Mặt trời ngả về tây.
Bên trái lớp học nhạc là một tòa nhà đã có hơn hai trăm năm tuổi, ánh nắng chiều tà chiếu lên bức tường loang lổ, mang một loại đau thương
mất mát.
Cô kì thật không thích loại kiến trúc cổ xưa này, đỉnh Gothic dài
nhọn, màu sắc đã cũ kĩ nhưng đường nét điêu khắc vẫn rõ ràng như vậy, cỡ nào đồ sộ uy nghiêm, luôn toát ra một cảm giác trầm trọng.
Vừa thu hồi tầm mắt, một thứ chất lỏng lạnh lẽo đột nhiên ập tới.
Bọt nước mang theo vị ngọt từ mép tóc cô lan tràn ra hai bên má, từng giọt thấm xuống kí tự V trên chiếc sơ mi lồng áo lông, nhất thời có một cảm giác lạnh lẽo tiến vào ngực.
“Hi, cảm giác thế nào?” Tiếng cười ác ý trước mặt vang lên, một nhóm nữ sinh bận đồ trắng vây quanh cô.
“Làm gì vậy?” Thích nhìn các cô, trong con mắt xinh đẹp lóe lên ngọn lửa giận.
Gió lạnh tháng 12 thổi đến, cái lạnh lướt qua những nơi bị ướt cùng mảng áo trước ngực truyền đến thân thể, rét thấu xương!
“Về sau cách Wiliam xa một chút”, móng tay đỏ chót theo những ngón tay thiếu chút nữa chạm đến chóp mũi Thích, “Có nghe không?”
Thích khẽ nhíu mày—–trong đầu đại khái nhớ tới một nam sinh tóc vàng
so với cô lớn tuổi hơn, có khi đứng ở ngoài cửa im lặng nghe cô đánh
đàn, những lúc nói chuyện cùng cô thì mặt lại ửng hồng lên.
“Tôi không biết cậu ta”. Cô lạnh lùng đáp, vòng qua các cô ấy đi về phía trước.
Trên vai bị một bàn tay túm lại, tính nhẫn nại của cô mất hết, quay
đầu nhìn cô gái cầm đầu kia, “Cô hẳn là nên tìm cậu ta, không phải tôi,
đầu gỗ”
Thích trong mắt mang theo trào phúng chọc giận cô gái, người kia mắng một câu rồi lấy tay tiến đến nắm tóc cô, Thích lưu loát bắt được tay cô ta, giây tiếp theo một quyền đánh vào trên cằm đối phương. Lúc này các
cô gái khác cũng xông tới, cùng Thích giao đấu cùng một chỗ, nhưng chỉ
cần tốn một ít công phu, toàn bộ đã bị giải quyết, nửa nằm nửa ngồi trên mặt đất.
Thích tự tin vỗ vỗ tay, nhặt lên túi sách, cũng không thèm nhìn tới các cô ấy, xoay người hướng phía đường lớn bước đi.
——————————————-
Đi được vài bước, chợt nghe tiếng cười trầm thấp êm tai vang đến.
Thích ngẩng đầu, thấy Lý Kiều đang khoanh tay đứng dựa vào xe, tư thế nhàn nhã, bộ dáng như vừa xem một vở kịch hoàn hảo.
“Như vậy mới ra dáng là con gái của Diệp Thính Phong”, hắn chậc chậc khen ngợi, “Thân thủ không tồi, bảo đao chưa lão”
Thích trừng mắt: “Ông có phải già rồi hóa ngốc không, cái gì mà ‘bảo đao chưa lão’, dùng loạn thành ngữ”
“Cháu không phải lúc năm tuổi đã bắt đầu luyện không thủ đạo sao, tôi nghĩ nếu cứ theo trình độ nhàn hạ của cháu, hiện tại đã không được như
vậy”. Lý Kiều cười trêu tức.
Hắn còn nhớ rõ có một lần ở trong hoa viên Diệp gia nhìn thấy cô, bị
Diệp Thính Phong nhìn chằm chằm kiểm tra huấn luyện, thân hình nhỏ bé
mặc phục trang luyện võ rộng thùng thình, hắc hắc ha ha đá chân tung
quyền, hé ra một khuôn mặt nhăn nhó khổ sở như đang chịu đựng việc gì
đó, biểu tình của cô, làm cho hắn lúc nhớ lại đều cảm thấy buồn cười.
“Hứ. Xem tôi đây” Thích tức giận liếc mắt hắn.
Tuy rằng rõ ràng chiếm thế thượng phong, nhưng sau một hồi hỗn chiến, buộc tóc bị buông lỏng, rối bời, bộ đồng phục áo khoác cùng áo sơ mi
chật vật có thấm một mảng nước lớn, cô lúc này, giống một tiểu sư tử táo bạo.
Gió lạnh thổi tới, cô nhịn không được ắt xì một cái.
“Lên xe đi” Lý Kiều buồn cười nhìn cô, kéo mở của xe.
“Nói nghe một chút”, hắn vẫn như cũ thay cô thắt dây an toàn, “Người ta vì sao lại phiền toái cháu vậy?”
“Bởi vì tôi đẹp “, ngắn gọn ném ra một câu, Thích sắc mặt không thay đổi.
Lý Kiều ức chế không được cười ra tiếng———-hắn thật đúng là chịu thua cô.
“Tôi càng ngày càng phát hiện, hồng nhan họa thủy không chỉ mang
phiền toái đến cho đàn ông”, Thích trịnh trọng thở dài tuyên bố, “Kì
thật là càng mang đến phiền phức cho bản thân. Lại nói trong lịch sử
Trung Quốc từng đề cập đến vị quan Ngô Tam Quế đã nổi giận vì hồng nhan, hắn muốn giận là do định lực của hắn không đủ thôi, liên quan gì đến
phụ nữ. Cho nên trên sách mới nói, ‘ngàn ưu gây chuyện, giai nhân trần
tục khởi’ ” (Ý là mọi chuyện phiền toái xảy ra đều bắt nguồn từ người
đẹp)
“Cháu hiểu biết rất nhiều”. Lý Kiều dở khóc dở cười .
“Đừng nói nữa, ngày trước bị ông nội với bà nội bắt mỗi ngày phải đọc thuộc một bài thơ, quả thực cực kì bi thảm”. Cô buồn bực nói thầm, cúi
đầu ngửi thấy trên người có hương vị của ga, “Tôi chán ghét IRN-BRU (*), màu sắc biến thái, hương vị cũng kì quái.”
“À, vậy lần tới nhớ nói các cô ấy hắt sữa, vừa làm trắng mặt, lại còn dưỡng da”.
“Này,” Thích hung tợn trừng hắn, “Ông thấy chết mà không cứu chưa tính tội, còn nói móc tôi.”
Lý Kiều mỉm cười: “Tôi vừa rồi còn đang lo có nên cứu các cô gái kia hay không.”
“Nam sinh kia thế nào?” hắn lại hỏi.
“Sao ông biết là vì nam sinh?” Thích có chút giật mình nhìn hắn.
“Ngày trước cũng có nữ sinh vì tôi mà đánh nhau mà”
Thích nghe vậy huých hắn một cái, tức giận: “Là William, cậu ta so với ông đẹp trai hơn nhiều”.
Lý Kiều trong mũi phát ra tiếng hừ nhẹ thay câu trả lời.
“Đúng rồi,” Thích bỗng nhiên phát hiện không thích hợp, “Vì sao lại là ông đến đón tôi”
Thật sự là hậu tri hậu giác, ngồi trên xe hắn 10 phút rồi cô mới phát hiện——–Lý Kiều vô lực thở dài: “Cháu không phải muốn cùng tôi ở chung
sao, chúc mừng cháu, ước mơ thành hiện thực”
“Có ý gì?” Thích hai mắt trừng tròn, cảm thấy không ổn.
“Ba mẹ cháu đi nước Mỹ, thời gian tới nhờ tôi chăm sóc cháu”. Kỳ thật là Diệp Thính Phong mang Lãnh Hoan đi chữa bệnh, khi hắn nhận được điện thoại của Lãnh Hoan mới biết được, Thích vẫn chỉ nghĩ bệnh của mẹ là
bệnh tim bình thường.
“Có lầm không vậy” Thích tức giận lên án, “Gần đến lễ Noel rồi, bọn họ cư nhiên bỏ mặc tôi đến thế giới chỉ có hai người”
“Đừng từ chối vô dụng, cô bạn nhỏ”, Lý Kiều chỉa chỉa ghế sau, “Đồ dùng của cháu buổi chiều cũng đã đưa đến đây”
Thích buồn bực nhìn qua, quả nhiên là túi hành lý Gucci của cô.
Bị sự thật hung hăng đả kích đến, cô trầm mặc nửa ngày, mới lúng ta lúng túng mở miệng : “Tôi thật sự phải ở chung với ông sao”
Lý Kiều bị giọng nói uể oải của cô làm cho bật cười : “Cùng tôi ở chung khổ sở vậy sao?”
“Ông mang tiếng là công tử đào hoa đó”, cô khó chịu chỉ trích, “Nếu
không có việc gì lại tìm đến phụ nữ qua đêm, rất ảnh hưởng đến sự trưởng thành lành mạnh của tôi.”
“Tin tôi đi”, Lý Kiều nhìn cô, con ngươi đen tràn đầy ý cười, “Thể
xác và tinh thần khỏe mạnh của cháu tuyệt đối sẽ không bị tôi ảnh hưởng
đến, nếu tôi thật muốn mang phụ nữ về nhà, tôi nhất định sẽ kiếm cho
cháu một phòng cách âm tốt nhất”.
Thích nhìn hắn, trong con mắt thiếu chút nữa phun ra hỏa diễm——-nghe
lời hắn nói đến cỡ nào ghê tởm hạ lưu! Mẹ sao lại có thể yên tâm đem cô
giao cho người như thế chứ.