Quỷ Bảo

Chương 94: Cửu khúc nghiêm



Theo giọng lảnh lót ấy, một thiếu phụ áo đỏ đẹp tuyệt vời đã đứng uy nghi trước mặt, nhìn Thượng Chí cười duyên. Nàng chính là Phong Hận Mộ Dung Đại.

Sự xuất hiện của Mộ Dung Đại thực ngoài ý đoán xét của chàng, Thượng Chí cứ ngẩn ra như phỗng đá, nhìn nàng không chớp.

Hắc Bạch Song Yêu thì thầm:

– Nàng đẹp quá, có lẽ thiên tiên hóa thân!

– Thật đáng mặt Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân!

Thượng Chí sau phút ngạc nhiên, liền bước đến nói:

– Tỷ tỷ, ngày trước ở Xả Thân Nghiêm …

Sắc mặt nàng trầm xuống cất giọng khẩn cầu:

– Đệ đệ! Chị thành thực mong em thứ lỗi cho, công việc em giao phó chị đã làm hỏng cả rồi.

Thượng Chí biến sắc, vội nói:

– Lẽ nào em My của tôi đã …

– Nàng đã mất tích rồi!

– Mất tích?!

– Phải, thực quá ly kỳ, ngoài trí tưởng tượng của chị.

Thượng Chí lộ vẽ đau khổ, thét lớn:

– Không thể được! Nàng đang bị thương nặng, chắc chết mất! Em Mi …

Mộ Dung Đại vừa buồn rầu vừa hổ thẹn, nói:

– Em đi được một ngày chị vì đói quá chịu không nổi, mới ra ngoài tìm thức ăn, khi trở vào thì nàng đã biến đâu mất. Thời gian chị ra ngoài nào lâu lắc gì đâu! Thực đáng buồn thay! …

Thượng Chí đưa tay chùi mấy giọt mồ hôi lạnh đọng trên vần trán, rồi cất giọng run run:

– Em My chỉ nhờ vào Chỉ Nguyên Đơn của chị mà kéo dài được mạng sống trong bảy ngày, nay nàng mất tích như thế làm sao tránh khỏi cái chết thảm thương!

– Chưa chắc!

– Hả! Chị bảo sao?

– Chị tin rằng kẻ bắt cóc có đủ tài cứu nàng thoát chết.

Trên vầng trán thông minh của chàng hiện lên những lằn gân xanh tím, ánh mắt lóe hung quang, Thượng Chí cất giọng lạnh lùng:

– Ai đã bắt cóc nàng?

– Em xem đây thì rõ!

Mộ Dung Đại bước đến gần Thượng Chí, đưa cho chàng một mảnh giấy, chàng vội chụp lấy, đọc vội:

“Ta ra lệnh kỳ hẹn cho Lãnh Diện Nhân Hoàng Thượng Chí trong mười ngày, phải đem Phật Thủ Bảo Cập tới Cửu Khúc Nghiêm đổi lấy mạng của hôn thê mi là Ngô Tiểu My. Quá hẹn chớ trách ta độc ác.”.

Ở cuối thơ có vẽ một đồng tiền cổ.

Thượng Chí cau mày, hỏi:

– Cửu Khúc Nghiêm là chỗ nào?

Mộ Dung Đại đáp vội:

– Sau Liên Hoàn Thao năm mươi dặm đường núi.

– Còn “đồng tiền cổ” này là dấu hiệu gì vậy?

Mộ Dung Đại cau trán có vẻ suy nghĩ, lát sau nói:

– Dấu hiệu này … chị chưa từng nghe ai nhắc đến bao giờ!

– Ta biết!

Tiếng nói lạnh như băng tuyết khiến mọi người giật mình quay lại:

một thiếu phụ bịt mặt đang từ từ tiến về hướng Thượng Chí.

Chàng hả miệng định nói, thì thiếu phụ bịt mặt đã khoát tay nói:

– Chủ nhân của đồng tiền cổ chính là Thông Bảo La Sát đã danh vang trước đây một giáp tý rồi.

– Một người đàn bà? Thượng Chí buột miệng.

– Phải, hiện bà ta còn ở ẩn tại Cửu Khúc Nghiêm, hãy đến đấy càng nhanh càng hay!

Mộ Dung Đại cau mày hỏi:

– Tôn giá là cao nhân phương nào?

– Thất Hồn Nhân!

– Thất Hồn Nhân?

– Ừ! Thì đã sao nào.

Thượng Chí khi trước vừa thấy Thất Hồn Nhân, định mở miệng thì bị mẹ chàng ngăn lại, nên chẳng dám lên tiếng, đành đứng yên xem người hành động.

Thất Hồn Nhân cất giọng băng tuyết:

– Mi có phải là Phong Hận chăng?

Sắc diện của Mộ Dung Đại tái xanh như chàm đổ, run rẩy vì tức giận lên đến cực độ. Cái qui luật của nàng đã bị Thất Hồn Nhân ngang nhiên xâm phạm, bà ta phải chết!

Mộ Dung Đại nào ngờ Thất Hồn Nhân là mẹ của “đệ đệ” cưng yêu của nàng, nên quát lớn:

– Thất Hồn Nhân! Ta phải giết mi!

Thái Hằng Nga Vương Thúy Anh lạnh lùng:

– Thất Hồn Nhân này không dễ bắt nạt đâu! Mi hãy rút lại lời ấy đi.

Mộ Dung Đại lồng lộng:

– Nếu vậy mi hãy xem đây!

Thượng Chí kinh hãi, nhảy ra cản trước mặt Mộ Dung Đại:

– Tỷ tỷ! Chớ nên làm vậy.

– Đó là qui luật của chị! Em hãy tránh ra! Không ai có thể ngăn cản được Chị cả!

– Tôi mong chị phá luật thêm lần nữa!

– Không được! Nhưng nó là gì của em mới được chứ?

– Việc này …

Thất Hồn Nhân lạnh lùng cắt ngang lời Thượng Chí:

– Câm ngay! Mộ Dung Đại chớ có ngông cuồng, ta cảnh cáo mi biết! Mi hãy nghĩ đứa trẻ thuần khiết này, tuổi tác nó chỉ đáng con mi thôi! Đừng có tham ý!

Mộ Dung Đại mặt xanh như chàm đổ, nàng trút căm giận trong tiếng hét:

– Thất Hồn Nhân! Ta không giết mi nguyền chẳng làm người!

Chiếc bóng đỏ nhanh như chớp lách khỏi Thượng Chí phóng một chưởng về phía Thất Hồn Nhân.

Bùng! Sức chưởng phóng chạm nhau làm hai người lùi lại mấy bước.

Mộ Dung Đại hừ một tiếng lạnh lùng, rồi phát chưởng công tiếp.

Thất Hồn Nhân võ chưởng đánh bật ra, một luồng quái phong cuốn chụp vào người Mộ Dung Đại, khiến chân nguyên của nàng tan biến mất cả, không sao tụ lại được, đồng thời chưởng lực của nàng vừa phóng ra cũng tiêu tan như vãi cát vào biển cả.

Mộ Dung Đại kinh hãi thất cả hồn vía, lùi lại mấy bước, vội mò ra một nắm Đoạt Hồn Trâm, nên thét lớn:

– Mộ Dung Đại! Tôi cấm chị hạ thủ!

Lườm Thượng Chí một cái, Mộ Dung Đại hỏi:

– Hoàng Thượng Chí! Em dùng quyền lực gì mà bảo thế?

Thượng Chí nghẹn họng! Đúng vậy! Chàng dựa vào lý do nào buộc nàng vâng lịnh?

Nhưng Thất Hồn Nhân là mẹ chàng, chàng không lý lại khoanh tay nhìn người ta hại mẹ sao, nên quát lớn:

– Không cần dựa vào quyền lực nào cả, nhưng tôi cấm chị xuống tay đấy!

– Hừ Nó là gì của em, mà phải làm một việc điên rồ như thế!

– Việc đó chẳng quan hệ gì cả!

– Như vậy, việc của chị, em chớ xen vào làm gì vô ích.

– Tôi cứ xen vào đấy! Thì đã sao nào?

Mộ Dung Đại giận tái mặt, hét bướng:

– Mi không được xen vào!

Thượng Chí chẳng kém, chàng quát lớn cương quyết:

– Sao không được? Mi cứ thử ra tay thì biết lợi hại của Hoàng Thượng Chí này.

– Thượng Chí! Mi tưởng ta sợ sao?

– Mi dám ra tay xuất thủ Đoạt Hồn Trâm thì Thượng Chí chẳng dám đập chết mi sao?

Thất Hồn Nhân đứng im lặng, bà ta dường như muốn cho hai người cãi vã nhau quyết liệt, nên vẫn lạnh lùng nhìn hai người khiêu khích.

Trong thâm tâm Hắc Bạch Song Yêu chỉ biết mỗi một Thượng Chí mà thôi, chẳng cần hiểu thêm nữa, nên vội sánh vai tiến tới án trước mặt Mộ Dung Đại không ngoài ý bảo vệ vị “chủ nhân khả kính”.

Không khí lúc ấy khẩn trương tột độ, tâm trạng của Thượng Chí thực khó mà phân được, chàng cứ trừng mắt nhìn Mộ Dung Đại mà trí óc rối như tơ vò.

Mộ Dung Đại cắn chặt môi đến bật máu, mắt trân trối nhìn Thượng Chí, đôi dòng lệ chảy dài xuống má. Nàng nghẹn ngào uất ức:

– Hoàng Thượng Chí! Mi … mi là phường phụ nghĩa vong ân, nếu không có ta thì mi đã ra ma rồi, không ngờ bây giờ mi lại đối xử với ta tàn tệ như thế.

Thượng Chí biến sắc, chàng hổ thẹn vô cùng, nhưng đã trót ngồi trên lưng cọp, muốn xuống cũng không dễ gì, nên vẫn yên lặng chịu trận.

Thất Hồn Nhân rung động mạnh, giọng nói run run:

– Con! Nó đã có lần cứu con sao?

Thượng Chí gật đầu, thảm não:

– Thưa phải! Đã hai lần.

Ba ta thở dài một tiếng, nói:

– Thượng Chí con! Thôi, con hãy tự liệu lấy, ta phải đi đây!

Dứt lời bà ta liền tung mình ra ngoài mấy trượng, nhắm hướng Quỉ Bảo chạy như bay.

Mộ Dung Đại thở dài tức tối, nàng quay sang Thượng Chí:

– “Nó” là gì của mi hả?

Thượng Chí buông thõng:

– Người là thân mẫu của tôi đấy!

– Người là mẹ của mi sao? Mộ Dung Đại biến sắc nói.

– Phải!

– Sao mi không sớm nói cho ta biết?

– Người chẳng muốn cho ai hiểu thân phận của người cả.

– Nhưng mi đã nói với ta rồi!

Thượng Chí hơi khó chịu, hạ giọng:

– Với chị, tôi không muốn giấu!

Mộ Dung Đại trầm ngâm một lúc, rồi cất giọng buồn buồn:

– Bà ta không muốn chị em ta gần nhau sao?

Thượng Chí lặng lẽ gật đầu.

Mộ Dung Đại cắn môi suy nghĩ, lại hỏi:

– Nếu vậy theo em, chúng ta phải làm gì?

– Tôi …

– Ừ! Sao?

– Vẫn như ngày nào! Thượng Chí buột miệng không chút suy nghĩ.

Mộ Dung Đại sung sướng hiện lên nét mặt, nàng cười duyên tha thiết nhìn Thượng Chí.

Cả đời Mộ Dung Đại chưa hề biết mùi yêu đương là gì! Đến lúc tìm được tình yêu thì đã ngót bốn mươi mấy tuổi rồi, nàng biết Thượng Chí yêu mình đắm đuối gần như bị mê hoặc bởi nét diễm kiều tuyệt thế của nàng, tuy mối tình trái ngang này chẳng mang lại một kết quả gì cả, nếu không muốn nói là nó sẽ đem đến cho nàng một hậu quả não lòng, nhưng nàng không thể tự kiềm chế lòng mình được, cứ xuôi tay phó mặc cho cuộc thế xoay vần.

Đối với Thượng Chí, chàng dựa vào một lý lẽ mong manh, là muốn tỏ lòng biết ơn, nhưng kỳ thực trong thâm tâm chàng đã tự nhận, mình bị nhan sắc nàng lôi cuốn đến độ chẳng cần phải suy xét sâu cạn gì cả. Việc đó không lạ, vì đối với lứa tuổi của chàng không ai tránh khỏi sự quyến rũ trước một tuyệt sắc giai nhân.

Mộ Dung Đại chỉ về phía Song Yêu, hỏi:

– Hai người này là ai thế?

Thượng Chí cười đáp:

– Môn hạ của Thiên Nam đấy. “Gã” con trai tuấn tú kia là Thẩm Gia Kỳ và “Cô bé” đẹp như tiên kia chính là Phùng Oanh Oanh, vợ của “gã” đấy!

– Ồ! Trai tài gái sắc, quả xứng đôi thay!

Dĩ nhiên nàng không thể ngờ được cặp vợ chồng này là Hắc Bạch Song Yêu người đã làm cho hắc bạch đao giang hồ trước đây mấy mươi năm phải điên đảo.

Thượng Chí khoát tay nói:

– Chúng ta đi thôi.

Mộ Dung Đại hỏi:

– Đến Cửu Khúc Nghiêm thật sao?

– Không lý lại giả!

Mộ Dung Đại cười, nói:

– Em đã mang theo à?

– Mang cái gì?

– Phật Thủ Bảo Cập chứ gì! Rõ ngớ ngẩn.

– Không!

– Nhưng vị chủ nhân “đồng tiền cổ” Thông Bảo La Sát muốn …

Thượng Chí trở nên lạnh lùng, cắt ngang lời Mộ Dung Đại:

– Khỏi cần! Bà ta đã ngang nhiên bắt cóc Ngô Tiểu My thì ta quyết chẳng bỏ đâu.

– Nếu bà ta lấy sinh mạng em My ra uy hiếp tính sao? Em chớ liều lĩnh mà ân hận đấy!

– Việc đến đâu hay đến đấy! Ta đi cho được việc.

Mộ Dung Đại gật đầu, Thượng Chí hướng về Song Yêu khoát tay, rồi quay mình chạy như bay biến thẳng tiến về phía Cửu Khúc Nghiêm.

Trên đường đi, Mộ Dung Đại hỏi Thượng Chí:

– Đệ đệ! Em đã xin được Tục Mệnh Kim Đơn chưa?

– Được rồi!

– Em truy ra được Thần Châu Nhất Xú à?

– Dĩ nhiên! Nếu không làm sao có Tục Mệnh Kim Đơn, chị này ngớ ngẩn thực.

Mộ Dung Đại lộ vẻ âu lo:

– Này em, Ngô Tiểu My mất tích một cách đột ngột như thế. Em có phiền chị không?

Riêng chị cảm thấy áy náy vô cùng.

Thượng Chí khẽ thở dài nói:

– Đó chỉ là việc quá bất ngờ, chị không nên tự trách mình, thái quá! Hiện giờ bổn phận ta phải cứu nàng, ngoài ra hãy dẹp sang bên, sau này tính lại.

Ngưng một chốc, rồi nói tiếp:

– Thông Bảo La Sát là ai, lại bắt Ngô Tiểu My để uy hiếp ta phải trao Song Thủ Bảo Cập?

Mộ Dung Đại lắc đầu đáp:

– Việc này chắc có nhiều gút mắc mà ta khó nhận ngay ra được, đợi đến đó sẽ biết.

Sau một quãng đường núi đèo quanh co khó khổ, bốn người đã đứng trước Cửu Khúc Nghiêm. Từ xa nhìn tới, người ta có cảm tưởng Cửu Khúc Nghiêm là một khối tháp sắt khổng lồ. Vách núi dốc ngược như một thớt mọc dựng đứng. Không một bóng cây, ngọn cỏ. Đường lên Cửu Khúc Nghiêm theo hình xoắn ốc, xế sườn núi làm chín bậc, mà đỉnh Nghiêm nằm trên thềm thứ chín.

Trời đã ngả nắng, bóng bốn người nổi bật trên nền trời xanh trong màu ngọc bích, họ đứng như thế lâu lắm không lộ được cử chỉ nào. Bóng hình cổ quái của Cửu Khúc Nghiêm làm bốn người hơi chùn bước.

Thượng Chí sau một hồi quan sát, quay lại nói với ba người:

– Các người đợi tôi ở đây …

Mộ Dung Đại nhanh miệng cắt ngang:

– Chị phải theo em!

Thượng Chí cau mày:

– Thâm ý của Thông Bảo La Sát hiện giờ ta chưa rõ, vậy tốt nhất hãy để mình em lên là tốt hơn cả!

– Đi hai người có lợi hơn, vì như thế có thể tránh được bất trắc.

– Để em đi là ổn nhất hơn nữa trong thơ chỉ đề cập đến mỏi mình em kia mà!

– Chí đệ! Chị chẳng an tâm tí nào …

Thượng Chí muốn Mộ Dung Đại an lòng, liền cười nói:

– Thông Bảo La Sát nào phải ba đầu sáu tay gì mà ngại, tỷ tỷ an tâm.

– Hừ!

Tiếng cười gằn không biết từ đâu đưa tới, làm bốn người kinh ngạc, nhìn quanh quất. Tiếng cười dường như gần lắm, nhưng không biết ở đâu, trước mặt mọi người, Cửu Khúc Nghiêm vẫn trơ trơ, rừng cây rậm rạp ngoài mười trượng đứng im phăng phắc, không một tiếng động.

Mọi người còn đang ngơ ngác, thì tiếng nói lạnh lùng vọng lên:

– Thông Bảo La Sát tuy không phải là ba đầu sáu tay nhưng Lãnh Diện Nhân cũng chẳng ra gì cả.

Tiếng nói phát ra lạnh như băng tuyết, khi xa khi gần, với công lực của bốn người mà chẳng phát giác được gì cả. Nhưng một điều chắc là tiếng nói ấy không phải của Thông Bảo La Sát thì cũng thuộc hạng môn đồ thân tín của bà ta.

Thượng Chí hừ một tiếng lạnh lùng nói:

– Tôn giá là ai, sao cứ núp lén mãi thế?

Tiếng nói bí mật phát lên:

– Lãnh Diện Nhân! Có phải mi đến đây vì lời hẹn ấy không?

– Phải!

– Hừ! Khí khái của một vị chưởng môn đâu lại tầm thường thế. Có phải mi sợ hãi chăng mà cần người hộ vệ, nhưng Cửu Khúc Nghiêm chỉ cho một mình mi thôi.

Mộ Dung Đại nén giận không được, quát lớn:

– Cửu Khúc Nghiêm là cái thá gì mà ngăn nổi Mộ Dung Đại này!

– Mi làm thử một chuyến thì biết sự lợi hại của Cửu Khúc Nghiêm này.

Mộ Dung Đại phẫn nộ hừ một tiếng lạnh lùng, rồi đột nhiên nhún chân nhảy lên “khúc” thứ nhất của ngọn Nghiêm sơn.

– Tỷ tỷ! Ngừng bước!

Thượng Chí gọi lại, nhưng đã muộn.

Chân Mộ Dung Đại vừa chấm đến thềm nghiệm, liền kêu một tiếng đau đớn, lảo đảo lùi lại, như cánh chim bị đạn rơi ngay xuống thành Nghiêm. Thượng Chí giật mình kinh hãi, búng chân nhảy tung lên không thì thân hình Mộ Dung Đại đã rơi vun vút trước mặt. Túng thế Thượng Chí vội vung tả chưởng phất mạnh ra sau, mượn sức lướt mau tới đồng thời hữu chưởng vương ra nhanh như chớp chụp ngay vào người Mộ Dung Đại. Thân hình Mộ Dung Đại vừa nằm gọn trong tay chàng thì chân Thượng Chí đã chấm đất, không dám chần chờ chàng tức tốc búng chân nhảy về chỗ cũ.

Những động tác của Thượng Chí diễn ra nhanh không thể tưởng được, khiến Song Yêu vừa lo sợ vừa thán phục.

Trên trán Mộ Dung Đại hiện rõ một vòng tròn bằng đồng tiền tươm tướm máu đỏ.

Mộ Dung Đại lách mình rời khỏi vòng tay của Thượng Chí nhảy xuống đất, trên gương mặt tái xanh phảng phất vẻ kinh hãi.

Thượng Chí lo lắng, hỏi:

– Tỷ tỷ! Chị không việc gì chứ?

Mộ Dung Đại cất giọng lạc lõng:

– Không sao cả, chỉ bị trầy sơ ở trán thôi!

Bỗng giọng nói bí mật lại vọng lên:

– Đó chỉ qua là lần cảnh cáo của Cửu Khúc Nghiêm, nếu cả gan thử một lần nữa thì “cổ tiền” sẽ “viếng” óc mi.

Mộ Dung Đại tức giận, hừ một tiếng khinh bỉ, nói:

– Lừa lúc người ta bất phòng để ám hại, mi tưởng hành động ấy vinh dự lắm sao mà phách lối!

Thoạt nhiên Bạch Yêu bước đến cạnh Thượng Chí nói rất khẽ:

– Thưa chưởng môn! Đệ tử đã khám phá được phần nào cái bí mật của Cửu Khúc Nghiêm rồi!

Thượng Chí vội nói:

– Sao? Người nói ta nghe thử xem?

– Sơn Nghiêm này nhất định bên trong phải là một khoảng trống rộng lớn, người bên trong có thể nhìn thấy bên ngoài một cách rõ ràng, nhờ những lỗ thủng nhỏ được đục xuyên lòng núi, nhưng ở ngoài tuyệt đối không thể thấy nỗi hành động bên kia của họ. Vì thế tiếng nói khi nãy ta nghe tưởng xa mà lại gần, khiến …

Thượng Chí gật đầu tỏ vẻ hiểu, nói:

– Ngươi đoán có lẽ đúng, ta hiểu rồi!

Tiếng nói bí mật lại vang lên lạnh lẽo, âm u:

– Lãnh Diện Nhân! Mi có thể lên núi được rồi!

Lúc bấy giờ chàng đã để ý, thì quả nhiên tiếng nói ấy phát ra từ lòng núi thật!

Chàng trực nhìn lên vòng đai thứ nhất của Cửu Khúc, nó cao không quá trăm trượng, mặt đá phẳng lì, chai cứng như sắt nguội, rồi lành lạnh nói lớn:

– Các hạ đã dùng thủ đoạn đả thương người của tôi, nay không đáp lại sợ mất lòng quí chủ!

Âm vang câu nói chưa dứt, thân hình chàng đã nhảy tung lên không, vung chưởng búng mạnh, năm luồn chỉ lực xé gió rít lên những tiếng ghê người.

Đông Kim Chỉ là môn võ công độc môn của Thượng Chí uy lực của chỉ lực rất ghê gớm, trong vòng năm trượng sức chỉ phong có thể xoi vàng chẻ ngọc. Hơn nữa chàng đã vận đến mười thành Khư Mê Thần Công thì uy thế của chưởng pháp nào phải nhỏ.

Tiếng nổ ròn rã nổi lên liên tiếp, đá bắn ra như mưa rào, trên thành đã hiện rõ năm lỗ bằng ngón tay, sâu hóm.

Trong lúc chỉ phong đục thủng vách đá, từ trong lòng “Nghiêm” đột nhiên phát ra một tiếng rú kinh hãi, rồi im bặt.

Chân vừa chạm đất Thượng Chí liền búng mạnh lên “khúc” thứ nhất.

Tuy gọi là “hoàn khúc”, nhưng đó chỉ là một con đường ngoằn ngoèo, chạy theo hình trôn ốc lên tận đỉnh.

Thượng Chí không thèm đi theo lối chính, mà lại tung mình nhảy vút lên “khúc”.

thứ hai. Cứ như thế thân hình chàng như cây pháo thăng thiên, lao vun vút. Chẳng mấy chốc Thượng Chí đã đứng sừng sững trên “khúc” thứ chín của Cửu Khúc Nghiêm.

Đưa mắt quan sát địa thế, chàng chỉ thấy đá là đá, những mũi đá nhọn hoắt, bén ngót như những thanh đao khổng lồ ngạo nghễ chọc thẳng trời xanh. Trên một khối đá phẳng phiu, một bà lão, tóc bạc trắng như tuyết rũ dài xuống vai, đang ngồi tĩnh tọa, đôi mắt bà lão nhắm nghiền không thèm đếm xỉa gì đến Thượng Chí cả.

Cử chỉ lạnh nhạt, và ngạo mạn của bà lão làm Thượng Chí tức giận, chàng liền cất giọng lạnh lùng:

– Lão tiền bối có phải chăng là Thông Bảo La Sát?

Bà lão vẫn nhắm nghiền đôi mắt, toàn thân bất động, mới trông người ta có thể tưởng bà ta là một xác chết chưa kịp chôn.

Đột nhiên đôi môi bà lão khẽ mấp máy:

– Không sai!

Thượng Chí giận càn hông, nói như thét:

– Tại hạ là Lãnh Diện Nhân Hoàng Thượng Chí đã y hẹn đến đây!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.