Editor: Ái TuyếtA Tuyết là nữ tử xinh đẹp nhất bộ lạc, bởi vì cô rất xinh đẹp nên trong vô thức mọi người cho rằng cô sẽ là người phụ nữ của tộc trưởng, nên không có ai theo đuổi cô.Cái gọi là theo đuổi này có nghĩa là bế cô đi.Nếu cô gái vùng vẫy thì có nghĩa là cô gái không muốn ở bên người đàn ông đó.
Còn nếu cô gái không vùng vẫy, có nghĩa là cô ấy đã sẵn sàng ở bên người đàn ông đó.Chỉ cần hai người ở bên nhau, họ đã là bạn lữ.A Tuyết xinh đẹp nghĩ rằng cô chỉ cần đợi một thời gian nữa, sẽ có thể đợi được đến ngày Dạ Phong bế cô đi.Tuy nhiên, cô không ngờ rằng thay vì chờ được đến ngày Dạ Phong bế mình đi, thì cô lại nhìn thấy Dạ Phong bế cô gái mà hắn nhặt được tên là Tiêu Sắt.A Tuyết rất khổ sở và tức giận, lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào Tiêu Sắt, rất muốn tìm cơ hội để đưa cô gái này bỏ đi.Bằng không, nếu Tiêu Sắt trở thành phụ nữ đầu tiên của Diệp Phong, chẳng phải nàng(AT) sẽ bị nàng(TS) giẫm lên trên đầu sao.Lúc này, A Tuyết mỉm cười đắc ý khi thấy sau khi Tiêu Sắt nói vài câu với Dạ Phong, Dạ Phong đã yêu cầu mọi người trước khi ăn thịt nướng phải rửa thịt và rửa tay.A Tuyết đến gặp A Hỉ, người có tính khí dễ nổi nóng nhất, giả vờ vô tình nói: “A Hỉ, cô nói xem, tại sao tộc trưởng lại nghe lời cô gái kia?”A Hỉ đang nướng thịt, cũng không ngẩng đầu lên hỏi: “Cô gái nào?””Là cô gái được nhặt về, tên là Tiêu Sắt.” A Tuyết liếc mắt nhìn Tiêu Sắc ở phía xa, “Tôi vừa thấy cô ấy nói với tộc trưởng muốn các người đi rửa tay và rửa thịt, tôi chỉ không hiểu tại sao dòng sông cách xa nơi này như vậy, lại bắt chúng ta đi xa chỉ để rửa tay, rửa thịt?”Tâm tình A Hỉ vốn đang không tốt vì phải đi xa để rửa tay, lúc này nghe được lời phàn nàn của A Tuyết, tính tình nháy mắt liền bùng nổ: “Tôi đã nói rồi mà, mỗi ngày chúng ta đều nướng thịt như vậy, ăn vào cũng không bị sao.
Hôm nay lại nói chúng ta không thể ăn thịt nướng như thế này, hóa ra là cô ta ở giữa nói xấu chúng ta.”A Tuyết cười trộm, an ủi cô: “Được rồi, tức giận cái gì chứ? Cô ấy là Nữ thần được tộc trưởng đón về.
Chúng ta không thể nói bậy, cẩn thận chọc tộc trưởng tức giận.”Nhắc tới tộc trưởng, A Hỉ tính tình nóng nảy nhưng cũng không dám làm loạn.A Tuyết cứ như vậy rời đi một cách đầy đắc ý.A Hỉ càng nghĩ càng không cam lòng, hét lớn: “Sao cô gái tên Tiểu Sắt đó lại bắt chúng ta phải chạy xa như thế để rửa tay, rửa thịt chứ?”A Diệp liếc mắt nhìn A Hỉ, nhỏ giọng nói: “Được rồi, tộc trưởng bảo chúng ta làm thế nào thì làm thế đó, đừng nói nhảm.””Tôi không nói bậy, không phải tôi đã làm theo lời tộc trưởng rồi sao?” A Hỉ tức giận nói: “Tôi đang nói về cô gái kia, tại sao cô ấy lại muốn chúng ta phải đi rửa tay, rửa thịt?”Những người khác cũng cảm thấy như vậy, tại sao việc mình bình thường vẫn làm, nhưng khi cô gái kia đến lại đột nhiên phải thay đổi?Dù là ai thì cũng sẽ không được vui vẻ.A Diệp cũng có chút không vui, nhưng bà sẽ không tập hợp người đến để gây sự: “Được rồi, mọi người tự làm chuyện của mình đi.”Bà còn cảnh cáo thêm với A Hỉ: “Cô ấy là người phụ nữ của tộc trưởng, cô cẩn thận một chút, đừng có nói chuyện lung tung.”A Hỉ cực kỳ không cam lòng, trừng mắt nhìn Tiêu Sắt một cách hung dữ, ánh mắt không mấy thiện cảm.Chuyện phát sinh bên này, Tiêu Sắt từ trong ánh mắt oán trách của các cô gái cũng biết được.
Đồng thời cô cũng nghe được lời nói của bọn họ, Tiêu Sắt chỉ cười không nói gì.A Trà lạnh mặt nói: “Tôi đi nói chuyện với bọn họ.””Không cần, trước khi ăn thịt nhớ rửa tay là trợ giúp tốt nhất với tôi rồi.” Tiêu Sắt cười nói.Tuy cô làm điều đó vì lợi ích của bọn họ nhưng cô cũng đã phá vỡ quy tắc sống của bọn họ, cho nên tức giận là phải.Cũng không thể bởi vì họ oán trách cô, cô lại cường ngạnh cãi vã với họ.
Tranh cãi với bọn họ là điều thực sự không cần thiết, chỉ khiến họ càng ghét cô, khó chịu với cô hơn.Phong Niên đã chờ đến mất kiên nhẫn: “A Sắt, cô nói sẽ làm thứ gì đó tốt cho tôi, làm nhanh lên, tôi muốn xem.”Ánh mắt Dạ Phong sắc bén liếc nhìn cậu một cái, Phong Niên lập tức trốn ở phía sau Trường Sinh.Tiêu Sắt bất đắc dĩ nở nụ cười, Phong Niên thì có thể có cái ý xấu gì chứ, cậu ta chỉ là một đứa trẻ nhìn người khác có kẹo, bản thân cũng muốn ăn kẹo.”Được!”.