ngọc Đường, cộng thêm cả người Bạch Ngọc Đường vẫn nhìn chăm chú —— Triển Chiêu.

Vứt hết mấy người đang náo loạn không ngừng kia qua một bên không thèm quan tâm, Tương Bình đi thẳng đến quầy bar Bạch Ngọc Đường đang đứng, Triển Chiêu ở bên trong quầy. Anh vỗ nhẹ nhẹ lên vai Bạch Ngọc Đường, đưa mắt nhìn lướt qua Triển Chiêu, cười nói: “Tiểu Bạch, vị này là ai đây?”

“Cậu ấy?” Bạch Ngọc Đường cười cười, nửa đùa nửa thật trả lời, “Ông chủ đó.”

“Hử?” Tương Bình thiêu mi, tỉ mỉ quan sát Triển Chiêu.

Triển Chiêu nghe Bạch Ngọc Đường nói, biết ngay hắn ta đang trêu chọc mình. Cậu cười với Tương Bình, nói rõ: “Tôi là Triển Chiêu, là quản lí của Hãm Không.”

Tương Bình giật mình, lại nhìn một chút biểu tình cười nhẹ của Bạch Ngọc Đường, nghĩ thầm, Tiểu Bạch vừa mới trở lại chưa được bao lâu, cậu Triển Chiêu này chắc chắn cũng chỉ mới quen gần đây. Với tính cách của nó, tuyệt đối sẽ không thân thiết với một người không quen biết như vậy, thế nhưng cách nó đối xử với Triển Chiêu này rõ ràng là có chút không tầm thường.

“Tiểu Bạch, cậu muốn ở đây làm việc cho Triển quản lí à?”

Thật ra Tương Bình không hề cảm thấy ngạc nhiên, chuyện Bạch Ngọc Đường muốn làm, từ trước đến nay đều không thể ngăn cản. Cho nên anh không giống như anh cả và anh ba đến giờ vẫn cho rằng có thể khuyên Tiểu Bạch trở về với Bạch thị, anh biết rõ đây là chuyện không thể. Chỉ có điều bây giờ Tiểu Bạch dĩ nhiên lại nguyện ý lưu lại trong quán rượu không lấy gì làm lớn này, Tương Bình cảm thấy rất hứng thú đối với người có thể hấp dẫn cậu em trai mình đến như vậy.

“Tứ ca, không lẽ anh cũng muốn bắt em trở về sao.” Bạch Ngọc Đường cười nói.

“Cậu nghĩ sao?” Tương Bình cũng cười.

Bạch Ngọc Đường nhìn Tương Bình, thản nhiên đáp: “Tứ ca, anh giúp em khuyên nhủ Đại ca một tiếng, đến lúc em muốn về, đương nhiên em sẽ về.”

“Nếu anh khuyên được thì anh ấy cũng không kích động vậy đâu,” Tương Bình lắc đầu, lại vỗ vai Bạch Ngọc Đường, “Tự cậu đi mà nói, nhớ kỹ nghìn vạn lần đừng có nói với anh ấy không bao giờ về, anh cả không chịu nổi đâu. Ba năm nay anh ấy rất nhớ cậu.”

Bạch Ngọc Đường cười khổ một cái, đi tới bên cạnh Lô Phương và Đinh Triệu Lan.

“Đại ca, đừng trách Đinh đại ca, là em bảo anh ấy không được nói cho anh biết.”

“Tiểu Bạch, ý cậu là gì, cậu cứ như vậy nói không gặp bọn anh là xong à?”

Giọng nói của Lô Phương phi thường kích động, anh biết Bạch Ngọc Đường không muốn quay về Bạch thị, thế nhưng ngay cả nhìn mặt đám anh trai bọn họ một lần cũng không muốn sao?

“Đại ca, em đến công ty tìm chính là vì muốn gặp mọi người đó.” Bạch Ngọc Đường mỉm cười trả lời, “Em vừa trở về, còn rất nhiều chuyện chưa thông suốt. Thời gian tới muốn làm gì, có nên lưu lại hay không, trước khi nghĩ cho rõ ràng mấy vấn đề này, em không thể gặp mọi người được. Nếu gặp rồi, mọi người hỏi tới em biết phải trả lời như thế nào đây?”

“Vậy đến bao giờ cậu mới nghĩ xong?” Hàn Chương vẫn không xen vào đột nhiên mở miệng, “Cậu đã quyết định theo bọn anh quay về Bạch thị chưa?”

“Em nghĩ xong rồi,” Vẻ mặt Bạch Ngọc Đường thoắt nghiêm túc, nhìn Hàn Chương mặt vô biểu tình, “Hiện tại em không thể trở về, nếu như sau này em chuẩn bị sẵn sàng rồi, nhất định sẽ trở về. Bạch thị là trách nhiệm của đại ca em, cũng tính là trách nhiệm của em. Chỉ là bây giờ em vẫn chưa có khả năng, trở lại cũng không giúp được gì, chỉ có thể gây thêm phiền phức cho mọi người.”

“Thằng nhóc thối tha, cậu còn bày đặt đùa cợt múa may gì đó, bớt nói nhảm đi, cút ngay về công ty cho anh!” Có kiểu nói năng như vậy với Bạch Ngọc Đường, chỉ có một người, chính là Tam gia Từ Khánh.

Nghe lời anh nói, Triển Chiêu lắc đầu mỉm cười, Từ Tam ca này vẫn cứ giữ nguyên tính tình bạo liệt như vậy, làm sao Bạch Ngọc Đường nghe lời chứ?

“Tam ca,” Bạch Ngọc Đường không hề tức giận, ngược lại nở nụ cười, “Đến thời điểm thích hợp em sẽ cút về, có điều bây giờ —— tuyệt đối không thể.”

Từ Khánh bị một câu của hắn đè bẹp, không biết phải làm gì mới được, Tiểu Bạch lớn như vậy rồi, cũng không thể đem dây trói lại lôi nó về.

“Các ca ca, các anh đang nghĩ gì em hiểu, dù gì thì em bây giờ đã đáp ứng mọi người rồi, tuyệt đối sẽ không đổi ý. Nếu như mọi người có lỡ gây sức ép quá lớn, em cũng không ngại đổi chỗ thêm vài lần nữa đâu.”

Im lặng tuyệt đối, cuối cùng, Hàn Chương lên tiếng.

“Thời gian.”

“Cái gì?”

“Cho anh biết khoảng thời gian cậu cần, cậu phải mất bao lâu mới có thể chuẩn bị ổn thỏa đây?”

“Nhiều nhất là một năm.” Bạch Ngọc Đường nghiêm trang nói.

“Được, nhớ kỹ lời của cậu, bọn anh chờ cậu. Nhưng có điều —— bắt đầu từ tháng sau cậu phải đến Bạch thị để làm quen với công việc trong tương lai, được không?”

“Không thành vấn đề,” Bạch Ngọc Đường cười cười, “Các anh đã không sợ em đến vướng tay, em còn ngại cái gì. Có điều em rất bận rộn, phỏng chừng cũng một thời gian nữa mới ghé thường xuyên được.”

Khuôn mặt lãnh đạm của Hàn Chương đột nhiên hiện ra vẻ tươi cười, nhìn thấy nét mặt thản nhiên của Bạch Ngọc Đường, lại nhìn sang Lô Phương.

“Anh cả, vì sao chúng ta mệnh khổ như thế này, lại gặp phải anh em nhà bọn họ.”

Lô Phương cũng cười, vỗ nhẹ đầu vai Bạch Ngọc Đường, cười nói: “Nếu nói trên đời này so với Bạch Cẩm Đường không có người nào khôn ngoan hơn, thì so với thằng ngốc cậu cũng không tìm được ai khó nhằn hơn. Được rồi, bọn anh tiếp tục làm cu li cho Bạch gia các cậu thêm một năm nữa vậy. Nếu tên nhóc cậu còn có lương tâm, một năm này phải thường xuyên quan tâm đến công ty đó. “

Bạch Ngọc Đường gật đầu, trong lòng ấp áp.

“Các ca ca, khổ cực cho mọi người, chờ em chuẩn bị xong, nhất định sẽ trở về.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.