Nam Nhân Dã Hội Lưu Lệ

Chương 35



“Tôn lão đầu?” Cổ Tiểu Mộc hoài nghi mắt của mình, hắn không phải nghe nói Hoàng Hà ngập lụt xuất hiện ôn dịch, đã chạy đi chữa trị cho dân chúng sao? Làm thế nào xuất hiện ở phía nam? Hơn nữa vóc dáng này… làm sao lại là người năm, sáu mươi tuổi?

Đại nam nhân ngồi bên cạnh liếc mắt một cái, “Ngươi ngu ngốc a! Đó là Trọng Sinh cũng nhìn không ra?” Nam tử cực kỳ tuấn tú xinh đẹp lạnh lùng mà nói trào phúng.

“Ta… bây giờ không phải đã nhìn ra sao, Mạc lão đại, người ta biết ngươi thông minh rồi, không cần lúc này nhắc nhở người ta như vậy.” Đại hán lực lượng chớp chớp mắt, nói nũng nịu.

Ghê tởm mà đá hắn một cước, “Nếu ngươi còn dám làm bộ ẻo lả, ta sẽ dùng huyết hồn thiến ngươi.”

Tiểu Mộc lập tức dùng hai tay bảo vệ nơi đó ngồi nghiêm chỉnh.

“Này! Tên kia là ai?”

“Ai? Công tử bột xinh đẹp kia? Không biết? Nhưng ta có thể đoán được. Này! Đến đây ngồi, còn chỗ trống này. Tiền bối, đã lâu không gặp! Ha ha!”

Mắt thấy Trọng Sinh cúi đầu bộ dạng không nhận ra gã, nghĩ thầm hắn từng đe dọa dụ dỗ gã uống nhiều dược như vậy, tuy rằng cũng nhờ đó công lực tăng không ít, nhưng thù này không báo thì đợi đến khi nào?

“Khụ khụ, Tiểu Mộc hóa ra là ngươi a. Ngươi đang bận với bằng hữu, lão phu cũng không quấy rầy ngươi.” Trọng Sinh còn tránh đi.

Mạc Nhiên mắt lạnh từ trên nhìn xuống đánh giá ánh mắt chứa âm độc kia, nam tử tuấn mỹ tựa như đối với bọn họ không có hảo ý, trong lòng sinh ra cảm giác, với người này nảy lên định ý không hiểu.

“Từ từ! Nếu huynh đài này hảo khách như vậy, cung kính không bằng tuân mệnh, Tôn tiền bối, ta thấy chúng ta cùng hai vị huynh đài này uống một chén đi.” Thoán mặc kệ Trọng Sinh có đáp ứng hay không, đi qua kéo ghế ngồi xuống.

Trong lòng Trọng Sinh sốt ruột, nhưng lại nghĩ không ra cách, đành phải ngồi xuống trước rồi nói sau.

Bốn người đánh giá lẫn nhau. Nói tỉ mĩ thì, là ba người trẻ tuổi liếc mắt nhau, còn lại một lão già nghiêm túc cẩn thận chuyên chú nguyên cứu thực đơn dán trên tường.

Điếm chủ ở sau quầy nhìn xung quanh, không biết nên hay không nên đến tiếp đón một tiếng, nhưng bầu không khí kia… Thật đáng sợ! Cái trừng mắt của mĩ nam tuyệt thế quả nhiên quyết đoán bất phàm!

Nhìn tới nhìn lui, dường như chỉ có lão già kia thoạt nhìn có thể nói chuyện được. Điếm chủ xách ấm trà mang theo bộ mặt tươi cười đi tới.

Trọng Sinh quay đầu lại, không may gặp ngay Cổ Tiểu Mộc đang cười không hảo ý về phía hắn, trong lòng nhất thời bất ổn.

Nơi này, người duy nhất biết hắn Tôn Dự Phác chính là Trọng Sinh, mà Trọng Sinh lại là Đường Trì, chính là vị trước mặt – bạn còn thơ ấu – mới đây bị hắn lừa uống không ít “đường thủy”. Tiểu Mộc gã… sẽ không tính trả thù phía sau chứ?

“Trọng Sinh, người kia là ai?” Mọi người cùng nhau nhìn về phía người lên tiếng ── Bách Lý Mạc Nhiên.

Mặc dù ba người đang ngồi mỗi người đều biết Tôn Dự Phác trước mặt chính là Trọng Sinh, nhưng Tiểu Mộc còn đang suy nghĩ thời cơ tốt nhất mà chờ cơ hội muốn Trọng Sinh kinh ngạc, còn Hoàng Phủ Thoán thì sợ một lớp giấy bị đâm thủng, Đường Trì từ nay sẽ trốn mất bóng, cho nên mới thoái mái khi Mạc Nhiên hỏi câu này, tính cả Trọng Sinh, người cả bàn tức khắc ngẩn ngơ.

“Khụ, lão phu Tôn Dự Phác, Bách Lý hiền chất không nhớ sao? Về phần vị này…”

Không đợi Trọng Sinh nói xong, Mạc Nhiên hừ lạnh ngắt lời hắn.

“Ta không biết ngươi giấu giếm cái gì, ta không quên Tôn tiền bối, nhưng thật ra ngươi quên chúng ta từng cùng ăn cùng ngủ một tháng sao? Trên người ngươi có điểm đặc thù nào còn sợ ta nhìn không ra? Đừng nói ngươi bỏ cái mặt nạ da người kia trong bao quần áo, nhưng trong hầu bao ở trong ngực ngươi giấu những gì, ta đều nhất thanh nhị sở!”

Trọng Sinh người này cho ta cảm giác luôn luôn tự nhiên hào phóng lòng dạ rộng lượng, làm sao hôm nay lại có vẻ giấu đầu lòi đuôi như thế, không có khí khái nam tử hán chút nào? Tiểu Mộc ngày ấy nhắc tới tiểu hoàng đế gì đó thì giống nhau, một dạng thất kinh! Nghĩ tới tiểu hoàng đế, trong đầu Mạc Nhiên như lóe gì đó, nhất thời càng thêm chú ý đến nhân vật quý tọc vương tôn đối diện.

Lần này Mạc Nhiên lời vừa khỏi miệng, Trọng Sinh không biết có gì bất ổn, nhưng bị chọc thủng lời nói dối nên có chút đỏ mặt tía tai, nhưng ngoài ra phản ứng của hai vị không bình thường.

Mặt của Hoàng Phủ Thoán đã đen đến không thể đen hơn nữa! Thanh tú tuyệt mỹ thậm chí có chút vẻ quyến rũ của Mạc Nhiên, trong mắt y càng nhìn càng giống hồ ly tinh, nghĩ đến hắn nhất định dựa vào tướng mạo này hấp dẫn Đường Trì, sát ý bắt đầu bốc lên.

Lại dưới nhìn chăm chú của người ngồi bên cạnh đến lỗ tai biến thành màu đỏ, nghĩ là hắn đang thẹn thùng, đủ loại ảo tưởng cấm chế đồng thời hiện trong đầu, một dòng cảm xúc vừa chua xót vừa đau khổ chậm rãi từ lòng bàn chân lên đầu, loại cảm giác xa lạ này như trái tim bị người ta cứ vặn xoắn rách bươm, làm cho đương kim thiên tử vẫn cao cao tại thượng lần đầu tiên cắn chặt khớp hàm!

Đường Trì! Ngươi làm sao có thể! Nam nhân ở trong lòng điên cuồng hét lớn.

Nhìn thấy vẻ mặt Thoán không chút che dấu ánh mắt đố kị cùng có thể giết người, lại thấy bộ dạng Trọng Sinh khẩn trương hỗn loạn, thông minh như Mạc Nhiên đã ngửi ra cái gì.

Gãi gãi đầu, Cổ Tiểu Mộc cách ăn mặc tố loan tú tài đang chuẩn bị lên tiếng kháng nghị với Mạc Nhiên, chợt nghe ──

“Chuyện đến nước này giấu giếm cũng vô nghĩa, chính xác, tại hạ chính là Trọng Sinh, cũng không phải thần quỷ thủ Tôm Dự Phác. Tại hạ cũng vô mạo ý của sư phụ hàng đầu, chỉ là có mấy người đem tại hạ lầm nhân vật đã từng chết đi, để tránh hiểu lầm, lúc này mới mượn mẫu mặt của sư phụ.”

“Bạch Lý huynh, làm người chê cười.” Ngẩng đầu, Trọng Sinh trấn định tinh thần sau đó bóc mặt nạ ra hồi đáp.

Thấy Trọng Sinh bóc mặt nạ, thoáng biết hắn cùng hoàng đế từng phát sinh chuyện gì, Tiểu Mộc bỏ qua vui đùa, cùng Mạc Nhiên nhìn nhau.

“Úc? Người đã chết? Là ai?”

Mạc Nhiên vẫy *** chủ đứng xem tình thế ở bên, để cho gã châm trà thêm nước, thuận tiện đưa vào món ăn đặc biệt.

“Ta biết.” Cổ Tiểu Mộc đột nhiên quát to một tiếng, cười hì hì xen vào nói: “là đệ tự thứ nhất của Tôn lão đầu, tên là Đường Trì. Bề ngoài rất giống Trọng Sinh.”

Tuy rằng chuyện cách một năm, nhưng hiện giờ ở miệng người khác nghe cái tên Đường Trì, Trọng Sinh vẫn nhịn không được lung lay một chút. Nhìn thoáng quá Cổ Tiểu Mộc, cảm kích hắn giúp mình nói dối, lại lo lắng hắn muốn đùa dai. Hiện tại, hắn lại càng không muốn quay đầu nhìn nam nhân bên cạnh.

“Là đệ tử của Tôn tiền bối? Vậy hắn chết như thế nào? Với y thuật của Tôn tiền bối có bệnh nào mà chữa không hết?”

Mạc Nhiên rất ngạc nhiên. Cái người gọi là Đường Trì kia dường như đối với hai người đối diện kia có ảnh hưởng rất lớn, ba người bọn họ có phải từng phát sinh chuyện gì hay không?

“Ta cũng không rõ lắm… Oa! Mạc Mạc người không cần trừng ta, chuyện này người rõ nhất có lẽ ngoại trừ những người liên quan, ta nghĩ chỉ sợ thật sự là không có mấy người biết được. Nếu không phải cha mẹ ta thích khoét chuyện riêng tư của danh nhân, thì ta còn không biết từng có chuyện như vậy xảy ra đó.”

Tiểu Mộc cầm lấy chén trà vừa được rót vào để nhuận nhuận cổ họng, nhìn sắc mặt của Trọng Sinh, cẩn thận lo lắng tiếp tục nói: “Nghe nói sau khi Đường Trì học thành rời núi, đến làm môn hạ của nhị hoàng tử, với học thức cùng võ công này giúp đỡ nhị hoàng tử trở thành hoàng đế hiện nay, sau đó lấy nhân phẩm giành được tín nhiệm của thánh thượng trở thành thân tín.”

“Nhưng ba năm sau Thịnh Lẫm, đột nhiên truyền ra lời đồn hắn lấy sắc dụ người, nói hắn chính là nam sủng của hoàng đế.”

Một tiếng ho, mọi người đều quay lại nhìn Trọng Sinh, nhìn thấy hắn đang tay chân luống cuống nâng chén trà trên bàn lên, vén tay áo lau nước trà đổ trên bàn.

Mạc Nhiên cùng Thoán đồng thời đưa tay giữ chặt tay trái phải của hắn, đang há miệng kêu *** chủ. Phát hiện mục đích giống nhau. Nhưng ánh mắt của Thoán độc ác hơn nhiều! May mắn nghe tiếng nên chú ý tới tình hình bên này, đã cầm lấy khăn lau chạy tới.

Chờ bàn được thu dọn sạch sẽ, Tiểu Mộc hướng tay *** chủ giấu một nén bạc, ý bảo gã không có việc gì không cần tới. Điếm chủ áng chừng phân lượng bạc nhất thời cười mở rộng mắt, nói lời cảm tạ rồi quay lại quầy.

“Sau đó?”

“Sau đó, đột nhiên hắn biết mất, không lâu truyền ra tin tức cái chết của hắn. Về phần nguyên nhân cái chết, có người kể lại là không biết hắn phạm vào sai lầm lớn gì mà xúc phạm long uy, bị Thịnh Lẫm đế nhốt vào thâm cung, chịu đựng tra tấn, tự sát thân vong.”

“Cũng có người nói hắn được hoàng đế ban cái chết. Mặc kệ người chết như thế nào, nhưng người kỳ quái nhất chính là hành vi sau đó của hoàng đế, hắn chẳng những bất chấp sai trái đem Đường Trì an táng ở hoàng cung nào đó, nửa năm sau lại giải tán tất cả phi tần trong hậu cung, đến nay cũng không thấy hắn có một lần có ý niệm tuyển phi.”

Tiểu Mộc vừa nói vừa chú ý quan sát thần sắc của hai người đối diện, thầm nghĩ Đường Trì về sau bỗng nhiên cải danh thành Trọng Sinh, hơn nữa lại trốn tránh hoàng đế như vậy, mặc kệ lời đồn có thật hay không, biến hóa của hắn cùng nhân vật trước mặt thì chắc tám phần mười chính là đương kim thánh thượng có liên quan. Cũng không biết ai nợ ai.

“Nói cách khác cái chết của Đường Trì cùng hoàng đế tiểu nhân có quan hệ bất li khai đúng không! Hừ! Làm quan làm hoàng đế quả nhiên không có thứ tốt! Đường Trì này làm sao ngu ngốn đến mức chạy đến giúp sài lang tranh giành thiên hạ, chẳng lẽ hắn không nghe qua câu ăn cháo đá bát sao? Nam sủng… Làm đến tình cảnh này, đáng sao?”

Mạc Nhiên nhìn Trọng Sinh nói ta lời này. Hắn đã từ những câu của Tiểu Mộc, đoán ra nam tử thuần hậu ngay thẳng trước mặt, hình như có tâm sự vô hạn, rất có thể Trọng Sinh chính là Đường Trì từng là nam sủng của hoàng đế!

“Vì sao không đáng, vì hắn… nếu không phải vì hiểu lầm, hiện tại hai người bọn họ hẳn là hạnh phúc hơn bất cứ ai!”

Thoán cũng nhìn Trọng Sinh phản bác lại. Từ lúc bắt đầu, Thoán vẫn cứ nhìn chằm chằm thần sắc hoảng hốt của Trọng Sinh, trong mắt lóe lên tia cực kỳ phức tạp. Đau lòng, chua xót, phẫn nộ, tham lam, khát cầu đan xen vào nhau.

“Ha! Hiểu lầm? Người đã chết thì hối hận có ít gì! Làm sao, ngại chết một người không đủ sao, còn muốn thêm vài người nữa? Này! Ngươi là ai? Hãy xưng tên ra đi!” Nghiêng mắt liếc Hoàng Phủ Thoán, Mặc Nhiên vô lễ hỏi.

Vò vò cái mũi, Tiểu Mộc cười a a nói: “Lão đại, vậy còn muốn hỏi gì không. Trọng Sinh không phải nói có người đem hắn thành Đường Trì đã chết, hơn nữa vị trước mặt chúng ta này… Chậc chậc, y phục là được thêu bởi cung…”

“Tiểu Mộc!” Trọng Sinh há miệng gọi lại.

“Thân phận của hắn quả nhiên nếu ngươi suy nghĩ không sai. Nhưng mục đích ra cung của hắn cùng suy nghĩ của ngươi hoàn toàn không giống. Hắn là bởi thân có bệnh, lúc này mới bí mật ra cung tìm sư phụ giúp hắn trị liệu. Ngươi không cần suy đoán lung tung.” Vì không làm cho hoài nghi càng nhiều, Trọng Sinh vội vàng nhỏ giọng nói rõ mục đích Thoán ra cung.

“Một khi đã vậy, ngươi để hắn đi tìm Tôn tiền bối là được! Trọng Sinh, ngươi cùng chúng ta ăn cơm rồi đi!”

Mạc Nhiên quả quyết hạ quyết định. Hắn càng ngày càng không thích đương kim hoàng đế kia, ánh mắt người nọ nhìn Trọng Sinh ngoại trừ chiếm đoạt ra, hắn nhìn không thấy một tia bao dung cùng ôn nhu dành cho tình nhân. Trọng Sinh đi theo người như vậy làm sao có hạnh phúc?

“Nhưng… Sư phụ hiện ở nơi nào? Bệnh của hắn nếu không kịp trị liệu…” Trọng Sinh mâu thuẫn dị thường.

“Ngươi không cần lo lắng, Tôn tiền bối ở không xa nơi này. Sáu ngày đi thiên lý mã có thể đuổi tới Đại quốc thủ. Người này thân là nhân vật đệ nhất Đại Á, cách bảo mệnh đều không thể so được với ta và ngươi!”

“Trọng Sinh, ngươi muốn cùng hắn làm rối đến khi nào? Chớ quên, trong mắt của hắn, nói không chừng hắn vẫn coi ngươi như người đã chết kia! Trừ phi… Ngươi muốn làm cái người chết kia!”

Ngươi đã là Trọng Sinh, cần gì phải nắm chặt không buông! Không cần lề mề nữa! Mạc Nhiên dùng ánh mắt giận dỗi khiển trách Trọng Sinh.

Bách Lý huynh, nếu ta có cái trí tuệ giải quyết dứt khoát của ngươi thì tốt rồi! Nhưng… muốn ta cứ như vậy mà bỏ mặc y, ta… Trọng Sinh nhìn Mạc Nhiên, trong mắt toát lên sự chua xót cùng xin lỗi ── Ta biết ta đến chết cũng không cách nào nhẫn tâm với y, có thể hoàn toàn quên y.

Hai người mi mục đưa tình, một tia cũng không lọt qua trong mắt hai vị kia.

Cổ Tiểu Mộc nhìn buồn cười, cảm thấy bảo bối Mạc Mạc của hắn quả nhiên mặt lạnh nhưng đầy nhiệt tâm, miệng nói dữ, trong lòng lại đều rất lo lắng. Mà Trọng Sinh mặt ngoài một hướng bên trong thành thật cùng hắn tương xứng, lại thấy tiểu hoàng đế lập tức trở nên bế tắc có vẻ yếu đuối, một chút siêu nhiên ngày thường cũng nhìn không ra.

Xem qua xem lại vẻ mặt của đại nhân vật đối diện, cười thầm hai tiếng, quỷ niệm trong đầu nảy lên, Cổ Tiểu Mộc kêu lên: “Được! Ta đồng ý! Việc này sẽ không lo trên đường thương phong cảm mạo, ha ha!”

Lông mày Cổ Tiểu Mộc vì cười mà cong xuống. Hắn chờ xem phát uy của đương kim hoàng đế, lúng túng của Trọng Sinh chờ tiết mục trình diễn.

“Ta không đồng ý!” Rốt cuộc Thoán nhịn không được mới lên tiếng. Đứng lên nắm lấy tay của Trọng Sinh, nói lớn: “Theo ta đi!”

Mạc Nhiên vừa mới cùng Trọng Sinh im lặng trao đổi đều ở trong mắt y, như thế nào như thế nào đều như liếc mắt đưa tình! Giận dữ trong mắt kẻ dụ dỗ kia là có ý gì? Xin lỗi trong mắt Trọng Sinh là vì điều gì? Bởi vì phải trị liệu cho ta mà không thể làm bạn với hắn sao?

Còn cái tên Cổ Tiểu Mộc kia! Rốt cuộc hắn có chủ ý gì? Vì sao nhìn Đường Trì cười nham hiểm như vậy! Đường Trì cũng vậy! Vì sao nhìn hắn mà không nhìn ta!

“Chậm đã! Người ngươi muốn tìm là thần quỷ thủ, cần gì phải lôi kéo Trọng Sinh không buông! Ta có thể nói cho ngươi biết Đại quốc thủ ở nơi nào, Trọng Sinh đi theo chúng ta.”

Mạc Nhiên đứng lên đồng thời cũng đưa tay vào ngực. Ngươi cho là làm hoàng đế thì giỏi lắm sao? Nói chuyện với Trọng Sinh cũng lộ vẻ ra lệnh! Ngươi không xứng dẫn hắn đi!

“Không! Ta muốn hắn… trị liệu cho ta. Đường… Trọng Sinh, chúng ta đi!”Thoán sắp khắc chế không được dục vọng giết người của mình. Nếu không phải lo lắng đến Đường Trì, trước mặt hai người kia có lẽ sớm đã bị y truyền sát thủ ra phân thây rồi!

Nhìn Mạc Nhiên đưa tay vào ngực, Trọng Sinh chấn động! Hắn biết đây cho thấy dấu hiệu tức giận của huyết hồn đại danh đỉnh đỉnh trên giang hồ.

Tuy rằng võ công Thoán không kém, nhưng nào chịu được công kích của huyết hồn danh xưng ma đầu! Luận quyền thế Thoán là người đệ nhất không sai, nhưng luận võ công, Huyết hồn Bách Lý Mạc Nhiên nếu nói mình là đệ nhị thiên hạ, vậy vị trí đệ nhất kia tuyệt đối bỏ trống ── Cổ Tiểu Mộc tiêu dao thư sinh tuyệt đối không dám cùng hắn tranh.

“Bách Lý huynh! Ngươi nói cho ta biết sư phụ nơi nào, ta đây dẫn hắn đến tìm, tìm được ta sẽ đem hắn phó thác cho sư phụ. Như vậy cũng có thể bảo vệ hắn có biến cố thân thể ở trên đường thì có người khám chữa bệnh. Nếu không, thân là thầy thuốc, ta cũng không yên tâm về hắn.”

Trọng Sinh vùng ra khỏi thiết cô của Thoán, ôm quyền với Mạc Nhiên.

Thầy thuốc ư? Ngươi lo lắng cho ta, đơn giản là người bệnh của ngươi? Hoàng Phủ Thoán tức giận đến cắn chặt răng thép!

Mạc Nhiên còn muốn nói gì đó, Tiểu Mộc âm thầm kéo tay hắn lại. Miệng cười không đổi nói với Trọng Sinh: “Sư phụ ngươi hiện đang ở bờ song Hoàng Hà. Nơi đó vì lụt nạn, tuy rằng nước đã rút, nhưng lại bỗng nhiên bị ôn dịch. Quan phủ phát ngân lượng cứu tế căn bản là không đủ mời lương y trị liệu, hơn nữa thầy thuốc cũng sợ bị lây bệnh…”

Hắn lắc đầu, “Nếu không phải chúng ta có chuyện quan trọng trong người, chắc chắn đến giúp Tôn bá một tay. Ngươi đi tìm hắn thì cũng phải cẩn thận, sớm rời đi cho lành.”

Sau khi nói lời cảm tạ, Trọng Sinh cũng không nhiều lời mà lưu lại, nói tiếng bảo trọng, xoay người đi ra ngoài. Quán cơm này mặc dù không lớn, khách nhân cũng có 11, 12 người, nếu còn tiếp tục nữa, ngày mai còn không biết còn xuất hiện chuyện nhảm nào nữa.

“Trọng Sinh, ngươi nghỉ ở đâu?” Đạp Tiểu Mộc đang giữ chặt một cái, Mạc Nhiên đột nhiên hỏi.

“Bảo Kí thuyền ốc của Lang Bằng hà đạo.” Trọng Sinh quay đầu lại đáp.

“Buổi chiều ta đến tìm ngươi, có việc hỏi ngươi.” Nhìn sắc trời, Mạc Nhiên biết lúc này đã sắp qua đêm.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.