Nam Nhân Dã Hội Lưu Lệ

Chương 37



Trọng Sinh ngẩng đầu, không nghĩ tới cuộc nói chuyện của mình và Mạc Nhiên bị người này nghe được, cười nhạt: “Ta đã 24, cũng sắp 25, người đến tuổi này còn chưa thành thân vốn cũng rất ít. Hơn nữa sư phụ ta cũng đã lớn tuổi, ta muốn cho ông ấy lúc còn sống hưởng được niềm vui thiên luân. Muốn lấy vợ cũng không kỳ quái phải không?”

“Ta đây làm sao bây giờ.” Trên mặt nam nhân mang sự tức giận mà cũng có nỗi bất an.

“Ngươi?”

Trọng Sinh không rõ, “Ngươi thân là cửu ngũ chí tôn, hậu cung tam cung lục viện mặc ngươi yêu thương, muốn lấy bao nhiêu phi cũng không phải chuyện khó. Cần gì phải hỏi ta làm sao bây giờ?”

“Ta không cần các nàng! Ta chỉ muốn…”

“Ngươi chỉ cần quyền thế của hoàng đế, ta biết, ta hiểu được, nhưng nếu ngươi muốn chấp chưởng thiên hạ lâu dài, cố tật trên người vẫn là sớm trị liệu hết.”

Trọng Sinh lấy ra dụng cụ khám chuẩn, đặt lên bàn: “Ta nhớ rõ ngươi nói ngươi xuất cung là vì trị liệu khí huyết không thuận, bệnh hay ho ra máu, như thế nào, hiện tại không cần ta giúp ngươi khám và chữa bệnh sao? Nếu không cần, ngươi tự đi tìm sư phụ của ta, thứ ta không thể bồi phụng!”

Thoán không nói gì mà chỉ nhìn hắn, trong mắt có đau đớn có hy vọng cũng có bi ai.

“Mời ngồi.”

Đợi hồi lâu, thấy Thoán không muốn ngồi xuống, Trọng Sinh lại bắt đầu thu dọn trên bàn.

“Nếu tối nay ngươi không muốn khám, vậy đi nghỉ sớm đi. Ta cũng mệt mỏi.”

Thoán vẫn như cũng bất động không nói.

Tay thu dọn dụng cụ khám chẩn ngừng một chút, sau một hồi mới nói: “Mời người đi ra ngoài. Ta muốn nghỉ ngơi.”

“Ta phải làm thế nào, ngươi mới bằng lòng quay về hả Đường Trì?” Nam nhan rốt cuộc cũng hỏi.

“Ta mệt, mời ngươi ra ngoài.” Thanh ngữ thản nhiên.

“Cho tới bây giờ ngươi chưa từng mới ta ra ngoài. Trước kia không có, về sau cũng sẽ không có.”

Trọng Sinh đứng lên lùi về sau. Hít một hơi sau rồi nói: “Ta không phải Đường Trì. Nếu ngươi làm gì với ta, cho dù ngươi là đương kim thiên tử, ta cũng sẽ không để ngươi sống yên ổn. Ngươi muốn nếm thử độc dược ta phối chế?”

Lắc đầu, Thoán nở nụ cười.

“Ngươi sẽ không hạ độc với ta. Nếu ngươi hạ thủ được, cũng sẽ không đợi đến hôm nay.”

Khoang thuyền rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ cần đi tới hai, ba bước có thể dán sát vào người kia.

Trọng Sinh lại từng bước lùi về sau.

“Đó là Đường Trì, không phải ra. Đường Trì cảm thấy có lỗi với ngươi, hắn nợ ngươi, cho nên hắn mới có thể chịu được hết thảy. Nhưng ta không như vậy, ta không nợ ngươi bất cứ thứ gì.”

“A, ngươi sai rồi, ngươi chẳng những nợ ta, mà còn nợ rất nhiều.”

Ngón tay thon dài xoa nhẹ hai gò má của hắn, nhẹ nhàng chạm đến.

Trọng Sinh chịu không nổi cảm xúc này, quay đầu đi.

Bàn tay thuận thế trượt đến cổ của y, vỗ về chơi đùa hầu kết của y. Ngay sau đó bàn tay ra sức, đầu của hai người tựa vào nhau.

Thoán kề lỗ tai y, dùng môi âu yếm vành tai của y, ma xát qua lại.

“Về sau không nên để cho ta nhìn ngươi cùng người khác thân cận như thế, bởi vì ta không biết mình sẽ làm ra chuyện gì. Lòng dạ rất hẹp hòi, không chấp nhận được đồ của ta bị người khác xâm chiếm, người của ta, tuy đồ của ta rất nhiều, nhưng người của ta lại chỉ có một mình ngươi.”

Trọng Sinh rốt cuộc chịu không nổi, đưa tay đẩy ra. Bàn tay bị nắm lại, thân thể càng kề sát hơn.

“Hoàng Phủ Thoán! Ta cảnh cáo ngươi lần cuối, buông!”

“Ha ha, ngươi muốn hạ độc với ta sao? Vậy ngươi hạ đi, dựa vào tính tình của ngươi, trên người mà mang theo độc mới là lạ. Cho dù ngươi muốn hại người cùng lắm là dùng mê dược. Hắc, ngươi sẽ không quên, ngươi từng luyện chế bao nhiêu dược vật tị độc thanh thần (ngừa độc lọc tinh thần) cho ta chứ?”

Thoán dùng răng nanh kéo vạt áo của y, hé miệng khẽ gặm cắn xương quai xanh của y, thỉnh thoảng lại liếm đầu vai.

“Ta nói, ta không phải là Đường Trì ngươi từng biết đến. Ta, là, Trọng, Sinh!”

Trọng Sinh không hề giãy giũa, động động tay trái.

Cho đến khi Trọng Sinh bị chế trụ huyệt nhuyễn ma, bị nam nhân đặt lên ván giường gỗ, bị cởi sạch quần áo, y vẫn không rõ, vì sao độc dược làm người ta tạm thời mất công lực mà hắn phóng ra mất tác dụng. Mà đáp án này mãi thật lâu về sau, vào một ngày rảnh rỗi hai người cãi nhau ôn lại chuyện xưa, mới trong vô tình bị vạch trần.

“Ngươi là Đường Trì cũng được, là Trọng Sinh cũng được, với ta mà nói chỉ cần ngươi là được.”

Nam nhân bắt đầu ngang ngược nói không để ý, tay bắt đầu quen đường sờ loạn khắp nơi.

“Hoàn Phủ Thoán! Đừng để ta hận ngươi!” Trọng Sinh nôn nóng.

Ngực kề sát ngực, hai tay Thoán ôm mặt hắn, nhìn vào ánh mắt của y, “Ta tình nguyện để ngươi hận ta, cũng không muốn ngươi nhìn ta như người xa lạ.”

“Thật không? Giày vò ta để trả thù? Ha ha…” Trọng Sinh biết cho dù có giãy giụa thế nào cũng vô dụng, cười trong tuyệt vọng, chậm rãi nhắm mắt lại mặt không hề nhìn người nọ.

Thần sắc thống khổ hiện lên trên khuôn mặt của nam nhân, cách môi mỏng mím thành một đường.

“Nếu… hiện tại ta thỉnh cầu sự tha thứ của ngươi, liệu có còn kịp nữa hay không?”

Thanh âm khe khẽ, chỉ vang lên bên tai của Trọng Sinh.

Không có chút phản ứng.

“Nếu, nếu… Ta thề sau này sẽ đối xử thật tốt với ngươi, ngoại trừ ngươi ra… không bao giờ muốn bất cứ ai khác, ngươi có nguyện ý trở về bên cạnh ta không?”

Giọng nói lắp bắp, dè dặt. Lời nói như vậy thân là cửu ngũ chí tôn hắn đây là lần đầu tiên nói, ngay cả một chút khéo léo cũng không có.

Vẫn trầm mặc.

“Chỉ cần ngươi trở về… Ngươi muốn cái gì ta cũng có thể cho ngươi. Vô luận là địa vị, quyền lực, hay là…”

Nam nhân nói thật sự vất vả, nhưng hắn ngoại trừ biết cách hấp dẫn người ra, hắn thật sự không biết nên làm như thế nào, mới có thể đả động đến vẻ mặt không thay đổi của người dưới thân.

“Trì… Ta thật sự… rất nhớ ngươi! Hai năm, người rời bỏ ta đã gần hai nắm! Hai năm nay, trong hai năm này…” Thoán ưỡn phần eo, nắm chặt tay để chứng minh y rốt cuộc có bao nhiêu mong nhớ y.

Sắc mặt Trọng Sinh nháy mắt trở nên tái nhợt, khi hắn cảm giác được bàn tay của nam nhân tiến vào trong nội y của y, răng nanh cắn chặt không kiềm chế bắt đầu khẽ run.

Quần áo che đậy thân thể từng cái từng cái rời đi, thân thể dần dần lộ ra, tim của Trọng Sinh cũng theo đó không ngừng trầm xuống. Chuyện y sợ hãi nhất rốt cuộc cũng sắp xảy ra sao?

Bàn tay hơi lạnh đã lâu ở trên thân thể trần trụi của y trượt lên xuống, vuốt ve vài lần từ đầu đến chân, sờ lại sờ. Thân thể nóng bỏng của nam nhân lần thứ hai dán lên, ôm chặt lấy y, quấn chặt lấy tay chân y.

“Trì… Không nên hận ta…” Tiếng thì thào than thở.

“Nếu… Ta cầu ngươi, ngươi sẽ buông tha cho ta đúng không…” Thanh âm tựa như phát ra từ khẽ răng.

Nghe vậy, nam nhân dừng động tác, chỉ kinh ngạc nhìn y, khóe môi mỏng bắt đầu xệ xuống, chân mày cau lại, miệng liên tiếp phun ra thở dốc nặng trĩu.

“Ngay cả cơ hội sửa chữa ta cũng không có sao?”

“Chỗ này của ta rất rất đau… Người sờ xem, là chỗ này.”

Thoán kéo tay của nam tử đến gần trái tim của mình.

“Đây không phải là đau lòng sao? Tỏ vẻ thương tâm ta? Ha, ai thương tâm ta… Thật buồn cười đúng không? Chân long thiên tử Đại Á giết huynh đoạt vị, giết mẹ hãm công thần, không nói tình cảm, lãnh khốc bạo ngược trong truyền thuyết lại cũng sẽ thương tâm…”

Khuôn mặt diễm lệ vô song của Thoán trở nên vặn vẹo, hai mắt một màn màu đỏ – là bi thương hay là khổ sở?

“Trì, không cần cự tuyệt ta, không nên đối với ta như vậy… Đừng hận ta… Được không? Người hận ta đã nhiều lắm, mà người thật sự yêu ta chỉ có mình ngươi…” Thoán co rút lại, đem mặt vùi vào ngực của nam tử.

“Trì, hay nghe ta nói chuyện được chứ? Thật lâu lắm rồi ta không nói chuyện với người khác.”

Ngón tay thon dài trượt đến nơi bí mật nhất, cẩn thận thăm dò. Đầu thì gối lại trên ngực hắn, tay kia nhẹ nhàng vuốt ve phần eo của hắn.

Như lầm bầm, Thoán nhỏ giọng kể lể: “Ngươi còn nhớ không? Vào một đêm kia lần đầu tiên ngươi ôm ra đi vào giấc ngủ, ta ngủ rất ngon…”

“Hết thảy của ngươi ta đều nhớ rõ. Lúc lần đầu tiên ngươi đến bên cạnh ta, ta nghĩ ngươi là địch nhân phái tới. Lúc ngươi ngăn ám tiễn cho ta, lần đầu tiên ta biết thế nào là cảm động.”

“Ta thích ngươi ôm ta đi vào giấc ngủ, thích ngươi chuẩn bị hết thảy cho ta, thích ngươi ở bên cạnh cùng ta nói chuyện phiếm, ta rất tịch mịch, vẫn rất tịch mịch.”

Thoán nắm lấy tay y, nhẹ nhàng hôn lên lòng bàn tay của y, đem tay đặt lên mặt của mình, nhắm mắt lại, cảm thụ được phần ấm áp đau khổ này.

“Ta cũng có chuyện kể cho ngươi nghe được không? Đó là câu chuyện của tiểu hài tử dốt nát…”

“Một hài tử sinh ra trong một gia tộc rất lớn, người của gia tộc rất lạnh lùng, đối với nó cũng không thân mật, nhưng thời thơ ấu của nó vẫn rất vui vẻ hoạt bát, bởi vì nó có mẫu thân thương yêu nó, cùng tiểu ca ca nó thích nhất ở bên cạnh. Có chuyện gì không vui, chỉ cần chui vào trong lòng tiểu ca ca thương yêu nó nhất, cưng chiều nó nhất tựa hồ hết thảy đều có thể bù đắp được.”

“Nó phi thường phi thường yêu thương tiểu ca ca của nó, rất không muốn rời xa hắn. Nhưng vào một ngày, mẹ của nó cùng tiểu ca ca đột nhiên biết mất không còn thấy bóng dáng, từ đó, nó từ thiên đường rơi xuống địa ngục.”

Mí mặt khép lại của Trọng Sinh bắt đầu rung động, môi hơi mở ra rồi khép lại. Thân thể này bị cảm giác quen thuộc đánh úp tới.

“Trong gia tộc lạnh lùng như địa ngục kia, có người muốn lợi dụng nó, có người hận nó, có người ghen ghét nó, có người ám hại nó, có người sợ nó, duy nhất không có ai thương nó. Không có bóng dán tiểu ca ca tốt với nó, thương nó, cưng chiều nó, khổ sở thương thế của nó, ôm nó vào lòng khi bị người ta khi dễ.”

Mí mắt Trọng Sinh rung động càng nhanh hơn, như đang khắc chế cái gì. Y đang khắc chế cảm giác không thoái mái của dị vật trong cơ thể mang tới, hay là…

“Khi đến một ngày đứa trẻ rốt cuộc hiểu được tiểu ca ca của nó vĩnh viễn lãng quên nó, nó phát sốt rất cao, thiếu chút nữa chết đi. Đến sau, đứa trẻ dần dần thay đổi, vì không để cho chính mình bị tổn thương, nó đem toàn bộ ký ức tốt đẹp giấu đi, lựa chọn quên hết thảy.”

“Để tự bảo vệ, để tiếp tục sống sót, hắn khi bốn tuổi bắt đầu học được cách nhìn sắc mặt người, năm tuổi bắt đầu biết lợi dụng người khác bảo vệ mình, hiểu được thức ăn chưa kiểm qua tuyệt không cho vào miệng, sáu tuổi bắt đầu cầm lấy kiếm đi vào giấc ngủ.”

Thoán hơi thở dồn dập, ngón tay vô cùng cẩn thận từng chút từng chút tiến vào…

“Ngươi biết hắn làm sao học được cách bơi lội không? Hắn bị người đẩy xuống hồ nước hai lần, lần đầu tiên được người khác cứu, lần thứ hai thì tự bản thân hắn bò lên trên bờ. Khi mười hai tuổi, phụ thân của hắn ban cho hắn một cơ thiếp, nàng so với hắn lớn hơn bốn tuổi, vẽ ngoài xem ra dịu dàng quan tâm, đoan trang nhẹ nhàng, ta nghề làm điểm tâm cũng khá vừa miệng.”

“Tuy rằng như vậy, tiểu hài tử bị bệnh đa nghi trầm trọng vẫn không tin tưởng nàng như trước, bất kể là nàng bưng món gì đến cũng luôn luôn kiểm xong rồi mới động đũa, nàng ở bên cạnh tiểu hài tử chờ đợi nửa năm, một ngày kia trong nửa năm đó tiểu hài tử đột nhiên sốt cao, trong mơ hồ ăn cháo do nàng nấu…”

Nơi nhỏ hẹp chặt khít đã lâu không tiến vào gắt gao bao lấy ngón tay hắn, làm hắn cũng không thể khai mở dễ dàng.

“Sau khi tiểu hài tử được cứu tỉnh, nữ tử kia đã tự sát thân vong. Qua điều tra mới biết được, nàng nguyên lai là tử sĩ do đại ca của tiểu hài tử phái tới.”

“Chuyện như vậy không ngừng phát sinh chỉ một lần, đủ loại sát thủ ở bên người tiểu hài tử xuất hiện, chỉ đơn giản là vì hắn có địa vị cùng năng lức có thể kế thừa chức vị thũ lĩnh gia tộc. Khi mới chín tuổi, tiểu hài tử bắt đầu lét lút bồi dưỡng thế lực của chính mình.”

“Bởi vì hắn khi đó đã hiểu rõ, chỉ có đoạt được quyền lực và thế lực, mới thật sự có thể tự bảo vệ chính mình. Khi đó, mục tiêu của hắn ngoại trừ đỉnh cao quyền lực thì không có gì khác. Cuộc sống cứ như vậy, từ từ làm hắn quên đi cách làm sao để tin tưởng một người, làm sao để yêu một người… Cho đến khi hắn tự tay hủy đi người duy nhất yêu hắn.”

Một cách chân thành thành kính, nam nhân khom người hôn lên trái tim của người bên dưới.

Trọng Sinh thở hổn hển, miệng mở rộng, muốn kêu lên cái gì, nhưng rồi lại kiềm chế nhẫn xuống. Nước mắt sinh ra từ khóe mắt y rơi xuống.

Từ trái tim đến cổ rồi đến hai gò má, dùng đầu lưỡi gạt đi những bọt nước trong suốt, dùng môi giúp y lau khô khóe mắt, Thoán liều mạng khắc chế dục vọng điên cuồng của bản thân, dốc hết sự cẩn thận mà hắn có thể, ngón tay nhẹ nhàng trừu động, mồ hôi hột từ thái dương hắn toát ra, rơi lên trên ngực Trọng Sinh.

“… Vào lúc tiểu hài tử đang lớn lên cần sự hỗ trợ nhiều nhất, một nam tử thuần hậu xuất hiện ở bên người hắn, bảo hộ hắn, giúp đỡ hắn, vì hắn tận tâm tận lực, phụ tá hắn leo lên trên đỉnh quyền lực, để hắn từ nay về sau ở nơi đứng vững không ngã. Từ từ, tiểu hài tử trưởng thành trong lúc bất tri bất giác càng ngà càng không muốn rời xa người này…”

“Nhưng càng không muốn xa rời lại càng yêu thích, hắn càng không dám tin tưởng người này. Hắn không tin trên đời này sẽ có người không hề có mục địch mà sẽ đối tốt với một người. Hắn một bên hưởng thụ sự ôn nhu của nam tử này mang đến cho hắn, một bên đợi người này lộ ra mục địch chân chính.”

“Ngày kia, trong lúc vô ý hắn biết được tình ý của người kia đối với hắn, hắn không chỉ không cảm thấy ghê tởm, ngược lại cảm thấy thỏa mãn không hiểu được, cho rằng đã tìm được lý do tại sao người kia đối tốt với hắn, để có thể vĩnh viễn lưu lại người kia, để có thể tiếp nhận càng nhiều ấm áp từ người kia mang đến cho hắn, hắn ép buộc chính mình, cũng là lần đầu tiên bắt đầu thật sự muốn tin tưởng một người.”

A ── Thoán hiếp lại đôi mắt, hắn lại một lần nữa có thể nếm được sự tuyệt diệu khi con người kia mãnh liệt co rút.

“Thế nhưng, sau đó lại xảy ra nhiều chuyện, làm hắn vốn mắc bệnh đa nghi nghiêm trọng lại bắt đầu hoài nghi người kia, trong lòng hắn cho rằng người kia là tử sĩ do địch nhân phái tới, để đạt được mục địch không tiếc hiến dâng thân thể, bao gồm cả chuyện tình cảm của người kia mà vô tình biết được, hắn cũng cho rằng là người kia cùng với cơ thiếp của hắn thiết kế một cái bẫy, bởi vì tất cả thức sự quá mức vừa vặn.”

“Vì vậy, hắn bắt đầu trắc nghiệm người kia, khi đó, hắn vẫn còn không biết vì sao bản thân lại coi trọng một người thuộc hạ như vậy, chờ đến sau khi hắn phát hiện ảnh hưởng của người này đối với hắn, hắn nhiều lần muốn giết chết người này, nhưng cho dù thế nào cũng không thể hạ thủ được.”

“Đừng nói nữa!”

Một tiếng gào vang lên. Lập tức “Ọe!” một đống đồ dơ tuông ra liên tục. Không ngăn được cảm giác buồn nôn đang không ngừng dâng lên, làm Trọng Sinh ói đến nỗi dịch vị cũng đều ói ra!

“Trì! Ngươi làm sao! Ngươi không sao chứ?” Thoán kinh hoàng sợ hãi, trở mình rời khỏi trên người Trọng Sinh, lấy y phục trên mặt đất của mình lau cho y.

“Cởi ra huyệt đạo của ta… Cởi ra ──” Khàn giọng gào to, Trọng Sinh lúc này đã không còn chú ý đến bất cứ điều gì.

Trái tim thình thịch thìch thịch đập nhanh liên hồi, thấy biểu tình Trọng Sinh giống như sắp sụp đổ, Thoán lúc này mới đưa tay cởi bỏ huyệt đạo phong bế y.

Thân thể vừa cử động được, Trọng sinh lập tức từ trên giường bật dậy, bắt lấy quần áo trên mặt đất lung tung mặt lên trên người.

“Trì… ta…” Thoán vươn tay muốn an ủi y.

Khoang thuyền bấp bênh, Trọng Sinh thúi lui từng bước, thở hỗn hển, mặt không một chút máu nói: “Nếu như… ngươi không muốn giết chết ta lần nữa, ta van ngươi đứng có tìm ta nữa! Xem như là ta cầu ngươi! Ta nợ ngươi, tiền sinh đều đã trả lại cho ngươi.”

“Còn lại đời này… Ngươi hay để ta giống như thế này tiếp tục sống… nếu như ngươi thực sự đối với ta còn có chút tình!” Thanh âm vừa biến mất, Trọng Sinh lập tức giật mở cửa khoang thuyền, lảo đảo xông ra ngoài.

“Trì! Đường Trì! Ngươi đi đâu?” Nắm lấy ngoại bào, bất chấp mặt trên đã dính bẩn, Thoán lập tức đuổi theo.

“Đừng lại đây!”

Trọng Sinh đứng ở đầu thuyền vừa giống như cầu xin vừa giống như khóc lóc thê thảm, đau đớn trên mặt làm người khác phải nhức mắt nhói lòng!

“Đừng lại đây… Đúng, ta là Đường Trì, ta là cái kẻ không biết xấu hổ, là tên Đường Trì cam tâm tình nguyện để đệ đệ của mình chà đạp sỉ nhục! Ta… biết, biết ngươi đang tức giận, bởi vì ta lại lừa gạt ngươi!”

“Lần này ngươi lại nghĩ tới phương pháp mới nào để dằn vặt? Ngươi nói ngươi sẽ đối tốt với ta? Ha ha ha… Ngươi muốn đối với ta tốt như thế nào? Ngươi nhớ tới quá khứ chứ? Nhớ tới cái tên ca ca chết tiệt mà ngươi vứt trong thâm cung chứ? Ngươi chuẩn bị thế nào để trả thù hắn? Làm hắn lần nữa yêu ngươi, sau đó ngươi sẽ lại tự tay đem hắn hủy diệt lần nữa?”

“Không cần bệ hạ ngại phải động thủ, chỉ cần ngài phân phó một tiếng, tiện huynh lập tức liền đen cái mạng này cho ngài! Sau khi ta chết, thì phiền ngài đem thi thể ta cho chó ăn.”

“Trì! Đừng nói như vậy! Ta không muốn bức ngươi, cũng không muốn trả thù ngươi, ta thực sự chỉ là…” Muốn thật sự yêu thương ngươi thật nhiều!

Những lời này còn chưa kịp ra khỏi miệng, chợt nghe Trọng Sinh nói: “Cho dù ngươi nhớ lại quá khứ, hiểu rõ ta đối với ngươi chưa từng có giả dối, càng chưa từng có ý định làm hại ngươi. Thì đây cũng chỉ là ngươi không muốn xa rời người ca ca trong quá khứ trước mặt này mà thôi. Ngươi cũng không có yêu ta, ta so với người khác hiểu rõ điều này nhất.”

“Cho nên, đừng lại đi tìm ta, đi mà sủng ái phi tần của ngươi, sắc phong một vị hoàng hậu mà thương yêu nàng thật tốt, không nên tổn thương nàng…”

“Đi mà để Đại Á hoàng triều của ngươi thêm một người thừa kế, ngươi làm hoàng đế của ngươi, ta làm thầy thuốc giang hồ của ta, ta sẽ không nói cho bất kỳ ai quan hệ của ta và ngươi, cũng tuyệt không làm hoen ố vinh quang của ngươi. Nhớ kỹ, ngà mà ngươi lại xuất hiện ở bên cạnh ta, cũng là lúc ta rời khỏi trần thế. Thỉnh bảo trọng!”

Ôm quyền, nam tử vái chào.

“Chờ một chút!”

Nội tâm hoảng loạn thành một đống, Hoàng Phủ Thoán hoàn toàn không biết làm sao để ứng phó với tình huống này đột nhiên gọi lại Trọng Sinh, cấp tốc chạy vào trong khoang thuyền, tay cầm ra một túi hành trang.

“Đây, hành lý của ngươi.”

Trọng Sinh không nói gì cầm lấy, xoay người đi lên trên bờ.

“Lúc ta yêu ngươi, cũng không biết ngươi là ca ca của ta, cũng như khi đó ta cũng không biết bản thân đã yêu ngươi như vậy.”

Trọng Sinh không hề dừng lại bước chân, cũng không quay đầu lại biến mất trong bóng đêm. Đơn độc lưu lại Thoán chỉ choàng một kiện ngoại sam, một mình đứng ở đầu thuyền mờ mịt…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.