Bảy tuổi, anh phấn khởi vui mừng khoe với bà, mọi người trên phố nói rằng anh có một mái tóc đen khác hẳn với người dân Bắc Âu trông rất đẹp, bà yên lặng nhìn đầu anh, cười dịu dàng.
Anh lại hỏi, vậy mẹ có thích màu mắt của con không?
Bà trầm mặc một chút trả lời, mẹ thích màu đen, giống như mắt mẹ.
Anh cảm thấy có chút khổ sở, vụng trộm đứng trước gương soi hai mắt
của mình, màu lam thẫm, ai cũng bảo anh có đôi mắt rất đẹp tựa như băng
thạch, vì sao mẹ lại không thích? Nhưng lúc đó anh lại quên hỏi bà
nguyên nhân.
Mười tuổi, thời điểm anh buồn chán cực độ nói với bà rằng, con không muốn đánh đàn.
Bà lặng lẽ nhìn anh, vậy con muốn làm cái gì?
Anh nói, con muốn tìm ba ba.
Anh vốn vẫn hướng tới loại cuộc sống trèo đèo lội suối này, mãi cho
đến khi sau này anh mới phát hiện ra rằng cha có lẽ là đang trốn tránh,
rời xa khỏi mình.
Bà nói, vậy con đi đi, tùy ý con.
Sau đó cả một ngày một đêm bà đều không nói tiếng nào với anh, biểu tình luôn luôn lạnh lẽo, ngồi trước đàn dương cầm.
Anh biết bà chơi đàn rất xuất sắc, anh đã từng nhìn lén laptop của
bà, bên trong đang hiện một bài báo, trên mặt có ảnh chụp bà đang biểu
diễn, gương mặt trẻ tuổi xinh đẹp.
Nhưng bà không đàn, tay chỉ nhẹ nhàng phất qua phím đàn một chút, trên mặt có nét đau đớn mà ẩn nhẫn.
Anh lại bị biểu tình đó làm hoảng sợ, cũng bị mê hoặc, vì thế lại một lần nữa tiến lên ngồi trước đàn dương cầm ——– anh không thể bỏ qua tia
thất vọng trong ánh mắt của bà.
Bà nghe anh đàn, sau đó thì thào nói, hay nhưng vẫn còn kém một chút.
Anh muốn hỏi —— đến tột cùng là anh kém một chút so với ai?
Nhưng trong lòng của bà anh vẫn mãi không thể chiếm được một góc, cha cũng như vậy. Kỳ thật, đó có lẽ đã từng là một câu chuyện tình yêu đẹp.
Cha gặp mẹ ở một góc đường tại Tư Kinh tràn ngập tuyết rơi, quần áo
mỏng manh, thoáng nhìn giống như tiên tử hạ trần, không hề có nguyên do, ông đã mê luyến gương mặt của bà, mê luyến bộ dáng yếu ớt mà thanh tao
của bà, ông mang bà về nhà, sắp xếp cho bà một căn phòng thoải mái và đồ ăn, sáng sớm ngày thứ hai khi mới rời giường đẩy cửa ra, bà đứng ở
ngoài và hỏi ông rằng, anh nguyện ý cưới tôi không?
Cha cưới mẹ về, yêu mẹ, chìu mẹ, sau bao nhiêu năm tháng, bộ dáng bà
vẫn như vậy, mà trên nét mặt cha nỗi cô đơn đã càng ngày càng nhiều.
Em là con người máu lạnh, cha từng oán giận nói với mẹ như vậy, tôi không ngờ rằng tâm địa của em còn cứng rắn hơn cả sắt đá.
Nhưng cha vẫn còn luyến tiếc mẹ, luyến tiếc cho việc từ bỏ, vì thế
ông lựa chọn bản thân mình chạy trốn thật xa, gửi gắm tình cảm lúc đó
cho sơn thủy.
Anh thường thường nghĩ rằng, mẹ đối với cha không phải là không có
tình cảm, nếu không cũng sẽ không sinh ra anh, chỉ là do tâm tư cả đời
của bà đã hao tổn hết phân nửa ở quá khứ, cho nên để lại cho anh và ba
không còn mấy.
Hai mươi ba tuổi năm ấy, anh thấy mẹ rơi lệ trước một tấm hình.
Anh rất khiếp sợ, khiếp sợ rằng bà cũng có lúc không kiềm chế được cảm xúc của mình, sau đó anh đã tìm thấy tấm hình kia.
Trong ảnh chụp có ba người, mẹ, một người đàn ông biểu tình cứng ngắc ở bên cạnh, và một cô gái xinh đẹp có nụ cười tươi sáng như ánh nắng
mặt trời, ở mặt sau có người dùng nét chữ trẻ con viết bằng tiếng Trung : Lien, Lý Kiều, Diệp Thích.
Nhìn gương mặt ở trong bức ảnh có vài phần tương tự với mình, anh rốt cục hiểu ra được, vì sao mẹ đối với người chị cùng cha khác mẹ lại
nhiệt tình hơn so với anh, bởi vì khi bà nhìn anh, chỉ biết nhớ tới một
người, bà mong chờ, suy nghĩ cho anh, thực ra là cho “người đó”.
Từ đó về sau, hai cái tên kia đã khắc thật sâu vào đáy lòng anh.
Có lẽ rất nhiều chuyện trên đời đều do duyên phận an bài, ba năm sau
dưới bầu trời đêm của Newyork, anh gặp lại gương mặt xinh đẹp trong trí
nhớ kia.
Anh vẫn nhớ rõ ngày đó, gió trên sân thượng lớn như vậy, cô một người đứng ở nơi ấy, váy cứ tung bay, mặt ngẩng lên tràn đầy ưu thương và mơ
hồ.
Sau đó cô nhẹ nhàng đến trước mặt anh, ánh mắt mờ sương hỏi, là ông sao?
Giây phút đó, cảm xúc đã dồn nén trong lòng anh bấy lâu liền đạt tới
cực hạn —— dựa vào cái gì, dựa vào cái gì trong mắt họ chỉ có “người
đó”, mà không có anh?
“Thích, đây là một phần trước của chuyện xưa”, Tô nhìn cô, thanh âm
khẩn thiết, “Anh thừa nhận, động cơ anh tiếp cận em không đơn thuần,
ngay từ đầu, anh cũng không thật tình thích em, anh chỉ muốn chứng minh, anh ta có thể có được trái tim em, anh đây cũng có thể. Anh cũng không
muốn giải thích nhiều, cũng không hề nói dối, đối với chuyện anh giấu
thân phận của mình, anh chỉ có thể nói một tiếng xin lỗi cùng em, anh hi vọng em có thể hồi tưởng lại quãng thời gian chúng ta bên nhau——”
“Em không muốn nghe nữa!”. Thích chật vật cắt ngang lời nói của anh,
trong đầu hiện lên vô số hình ảnh trước kia, thì ra, nụ cười dịu dàng
đó, lời nói yêu chìu đó, lại mang theo rất nhiều tính toán.
“Vậy còn ông? Ông đã sớm biết thân phận của anh ấy, vì sao ông không
chịu nói?”. Hai mắt cô đỏ hồng nhìn gương mặt vẫn trầm mặc không nói của Lý Kiều, “Là muốn chê cười tôi, hay là cảm thấy biến tôi trở thành công cụ tình nhân để các người tranh giành rất thú vị?”
“Tôi chưa từng có suy nghĩ như vậy”. Lý Kiều cắn răng, gân xanh trên trán hiện lên.
“A, cũng đúng, các người không muốn nói cũng phải thôi”, Thích tự
giễu cười, trong mắt nhảy lên ngọn lửa giận giữ, “Ông không chịu nói, là vì trước kia ông muốn trốn tránh tôi còn không kịp, thật may Tô xuất
hiện, vừa vặn chấm dứt phiền hà của ông”.
“Mà anh”, cô nhìn về phía Tô, “Anh không nói, là vì đã chắc chắn rằng nếu tôi bị tổn thương sẽ nép vào lòng anh “
“Thích, em đừng để tâm vào những chuyện vụn vặt”, biểu tình Lý Kiều
sớm đã mất đi trấn tĩnh, “Em hãy cho bản thân mình một chút thời gian để suy nghĩ lại được không?”
“Suy nghĩ cái gì?”, Thích cười lạnh, “Hai chọn một sao, không phải A thì là B?”
“Diệp tiểu thư”. Một thanh âm thấp nhẹ lại lạnh nhạt vang lên cạnh cửa.
Ba người đều sửng sốt, Tô Liên Ân đứng ở nơi đó, quần sam thuần
trắng, áo khoác dài màu nâu nhạt, khí chất tao nhã, vẻ mặt trầm tĩnh