Hắn đặt nó xuống giường trong phòng y tế, cô y tá nhăn mặt.
– Vết thương này không thể đụng nước, sao em không cẩn thận bây giờ nhiễm trùng rồi đấy.
– Em vô tình thôi ạ, thế có nặng không cô? bao giờ mới khỏi?
– Nhiễm trùng nên nặng hơn rồi em, có lẽ 1 tháng sau mới lành.
– Vâng.
– Em nên chú ý hơn nhé giờ ngồi đây cô đi lấy bộ quần áo khô cho bạn ấy thay đỡ nếu không cảm mất.
Cô y tá đi ra khỏi phòng, hắn kéo ghế ngồi xuống cạnh nó. Nhìn vết thương trên đầu nó đã được băng lại hắn cũng yên tâm. Trông nó bây giờ không còn sức sống, mặt trắng bệt, đôi mày chau lại hình như nó đang cố gắng kiềm nén cơn đau thì phải. Hắn đưa tay vuốt nhẹ những lọn tóc còn ướt của nó.
– Em ra ngoài một chút nhé, cô thay đồ cho bạn rồi em vào. – cô y tá quay lại.
Hắn không trả lời, mở cửa bước ra ngoài.
Rút điện thoại bấm số, một giọng nam cất lên.
– Em nghe đây.
– Cậu điều tra giúp tôi vụ đổ nước ở trên tầng 2 khoảng 15 phút trước.
– Vâng, em sẽ làm ngay.
Hắn cúp máy, vừa lúc cô y tá bước ra ngoài. Trở lại phòng, hắn ngồi ở chiếc ghế ban nãy chăm chú quan sát nó.
Nó từ từ mở mắt, đầu nó đau kinh khủng cứ như có 1 hòn đá đè nặng trên đầu, đảo mắt một vòng quay phòng nó cũng đủ biết đây là đâu, dừng lại ở hắn, 2 người nhìn nhau.
– Tỉnh rồi à?
– Ừ, tôi nằm đây lâu chưa? – nó từ từ ngồi dậy dựa vào thành giường.
– 20 phút rồi.
– Hôm qua là bệnh viện, hôm nay là phòng y tế số tôi sao xui vậy nè trời, có phải tại ở cạnh anh không hả sao chỗi?
– Tùy cô muốn nghĩ sao cũng được.
– Phải anh không đây sao hiền vậy.
Hắn im lặng, nhìn nó một lát rồi nói.
– Tôi ước cô nằm đó như lúc nãy cho bớt ồn.
– Anh….. trù tôi hả cái tên kia.
Hắn cười mỉm.
– Ừ rồi sao, về thôi, tôi ngồi đây với cô nãy giờ rồi bây giờ cô phải đãi tôi 1 bữa ra trò đi.
– Nằm mơ… – nó bước xuống giường lườm hắn muốn rụng cả mắt.
Mở cửa ra ngoài, nó không may đụng phải 2 con bạn nó té nhào vào người hắn ( vì hắn cũng định ra theo nó nên đứng ngay phía sau).” Lần này là lần thứ 2 rồi, trời ơi sao cứ té là ôm hắn vậy nè” nó nhủ thầm rồi đứng thẳng lại.
– Ôi tụi tao xin lỗi, không biết mày ra. – Vy phân bua
– Đồ sớn xác. – nó buông 1 câu sau khi đứng thẳng dậy. ” ôi sao tim mình đập nhanh thế này”
– Thôi ra xe đi tao đưa mày về – Linh nói
Nó ừ một tiếng rồi chúng nó cùng nhau ra về. Lúc đi bộ ra cổng nó cứ len lén nhìn hắn rồi lại nghĩ đủ thứ ( tự kỉ mà) nó không biết là hắn cũng hơi ngượng, chốc chốc nó lại lén nhìn không ngượng sao được.
NHÀ NÓ..
Sau khi về nó đi thẳng lên lầu, hôm nay dì út nó không có nhà thì phải. Nó lấy điện thoại ra gọi cho dì.
– “Alo…”
– Dì út đi đâu thế con về không thấy dì
– Nhi này dì út về quê mấy hôm thằng con dì nó gặp tai nạn rồi. Hức… hức….
– Sao cơ? Anh Hùng bị làm sao? Có nặng không dì? Chi phí đủ không hay để con gửi thêm.
– Nó…. nó bị gãy chân rồi con ơi.. hức… không sao dì lo được, con cố gắng lo cho bản thân nhé đi đâu cũng phải cẩn thận nhớ chưa, dì về lần này cũng khá lâu….
– Dì cứ lo cho anh Hùng khỏe đi, con tự lo được mà, nếu cần gì dì gọi cho con nhé.
– Ừ… vậy thôi nhé Nhi, Dì đi mua cháo cho Hùng.
– Tạm biệt dì nhớ giữ gìn sức khỏe…
Sau khi cúp máy nó mệt mỏi nằm xuống giường, tội dì út nó quá.
Nó thiếp đi trong những bộn bề suy nghĩ. Giật mình thức giấc, với tay lấy điện thoại..
17strong0, nó uể oải bước xuống giường thay đồ tươm tất, nó bắt xe ra quán smile, chẳng qua là bụng nó đang đói cồn cào.
Tìm cho mình 1 chỗ ngồi ở góc quán. Quốc Nam thấy nó, anh tiến lại.
– Mấy hôm rồi mới thấy em ghé sang thăm anh.
– Hì, hôm nay em nhớ đến anh đấy, vinh dự đi.
– Haha.. được thôi, vậy hôm nay anh sẽ cho em thưởng thức món do anh nấu, em ăn gì?
– Gì cũng được, món nào anh thấy ngon cứ mang ra cho em.
– Ok. Chờ anh – Nam nháy mắt với nó rồi quay vào trong.
10 phút sau anh mang thức ăn ra đặt lên bàn, nó mở mắt tròn xoe.
– Trông ngon quá anh Nam ơi.
– Em ăn thử đi.
– Vâng em ăn nhé.
nói xong nó cầm đũa lên gắp lia lịa, hết món này đến món khác ( trên bàn có 4 món nhé). Nam nhìn nó ăn mà mỉm cười “cô bé thật tự nhiên”.
– Ngon quá ạ. – nó giơ giơ tay kiểu hài lòng.
Nam cười hiền.
Sau khi đã đánh chén no nê, Nam mang ra cho nó một ly cappucino mà nó ưa thích, nó mỉm cười và nhận lấy. Nhấp một ngụm nó cảm giác rất tuyệt, nhưng hôm nay mùi vị hơi khác hôm trước.
– Em cuồng món anh nấu và Cappucino anh pha rồi. Hôm nay anh cho gì vào thêm thế, ngon lắm!!
– À… hôm nay không phải anh pha.
– Sao không phải anh pha? Vậy ai pha?
– Em họ của anh khi em vào nó mới vừa về rồi.
– Tiếc thật nếu gặp anh ấy em sẽ bảo anh ấy chỉ giáo hihi… mà thôi em về nhé anh, mai em lại ghé.
– Ừ bye em..
Tạm biệt Nam, nó bắt xe về nhà rồi đi thẳng lên lầu. Hôm nay không có dì út nhà vắng hẳn nó thấy buồn, mỗi khi có dì út cùng nó nói chuyện giờ nó lại cô đơn.
NHÀ HẮN.
Sau khi từ smile về hắn lên phòng tắm, vừa bước ra đã có điện thoại.
– Alo tôi nghe.
-” Em đã tra ra người đổ nước từ tầng 2 xuống là Ly hình như là đi theo Mỹ Linh”
– Ừ, tôi biết rồi, mai cậu lên phòng hiệu trưởng xin ý kiến lắp đặt hệ thống camera ở mỗi phòng và cầu thang giúp tôi nhé.
– Vâng.
Cúp máy hắn ngồi xuống suy nghĩ về chuyện của nó, Mỹ Linh chẳng phải là cô gái đánh nhau với nó sao. Cô ta làm gì mà ghét nó đến thế, không được hắn không thể để nó xảy ra chuyện gì được, hôm nay không hại được nó có lẽ cô ta sẽ không bỏ qua. Rồi hắn giật mình ” tại sao mình lại lo cho cô ta như vậy nhỉ? Điên thật”.
Hắn nằm xuống dần chìm vào giấc mơ, trong mơ hình ảnh nụ cười của nó hiện lên.
SÁNG.
Nó đến trường với dáng vẻ mệt mỏi.Vừa vào đến cửa lớp thì nó đã shock toàn tập khi mà chỗ của nó ngồi đã chật kính, toàn là nữ. Nào là cầm chai nước, hộp quà, cơm…..và người nhận không ai khác chính là hắn. Nó tiến lại gần với gương mặt lạnh tanh đầy sát khí ( chủ yếu là che đi sự tức giận và khó chịu vô cùng của nó), và hét lớn :
– cútttttttt điiii ngayyyyyy……….
Bọn con gái hoảng hốt vừa bịt tai lại để tránh thủng màng nhĩ vừa dang ra cho nó đi vào riêng chỉ có 3 đứa là vẫn bình thản nhìn nó làm nó tức sôi máu nhưng không tỏ ra ngoài.
– Cô có quyền gì mà la hét ở đây – An Nhiên trả lời
– quyền gì à? Quyền tôi là chủ của chiếc ghế này! Được chứ?
– chẳng phải cô không thích ngồi ở đây sao?- nhỏ thứ 2
– vậy đổi chỗ với bọn này đi?- nhỏ thứ 3
– tôi có nói là không thích bao giờ?phiền các người tránh ra cho tôi vào.
– Mày….được lắm…con ranh ạ….tao sẽ không bỏ qua đâu.
– Thế à?? Tôi chờ- nó đẩy ba con nhỏ kia ra rồi bình thản ngồi vào.
Ba con nhỏ kia tức tối liếc nó một cái sắc bén rồi bỏ ra khỏi lớp. Từ nảy đến giờ hắn ngồi quan sát nó, từng hành động của nó làm hắn hơi bất ngờ. Đến khi nó quay sang thì hắn giật mình quay đi.
– Sao chỗi lần sau anh làm ơn có hẹn hò hay gì gì đó thì tránh khỏi chỗ ngồi của tôi dùm.
– Hẹn hò? Cô ghen tức hả? – hắn thích thú, tiến sát lại mặt nó
– Gì… gì chứ? Mơ đi. Anh đưa cái mặt anh ra đi trông thấy là tức điên được.
Nó lấy tập sách ra giả vờ đọc, ghi ghi chép chép, hắn cứ ngồi đó nhìn nó thích thú, dừng lại nhìn băng ở trên đó hắn hơi chau mày lại.
– Này tắc kè, cô làm băng thấm nước hả có vệt máu kìa, thật là sao không cẩn thận vậy, đi… xuống phòng y tế băng lại.
Sau khi xổ 1 tràng hắn nắm tay nó kéo đi luôn nó chỉ kịp ú ớ vài câu..
– Này Nhi, Huy 2 người đi đâu thế? – Tuấn gọi với theo.
– Hai đứa này hễ gặp là cãi, bó tay – Linh nói
– Ai biết đâu được, oan gia ngõ hẹp nhé, thôi vào lớp. – Vy nói rồi kéo cả bọn vào lớp ( để ý không 4 người họ đi chung hoài un :