Từ Văn Diệu xoay người lại nhìn Vương Tranh, nói hai câu, câu đầu “Anh
không bảo anh ta đến!”, câu sau là “Em có muốn gặp anh ta không?”
Đến anh cũng tự thấy hai câu này trước và sau ngữ điệu hoàn toàn khác biệt, hơn nữa còn mang một tầng nghĩa khác.
Nên cũng chẳng trách tại sao Lý Thiên Dương lại tức giận ở ngoài kia đến
thế. Trong đầu hắn luôn cho rằng, Vương Tranh chỉ ỷ lại một mình hắn,
nên không thể chấp nhận nổi, có một ngày thình lình xuất hiện một kẻ lạ
mặt thay thế vị trí của hắn bên cạnh Vương Tranh.
Từ Văn Diệu
nhìn gương mặt vừa ngủ dậy khi nãy hãy còn ưng ửng đỏ, giờ lại hóa xanh
như thế, chợt thấy khó chịu, vừa thương vừa xót. Nhưng lý trí rất nhanh
đã quay trở lại, anh chủ động kéo chăn choàng kín người Vương Tranh, khẽ khàng nói: “Để anh ta vào nhé, dù sao cũng từng quen biết.”
Vương Tranh gục đầu xuống, chốc sau lại gật đầu đồng ý.
Từ Văn Diệu ra mở cửa, Lý Thiên Dương đùng đùng nổi giận hỏi tội: “Từ Văn
Diệu, tôi xem anh là bạn của Tiểu Tranh nên không so đo với anh. Nhưng
anh nên biết, không phải chỉ mình anh lo lắng cho cậu ấy. Anh dựa vào
đâu mà dám im hơi lặng tiếng chuyển cậu ấy tới bệnh viện này? Cậu ấy ở
trong đó phải không? Tránh ra!”
“Anh Lý, xin anh đừng kích động
như thế!” Từ Văn Diệu bình tĩnh đáp. “Khoa tim của bệnh viện này rất có
tiếng, hơn nữa tôi cũng quen biết với viện trưởng, vì muốn tốt cho cậu
ấy nên tôi mới chuyển viện tới đây. Còn tại sao lại không thông báo cho
anh hay, ngại quá, tôi không biết phải liên lạc với anh thế nào, với
lại, Vương Tranh hình như cũng không muốn.” Anh ngừng một lúc, lại nói:
“Thật tiếc vì khiến anh hiểu lầm, nhưng hành động của tôi đều là vì
Vương Tranh cả, mong anh thông cảm.”
Từ Văn Diệu luôn am hiểu
cách mượn lời tỏ ý, dùng bình phong lễ giáo trí thức mà ra đòn tấn công
trong lúc đối phương lơ là để không còn đường chống đỡ. Lý Thiên Dương
cũng chẳng phải tay vừa. Nếu như không phải không tìm thấy Vương Tranh,
lòng nóng như lửa đốt, thì cũng không để Từ Văn Diệu mượn cớ mà giáng
đòn như thế. Chỉ qua vài lời ngắn ngủi, hắn liền biết đối phương chẳng
phải kẻ dễ đối phó, cố nén cơn tức xuống, dùng gương mặt bình thản tươi
cười mà đáp: “Anh Từ khách khí quá, anh lo nghĩ cho Tiểu Tranh như thế,
tôi mừng lắm, nào dám trách móc gì? Chỉ là đột ngột không thấy Tiểu
Tranh đâu, hơn nữa cậu ấy lại còn đang bệnh, tôi là bạn cũ, nên sốt ruột vậy đấy. Lúc nãy có hơi nóng nảy, khiến anh chê cười rồi. Tiểu Tranh ở
trong phải không? Tôi muốn vào thăm cậu ấy.”
“Mời.” Từ Văn Diệu
nghiêng người để Lý Thiên Dương đi vào trong lại nói: “Bệnh tình cậu ấy
đã đỡ hơn, đợi tới khi tình trạng cơ thể đều thích nghi với mọi chỉ tiêu thì sẽ mổ. Cậu ấy mới ngủ dậy, anh cẩn thận, đóng cửa nẻo cẩn thận,
đừng để cậu ấy bị cảm lạnh.”
Lý Thiên Dương tức anh ách lên nhưng vẫn cố nhịn. Từ Văn Diệu nói vậy tỏ vẻ như mình là chủ nhân, còn hắn
chỉ là khách lạ không mời mà đến. Độ thân sơ vừa nghe đã biết. Hắn không cam lòng, càng nhìn anh càng thấy tức. Anh thân hình cao lớn, dáng
người khỏe mạnh không bị giấu đi bởi bộ tây trang đẹp đẽ, hơn hết người
lại đẹp trai, từng hành động lẫn lời nói đều nho nhã và không hề mất đi
thế uy nghi. Người đàn ông đầy hấp dẫn như thế khiến kẻ yếu muốn ỷ vào,
nhượng kẻ mạnh ra sức cạnh tranh.
Ngày trước, Vương Tranh vì sao
lại yêu rồi chọn hắn giữa bao người, Lý Thiên Dương biết rất rõ. Trong
giới đồng tính này, tìm thanh niên xinh đẹp rất dễ, chỉ khó là kiếm được đàn ông chân chính. Từ trước tới giờ, Lý Thiên Dương luôn rất thành
thục, nói năng khôn khéo, thái độ mềm mỏng, tính tình lại hào phóng, lại vững chắc kinh tế. Những mặt đó hợp lại, đến ngay cả người sành sỏi như Vu Thư Triệt cũng không chống lại được sức hấp dẫn từ hắn. Vậy nên, với một thiếu niên không biết đời là gì lại càng thêm phần cuốn hút. Trong
mối quan hệ với Vương Tranh, Lý Thiên Dương luôn chiếm thế thượng phong. Ưu thế không phải chỉ dựa vào tuổi tác lớn hơn, mà còn bởi hắn tự tin.
Một cậu nhóc luôn giấu mình trong thế giới riêng, không có đủ sức mạnh
tinh thần lẫn thể lực, thì có thể làm gì bất lợi với hắn? Vì vậy, một gã cáo già đã quen những hiểm độc và lừa lọc trên thương trường tuyệt đối
sẽ không thể nảy sinh ý muốn nương tựa thực sự vào một cậu bé được.
Nhưng hiện tại, đứa trẻ đó đã lớn, càng ngày càng xinh đẹp, không còn là kẻ
ngô nghê và khờ dại, là một người đàn ông trưởng thành đầy hấp dẫn. Mang trên mình nhiều nỗi đau thương và mỏi mệt, có sự cô đơn khổng lồ bao
bọc lấy, luôn kiên cường và nhẫn nhịn, tự mở lối đi riêng cho mình,
khiến người khác không thể coi khinh được nữa. Hơn hết, Lý Thiên Dương
biết, Vương Tranh vẫn còn chưa quên được hắn.
Dù gì thì cũng là người mình đã từng yêu. Với tính cách như Vương Tranh, một khi đã thật lòng yêu, sao dễ dàng lãng quên được?
Cho nên, Lý Thiên Dương không còn do dự. Phần thắng của hắn không nằm ở chỗ Vương Tranh lạnh lùng kiên định, mà vì bởi hắn không còn là Lý Thiên
Dương dễ bị kích động và ngả lòng như trước.
Chỉ khó là bây giờ,
bên cạnh Vương Tranh thình lình xộc ra một tên Từ Văn Diệu, một gã trí
thức đẹp mã, dễ dàng khơi gợi tính hiếu thắng cho biết bao gã đàn ông.
Người này luôn cẩn thận quan tâm, che chở cho Vương Tranh, trong khi cậu không phải kẻ vô ơn, luôn ghi lòng tạc dạ người đối đãi tốt với mình.
Chỉ cần đối phương tốt với cậu một, cậu sẽ luôn để tâm đền trả.
Huống hồ, với tình huống của Vương Tranh bây giờ, đối tốt với cậu, nghĩa là
đặt lò sưởi ấm áp vào tay trong ngày gió tuyết, nên lòng biết ơn của cậu cũng sẽ nhiều gấp bội. Sau đó, người gieo lòng tốt sẽ gặt hái được
nhiều đền đáp hơn.
Cảm tình không dựa vào lòng biết ơn để duy trì, có chăng là dễ dàng tạo được nền tảng ban đầu mà thôi.
Lý Thiên Dương thấy thật phiền khi mà hắn đã bỏ công việc để ngày ngày đi
tìm Vương Tranh khắp các bệnh viện, cũng không khiến cậu cảm động.
Không phải chỉ không cảm động, có lẽ Vương Tranh còn không muốn thấy mặt hắn, không cần sự quan tâm dư thừa đó.
Lý Thiên Dương vừa nhìn thấy gương mặt tiều tụy của Vương Tranh liền quên mất điều cần nói.
Hắn ngây ra chừng mười giây thì sực tỉnh, đi tới cạnh giường Vương Tranh, chìa tay vuốt tóc cậu.
Vương Tranh nghiêng đầu né đi, chốc sau, mắt chợt ươn ướt.
Trong ký ức của cả hai cũng có lúc như vậy. Khi ấy, Vương Tranh vừa đoạn
tuyệt quan hệ với gia đình, vừa bàng hoàng vừa bất lực, đêm đêm thường
thừ người mở mắt tới sáng, ngủ không được. Lúc đó lại đầu thu, bỗng chốc bị cảm rồi sốt nhẹ, đi bác sĩ, uống thuốc cũng không hiệu quả. Lý Thiên Dương dạo đó vẫn còn thương Vương Tranh nhiều, mỗi lần thấy cậu mất ngủ hay đổ bệnh, liền bắt cậu ở nhà, để hắn đích thân đi chợ mua gà hầm
canh, lại nấu thêm cho cậu vài cọng cải xanh, và một bát mỳ gà nóng hổi.
©’STEN’T
Quả thật, hắn đã từng yêu thương cậu nhóc đó.
Nhìn cậu cúi đầu ăn mỳ mà thấy lòng bình yên lạ, như có ai chườm túi nóng
lên trên trái tim lạnh lẽo của hắn. Khi đó, hắn sẽ không kiềm lòng được, vươn tay xoa tóc cậu, từ đỉnh đầu cho tới phần gáy.
Nhưng năm
tháng cũng qua đi, những dịu ngọt đã có cũng như một ly rượu nồng, sau
đó hết lần này đến lần khác cứ múc nước đổ vào ly rượu đó. Cuối cùng
càng ngày mọi thứ càng phai nhạt, đến ngay cả đương sự cũng phải hoài
nghi, liệu có từng thật lòng phút nào với nhau không?
Vương Tranh cúi đầu thật thấp, dù có kiên cường cỡ nào cũng không ngăn được cơn
thương cảm với chuyện xưa mờ cũ, cảnh còn người mất được. Cậu và Lý
Thiên Dương đều tự hỏi, nếu như sự dịu dàng từng có, kéo dài từ đó đến
nay, thì bây giờ hai người đâu ra nông nỗi tự mỗi người lưng đeo gánh
nặng, bất an và nỗi sợ hãi đối diện nhau.
“Anh xin lỗi, bây giờ
không thể nấu mỳ cho em ăn được, đợi khi nào em khỏe hơn… anh sẽ làm
được không?” Lý Thiên Dương mắt cũng ươn ướt, vội cười hỏi.
Vương Tranh hai vai run nhè nhẹ, im lặng một lúc lại khàn khàn đáp: “Bây giờ, tôi không thích ăn mỳ nữa.”
Tay Lý Thiên Dương run lên, tay lưu luyến rời khỏi tóc Vương Tranh, kiên
cường nói: “Không sao, nếu không thích ăn mỳ thì ăn cái khác. Em thích
món nào, anh sẽ học rồi nấu cho em.”
Từ Văn Diệu vẫn luôn lạnh
lùng nhìn, lúc này chợt chen vào một câu: “Anh Lý khách sáo quá, Vương
Tranh hiện giờ kiêng ăn nhiều thứ, tôi không thể để cậu ấy ăn uống bậy
bạ được, nên không dám phiền tới anh đâu.”
Anh cũng hết nhịn nổi.
Đây không phải là việc Từ Văn Diệu sẽ làm, nhưng anh bỗng ý thức được vấn
đề hết sức nghiêm trọng, Lý Thiên Dương dù có đột ngột đổi tính thì vẫn
là tên khốn khiếp. Hắn và Vương Tranh có chung rất nhiều hồi ức quý giá, khiến muốn quên nhau cũng khó, hơn nữa đó còn lại là chuyện chỉ hai
người trong cuộc mới hiểu.
Với lại, Lý Thiên Dương cũng không
phải tay xoàng, hắn hiểu rõ năng lực của mình, lại còn biết nên áp dụng
vào đâu cho phải, xem chừng đã sớm tập luyện thành thạo rồi.
Lý
Thiên Dương nghe anh nói vậy cũng thấy chói tai, tự nhiên ngồi xuống
cạnh Vương Tranh, nhỏ nhẹ nói: “Chúng ta vẫn được tính là bạn cũ mà phải không? Bây giờ, em không khỏe, bạn cũ vì em mà ra sức, sao lại cho là
phiền phức được? Tiểu Tranh, em nói đúng không?”
Từ Văn Diệu bị
hai tiếng “bạn cũ” chọc giận, đi nhanh tới, choàng tay qua vai Vương
Tranh, dịu dàng bảo: “Đương nhiên, có bạn là anh Lý đây, hẳn Vương Tranh vui lắm, khó mà quên được. Vô luận thế nào, tôi thay mặt cậu ấy cảm ơn
anh, nếu có chuyện gì cần anh giúp, tôi sẽ không khách sáo đâu.”
Lý Thiên Dương cười gượng, nắm lấy tay Vương Tranh: “Cần gì phải khách sáo chứ, tôi và Tiểu Tranh quen biết đã lâu, nên tôi tình nguyện làm mọi
thứ cho cậu ấy. Về phần anh Từ, cử chỉ nghĩa hiệp của anh thật khiến tôi ngưỡng mộ. Bây giờ hiếm khi có người lại vì bạn bè quen chưa bao lâu mà làm được nhiều chuyện như thế.”
“Anh Văn Diệu quả thật là người
tốt hiếm gặp.” Vương Tranh ngẩng đầu lên, rút tay ra khỏi tay Lý Thiên
Dương, lại xoay qua nhìn Từ Văn Diệu, khẽ lắc đầu, ý bảo anh đừng siết
vai cậu, rồi mới nói: “Anh ấy là người Vu Huyên vô cùng tin, và cũng là
người tôi tin tưởng. Hơn nữa, tôi với anh ấy vừa gặp đã thân, nói chuyện phiếm hay làm gì cũng thấy hợp.”
Từ Văn Diệu đắc chí nhếch miệng cười, Lý Thiên Dương sượng trân. Vương Tranh lại nói tiếp: “Thiên
Dương, cảm ơn anh đã tới thăm tôi, tôi có thể một mình nói vài điều với
anh không?”
Lý Thiên Dương gật đầu. “Anh thì không thành vấn đề gì, bất quá phải mời anh Từ tránh mặt cho.”
Từ Văn Diệu liền cười đáp: “Đương nhiên. Hai người từ từ nói chuyện. Tôi
ra ngoài tìm bác sĩ phụ trách chính chữa trị cho Tiểu Tranh. Vương
Tranh, đừng ngồi nói chuyện lâu quá, lát nữa sẽ có y tá tới kiểm tra cho em, em đừng có quên đấy.”
“Em biết rồi.” Vương Tranh nhu thuận gật đầu.
Lý Thiên Dương ngước nhìn Vương Tranh, ánh mắt nhu hòa, rất đỗi dịu dàng.
Đoạn, hắn vén chăn lại cho cậu, nhẹ nhàng hỏi: “Bây giờ em ngủ nghê thế
nào? Còn bị mất ngủ nữa không?”
“Anh nhớ là khi trời lạnh, em sẽ
ngủ nhiều hơn một chút. Em lúc nào cũng sợ lạnh như thể động vật ngủ
đông, chỉ muốn rúc mình trong chăn cả ngày. Mùa đông phòng mở điều hòa,
em còn phải ôm túi chườm nước nóng, ủ tay chân vì nếu không làm thế tay
chân em sẽ vừa như mới lấy từ hầm băng ra. Em hay sĩ diện, sợ anh cười,
nên anh vừa về là dẹp ngay cái túi chườm.” Nụ cười trên môi Lý Thiên
Dương nhạt dần, ánh mắt nhìn xa xăm, như thể muốn xuyên qua Vương Tranh
mà nhìn về những tháng năm thanh xuân khi hai người còn ở bên nhau. Chốc sau, hắn giật mình, nhoẻn miệng cười thật lòng hơn một chút.
“Em xem, anh nhớ nhiều chuyện như vậy.” Lý Thiên Dương cười cười. “Em giữ
anh lại, có phải vì muốn bảo anh đừng tới làm phiền em nữa? Muốn mắng
anh đã thay lòng giờ còn vờ níu kéo? Mong anh có bao xa thì tránh em bao xa?”
Vương Tranh ngẩn người, mặt khẽ hồng, quả thật là cậu định
nói vậy. Nhưng khi bị Lý Thiên Dương giành nói trước thì lại không thể
tán thành, chỉ lắc đầu đáp: “Không phải, tôi tính nói, anh bận rộn nhiều việc, không cần tới thăm tôi…”
“Tiểu Tranh, em không cần phải
gạt anh.” Lý Thiên Dương khẽ cười, vỗ vỗ lên cánh tay cậu nói: “Nếu đổi
lại là Thư Triệt thì em biết cậu ấy sẽ nói gì không? Nhất định là lôi
mười tám đời tổ tông nhà anh ra mắng, mà còn mắng rất điệu nghệ, không
vương một câu nói tục. Tiểu Tranh, em cứ nên nói thẳng những điều mình
nghĩ, không cần che giấu làm gì. Trước nay luôn vậy, em chịu bao nhiêu
ấm ức rồi?”
Vương Tranh mím môi, im lặng.
“Anh không phải
là thần, nên không đọc được suy nghĩ người khác. Em không nói, sao anh
hiểu em muốn gì được. Anh cũng không dễ chịu gì. Chúng ta càng lúc càng
xa cách hơn. Anh nói thế chẳng phải là muốn trốn tránh trách nhiệm. Em
đừng giận! Đôi lúc nghĩ, em tốt như vậy mà anh thì không biết quý trọng, ngay cả đối đãi với em tốt một chút cũng làm không được. Khi đó cả hai
chúng ta đều chưa trưởng thành, có rất nhiều việc cho rằng đã làm như
vậy rồi thì đối phương sẽ hiểu được điều đó, nhưng thực tế vào lúc trẻ
tuổi đó có ai lại thấu hiểu được những khó khăn của người khác đâu?”
“Vậy bây giờ anh đã học được cách thấu hiểu rồi ư? Vì vậy mà tới tìm tôi,
định nói anh sẽ biết trân trọng cái trước mắt?” Oán hận tích tụ bấy lâu
giờ ùn ùn đổ xô tới, Vương Tranh không nhịn được buột miệng nói: “Còn
tôi thì nên ngoan ngoãn đứng đợi? Xem như không có gì xảy ra mà quay lại với anh? Thiên Dương, anh cho rằng tình cảm con người là thứ có thể cho vào tủ lạnh, để đông ba bốn năm cũng sẽ không hư hỏng?”
“Đừng
giận, Tiểu Tranh. Tất cả đều là lỗi tại anh. Em đừng tức giận!” Lý Thiên Dương hốt hoảng định nắm lấy tay cậu, nhưng liền bị cậu đẩy ra.
“Em hãy nghe anh nói,” Lý Thiên Dương thở dài, vô lực đáp, “Từ đầu tới
cuối, anh không hề hy vọng xa vời là em sẽ luôn đứng tại chỗ chờ anh.
Khi anh và Vu Thư Triệt chia tay, anh không hề nghĩ sẽ đi tìm em, không
phải là anh không hiểu con người em thế nào.”
“Thế tại sao bây giờ anh lại tới đây?”
“Thật lòng là anh cũng không biết lý do.” Lý Thiên Dương lắc đầu. “Hai năm
nay, anh đều rất muốn gặp em, đi khắp nơi hỏi thăm tin tức của em, không phải là muốn biết em sống thế nào, chẳng qua chỉ là muốn nghe người ta
nhắc tới tên em, kể chuyện của em. Chỉ thế thôi anh liền thấy mỹ mãn
rồi. Anh luôn không dám tới gặp em.”
“Anh không dám gặp em, vì
hồi trước là chính anh nói, anh đã tìm được tình yêu đích thực, muốn
sống cùng người ấy, chỉ như thế mới thấy hạnh phúc. Anh đã tin vậy và
cũng ép em phải tin là vậy. Nhưng thực tế, có ai làm được những gì mình
nói? Anh đã sai. Càng sống cùng Vu Thư Triệt càng hiểu được mình đã sai. Song lại chẳng làm gì khác hơn, đó là quyết định anh đã chọn khi tỉnh
táo, dù có sai thì cũng phải tiếp tục gắng gượng. Nếu có thể, anh cũng
không muốn kể lể với em. Ai lại muốn mình phải cúi đầu thừa nhận trước
người đã bị mình bỏ rơi là mình đã thất bại trên con đường đã chọn?”
“Chuyện đó không liên quan tới tôi.” Vương Tranh cắn răng, gằn từng tiếng.
Lý Thiên Dương cười khổ, gật đầu. “Phải, không liên quan tới em. Xin lỗi,
vì anh cứ nghẹn trong lòng nên khó chịu. Em cứ xem như là nghe một người bạn cũ tâm sự, để anh nói hết được không?”
Vương Tranh mím chặt môi.
Lý Thiên Dương mắt tràn đầy bi thương, khẽ khàng nói: “Tiểu Tranh, em
không phải anh, nên xem những chuyện anh nói đều là ngụy biện. Nhưng
thật sự anh rất khó chịu. Mỗi khi hồi tưởng lại liền thấy mình đã tổn
thương em quá nhiều, đồng thời cũng tự lấy dao găm vào tim mình. Vậy mà
vẫn ngốc nghếch không nhận ra. Anh đã không biết, vết dao đó ngày qua
ngày lại càng sâu hơn. Anh nhớ em, nhưng vẫn không từ bỏ được con đường
đã chọn. Muốn ở bên em, lại biết mình không đủ tư cách. Tư vị này quả
thật rất giày vò.”
“Thế Vu Thư Triệt thì sao?” Vương Tranh ngước đầu nhìn hắn. “Tình cảm anh ta dành cho anh không phải là giả.”
Lý Thiên Dương suy sụp cúi đầu, hai tay vò đầu, khi ngẩng lên, mắt đỏ hoe. “Em muốn nghe không? Chuyện của anh và Vu Thư Triệt?”
Vương Tranh xoay mặt đi.
“Anh vốn nghĩ là mình đã thành thục. Chỉ mới hai mươi tuổi đã một tay lập
nghiệp, mở công ty, bàn chuyện làm ăn. Lần đầu tiên bị người lừa, mất
trắng hơn mười vạn tệ, phải ngày đêm liều mạng kiếm tiền trả lại cho
người ta. Khi đó, không có nổi năm đồng ăn cơm, phải đợi khi tiệm cơm
gần dọn thì mới dám tới mua thức ăn, vì sẽ được giảm xuống còn ba đồng.
Anh không chỗ cậy nhờ, cha mẹ sớm đã ly hôn, rồi có gia đình riêng, dù
biết anh đang nợ nần cũng không có khả năng giúp đỡ. Những chuyện này,
trước đây em không biết, phải không?”
Vương Tranh kinh ngạc quay lại nhìn hắn.
“Từ nhỏ, bất cứ chuyện gì anh cũng tự dựa vào bản thân, khi sốt tới bốn
mươi độ, cũng chỉ ở nhà uống thuốc hạ sốt rồi thôi. Cũng may là anh số
tốt, có được vài người bạn thân, mọi người ra tay giúp đỡ, tìm cho anh
một vài mối tốt, nhờ đó mà ăn nên làm ra. Những cay đắng và cực khổ lúc
đó, em không tưởng tượng nổi đâu.”
“Đến khi anh gặp được em, tình hình đã tốt hơn, nên em mới thấy được anh lái xe giá mấy mươi vạn, có
một vài căn nhà ở khu trung tâm, lại làm chủ công ty có mười mấy nhân
viên, làm việc luôn gọn gàng chu đáo hơn một học sinh như em, phải
không? Lúc chúng ta ở bên nhau, anh đã nghĩ bọn mình có thể duy trì lâu
dài, anh tốt với em, em yêu thương anh, tốt đẹp đến như thế không phải
là rất hạnh phúc sao?”
“Nhưng con người sống là phải thay đổi.” Vương Tranh cay đắng nói.
“Đúng, ai rồi cũng thay đổi. Vì vậy, anh bắt đầu thấy như thế là không đủ,
muốn có một cuộc sống thú vị hơn, với lại, Vu Thư Triệt hoàn toàn khác
em. Vừa nhìn thấy cậu ấy, anh đã nghĩ…”
“Đủ rồi, anh không cần nói mình yêu anh ta thế nào, tôi không hứng thú nghe.” Vương Tranh nhíu mày cắt ngang.
“Xin lỗi.” Lý Thiên Dương thở dài, vuốt lại đầu tóc. “Đến khi cả hai đã ở
bên nhau rồi, anh lại thấy không hợp. Không phải là không có cảm tình,
mà là không còn tìm thấy sự nồng nhiệt như lúc đầu. Bọn anh như hai dã
thú được nhốt ở hai lồng sắt khác nhau, anh mưu toan phá tan chiếc lồng
của tôi, tôi cũng vậy, không ai muốn nhân nhượng ai. Em hiểu được điều
đó không? Rõ ràng là khao khát muốn đến gần nhau, nhưng vẫn luôn cố tình chừa một khoảng cách, nên chẳng cách nào tiếp cận được đối phương. Như
thể trong đầu mỗi người đều trang bị sẵn nam châm cùng cực, vừa nhích
lại gần lại bị đẩy xa ra, tách ra rồi lại không cam lòng. Vì vậy mà giày vò lẫn nhau tới mức này. Anh không nói ai đúng ai sai, chuyện tới bước
đường này, cả hai đều có lỗi. Truy cứu mãi chuyện cậu ấy không thích nấu ăn, anh chẳng ăn nổi cơm ngoài đường, cũng không được gì. Nguyên nhân
cốt lõi chỉ có một, hai người không hợp, có cố gắng thế nào cũng không
dung hòa được.”
“Anh đã chọn sai. Tiểu Tranh, anh không phải thần thánh không bao giờ phạm sai lầm. Anh đã ngu xuẩn tới mức cho rằng sự
rung động nhất thời là dài lâu mãi mãi. Đáng lẽ ở cái tuổi nên chín
chắn, anh lại phạm vào một sai lầm không chấp nhận nổi. Anh đã không
nghe thấy được tiếng nói thật sự từ trong thâm tâm. Vu Huyên đã nói
đúng.”
“Vu Huyên đã từng nói điều gì đó với anh?”
“Phải,
anh rất biết ơn cô bạn của em. Cô ấy đã nói, nội tâm mỗi người đều như
một chợ nông sản, món hàng mình muốn mua nhất chính là rổ khoai tây ở
gian hàng lão nông dân im tiếng, không chú ý sẽ bỏ lỡ.”
Vương Tranh khẽ cười. “Đây đúng là kiểu cách nói chuyện của cô ấy.”
Lý Thiên Dương gật đầu. “Tự bản thân anh cũng thấy là đúng thật vậy. Anh
và Thư Triệt, chỉ tốt đẹp được một năm, sau lại ly hợp dây dưa ba năm,
cảm tình nào cũng tiêu tan thành không. Trong thời gian ấy, anh cũng
nhiều lần muốn cứu vãn, thật đó, anh không muốn chuyện như với em lại
xảy ra lần nữa, mai mốt nhớ đến lại hối hận. Vì vậy anh đã cố sức đối
với cậu ấy thật tốt, cậu ấy muốn thế nào thì chiều theo thế ấy, cần món
đồ gì, anh lập tức tìm khắp thế giới về cho cậu ấy. Lúc cả hai mâu
thuẫn, cậu ấy có nặng lời cỡ nào, anh cũng im lặng một lời cũng không
nói, xong xuôi rồi anh còn đi nói mấy lời nịnh nọt nữa. Tiểu Tranh, dù
có là mẹ ruột, anh cũng không bao giờ nhún nhường như thế, với em thì
chẳng thể so sánh được. Nhưng, dù anh thuyết phục bản thân bao lần, cố
nhìn nhận ưu điểm của cậu ấy, hồi tưởng những khoảng thời gian tốt đẹp
cả hai từng có, cũng không thể tiếp tục mãi được, anh thật sự mệt mỏi,
lại còn đau khổ. Anh nghĩ, hóa ra anh cũng có thể vì một người mà làm
tới bước này, thế thì tại sao ngày xưa anh lại chẳng tốt với em được một nửa? Nếu được vậy, bây giờ anh sẽ không thấy hổ thẹn và khốn khó thế
này.”
“Anh hối hận, thật sự đã hối hận. Không phải vì hiện tại
không lay chuyển được em, mà vì khi có thể tốt với em lại không biết quý trọng. Anh biết, đời này cũng chỉ có em là thật lòng thật dạ yêu thương anh. Vậy mà anh đã không ngó ngàng gì tới. Sao anh lại có thể khốn nạn
đến thế? Nghĩ vậy, anh hận không tát cho mình vài cái.”
Lý Thiên Dương nghẹn ngào, chà mũi, quay mặt sang hướng khác.
Vương Tranh cắn môi, không lên tiếng.
“Bây giờ, anh đã biết mình muốn gì, trượt ngã đau như vậy mà còn không hiểu
mình cần cái gì thì chẳng đáng sống nữa. Anh muốn chăm chỉ làm việc,
tranh thủ khi còn chưa già thì để dành thật nhiều tiền, tối về nhà lại
ôm người mình yêu ngủ say, cuối tuần cùng nhau đi mua sắm, dạo phố. Trời lạnh khoác cho người đó áo ấm, trời nắng thì đưa đi nghỉ hè. Anh sẽ đối với cậu ấy thật tốt, cậu ấy muốn biến nhà thành tiệm sách cũng được,
thích mua gì cứ mua. Anh muốn cậu ấy dù lớn tuổi rồi cũng sống vô tư lự
như trẻ nhỏ. Bốn mươi lăm tuổi sau khi về hưu, hai người cùng đi du lịch thế giới. Sức khỏe cậu ấy không tốt, anh sẽ chăm sóc cẩn thận, có rất
nhiều việc anh phải làm…” Lý Thiên Dương mắt ứa lệ, nụ cười đẫm nước
mắt, hỏi: “Nhiều mong ước như vậy có khiến em chê cười không? Ha ha, vẫn còn nhiều chuyện cần làm lắm, em có thể từ từ bổ sung.”
Vương Tranh môi run run, lắc đầu, gian nan đáp: “Nhưng, tôi không muốn tham gia vào những dự định của anh…”
“Không sao, không sao hết.” Lý Thiên Dương lau nước mắt, cười nói: “Đây là kế
hoạch anh vạch ra, anh hoan nghênh em gia nhập, sẽ không bắt buộc gì cả. Em yên tâm, dù bây giờ chúng ta chỉ là bạn cũ, anh cũng sẽ chăm sóc cho em lúc bệnh. Em đừng xem đó là gánh nặng, chỉ cần nghỉ ngơi dưỡng bệnh
thôi, nhé?”
Vương Tranh nước mắt rưng rưng, tay siết góc chăn, cắn răng nói: “Tôi… tôi vẫn không muốn…”
“Tiểu Tranh, đừng nói! Xin em đừng từ chối!” Lý Thiên Dương vội vã xua tay,
hoảng sợ đáp: “Hôm nay, anh có chút việc, có hẹn với đối tác, anh phải
đi xử lý. Ngày mai anh lại tới, em nghỉ ngơi đi nhé.”
Hắn đứng
bật dậy, vấp chân vào ghế, gây ra tiếng vang rất lớn, lại khẽ quay đầu
lại cười, dựng cái ghế lên, đi nhanh ra cửa, lực tay rất mạnh, mở bật
cánh cửa ra.
Bên ngoài, Từ Văn Diệu trầm mặc đứng thẳng lưng,
gương mặt không chút biểu cảm, chỉ liếc mắt nhìn Lý Thiên Dương một lần, ánh mắt sắc như dao cau.
Cả người anh tản mác hơi lạnh cùng cơn tức giận kìm nén, chẳng rõ đã đứng ở ngoài nghe được bao nhiêu chuyện.
Từ Văn Diệu liếc mắt nhìn Lý Thiên Dương, nhếch mép cười không rõ hàm ý,
gật đầu với hắn, rồi bước vào phòng, nhẹ nhàng khép cánh cửa lại ngay
trước mặt Lý Thiên Dương.
Vừa nghe tiếng cửa “cạch” một cái đóng lại, Từ Văn Diệu bỗng thấy không thể kiềm chế được hơn nữa.
Cơn nóng nảy và tức giận trào lên từ đáy lòng. Đại khái khi nghe thấy gã
đàn ông kia bắt đầu thổ lộ thâm tình, thành thật và thê thiết, sau đó
giọng hắn còn nghèn nghẹn như khóc, giống như vô cùng đau đớn và hối
hận. Tới trình độ này thì không thể là đang giả vờ được. Chuyện đáng nói là, đến người ngoài như anh còn thấy cảm động, thì người luôn chấp nhất quá khứ và mang nặng tình cảm như Vương Tranh sao không lung lay cho
được?
Nhưng, anh không muốn Vương Tranh hồi tâm chuyển ý.
Không thể nói rõ là vì sao. Chỉ là bất giác thấy chướng mắt cảnh Vương Tranh
và Lý Thiên Dương ở cùng một chỗ, ghét tới nỗi không kiềm chế được bản
thân, muốn tìm cách tách cả hai ra cho bằng được. Bất cứ giá nào cũng
không thể để hai người tái hợp. Anh tự nói với mình, họ không xứng đôi,
họ không hạnh phúc được. Vương Tranh không thể thương tổn thêm nữa. Anh
chẳng thể trơ mắt để cậu rơi xuống vực và chết thêm lần nữa. Anh ghét
luôn cả những sự việc phát sinh sau đó.
Chẳng cần biết Lý Thiên
Dương ăn năn hối hận nhường nào, khóc lóc van nài làm sao, cũng khiến
anh chán ghét cùng cực. Và cái sự ghét đó vô cùng thuần túy như bản năng sinh lý con người. Như khi bị loài bò sát lạnh như băng bò qua làn da
trần, người ta theo bản năng chỉ muốn ném nó đi thật xa.
Tự bản
thân Từ Văn Diệu biết, anh vốn không phải kẻ thanh cao gì. Trong những
mối quan hệ ngày trước cũng thường xuyên bắt cá hai tay, nhưng không có
nghĩa là anh không tin vào lòng chung thủy. Chẳng qua, anh chỉ áp dụng
quy tắc một chọi một như là một phần lý trí mà thôi. Anh biết Vương
Tranh vì đâu mà thương tổn, vết thương ấy lại quá sức, nhưng điều khiến
anh thấy đau lòng vì chủ thể là Vương Tranh, chứ không phải xuất phát từ lòng cảm thông hay thương hại.
Còn chuyện chán ghét Lý Thiên Dương tự nhiên như bản năng là cớ vì sao?
Chỉ cần Từ Văn Diệu tưởng tượng ra cảnh hai người kia ôm nhau khóc lóc, để
gương vỡ lại lành, thì cơn tức giận cứ chốc chốc lại ngùn ngụt bốc lên
đến tận đầu, chỉ ầm một tiếng đã nung đỏ toàn huyết dịch trong anh.
Căm ghét tới độ chỉ là tưởng tượng thôi cũng không cho phép.
“Anh Văn Diệu, sao anh lại đứng đó?” Giọng nói Vương Tranh vang lên sau lưng anh.
Một hai tuần đau bệnh nên tiếng nói yếu ớt và khàn đi hẳn, song lại tăng
thêm một tầng dịu nhẹ êm tai. Vài ba yếu tố đó lại như ngọn lửa châm
ngòi cho mồi nổ là anh đây. Từ Văn Diệu bất ngờ xoay người, sải chân
bước tới chỗ Vương Tranh, dưới ánh nhìn đầy kinh ngạc của cậu, liền nâng mặt cậu lên, mạnh mẽ hôn xuống đôi môi đó.
Từ Văn Diệu vừa hôn
vừa nghĩ, nỗi xúc động này trước giờ chưa có. Thật kỳ lạ! Hành động như
thế không phải do dục vọng thôi thúc, chỉ đơn thuần là muốn đến gần cậu
hơn, ôm cậu vào lòng, vuốt nhè nhẹ lên sống lưng gầy trong chiếc áo bệnh nhân. Mảnh xương bướm quá đỗi yếu ớt, còn phần eo uốn lượn vòng cung
nom thật tao nhã. Anh ghì chặt cậu, để nụ hôn càng sâu thêm, kêu gọi cậu đáp trả. Anh dịu dàng âu yếm, mơn trớn khoang miệng cậu, đó là việc
quan trọng nhất.
Anh hôn Vương Tranh, mắt nhắm nghiền và không
còn gì suy tính. Hôn cậu như thế là điều tất yếu phải làm. Chỉ có như
thế mới bình ổn được cơn nóng nảy cùng sự bất an cứ dâng cao trong lòng, và cũng tiêu trừ luôn ý nghĩa phải giải quyết Lý Thiên Dương mới an
tâm. Tứ chi bách hài như em bé đang bơi trong nước ối của mẹ, tự do vùng vẫy buông thả trong từng lớp lông mao ấy, chỉ cần hơi cúi đầu liếc mắt
là cảm nhận được băng nguyên hoang vu vô hình đó, dường như nó còn có
thể mở ra lối dẫn đầy thủy ngân hay là bức màn bầu trời vô tận, lộ ra
lác đác một vài ngôi sao trên bình nguyên.
Bốn phía quanh anh
được ngăn cách bằng lớp lá mỏng, tất cả đều lờ nhờ không rõ ngày đêm.
Nhưng lại rõ ràng nghe thấy âm thanh truyền đến, như bầy chim lưu lại
trú đông ngoài cửa sổ, tiếng kêu chiếp chiếp mơ hồ không rõ, thậm chí
còn loáng thoáng nghe thấy tiếng trò chuyện từ phía bên kia bức tường
bỗng dưng biến thành tiếng thét bi thương như xé trời vọng lại.
Là tiếng phụ nữ, thê lương và đau đớn, nháy mắt liền phá tan lớp lá bao phủ quanh đây.
Vương Tranh run lên trong vòng tay Từ Văn Diệu. Anh lưu luyến kết thúc nụ
hôn, nhìn cậu khó khăn lấy hơi rồi mở to hai mắt, hoảng sợ hỏi: “Có
chuyện gì vậy?”
Từ Văn Diệu nghiêng tai lắng nghe rồi đáp: “Có thể là có ai vừa qua đời, người nhà không chấp nhận được tin dữ nên khóc chăng.”
Tiếng khóc mỗi lúc một lớn, bây giờ không còn là giọng nữ, đã có thêm giọng
đàn ông, đều là kêu rên níu kéo vô vọng, hình như đang gọi “Cha ơi!”
Vương Tranh lắng tai nghe, ánh mắt sẫm lại, nhỏ giọng đáp: “Em biết rồi, là
bác Trương phòng bên. Hôm qua, con gái bác tình cờ gặp em, nói là hôm
nay bác sẽ mổ tim, chắc là biến chứng sau phẫu thuật…”
“Tuổi càng lớn thì nguy cơ càng nhiều.” Từ Văn Diệu khẽ vuốt má cậu, mỉm cười nói: “Em đừng lo, em còn rất trẻ, sẽ không sao đâu.”
Vương Tranh ngước lên, mắt ươn ướt, bất ngờ nói: “Tiếp tục thôi…”
“Hả?”
“Chuyện hồi nãy…” Vương Tranh đỏ mặt nhưng vẫn kiên định.
“Được.” Từ Văn Diệu mỉm cười, nâng đầu cậu lên, lần nữa tìm thấy đôi môi nọ.
Lần này, nụ hôn trải khắp hơn, tận tình chiếu cố tới những nơi có thể, rời
môi cậu, anh liền kéo tới hai má rồi xuống cổ, sau lại lên trên vành
tai. Đoạn từ tốn dời xuống thấp hơn, kéo cổ áo cậu rộng ra, nhẹ nhàng
hôn lên trên bề mặt cổ cậu. Vương Tranh thở dốc, khép hai mắt lại, đôi
mi run run, hai tay vịn vào vai anh, mười ngón siết chặt. Trước nay, Từ
Văn Diệu không hề nhẫn nại hôn lên từng phân thịt da như lúc này. Da dẻ
Vương Tranh săn tốt, chỉ là hơi tái, lỗ chân lông se khít, thơm tho ấm
áp, có thể vì nằm viện lâu quá nên da hơi khô, nhưng khi chạm vào vẫn
rất mềm. Từ Văn Diệu nhắm mắt, vói tay vào trong chiếc áo bệnh nhân to
quá khổ, sờ nhẹ lên đốt sống lưng cậu, từng phân một, không hàm chứa bất kỳ dục vọng nào, chỉ như một sự xác nhận.
“Em, đột nhiên… em rất muốn làm…” Vương Tranh thở đứt quãng, bàn tay run nhè nhẹ, mở mắt, lấy
vẻ mặt bướng bỉnh mà quyết định chuyện trọng đại trước giờ không có.
“Anh Văn Diệu, chúng ta… làm đi?”
Khi nói những lời này, tình
cảnh hiện giờ lại đang hết sức thê lương, bên kia vách tường là một
người vừa chết đi, thân nhân không ngừng gào khóc tới mức không ai có
thể dừng được, khiến người khác cũng phải hoài nghi lo lắng: Người
thường thì lấy đâu ra nhiều sức lực đến thế nhỉ?
Từ Văn Diệu
khựng tay, thở hắt ra một tiếng, lần nữa phủ lên môi Vương Tranh. Lúc
này, liền triền miên không dứt, vừa dịu dàng vừa bá đạo. Anh trời sinh
đã định sẵn là kẻ làm chủ. Tình yêu là thứ dễ dàng khiến người ta mất
kiểm soát nhất, nhưng là người trưởng thành, dày dạn kinh nghiệm, nên có thể khéo léo làm chủ dục vọng. Vì vậy, từ nhỏ tới lớn anh luôn là người nho nhã lễ độ, khí chất trầm tĩnh, như thể chưa bao giờ nặng lời lớn
tiếng với ai.
Mặt nạ đó, mang lâu cũng không có gì không ổn.
Nhưng lúc này đây, anh lại bi ai phát hiện, bản năng vẫn không thắng nổi lý trí. Việc anh suy nghĩ không phải là thuận theo dục vọng, mà là rời
khỏi môi Vương Tranh, ngắm nhìn đôi môi xinh đẹp như một đóa hoa đang e
ấp khai mở ấy, một ý tưởng trong đầu chợt thoát ra:
Thật sự đã sẵn sàng ư?
Sẵn sàng để Vương Tranh từ người bạn không thể thiếu, trở thành bạn đời chẳng thể rời?
Anh giật mình đứng dậy, như bị đả kích, khó khăn quay mặt tránh đi. “Em… em vẫn còn chưa khỏe lắm.”
Chỉ là ngụy biện. Từ Văn Diệu biết, Vương Tranh cũng biết.
Trong mắt Vương Tranh lại phủ đầy bi ai, nhưng sau cùng vẫn mỉm cười, nhẹ
nhàng nói: “Đúng vậy, hiện tại em vẫn không thể. Ngại quá, đã đưa ra yêu cầu quá đáng như vậy.”
Bất tri bất giác cậu lại thấy xấu hổ, mặt đỏ lựng, luống cuống tay chân sửa lại quần áo, kéo chăn quá vai trùm lấy người.
Cậu ngưng thần nghe tiếng tim đập mạnh, rồi khe khẽ nhắm mắt lại, bình ổn nhịp thở.
Từ Văn Diệu cũng định thần, ngồi xuống cạnh cậu, nhẹ nhàng vỗ lưng Vương
Tranh, sau một khoảng im lặng lại nói: “Trước đây, rất lâu trước đây,
anh… từng yêu một người.”
“Tới tận bây giờ, anh chỉ… chỉ có thể
có cảm giác yêu đến muốn hủy diệt mọi thứ với người đó. Đó là nỗi khao
khát và giày vò mà mỗi giây mỗi phút đều thiêu đốt anh, làm anh nảy sinh tâm độc chiếm, chỉ muốn nuốt hết người kia vào bụng, để đối phương hóa
thành một với anh. Đáng sợ lắm phải không?”
Vương Tranh trừng mắt, kinh ngạc quay lại nhìn anh.
Từ Văn Diệu vươn tay che mắt cậu lại, khan giọng nói: “Đừng nhìn anh như vậy, anh đã đủ nghiệp chướng nặng nề rồi.”
Vương Tranh nắm lấy bàn tay đang che mắt cậu của anh. “Đã xảy ra chuyện gì?”
Từ Văn Diệu im lặng, ngơ ngác dõi nhìn xa xa. Tiếng than khóc phòng bên
giảm dần, hẳn là người nhà phát tiết đau buồn xong lại đi lo chuyện tang chay.
“Anh Văn Diệu.” Vương Tranh dịu dàng nhìn anh. “Anh không
muốn kể thì đừng nói, nhưng nếu có ngày anh muốn thì em nhất định sẽ
nghe.”
Từ Văn Diệu gật đầu, xoa tay cậu, nói đầy khẳng định: “Anh sẽ không rời xa em!”
“Dạ?”
“Không cần biết chuyện gì xảy ra, anh cũng không rời xa em, cũng có thể nói là anh không thể rời xa em được.” Từ Văn Diệu bình tĩnh nhìn cậu. “Em rất
quan trọng với anh, nhiều hơn là em tưởng tượng. Nhưng anh lại không
muốn dùng phương thức cụ thể để xác định quan hệ giữa chúng ta. Anh sợ
mình sẽ phá hủy nó. Thật ra, anh chỉ là kẻ nhu nhược.”
“Em cứ
cười anh, là anh đáng vậy.” Từ Văn Diệu cúi đầu, nắm tay Vương Tranh áp
lên má mình, thở dài một tiếng. “Thật lòng thì anh sợ việc chúng ta
thành người yêu. Tuy cả hai đều là đồng tính, em rất hấp dẫn với anh,
nhưng một khi tình cảm trở nên mãnh liệt, rồi cũng sẽ phai nhạt dần, anh lo là chúng ta không cách nào ở cạnh nhau nữa.”
“Em không hiểu lắm.” Vương Tranh lắc đầu.
“Như thể là chuyện ân ái vậy. Anh biết làm tình với em sẽ rất phấn khích, sẽ đạt được khoái cảm trước nay không có, nhưng sau đó thì sao? Anh từng
trải qua cơn yêu đương cháy bỏng, những gì còn lại chỉ là một khoảng
không trống rỗng.” Anh cúi đầu buồn bã, nhẹ nhàng nói: “Là sự trống rỗng đúng nghĩa, đại loại như ruột gan bị moi móc ra, hay cả thế giới bị phá tan thành mảnh nhỏ. Anh cũng không biết phải nói sao. Nhưng anh hiểu,
khi đã đánh mất rồi, dù có cách thức gì vãn hồi cũng không tìm lại được. Lấy một ví dụ, giống như bị mất khứu giác và vị giác vậy, bất kể là
thức ăn gì, có đẹp mắt thế nào, lúc ăn vào hương vị cũng đều như nhau.
Bởi vậy, anh không thể lâu bền với tình nhân nào. Trong suốt thời gian
đó, những khi gặp được người thích hợp, anh luôn nghĩ sẽ nghiêm chỉnh
sống cùng họ. Anh không phải kẻ ưa thay lòng, cũng không muốn vì đạt
được cảm giác chinh phục mà tốn hơi sức đi chinh phục đối tượng. Anh đã
rất cố gắng, song lại chẳng duy trì được tình cảm lâu dài. Anh chỉ là kẻ nội tâm khiếm khuyết mà thôi.” Anh ngừng trong chốc lại, lại nói: “Anh
sợ cũng sẽ như thế với em, em hiểu không?”
“Ý của anh là, chúng ta làm bạn sẽ tốt hơn?” Vương Tranh hỏi.
“Đại loại là vậy.”
“Em hiểu rồi.” Vương Tranh vươn bàn tay còn lại kia khoác lên tay Từ Văn
Diệu, mắt đầy nhu hòa. “Lúc nãy, Lý Thiên Dương nói anh ta hối hận, muốn ở bên em. Anh ta cho tới giờ, cũng là người duy nhất em yêu. Tuy rằng
tình yêu tưởng chừng như không mạnh mẽ nhưng thực ra em đã khắc cốt ghi
tâm, nhưng em cũng không vì yêu anh ta mà bất chấp tất cả. Nếu anh ta
nói với em những lời đó sớm mấy năm, thì em sẽ đồng ý ngay. Dù có phải
khổ sở tới đâu, cũng sẽ nhẫn nhịn, quỳ xuống mà hôn chân cảm tạ anh ta.” Cậu cười khẽ. “Nhưng thời gian quá dài, thời gian đau khổ cũng kéo dài
ra, có một vài thứ quan trọng cũng tiêu tan không dấu vết. Em nghĩ chắc
là mình hiểu được ý ‘đánh mất’ của anh. Trong tim, ở vị trí này, quả
thật đã mất đi thứ gì đó, vì vậy mà em phải nhập viện để mổ. Khi con
người khốn khổ đau thương, sẽ hiển hiện rõ ràng nhất trên sức khỏe. Bây
giờ, em mới hiểu ra điều này.”
“Lý Thiên Dương nói như vậy, không phải em không cảm động, nhưng xét mặt khác, đó chẳng qua chỉ là phản
ứng bình thường của con người từng tổn thương mà thôi. Em được hưởng nền giáo dục nghiêm khắc, tin vào chủ nghĩa nhân đạo, nên rất tin vào sự
lương thiện trong mỗi người. Vì vậy mà em cảm động, song lại không liên
quan gì tới chuyện tình cảm riêng cả.” Vương Tranh bởi một lúc phải nói
nhiều như thế, nên có phần hơi mệt, lấy hơi thở ra một chút mới cười nói tiếp: “Không phải là vì anh nghe thấy những gì anh ta nói mà đột ngột
hôn em chứ?”
Từ Văn Diệu chột dạ, ngập ngừng đáp: “Gì… chỉ là anh muốn hôn em thôi…”
“Em sẽ không quay lại với anh ta,” Vương Tranh rành mạch nói, “Em có thể
tha thứ cho anh ta, nhưng còn chỗ đã khuyết trong tim em có được lấp đầy lại hay không thì không biết được. Dù sao thì em cũng chẳng hận anh ta, chỉ là vẫn nhớ một vài hồi ức không hay. Trước mắt, em không có năng
lực để đáp ứng yêu cầu của anh ta.”
“Em… là đang muốn anh… yên tâm ư?” Từ Văn Diệu mừng rỡ.
Vương Tranh im lặng, mỉm cười.
Từ Văn Diệu trở tay nắm lấy tay cậu, rồi lại choàng tới ôm cậu vào lòng,
ôm rất chặt, ngượng ngùng nói: “Anh thật ích kỷ. Anh là đồ tồi. Anh biết mình xấu xa, biết mình ích kỷ, nhưng lại không thể làm gì khác hơn.
Tiểu Tranh, hãy tha thứ cho anh.”
“Em cũng ích kỷ vậy. Em cần anh bên cạnh mà. Em đang bị bệnh, anh không thể bỏ mặc em. Hơn nữa, em
không hề phản cảm với sự đụng chạm của anh, nếu có làm nhiều hơn thế em
cũng không phản đối.”
“Không sao hết, em cứ thoải mái lợi dụng
anh.” Từ Văn Diệu chạm môi vào bên má Vương Tranh, cười cười nói: “Chỉ
cần thường xuyên cho anh ôm là được.”
“Đừng nói là anh học Tiểu Huyên nhé?”
“Cái gì hả?”
“Mỗi lần cô ấy ôm em lại bảo là đang sạc điện.”
“Ha hả.” Từ Văn Diệu bật cười. “Miêu tả vậy cũng cụ thể ghê, mà xem chừng đúng là vậy đó.”