Tôi đem bình hoa đổi nước mới, sau đó cắm hoa hồng vừa nhận được vào.
Trên đóa hoa còn vương hạt sương tươi mát, kiều diễm lạ thường.
“Vì sao lại thích hoa hồng Josephine?”. Tôi hỏi, nhìn về phía người đàn ông đang dựa vào đầu giường đọc sách.
“Là cô”, ông ấy buông quyển sách trong tay, mắt nâu hiện lên một tia
ngoài ý muốn, “Chưa nói đến chuyện thích hay không, là người khác chọn”.
“Cái này hẳn là rất quý”. Tôi nhịn không được than nhẹ, “Hoàng hậu
Josephine, thắng được thế giới hoa hồng, lại thua tình yêu”. Ông ấy hình như có chút xúc động, thật lâu sau mới trả lời: “Vậy sao?”
“Vì sao hôm nay lại là cô đến đổi hoa?” ông ấy hỏi.
“Tôi xin một chị y tá tên là Ginny nhận dạy làm bánh ngọt, đổi lại là thay chị ấy làm một số việc”. Mặt tôi hơi nóng lên, chính mình cũng cảm thấy mấy lời nói dối này rất ngu ngốc.
Nhưng một người đàn ông thông minh sẽ không đi vạch trần trò xiếc của một cô gái, huống chi ông ta thoạt nhìn đã biết là một người đàn ông
thông minh.
Quả nhiên ông ấy chỉ mỉm cười, tiếp tục cầm lấy quyển sách trên tay.
“Hawking? (*)” Tôi hỏi.
Ông ấy ngẩng đầu: “Cô cũng xem?”
“Cũng không nhiều”, tôi thành thực trả lời, sau đó cười nói một câu
của Stephen Hawking, “Tôi nhận ra rằng, ngay cả những người tin rằng số
phận đã được sắp đặt trước và không thể làm gì để thay đổi nó, cũng sẽ
vẫn quan sát mọi thứ trước khi qua đường.”
Miệng ông ấy nhẹ lay động: “Cô tin tưởng vận mệnh sao?”
“Không”, tôi lắc đầu, “ông tin sao?”
“Tôi tin”, ông ấy nói, “Chờ cô lớn tuổi, cô sẽ tin tưởng”
“Ông cũng không già”. Tôi không hề do dự lặp lại vấn đề này, nhìn gương mặt vẫn lạnh lùng như cũ của ông ấy.
“Cám ơn”, ông ấy lại cảm ơn một lần nữa, giọng nói nhẹ nhàng, “Tôi lại hy vọng mình có thể mau già một chút”.
“Vì sao? Ai cũng đều hy vọng tuổi trẻ của mình sẽ kéo dài mãi mãi”,
tôi kinh ngạc nhướng mày, “Mẹ của bạn tôi, mỗi ngày đều chăm chỉ uống
các loại Vitamin, xài những mỹ phẩm chăm sóc da tốt nhất, còn đúng giờ
đi chích các loại vacxin chống khuẩn, bay đến Thụy Sĩ để căng da mặt,
nếp nhăn không thiếu, nhưng cơ mặt lại cứng và rắn chắc, mỗi lần chúng
tôi kể chuyện cười bà ấy đều phải thanh minh rằng bà ấy cũng đã cười”.
Ông ấy nghe vậy không khỏi bật cười lên, tiếng cười thoải mái.
“Ông muốn mình mau già, là vì ông cô đơn”. Tôi lớn mật phỏng đoán.
“A?” Nụ cười của ông ấy biến mất, lẳng lặng nhìn tôi.
“Phàm là những người hùng mạnh đều dễ dàng cô đơn”.
“Thế nào lại nhận ra tôi là người hùng mạnh?”. Ông ấy nhíu mày, dáng vẻ cực kỳ anh tuấn.
“Cảm giác”. Tôi mỉm cười.
“Xin lỗi, Hàn tiểu thư”, ông ấy ra vẻ hoang mang nhíu mày, “Cô học về cái gì?”
“Ngành kiến trúc”. Tôi trả lời, “Tôi đã từng nói qua với ông rồi”
“Tôi còn nghĩ cô học về tâm lý học”. Trong mắt ông ấy hiện lên tia
đùa cợt, mà tôi cũng chẳng thấy xấu hổ, ngược lại còn thích vẻ mặt ôn
hòa vui đùa của ông ấy.
“Vậy ông học về cái gì?” Tôi hỏi.
“Khoa toán học trường Đại học quốc gia”
“À”, tôi nhún vai, “Tôi đã từng đi qua trường học của ông, người trong đó nói chuyện với người khác đều cao hơn nửa cái đầu”
Ông ấy cười: “Nào có khoa trương như vậy?”
“Vậy ông cho rằng một người đáng lẽ nên tĩnh tâm dưỡng bệnh mà lại hao tâm tốn sức xem Stephen Hawking là rất bình thường sao? “
“Nếu là cô thì cô sẽ đọc những gì?”
“Yeats” (**), tôi trả lời, “Bryon lời lẽ kích thích lắm, nuốt không nổi”.
“Ireland có thể không có phong cầm, nhưng Ireland tuyệt đối không thể không có Yeats?” Ông ấy nhẹ nhàng lên tiếng.
“Không phải thế”, tôi lắc đầu, “Nghe thử nhé ——- Biết bao kẻ yêu vẻ
vui tươi phút chốc. Yêu vẻ đẹp của em, giả dối hoặc chân thành. Nhưng
chỉ một người yêu tâm hồn hành hương của em. Và yêu nét buồn đổi thay
trên gương mặt——– Phụ nữ luôn thích nghe những từ ngữ an ủi, cho dù đó
chỉ là những lời dối trá”.
“Cô thật sắc bén, Hàn tiểu thư”. Ông ấy nhìn tôi nói.
“Tôi chỉ là không chờ nổi đến lúc già mới bắt đầu đoán được ai mới là người yêu tôi thật lòng, khi đó tất cả đã quá muộn”. Tôi nghiêm túc trả lời.
“Vậy theo cô thì ai mới là người cho cô hạnh phúc?”
“Ophilia nói rằng, ai tặng tôi kim cương lớn nhất, người ấy yêu tôi nhất”. Tôi cười, nửa đùa nửa thật nói.
Ông ấy nhìn tôi, trong ánh mắt hiện lên kinh ngạc.
Tôi biết lời nói như vậy nhất định sẽ dọa nhiều người đàn ông, nhưng tuyệt đối sẽ không là ông ấy.
Trong danh sách bệnh viện không ghi lại tên của ông ấy, Ginny nói
nhất định ông ấy là xã hội đen, tôi không hề nghi ngờ phán đoán này,
nhưng cũng không tò mò nhiều.
Thân hình người đàn ông này giống như đang bị cuốn vào một mê cung bí ẩn.
Tầm mắt tôi dừng trên tủ đầu giường, sau đó bước đến cầm bình thuốc nhỏ kia lên.
“Thuốc ngủ? bác sĩ không nhắc nhở ông sao?”, tôi kinh ngạc nhìn ông ấy, “Uống thuốc như vậy sẽ có quán tính, tôi phải tịch thu”.
Đồng phục y tá màu hồng phấn này vẫn có một chút quyền lực.
Ông ấy không nói gì, chỉ là lặng lẽ nhìn tôi bỏ bình thuốc vào trong túi.
“Tôi nghĩ nhất định đã có người đến khuyên ông, sau đó lại không dám
làm gì”, tôi đúng lý hợp tình nhìn lại ông ấy, “Cho nên tôi trực tiếp ra tay vẫn là hữu hiệu hơn”
“Sai”
Tôi nhíu mày.
“Là căn bản không có người dám khuyên tôi”. Ông ấy thản nhiên thuật
lại, tôi cố ý tìm trên gương mặt ông ấy dấu vết của sự tức giận, nhưng
không có, tôi nghĩ có lẽ là do ông ấy không muốn so đo với một cô gái
đi.
Tiếng chuông cửa vang lên.
“Mời vào”. Ông ấy mở miệng, khép lại cuốn sách đặt lên bàn.
Bước vào là một nam một nữ, tôi nhìn bọn họ, nhất thời ngây ngốc tại
chỗ ——– cái gì gọi là tuấn nam mỹ nữ, châu liền bích hợp, giờ phút này
hình ảnh trước mắt đã nói lên đầy đủ.
Cô gái trẻ tuổi đi phía trước, một mái tóc ngắn màu nâu xinh đẹp, đôi mắt màu hổ phách tinh khiết như nước, cô ấy nhìn thấy tôi chỉ hơi hơi
gật đầu, thái độ lễ phép mà cao ngạo.
Mà người đàn ông phía sau cô ta, có một đôi mắt phượng hút hồn người khác, thái độ tự phụ chẳng khác gì so với cô ta.
“Ba”.
Cô gái kia ngọt ngào lên tiếng, trong giọng nói mang theo ý tứ làm nũng.
Tôi không khỏi kinh ngạc nhìn về phía người đàn ông đang nằm trên
giường ——– không ngờ ông ấy lại có cô con gái lớn như vậy. Tôi bỗng kìm
lòng không được hình dung đến người mẹ của cô gái kia, ngực đột nhiên
khó chịu lạ thường.
“Hẹn gặp lại”. Tôi nhẹ giọng mở miệng, ánh mắt ông ấy cũng không nhìn về phía tôi.
“Cám ơn cô, Hàn tiểu thư”. Thời điểm mở cửa phòng ra, tôi nghe thấy thanh âm trầm thấp của ông ấy vang lên sau lưng.
Tôi quay đầu lại, đã bắt gặp người đàn ông có đôi mắt phượng kia đang đánh giá tôi, trong mắt mang theo một chút suy nghĩ sâu xa.