Chợt nghe trong tiếng mưa gió xen lẫn tiếng binh đao va chạm vào nhau.
Nghe có tiếng của một nữ nhân :
– Hiếu nhi, trói hắn lại nhưng đừng hại tính mạng hắn, mà chỉ cần hắn cho biết do nguyên nhân gì hắn lại quen với Thiết Trung Đường. Và hiện giờ Thiết Trung Đường đang ở chỗ nào. Ngoài ra, ngươi không được gây khó khăn cho hắn.
Nghe thế, Thiết Trung Đường giật mình vội vàng nép sau lưng Hải Đại Thiểu.
Dưới cơn mưa, có hai bóng người đang vội vã đi tới cùng với một người đang di động theo kiếm khí. Cho đến khi người này đến gần mới thấy rõ là một đại hán áo tím tay cầm trường kiếm cùng với một người tay trái cầm đao, tay phải vịn vào một đại hán mặc áo đen che kín mặt.
Đứng ngoài cuộc chiến của họ là một bà già tóc bạc tay chống gậy.
Đường kiếm của đại hán áo tím rất nhanh nhẹn, trầm ổn, không một chút sơ xuất.
Chàng đang thi triển những đường kiếm quang mình chính đại, rõ ràng là kiếm thuật chánh tông. Đường kiếm của chàng múa tít che kín toàn thân, không một giọt mưa nào có thể lọt vào.
Đường đao của đại hán áo đen tuy cũng độc hại nhưng hai chân của anh ta hình như bị què mất một chân, đao pháp của tay trái cũng chưa tinh luyện. Hình như anh ta mới tập cầm đao tay trái chưa được bao lâu nên trong thời khắc này đã bị đường kiếm của đại hán áo tím vây hãm. Nếu đại hán áo tím không nới tay ắt là đại hán áo đen sẽ bị nguy khốn dưới đường kiếm.
Thấy thế nguy, trung niên đại hán và thiếu nữ áo xanh vừa muốn xông vào cứu viện thì đã nghe Tích Lịch Hỏa nạt :
– Thịnh đại nương hãy ra lệnh cho Tôn Hiếu dừng tay.
Mọi người đều ngơ ngác, trung niên đại hán cũng dừng bước.
Thì ra bà già tóc bạc và đại hán áo tím chính là mẫu tử Thịnh đại nương và Thịnh Tôn Hiếu.
Thịnh đại nương nhìn Tích Lịch Hỏa rồi nói :
– Tại sao lão cũng có mặt ở đây, hãy chờ ta bức tên này khai chỗ ở hiện giờ của tên họ Thiết rồi sẽ chuyện trò với lão đệ.
Tích Lịch Hỏa nói lớn :
– Bất tất phải hỏi, tiểu đệ biết chỗ ở của Thiết Trung Đường.
Nghe xong, đại hán áo đen giật mình nên chiêu thức bị sơ hở, nếu Thịnh Tôn Hiếu không nương tay thì đại hán áo đen ắt nguy mạng rồi. Nghe vậy, Thịnh Đại nương ngạc nhiên hỏi :
– Lão đệ biết hắn ở đâu?
Tích Lịch Hỏa cho biết :
– Hắn đang bị con hồ ly Tư Đồ Tiếu tán tỉnh, bằng lòng phản bội Đại Kỳ môn. Hiện giờ hắn đang ở một nơi với Tư Đồ Tiếu, Hắc Tinh Thiên và Bạch Tinh Võ.
Thịnh đại nương lấy làm lạ :
– Thực như thế không?
– Có bao giờ tiểu đệ gạt Thịnh đại nương, chính mắt tiểu đệ nhìn thấy hắn với Tư Đồ Tiếu kề vai nhau nói nói cười cười, bây giờ bọn chúng có lẽ đang có mặt tại Lạc Nhựt mục trường.
Nghe xong, Thịnh đại nương ngơ ngác một hồi, bà lắc đầu nói :
– Già này mới ra ngoài một chuyến, không ngờ lại biết được một chuyện kỳ thú. Hiếu con, hãy dừng tay.
Nghe lời mẫu thân, Thịnh Tôn Hiếu vội vàng thu kiếm về đồng thời chàng nhảy lùi ba bước, hình như chàng đang tiếc rẻ, chàng cũng tiếc thay cho Thiết Trung Đường tại sao lại phản sư?
Thiết Trung Đường đang nép sau lưng Hải Đại Thiểu, thấy thái độ của Thịnh Tôn Hiếu, chàng vô cùng cảm khái.
Mưa càng nặng, màn đêm cũng sắp buông phủ, tình hình tại đây đang hỗn loạn.
Tuy mắt của mẫu tử Thịnh Tôn Hiếu rất sắc bén nhưng lại không phát hiện được Thiết Trung Đường.
Đại hán áo đen che mặt buông đao xuống, tuy không thấy rõ mặt nhưng với thái độ của chàng không thấy có vẻ thương tiếc một cái gì đó đang bị mất.
Thịnh đại nương hướng về đại hán áo đen khen :
– Xem ra sức lực của ngươi cũng không phải vừa. Vì nể mặt lão đệ Tích Lịch Hỏa, ta cho ngươi đi!
Cô gái áo xanh vội đến một bên đại hán áo đen cười nhạt :
– Được, ta cũng nể mặt lão hán nên bằng lòng để cho hai mẫu tử bà đi!
Thấy ngôn ngữ của thiếu nữ áo xanh có phần ngạo mạn, Thịnh đại nương mắng :
– Ngươi nói gì?
– Tuy ta không muốn đấu với nam nhân, nhưng bất hạnh cho bà là người cùng giới.
Đôi mắt nàng đã lạnh lùng mà ngôn ngữ cũng vô cùng sắc bén.
Bỗng nhiên Thịnh đại nương cười khanh khách :
– Thiếu nữ nhỏ kia ơi, nói như vậy có nghĩa là ngươi muốn ra tay với Thịnh đại nương này phải không?
Thiếu nữ áo xanh mỉa mai :
– Bà già quả là thông minh, hiểu được câu nói của ta.
– Đừng có miệng lưỡi, ắt là công phu của ngươi cũng như miệng lưỡi của ngươi mà thôi. Chỉ tiếc là…
Rồi bà ta vừa tươi cười vừa bước tới gần thiếu nữ áo xanh.
Tích Lịch Hỏa cùng tất cả mọi người đều biết rõ dã tâm của Thịnh đại nương, lo lắng cho thiếu nữ áo xanh, nhưng không thể nào khuyên can gì được. Thì Thịnh đại nương đã nói tiếp :
– Chỉ tiếc rằng tay chân của ngươi trắng trẻo như vậy làm sao mà đấu với người khác?
Bà ta vừa nói vừa vung thủ chưởng bắt cổ tay thiếu nữ áo xanh. Thiếu nữ áo xanh không hề tránh né mà lại trở tay bắt cổ tay của Thịnh đại nương rồi cười nhạt :
– Tay của ngươi thô cằn quá!
Thế là hai chưởng bắt vào nhau, Thịnh đại nương vừa cười vừa nói :
– Tay của ngươi…
Bà ta nói chưa dứt lời đã bị chấn động toàn thân, sắc mặt Thịnh đại nương nhợt nhạt.
Thiếu nữ áo xanh thấy thế tươi cười nói :
– Tay ta trắng quá ha?
Rồi từ từ buông tay ra.
Thịnh đại nương chỉ nguýt thiếu nữ áo xanh một cái nhưng chẳng nói gì cả, vội chuyển mình thối lui. Bà nghiêm giọng :
– Hiếu nhi, đi theo ta!
Vừa nói tiếng “đi” thân hình bà đã cách đó hơn ba trượng.
Mọi người trông thấy đều vô cùng ngạc nhiên, không biết vì duyên cớ gì mà thái độ bà ta như thế. Nếu bảo rằng võ công của thiếu nữ áo xanh lại đẩy lùi một Thịnh đại nương khét tiếng trong giang hồ, thì thật khó tin.
Thịnh Tôn Hiếu cũng ngạc nhiên hỏi :
– Mẫu thân không chờ Điền huynh sao?
Thịnh đại nương vừa đi vội vã vừa nói :
– Hắn không thấy mẫu tử ta, tức nhiên là hắn cũng quay trở về.
Thịnh Tôn Hiếu vẫn còn nghi ngờ nhưng cũng đành ôm quyền chào Tích Lịch Hỏa cùng mọi người rồi vội vã chạy theo Thịnh đại nương. Khi quay mình đi, Thịnh Tôn Hiếu giả bộ vô ý đánh rơi một cái bao nhỏ bằng lụa. Tích Lịch Hỏa vội nhặt cái bao này lên thì Thịnh Tôn Hiếu đã đi rất xa. Tích Lịch Hỏa không khỏi tò mò mở cái bao ra xem thì ra bên trong có một viên thuốc. Tích Lịch Hỏa biết rằng đấy là viên thuốc độc môn của Thịnh đại nương dùng điều trị ám khí “Thiên Nữ châm”.
Tích Lịch Hỏa vô cùng ngạc nhiên tự nhủ thầm :
– “Lạ nhỉ, xưa nay mỗi khi hành động, Thịnh Tôn Hiếu rất cẩn thận, tại sao bây giờ hắn lại vô ý đánh rơi viên thuốc này?”
Nên biết rằng, thuốc chữa trị độc châm ám khí xưa nay vẫn là thứ quí giá trong giang hồ, tất cả môn hạ đệ tử của các môn phái luôn luôn cẩn thận đâu dám để rơi rớt như vậy.
Vừa liếc nhìn thiếu nữ áo xanh thì tay trái cô ta đang ôm vào lòng, sắc mặt hơi thay đổi, toàn thân nàng bắt đầu giật giật. Chắc chắn là bị trúng “Thiên Nữ châm”
Tích Lịch Hỏa liền hiểu ngay rằng Thịnh Tôn Hiếu biết rõ thiếu nữ áo xanh đã bị “Thiên Nữ châm” của mẫu thân. Khi hai chưởng chạm vào nhau, Thịnh đại nương cũng bị chấn động, trong lúc ấy thiếu nữ áo xanh đã bị độc thủ “Thiên Nữ châm”. Thịnh Tôn Hiếu không nỡ để thiếu nữ áo xanh bỏ mạng nên cố ý đánh rơi viên thuốc giải. Việc làm nhân từ của Thịnh Tôn Hiếu không những cứu mạng thiếu nữ áo xanh mà còn cứu cả Thịnh đại nương.
Đại hán què và Võ Chấn Hùng cũng vừa thấy dị trạng của thiếu nữ áo xanh vội vàng nhào tới quan sát.
Thiếu nữ áo xanh nhăn nhó :
– Quả là độc thủ, tiện nữ chỉ sợ… chỉ sợ không còn cứu nổi.
Đại hán què chân và Võ Chấn Hùng đều hốt hoảng. Chợt nghe Tích Lịch Hỏa hét to :
– Đừng có hốt hoảng, thuốc giải đang có trong tay lão phu.
Đại hán áo đen vừa sợ vừa mừng, giọng nói run run hỏi :
– Thực… thực không? Thiên Nữ châm là ám khí độc môn của Thịnh đại nương, tại sao lão bối lại có thuốc giải?
– Sở dĩ lão phu có là nhờ Thịnh Tôn Hiếu để lại.
Đại hán què chân mừng rỡ, đưa tay nhận thuốc giải thì thiếu nữ áo xanh cũng mở mắt hỏi :
– Tại sao hắn lại cứu tiện nữ?
Tích Lịch Hỏa khen :
– Thịnh đại nương thì lòng dạ rất độc ác thế mà có một đứa con rất nhân hậu hiếm gặp trong giang hồ.
Đại hán què chân cũng tấm tắc khen :
– Nếu gặp người khác thì tại hạ đã mất mạng rồi.
Hải Đại Thiểu đưa ngón tay cái lên nói :
– Không ngờ Tử Tâm kiếm khách cũng là một hán tử như vậy, bất luận như thế nào mỗ cũng kết giao với hắn.
Thiếu nữ áo xanh vừa đưa tay nhận viên thuốc, đồng thời cô ta cũng lấy trong người ra một vật trao cho Tích Lịch Hỏa :
– Đây cũng là viên thuốc trị thương của tiện nữ, xin lão tiền bối trao cho hắn ngay!
Tích Lịch Hỏa nhận chiếc hộp gỗ từ tay thiếu nữ áo xanh lão cũng ngơ ngác, rồi lão thở dài cảm kích :
– Người ta thường nói rằng “cứu người tức là cứu mình” thật chẳng sai một chút nào.
Thấy dáng ngơ ngác của Tích Lịch Hỏa, Hải Đại Thiểu vội giục :
– Tuy Thịnh đại nương gieo gió thì gặt bão nhưng nể mặt Thịnh Tôn Hiếu, lão huynh nên đi ngay chứ đừng ngơ ngác như vậy để làm gì?
– Đúng như vậy!
Tích Lịch Hỏa vừa nói xong, lão định bước đi nhưng lại dừng lại nhìn Hải Đại Thiểu nói :
– Thịnh đại nương đi đâu mỗ nào có biết?
– Điều đó lão huynh muốn làm như thế nào thì tùy ý nhưng lão huynh để chậm chỉ sợ không còn kịp đâu.
Nói chưa dứt lời thì đã thấy có hai người đang vội vã đi tới. Người đi trước là một thiếu niên mặc áo chẽn đen, cái mũ che mặt bị lệch xuống đang thở hổn hển. Phía sau là một chàng bạch diện thư sinh, người đi trước dừng lại, thiếu niên đi sau cũng dừng theo.
Khi đến gần, chàng thiếu niên nói :
– Thật là nguy hiểm, may mà tiểu điệt thoát được.
Nghe vậy, Võ Chấn Hùng biến sắc rồi trầm giọng hỏi :
– Một mình ngươi trở về hay sao?
Thiếu niên áo đen cười đắc ý :
– Dĩ nhiên là một mình.
Mọi người đều thấy có hai người, tại sao chàng thiếu niên ấy chỉ nói có một mình, ai nấy đều lo lắng. Người giả trang là một thiếu niên cũng có tài khinh công rất cao.
Võ Chấn Hùng ngửa mặt cười rồi hét lớn :
– Thân pháp của công tử giỏi lắm.
Thiếu niên áo đen giật mình vội vàng di chuyển, bạch diện thiếu niên cũng như bóng theo hình bước tới sau lưng thiếu niên áo đen. Thân pháp thật nhanh nhẹn.
Võ Chấn Hùng hét :
– Nằm xuống!
Thiếu niên áo đen vội ngã xuống đất, vừa ngước mắt nhìn thì mới thấy chàng thiếu niên bạch diện thư sinh, hắn mới biết là người này đã đi theo hắn, hai bàn tay thiếu niên áo đen toát mồ hôi lạnh.
Tuy trên người bạch diện thư sinh bị ướt pha lẫn một ít bùn dơ nhưng áo quần của chàng vẫn nghiêm chỉnh. Hải Đại Thiểu nhìn thiếu niên bạch diện cũng là trang anh tuấn nhưng lại pha một chút tự mãn, tự kiêu. Tích Lịch Hỏa phụ họa :
– Đồ thối tha!
Mọi người chứng kiến võ công của thiếu niên bạch diện thư sinh đều tấm tắc khen. Nhưng lại thấy Hải Đại Thiểu đối đáp với Tích Lịch Hỏa, ai nấy đều không nhịn được cười.
Trong lúc đó, Thiết Trung Đường đang nép ở sau lưng đại hán mặc áo chẽn. Trong lúc này chỉ có chàng là người đang lo lắng. Thấy tài khinh công của thiếu niên bạch diện thư sinh như thế thì Hải Đại Thiểu và Tích Lịch Hỏa chưa phải là địch thủ của hắn. Chàng thiếu niên bạch diện thư sinh nhìn hai người như muốn ra tay. Bỗng nhiên hắn cười :
– Điền mỗ luôn luôn nhớ lời sư phụ đã răn dạy là không bao giờ ra tay trước kẻ khác.
Hắn lại tươi cười nói tiếp :
– Chẳng biết hai vị có dám ra tay với Điền mỗ này không?
Đột nhiên Hải Đại Thiểu giật chiếc hộp gỗ trong tay Tích Lịch Hỏa liệng xuống đất rồi bắt chước giọng nói của thiếu niên bạch diện :
– Cái hộp gỗ này cũng không bao giờ ra tay trước. Chẳng biết ngươi dám động tới nó không?
Giọng nói của Hải Đại Thiểu vốn lúc nào cũng oang oang rõ ràng nhưng bây giờ lão cố ý nói the thé. Mọi người đều cười rộ.
Thiếu niên bạch diện giả giọng như là một văn nhân thi sĩ nhưng rồi càng nổi giận :
– Ta sẽ đập nát nó, xem nó làm gì!
Hắn vừa hét vừa phóng chưởng nhắm tới chiếc hộp gỗ nhưng hắn lại sợ bên trong có chất độc nên không dám ra tay mạnh.
Thấy vậy Hải Đại Thiểu cười :
– Trong hộp gỗ chẳng có gì lạ, chỉ có viên thuốc giải dùng để cứu mạng của Thịnh đại nương. Nếu đập nát nó thì Thịnh đại nương cũng mất mạng.
Chưởng lực của thiếu niên bạch diện vừa chạm đến chiếc hộp gỗ. Nghe vậy chàng vội vàng thu hồi chưởng lực.
Chàng vừa thu hồi chưởng lực vừa dùng sức hút của chưởng lực kéo chiếc hộp gỗ vào lòng bàn tay.
Thiết Trung Đường nhận thấy chàng thiếu niên bạch diện thu phát chưởng rất tự nhiên, hình như hắn lấy tâm ý làm chủ nên rất lo lắng, chàng cố đoán lai lịch của thiếu niên bạch diện.
Hải Đại Thiểu cười hăng hắc :
– Ta tưởng hắn đang còn đủ hai tay thế mà chiếc hộp nhỏ này hắn cũng không dám đánh.
Tích Lịch Hỏa than :
– Dáng mạo của người con người như thế này trên cuộc đời không ít.
Thiếu niên bạch diện họ Điền giả vờ như không nghe, không thấy. Chàng mở nắp hộp ngửi mấy cái, mặt biến sắc :
– Thì ra đây là Chiêm hoa sương, như vậy có nghĩa là Thịnh đại nương đang bị thương ở nội phủ ngũ tạng rồi sao?
Đôi mắt thiếu niên bạch diện quét một vòng rồi hỏi :
– Trong số các ngươi, ai là kẻ đã gây chấn thương nội phủ của Thịnh đại nương, cho Điền mỗ được thấy. Chứ các vị đều không phải là người đã gây chấn thương.
Hải Đại Thiểu cười châm biếm.
Thiếu niên bạch diện từ tốn nói :
– Ta thấy hai vị như là hai con rù đen.
Hắn luôn luôn tỏ thái độ lịch thiệp, bỗng nhiên lại dùng hai chữ “rùa đen” khiến mọi người giật mình.
Tuy thế, Hải Đại Thiểu vẫn không tỏ vẻ giận dữ. Lão vừa muốn nói trêu nữa nhưng Tích Lịch Hỏa đã nóng nảy hét toáng :
– Đồ tiểu tử, ngươi không dám động thủ với lão phu?
Thiếu niên bạch diện thản nhiên nói :
– Nếu lão mà ra tay thì đừng nghĩ đến chuyện sống sót.
Tích Lịch Hỏa giận quá, lão vận dụng tay chân nghe răng rắc bước tới. Chàng thiếu niên bạch diện cũng chăm chú nhìn Tích Lịch Hỏa với đôi mắt đầy sát khí.
Thấy tình hình khá trầm trọng, Thiết Trung Đường lo sợ rằng Tích Lịch Hỏa và Hải Đại Thiểu đã nhiều năm nổi tiếng trong giới giang hồ. Bây giờ chỉ trong một lúc bị chôn vùi bởi thiếu niên bạch diện này thì không còn thể thống gì nữa.
Cùng trong lúc ấy, cô gái áo xanh vốn ngồi tĩnh tọa điều khí bỗng đứng phắt dậy, chẳng biết nàng sử dụng động tác gì mà đã thấy đứng ngang trước mặt Tích Lịch Hỏa.
Chàng thiếu niên bạch diện thấy thân pháp quá nhanh của cô gái áo xanh, chàng cũng kinh hoảng.
Tích Lịch Hỏa nghiêm giọng :
– Cô nương hãy tránh ra!
Cô gái áo xanh nói :
– Người này là kẻ thù của gia đình tiện nữ. Thịnh đại nương đã bị tiện nữ gây chấn thương, tại sao các hạ lại bảo tiện nữ tránh ra?
Cô gái áo xanh không chú ý gì đến Tích Lịch Hỏa. Ngược lại, Tích Lịch Hỏa cũng ngơ ngác trước câu nói của nàng, chỉ còn dằn cơn tức giận rút lui.
Chàng thiếu niên bạch diện chăm chú nhìn cô gái áo xanh từ trên xuống dưới, chàng không khỏi ngạc nhiên hỏi :
– Thì ra cô nương là người gây chấn thương cho Thịnh đại nương?
Cô gái áo xanh nói thách thức :
– Ngươi không tin thì cứ thử xem!
Thiếu niên bạch diện nhìn nàng một lát rồi phá lên cười :
– Vốn tại hạ cũng muốn thử chiêu nhưng nhìn đôi mắt cô nương chẳng khác gì mặt nước hồ thu nên không nỡ xuống tay đó thôi.
Nghe vậy, Hải Đại Thiểu mắng :
– Không ngờ hắn có vẻ tao nhã như vậy mà lại nói giọng điệu như thế.
Tích Lịch Hỏa chêm vào :
– Thì hắn chỉ là một đứa mê gái chứ gì?
Chàng thiếu niên bạch diện như không chú ý gì đến lời mắng nhiếc của hai người mà chỉ chăm chú nhìn cô gái áo xanh.
Cô gái áo xanh cũng cười nhạt :
– Đã như thế này, chi bằng ngươi hãy mau mau mang thuốc giải về. Nếu để chậm ắt “Sinh đại nương” sẽ trở thành “Tử đại nương” mất.
Thiếu niên bạch diện cũng cười :
– Chỉ vì tại hạ muốn lịch sự với người bè bạn của Đại Kỳ. Còn mọi việc khác, kể cả việc sống sót của bà ta nào có dính líu gì.
Thiết Trung Đường vừa lo lắng vừa tự nghĩ :
– “Nếu hắn đối đầu với Đại Kỳ môn quả là kình địch”.
Chàng nghĩ tới nghĩ lui trong Đại Kỳ môn dĩ nhiên cũng có người địch thủ của hắn, nhưng cỡ như sư phụ hắn thì ai là người đối địch?
Chàng càng suy nghĩ càng lo. Chỉ không sao biết được Thịnh đại nương tìm hắn ở nơi nào nên chàng không nghe rõ những điều khác.
Cô gái áo xanh nhìn thiếu niên rồi nói dịu dàng :
– Như vậy có nghĩa là ngươi không muốn đi?
– Đúng đấy, tạm thời tại hạ chưa muốn đi.
– Ngươi muốn gì?
Thiếu niên bạch diện cười như điên cuồng :
– Tại hạ chỉ muốn nhìn cô nương miệng thì độc, nhưng tay chân quả có thương người!
– Ngươi muốn sao thì muốn có quan hệ gì đến ta! Nhưng để xem ngươi nhẫn nại cứ đứng đây đến bao giờ cho biết.
Thiếu niên bạch diện lại cười :
– Trước mặt cô nương thì tại hạ có thể nhường đôi câu. Nếu lấy võ công mà luận thì tại hạ không thua sút đâu.
Cô gái áo xanh nói :
– Như vậy có nghĩa là ngươi rất tự thị vào võ công?
– Cũng có thể nói như vậy
– Thế thì ta sẽ biểu diễn võ công để người xem, nếu ngươi cũng làm giống như ta thì mọi chuyện đều do ngươi định đoạt.
Thiếu niên bạch diện vừa cười vừa nhắc lại :
– Mọi chuyện đều do ta định đoạt?
– Đúng vậy!
Lập tức nàng rút một dải lụa vung tay một cái đã thấy dải lụa tung ra.
Thấy vậy, thiếu niên bạch diện cười :
– Như vậy nào có khó khăn gì, để xem cô nương có chịu mọi việc do tại hạ định đoạt không?
Bỗng nhiên chàng thiếu niên bạch diện ngưng hẳn tiếng cười. Thật ra bây giờ dù muốn cười chàng cũng không cười được. Nguyên do là trong giây phút này Cô gái áo xanh vừa đẩy dải lụa một cái, dải lụa rời khỏi tay bung ra, còn thân hình cô ta thì bay lên như một làn khói theo dải lụa đang lơ lửng trên không. Khi dải lụa sắp từ từ rơi xuống, nàng đã trở tay bắt nó cùng rơi xuống rồi tự hào :
– Dễ há! Ngươi thử làm xem.
Cô gái áo xanh trao dải lụa cho thiếu niên bạch diện. Chàng thiếu niên họ Điền sửng sốt không dám đưa tay tiếp nhận.
Cả Hải Đại Thiểu và Tích Lịch Hỏa đều vừa kinh ngạc vừa tấm tắc khen. Họ đều là những lão hán chưa hề biết phục ai, nhưng chứng kiến thân pháp khinh công của Cô gái áo xanh chẳng những miệng phục mà tâm của họ cũng phục. Chàng thiếu niên họ Điền nhìn dải lụa trước mắt Thiết Trung Đường mà toát mồ hôi lạnh.
Cô gái áo xanh như cố ý thách :
– Một việc dễ dàng như thế, ngươi không dám thử xem?
Chàng thiếu niên họ Điền lau mấy giọt mồ hôi trên trán rồi cười gượng :
– Thân pháp khinh công của cô nương đã luyện đến mức thượng thừa, thân hình biến thành mây khói. Tại cánh đầm trong rừng sâu ở Trung Nguyên, tại hạ được biết có một cô gái cũng thân pháp như cô nương, khiến cho Điền mỗ không thể lường được.
Cô gái áo xanh cười nhạt :
– Nói cho ngươi rõ trong cánh đầm ấy vốn là nơi rồng cọp, chẳng có kẻ nào dám lộn xộn, nếu ngươi không dám thử thì hãy đi đi.
Thiếu niên họ Điền trù trừ :
– Nhưng tại hạ mong được biết lai lịch của cô nương!
– Ngươi biết lai lịch của ta để làm gì?
– Trong thiên hạ hiện nay, người đạt được võ công như cô nương cũng chỉ vài người mà thôi.
Thiếu niên áo đen nghe hắn nói như vậy vội vung quyền xông tới hét to :
– Ngươi còn muốn nói dóc gì nữa, hãy ngưng mau!
Vừa hét, tay hắn đã vung quyền như gió táp. Chỉ nháy mắt hắn đã phóng ra năm quyền, tuy quyền thế chưa được tinh diệu nhưng lại hùng hùng hổ hổ, sức mạnh đến cả ngàn cân. Thiếu niên họ Điền lẹ làng tránh được năm đường quyền rồi nói tiếp :
– Tại hạ có biết chút đỉnh về hai nhân vật tiêu biểu cho Nam Bắc ấy.
Hình như thiếu niên áo đen đang nôn nóng, thế quyền vô cùng mãnh liệt, miệng thì không ngớt la hét làm ác mất tiếng nói của chàng thiếu niên họ Điền.
Thiếu nữ áo xanh nói :
– Đại ca, để cho hắn nói.
Tiếng nói của Thiếu nữ áo xanh tuy nhẹ nhàng nhưng lại có sức mạnh. Thiếu niên áo đen lập tức rút lui nhưng trên gương mặt chàng thoáng nét bi phẫn.
Bọn Hải Đại Thiểu chứng kiến đều rất lấy làm lạ, chẳng biết bên trong còn có điều gì bí ẩn? Liếc mắt nhìn Võ Chấn Hùng và đại hán què chân cũng không kém phần khẩn trương, còn đôi mắt thiếu nữ áo xanh cũng rất dị dạng, cô nàng nghiêm giọng hỏi :
– Hai người đó là ai?
Chàng thiếu niên họ Điền đáp :
– Tiếng tăm của hai vị ấy người đời làm sao biết được, nhưng với võ công của cô nương thì tại sao cô nương cũng không biết hai vị ấy?
Thiếu nữ áo xanh nhíu mày suy nghĩ.
Chàng thiếu niên họ Điền nói tiếp :
– Bất luận cô nương là môn đồ của một trong hai vị kỳ nhân ấy đều rất gần gũi với tại hạ. Cô nương còn ngại gì mà không chịu nói lai lịch cho tại hạ biết.
Thiếu nữ áo xanh vẫn suy nghĩ nhưng đôi mắt của cô ta như đang mơ màng.
Bỗng nhiên chàng thiếu niên họ Điền như thoáng nét vui mừng, hắn nhìn trừng trừng vào Thiếu nữ áo xanh miệng hắn nói thì thầm :
– Lôi Thần Lạc Tinh Vũ, Phong Lăng Đoạn Nguyệt Hồn…
Thiếu nữ áo xanh cũng thì thầm :
– Lôi Thần… Phong Lăng…
Chàng thiếu niên họ Điền nói lớn :
– Hai vị ấy, cô nương cũng không biết à?
Thiếu nữ áo xanh không nói mà chỉ lắc đầu. Lắng tai nghe thì rõ ràng mọi người đều đang nhắc lại hai cái tên ấy nhưng chẳng ai hiểu gì cả.
Chàng thiếu niên họ Điền cũng ngơ ngác một hồi rồi lắc đầu thở dài :
– Nếu bảo rằng cô nương không phải là môn hạ của một trong hai vị ấy quả là tại hạ không thể tin.
Bỗng nhiên nghe Thiếu nữ áo xanh nói lớn :
– Phong Lăng, Lôi Thần nào, xưa nay ta chưa hề nghe tới, ngươi hãy đi mau.
– Nhưng võ công của cô nương…
Chàng thiếu niên họ Điền chưa nói hết thì thiếu nữ đã vội xua tay :
– Hãy đi mau, đi mau, ta không muốn nghe những gì ngươi nói.
Chàng thiếu niên họ Điền ngơ ngác một hồi. Cuối cùng thở dài một tiếng rồi nói lớn :
– Đã như vậy thì nội trong một năm nữa tại hạ sẽ xin lãnh giáo!
Vừa nói chàng vừa phất tay áo dùng thế lăng không, chỉ trong chớp mắt chàng thiếu niên họ Điền đã xuyên màn mưa mất hút.
Trong đôi mắt Thiếu nữ áo xanh long lanh nước mắt, nàng quay mình vừa khóc vừa nhìn mọi người như đang u ẩn một tâm sự đau thương nào đó trong quá khứ.
Võ Chấn Hùng nói với thiếu niên áo đen :
– Ma nhi, sao con lại không đến an ủi Hà thư…
Thiếu niên áo đen cúi đầu lễ phép :
– Hà Thư cứ tưởng rằng sẽ biết được lai lịch của mình nên muốn rời khỏi chúng ta, dù hài nhi có khuyên lơn cũng không có tác dụng gì.
Võ Chấn Hùng nạt :
– Đừng nói hồ đồ!
Thoạt thấy Thiếu nữ áo xanh chuyển mình nói thật lớn :
– Hài nhi đã chịu ơn cứu mạng của nghĩa phụ và đại thúc, tự biết thân phận của hài nhi nên không hề nghĩ đến chuyện rời khỏi nghĩa phụ và đại thúc.
Thấy vậy, đại hán tàn phế nói :
– Con đừng nghe hắn nói hồ đồ, hắn… hắn.
Thiếu nữ áo xanh tiếp :
– Hà huống… hài nhi chỉ sợ mãi mãi cũng không nhớ nổi việc đã xảy trong quá khứ…
Nàng vội ôm mặt khóc.
Thiếu niên áo đen nhìn thiếu nữ Hà Thư rồi cũng rơm rớm nước mắt.
Hải Đại Thiểu và Tích Lịch Hỏa cũng rất ngạc nhiên. Một thiếu nữ có võ công như vậy mà cũng không hay biết lai lịch của chính bản thân.
Võ Chấn Hùng tằng hắng một tiếng rồi ôm quyền nói :
– Hai vị đã vì việc nghĩa mà giúp đỡ chẳng biết hai vị có bằng lòng đến tệ xá để tại hạ mời vài ba ly rượu gọi là chút lễ.
Tích Lịch Hỏa nhìn Hải Đại Thiểu như dò ý, Hải Đại Thiểu nói ngay :
– Huynh đệ chúng ta từ kẻ thù trở thành bằng hữu đúng là nên uống cạn mấy chén chúc mừng.
Võ Chấn Hùng hết sức vui mừng :
– Từng nghe đến đại danh Thiên Sát Tinh quả là một hán tử hào sảng.
Tích Lịch Hỏa xốn xang hỏi :
– Còn lão phu không phải hào sảng hay sao? Thôi ta đi mau. Hôm nay lão phu quyết nhìn cho biết ai là kẻ say trước.
Thế là lão hô toáng lên :
– Huynh đệ ơi… huynh đệ ơi…
Bỗng lão giật mình hỏi Hải Đại Thiểu :
– Hải lão đệ, người bạn trẻ của chúng ta đâu rồi? Tại sao lại không thấy?
Quả đúng như vậy, Thiết Trung Đường đã mất hút dưới trời mưa gió, chẳng ai biết chàng đi tự lúc nào và sẽ đến nơi nào, vừa rồi ai nấy đều chăm chú theo dõi võ công của thiếu nữ nên chẳng ai chú ý đến Thiết Trung Đường.
Tích Lịch Hỏa dậm chân mắng :
– Cái thằng tiểu tử vong ân bội nghĩa, lão phu đã cứu mạng cho hắn thế mà hắn không nói một tiếng trước khi đi.
Thấy vậy Hải Đại Thiểu cười :
– Lão huynh chỉ nóng nảy đó thôi, mỗ xem ra con người đó không phải là hạng người vong ân phụ nghĩa, ắt có việc gì cần thiết nên đi trước mà thôi.
Hải Đại Thiểu nắm vai Tích Lịch Hỏa :
– Thôi chúng ta trước hết là nhậu mấy chén cho đã đời ông địa, nếu hắn quên ơn không tìm đến lão huynh thì mỗ sẽ thay lão huynh tìm hắn.
Miệng Tích Lịch Hỏa thì cứ mắng Thiết Trung Đường nhưng hai chân của lão thì cứ bước theo Hải Đại Thiểu.
Võ Chấn Hùng cùng với người tàn phế trở về trước chuẩn bị.
Chàng thiếu niên áo đen bước tới một bên Thiếu nữ áo xanh cúi đầu nói :
– Hà Thư vừa rồi đệ nói không phải, xin đừng giận đệ nghe!
Thiếu nữ áo xanh liền gật gật đầu, bỗng nhiên nàng nắm tay của thiếu niên nói dịu dàng :
– Đệ là đệ của ta, sao ta lại giận đệ?
Nghe vậy, chàng thiếu niên áo đen vui mừng rõ nét. Hải Đại Thiểu nhìn hai chị em rồi cười nói :
– Lão ca, lão ca có nhìn thấy hai đứa ấy không, xem ra cậu thiếu niên này đã yêu thiếu nữ nên hắn sợ cô ta bỏ đi.
Tích Lịch Hỏa cũng cười :
– Chú ý gì đến việc của thiên hạ, thôi ta hãy đi nhậu.
Trong đêm mưa gió, đường sá thật khó di chuyển.
Mọi người đi được nửa giờ. Xa xa phía trước mặt đã thấp thoáng ánh đèn. Nơi đây chỉ là một thôn nhỏ, ở đầu thôn có treo một tấm gỗ có đề ba chữ “Thôn Thợ Rèn”
Võ Chấn Hùng vừa cười vừa nói :
– Đây là tệ xá của tại hạ. Xin hai vị chớ hiềm giản lậu, nghèo khổ.
Hai mắt Tích Lịch Hỏa mở tròn hình như lão định nói gì nhưng lại thôi.
Nhà cửa trong thôn này khá chỉnh tề, hình như cái gì ở đây cũng vừa xây dựng.
Trước cửa nhà nào cũng có đàn bà con nít xúm xít như đang chờ chồng và người cha trở về. Chàng thiếu niên áo đen vừa đến đó thì hướng về Võ Chấn Hùng và hán tử tàn phế cáo biệt, hắn bước đến người đàn bà và mấy đứa trẻ đang tựa cửa cười cười nói nói. Người đàn bà phủi những hạt mưa trên mình hắn.
Tích Lịch Hỏa càng nhìn càng thấy lạ, lão buộc miệng :
– Lạ quá, lạ quá!
Võ Chấn Hùng nói :
– Hai vị thấy chỗ này như chỗ ở của một cường đạo?
Tích Lịch Hỏa nói :
– Chưa hẳn là giống hệt nhưng lão phu thấy rất lạ.
Võ Chấn Hùng gật đầu :
– Tuy huynh đệ tại hạ sống bằng nghề lục lâm nhưng tiền bạc cướp được đều làm tế bần cả chứ không đụng đến một tơ hào.
Tích Lịch Hỏa hỏi :
– Bình thường các hạ sinh sống bằng nghề gì?
– Sống bằng nghề thợ rèn. Huynh đệ tại hạ đều là những tay thợ rèn nổi tiếng, tuy ở đây hẻo lánh nhưng sống cũng qua ngày. Lúc nào biết được mấy con dê mập đi qua, hắn mang theo tiền bạc phi nghĩa, thế là huynh đệ tại hạ mặc áo đen, lấy mũ trùm đầu từ những người thợ rèn biến thành những tên hảo hán lục lâm.
Tích Lịch Hỏa nghe kể đến đấy, lão sung sướng :
– Hay quá, hay quá, cường đạo như thế thì trên giang hồ cũng hiếm thấy, cướp được càng nhiều càng tốt!
Hải Đại Thiểu cũng cười :
– Thế thì cái danh cường đạo của lão từ đây xin tặng lại cho các hạ.
Đang cười cười nói nói thì đã đến một căn nhà gạch. Căn nhà gạch này chỉ xây dựng rất đơn giản, trước cửa cũng treo một tấm bảng đề mấy chữ “Thần Thủ Đả Thiết” chuyên chế tạo các loại binh khí.
Gần cửa đi vào là một căn phòng rộng chừng mấy trượng, chứa đầy các thứ sắt thép và sản phẩm đã chế tạo, từ đao kiếm cho đến các loại binh khí khác, loại nào cũng có trong mười tám thứ binh khí. Qua khỏi căn phòng này là phòng khác, phòng ốc rất đơn giản, nhưng bốn phía đều có đủ thứ rượu.
Hải Đại Thiểu tươi cười :
– Úi chà, chỗ này hợp với tì vị của mỗ.
Tích Lịch Hỏa cũng chen lời :
– Đã đặt chân tới đây rồi, lão phu không còn nghĩ đến chuyện đi nơi khác.
Võ Chấn Hùng mang một bình trà nóng và dẫn cậu thiếu niên áo đen đến mời khách :
– Đây là khuyển tử Võ Bằng vừa ngu vừa dốt xin hai vị chỉ giáo.
Tích Lịch Hỏa thấy cậu thiếu niên mắt lớn mày rậm trong sáng rất anh tuấn, thân hình trông cứng như sắt, lắc đầu nói :
– Nếu lão phu có được một đứa con như thế này thì vui biết mấy. Lão đã già nhưng chẳng con cái gì, mỗi khi thấy con người ta lòng lão rất cảm khái.
Hải Đại Thiểu hỏi :
– Vừa rồi còn có một huynh đài, tại sao bây giờ không thấy?
Tích Lịch Hỏa chen lời :
– Còn có Thiếu nữ áo xanh nữa, lão phu hết sức khâm phục cô nàng.
Võ Chấn Hùng cười khổ :
– Lai lịch của Liễu cô nương rất đặc biệt, tính tình cũng khác người. Nhưng cô ta…
Bỗng nhiên Võ Chấn Hùng thở dài không nói nữa.
Khi ấy hán tử tàn phế cũng có mặt, thân hình hắn có rất nhiều vết thương khiến người khác không dám nhìn.
Võ Chấn Hùng dẫn ra chào Hải Đại Thiểu và Tích Lịch Hỏa. Chẳng biết vô tình hay cố ý. Chấn Hùng chỉ vào người tàn phế gọi là Triệu đại ca chứ không nói rõ tên họ.
Họ đã uống với nhau ba tuần rượu, ngoài song mưa gió càng mạnh.
Bỗng nhiên Triệu đại ca hỏi :
– Vừa rồi có nghe hai vị nói có một người tên Thiết Trung Đường đã gia nhập vào Lạc Nhựt mục trường có đúng không?
Tích Lịch Hỏa gật đầu :
– Lão phu thấy tận mắt, hiển nhiên là đúng như vậy.
Triệu đại ca ngơ ngác một hơi rồi hỏi :
– Thực không? Vì sao lại đúng?
Tích Lịch Hỏa vội vã hỏi :
– Phải chăng huynh đài quen biết với Thiết Trung Đường?
Triệu đại ca vừa cười vừa nói lãng :
– Tại hạ chỉ nghe tên chứ không quen biết.
Tích Lịch Hỏa chăm chú nhìn Triệu đại ca một hồi. Lão vỗ bàn nói :
– Lão phu nhìn huynh đài quen quen, không biết đã gặp đâu một lần.
Thấy Triệu đại ca giật mình. Võ Chấn Hùng liền nâng ly mời.
Trong lúc ấy bỗng nghe có tiếng ngựa hí, hình như đã dừng trước cửa. Nghe có tiếng đàn ông hỏi :
– Bên trong có chủ nhà không? Có Ân phu nhân và công tử đến muốn đặt một ít mặt hàng đây.
Võ Chấn Hùng vội vàng xin lỗi khách :
– Tại hạ xin phép.
Hải Đại Thiểu ngạc nhiên :
– Đêm mưa gió như thế này mà cũng có người đến đặt hàng. Võ huynh làm ăn cũng khấm khá đấy chứ.
Võ Chấn Hùng vừa vén tấm màn lên, quả nhiên có một cỗ xe ngựa đang dừng trước cửa. Trông hai con ngựa đều thuộc loại tuấn mã, chỉ có những người giàu có mới mua nổi.
Người đánh xe đứng gần cửa ra vào hỏi :
– Đại ca là chủ tiệm?
Võ Chấn Hùng tươi cười hỏi :
– Qúi khách muốn đặt hàng gì?
– Đại ca chờ cho một lát. Người đánh xe vội vàng bước ra mở cửa xe. Thấy trên xe bước xuống một đôi nam nữ ăn mặc rất sang trọng.
Trong khi ấy, ở trong phòng khách, Võ Bằng đang bồi tiếp Hải Đại Thiểu và Tích Lịch Hỏa.
Chợt nghe có tiếng nữ nhân nói :
– Ở đây có sản xuất loại kiếm quí không? Chúng tôi nghe tiếng nên tìm đến, ông đừng pha vật liệu xấu vào.
Tích Lịch Hỏa nói thầm thì :
– Đàn bà cũng muốn chơi kiếm, hết trò chơi rồi sao?
Nghe tiếng của Võ Chấn Hùng :
– Phu nhân muốn chế tạo như thế nào, chỉ cần nói thước tấc và hình dạng là đủ rồi. Còn sắt thép, xin phu nhân chớ quan tâm.
Người đàn bà lại hỏi :
– Cũng chẳng có gì, chỉ một đôi thứ đơn giản. Trước hết ông lấy giấy bút để ghi thước tấc hầu khỏi quên.
Người đàn bà nói kích thước :
– Trước hết, chết tạo cho tiện thiếp một cặp Thư Hùng kiếm. Chiều dài ba thước ba tấc. Rộng một tấc bảy phân. Một cây nặng chín cân rưỡi, một cây nặng tám cân. Ngoài ra đều giống nhau. Riêng hai cán kiếm đều có hình dạng như “Hộ thủ câu” và có thể dùng đựng máu. Cán kiếm bộng bên trong có thể chứa hai cái Hoa châm… Ông ghi thật rõ ràng nhé.
Tích Lịch Hỏa nhận xét :
– Nghe giọng nói của bà ta như là một thương nhân.
Khi ấy lại nghe tiếng của Chấn Hùng :
– Tại hạ đã ghi kỹ, phu nhân còn cần gì nữa không?
– Còn muốn đặt một số Mai Hoa châm. Kiểu mẫu theo bản vẽ đây, cũng cần nói để các hạ rõ. Tuy loại này không phải là loại ám khí của riêng ai, nhưng các hạ không được dựa vào bản vẽ này để chết tạo cho người khác.
Võ Chấn Hùng nói :
– Tại hạ không khi nào bỏ phế qui củ.
Nghe người đàn bà khen :
– Tốt, Đại đệ, ngươi cần gì thì tự nói với chủ tiệm.
Kế đó là tiếng nói của người đàn ông :
– Kiếm, một cây kiếm chỉ cần nặng ba mươi bảy cân, dài ba thước chín tấc, ngoài ra không cần thiết.
Tiếng nói của người đàn bà ngọt ngào chừng nào thì tiếng nói của người đàn ông lại nặng nề chừng đó.
Bên trong, Hải Đại Thiểu hứ lên một tiếng :
– Kiếm quá nặng, xem ra người đàn ông này cũng là một tay hảo hán, để mỗ nhìn hình dáng của hắn như thế nào.
Võ Bằng nói :
– Phía sau túi rượu có chỗ nhìn.
Võ Bằng vừa nói vừa lấy cái túi đựng rượu, quả nhiên bày ra song cửa sổ, phía ngoài có trên một số đồ sắt. Từ bên ngoài nhìn vào thì chẳng thấy rõ bên trong, nhưng từ bên trong nhìn ra thì lại thấy rõ mồn một.
Cả Hải Đại Thiểu và Tích Lịch Hỏa đều ghé mắt để nhìn. Thấy Võ Chấn Hùng đang ghi chép, Chấn Hùng buộc miệng nói :
– Loại kiếm nặng hơn ba mươi bảy cân, tai hạ chưa từng chế tạo, không sợ quá nặng sao?
Thấy một thiếu niên ăn mặc sang trọng đang đứng một bên Võ Chấn Hùng nghiêm giọng :
– Rất cần nặng!
Hình như hắn nói thì thầm :
– Nếu không sử dụng loại kiếm nặng thì làm sao thắng nổi một bọn mà tay của chúng nhanh như cắt.
Hải Đại Thiểu thầm nghĩ :
– Lấy nặng để thắng nhanh, lấy mạnh để thắng xảo, không ngờ hắn lại cao mưu đến thế, nhưng chẳng biết hắn là ai?
Trong khi ấy người đàn bà từ từ quay mặt qua. Dưới ánh sáng của ngọn đèn, rõ ràng nụ cười của cô ta tươi như hoa, đôi mắt như mặt nước hồ thu, tất cả đều như có ma lực không thể so sánh.
Khi Hải Đại Thiểu và Tích Lịch Hỏa trông thấy người đàn bà tuyệt mỹ ấy. Cả hai đều thất kinh muốn hét to. Người đàn bà ấy chính là Ôn Đại Đại.
Ôn Đại Đại tươi cười nói :
– Thiếp nghĩ rằng ở đây có chế tạo binh khí, bây giờ quả đúng như vậy. Đại đệ, đệ cần gì nữa thì nói.
Chàng thiếu niên vẫn không quay mặt lại mà chỉ nghiêm giọng :
– Còn mấy cái còng nữa, càng nặng càng tốt. Chế tạo bằng thép tốt để không bị gãy.
Võ Chấn Hùng giật mình ngước mặt hỏi :
– Còng tay? Còng chân?
– Đúng để mà còng.
Trong tiếng cười của hắn hàm chứa oán độc. Hắn quay lưng đi ra với những bước đi nhẹ nhàng đến nỗi không nghe tiếng động.
Võ Chấn Hùng chợt hỏi :
– Xin cho biết quí tính đại danh của khách nhân? Lúc nào thì lấy hàng?
Chàng thiếu niên ấy đột nhiên quay mặt lại nhìn Võ Chấn Hùng chầm chập, rồi hắn dằn từng tiếng một :
– Ngươi bất tất phải hỏi tên ta, xong càng nhanh càng tốt.
Dưới ánh đèn thấy đôi mắt của hắn như hai vì sao, nhưng đôi mày như hai lưỡi kiếm, dáng dấp anh tuấn. Vả lại, trong đôi mắt ấy hình như đang mang một nỗi u uất, bi phẫn bên cạnh sức hấp dẫn của một chàng thanh niên.
Võ Chấn Hùng thầm nghĩ :
– “Đúng là một thanh niên đẹp trai?”
Riêng Hải Đại Thiểu và Tích Lịch Hỏa vừa trông thấy mặt chàng thanh niên đều buộc miệng :
– Thì ra là hắn!
Chàng thanh niên này không ai khác hơn là Vân Tranh.
Cả hai người không nhìn rõ Triệu đại ca lại càng kinh hoảng hơn.
Vì Triệu đại ca cũng là Triệu Kỳ Cương, một hán tử đầy nghĩa khí. Khi ấy Triệu Kỳ Cương mới nhìn rõ chàng thanh niên này do chính Kỳ Cương liều mạng sống để cứu hắn thoát khỏi rừng.
Sau khi Triệu Kỳ Cương cứu Vân Tranh, chàng mang Vân Tranh đến người huynh đệ chí thiết. Ai ngờ Vân Tranh cho rằng mình thông minh nên đã lỡ mọi việc, rồi Vân Tranh thoát mất. Lúc đó, Triệu Kỳ Cương đứng bên miệng hố khóc thương cho Thiết Trung Đường đang gặp hoạn nạn chín phần chết, một phần sống. Cũng nghe được tiếng khóc của chàng.
Cũng lúc ấy, Triệu Kỳ Cương lại gặp bọn tay chân của Hàn Phong bảo buộc phải chiến đấu với bọn chúng và đã bị trọng thương.
Đến lúc Triệu Kỳ Cương cố phấn đấu trở lại nhà Võ Chấn Hùng thì Vân Tranh đã tự ý bỏ đi. Triệu Kỳ Cương biết rằng không thể tiếp tục ở đây rồi cùng với Võ Chấn Hùng di chuyển đến ngôi làng này.
Họ chiêu tập đệ tử, xây dựng nhà cửa cùng sinh sống ở cái chốn hoang sơ này.
Với một Triệu Kỳ Cương đầy hùng tâm, cố tập luyện chiêu thức “Đao Trung Giáp Quải” để bổ sung với thực tiễn tàn phế của mình.
Rồi một thời gian, vết thương của Triệu Kỳ Cương cũng bình phục. Muốn dùng thời gian còn lại cướp kẻ giàu giúp cho kẻ nghèo khổ. Từ đó, Kỳ Cương và Võ Chấn Hùng lập nên sự nghiệp ngày hôm nay.
Khi ấy, Triệu Kỳ Cương vừa thấy Vân Tranh, ước chừng như muốn xông ra ngay để giải thích mọi việc cho người thanh niên xung động Vân Tranh biết rõ Thiết Trung Đường đã liều mạng cứu chàng. Triệu Kỳ Cương những muốn kể mọi chuyện, nhất là những nỗi oan khúc của Thiết Trung Đường. Nhưng Triệu Kỳ Cương thấy hai mắt như nổi lửa của Tích Lịch Hỏa, sợ lão sẽ hại Vân Tranh nên Triệu Kỳ Cương đành bấm bụng. Vả lại Triệu Kỳ Cương biết rõ thân phận của mình, nên thầm nghĩ :
– “Chỉ cần Vân Tranh rời khỏi, mình sẽ chạy theo sau.”
Khi ấy, Ôn Đại Đại cười duyên dáng đến một bên Võ Chấn Hùng nói :
– Đệ đệ ta nóng nảy, các hạ đừng chấp. Chỉ cần các hạ chế tạo thật tốt, thiếp không để lỗ lã cho các hạ đâu.
Ôn Đại Đại vừa cười duyên dáng vừa vỗ nhẹ vào vai Võ Chấn Hùng nói tiếp :
– Các hạ chất phát quá, chắc là vợ các hạ rất hạnh phúc.
Nghe thế, Võ Chấn Hùng cũng thẹn đỏ mặt.
Gương mặt của Vân Tranh thì quá nặng nề, hắn cố ý không nhìn Ôn Đại Đại nhưng hắn đưa tay đẩy nàng ra một bên.
Ôn Đại Đại nguýt dài hỏi :
– Ngươi làm gì thế?
Vân Tranh cũng không thèm nhìn nàng chỉ nghiêm giọng :
– Nè lão thợ rèn, ghi rõ ràng chưa, trên mỗi chiếc còng đều có khắc tên họ.
Võ Chấn Hùng hỏi :
– Tên họ gì?
Vân Tranh nói lớn :
– Cái thứ nhất khắc ba chữ “Thiết Trung Đường”, cái còng này làm thật nặng và thật chắc chắn để hắn không trốn nổi.
Võ Chấn Hùng lấy bút ghi nhưng run tay không ghi được. Vân Tranh không chú ý, hắn dặn tiếp :
– Sáu cái còng còn lại khắc sáu tên :
Linh Nhứt Phong, Bạch Tinh Võ, Hắc Tinh Thiên, Tư Đồ Tiếu, Thịnh Tôn Hiếu và… Tích Lịch Hỏa.
Anh hùng hảo hán trên giang hồ đều chỉ biết đến ba chữ Tích Lịch Hỏa chứ không ai biết rõ tên thật là gì. Nên khi sắp nói đến tên Tích Lịch Hỏa, Vân Tranh hơi do dự.
Những người ở trong phòng đều giật mình kinh sợ. Tích Lịch Hỏa càng nổi giận.
Lão định vung quyền đánh ra nhưng Hải Đại Thiểu đã nắm được tay lão.
Tích Lịch Hỏa giận dữ :
– Lão đệ đừng…
Tích Lịch Hỏa mới nói được từng ấy. Hải Đại Thiểu liền bịt miệng lão :
– Không phải mỗ nhiều chuyện, mỗ thấy oan cừu của lão đệ với Đại Kỳ môn nên giải khai là tốt hơn cả.
Tích Lịch Hỏa vẫn chưa nguôi cơn thịnh nộ :
– Nhưng cái thằng tiểu tử ấy lại chuẩn bị cho lão phu một chiếc còng, hắn khinh người quá lắm!
Bỗng nhiên Hải Đại Thiểu chuyển sang việc khác :
– Lão huynh thấy người nào đang tới kìa, chuyện của lão huynh thôi để khi khác hãy nói.
Tích Lịch Hỏa cũng khen :
– Được, được… Lão đệ đúng là ma tinh của lão phu. Cứ buông tay ra, lão phu không làm gì đâu!
Lúc ấy lão nhìn ra bên ngoài mọi chuyện đã thay đổi.
Vân Tranh vừa muốn nói ra tên của sáu người thì Ôn Đại Đại đã nở nụ cười hấp dẫn nhìn Võ Chấn Hùng đang di động ngòi bút.
Phía ngoài cửa chợt nghe một tiếng hét, một bóng người đang sử dụng thế lăng không cân đẩu bay tới, hắn vừa cười toe toét vừa nói :
– Gớm, gớm, quả nhiên là ở đây.
Ôn Đại Đại chưa kịp xoay mình thì bóng người đã bay tới một bên nàng, hắn nắm tay Đại Đại, thì ra cậu bé què chân.
Thấy thế Vân Tranh nhíu mày khó chịu, còn Đại Đại thì vẫn cười duyên.
Đại Đại đưa cánh tay trắng nõn vuốt vào mặt câu bé què chân rồi mắng yêu :
– Tiểu quỷ, tại sao lại biết ta ở đây?
Cậu bé què chân háy một cái rồi hắn hít một hơi dài, hắn nắm tay Ôn Đại Đại khen :
– Úi chà, tỷ mỗi lúc mỗi thơm hơn, mỗi ngày mỗi đẹp hơn, đệ hận là chưa thân mật với tỷ một lần nữa.
Ôn Đại Đại tát yêu một cái, vừa tươi cười vừa nói với hắn :
– Để ta hỏi đệ, đệ nghe rõ không? Đệ đến đây để làm gì?
Cậu bé què chân nói :
– Có người mách với đệ mà!
Ôn Đại Đại mở to mắt hỏi ngay :
– Người nào?
– Một người đệ gặp trên đường đi, người ấy còn nhờ đệ trao cái này cho cái gã si tình.
Ôn Đại Đại hỏi dồn dập :
– Cuối cùng là ai? Ai si tình?
Cậu bé què chân rút ra một phong thư rồi chỉ vào Vân Tranh cười hì hì. Còn Vân Tranh thì không khỏi biến sắc.
Cậu bé què chân trao bức thư cho Vân Tranh vừa cười chứ không nói gì.
Vân Tranh nổi giận, chàng không nhận.
Thấy thế, Ôn Đại Đại tươi cười :
– Đệ không nhận thì ta nhận rồi đọc thay cho đệ!
Đại Đại mở phong thư ra xem, nàng không khỏi mừng rơn :
– Mười lăm vạn lạng bạc.
Trong phong thư còn có một ngân phiếu.
Rõ ràng là ghi một trăm năm mươi ngàn lạng.
Những người đang có mặt ở trong phòng đều là những hào kiệt xem vàng bạc như cỏ rác, nhưng khi thấy một số tiền nhiều như vậy cũng rúng động.
Cậu bé què chân trề môi, trợn mắt :
– Nếu biết như vậy, mình chiếm lấy thì tốt biết mấy.
Ôn Đại Đại cười :
– Thay vì ta, ta cũng không trao cho ai cả, tiểu quỷ, đệ nói rõ ra đi số tiền bạc này trao cho tỷ hay trao cho người khác?
Cậu bé què chân vừa cười vừa xoa hai tay :
– Nếu quả là của đệ thì đệ sẽ trao cho tỷ ngay!
Ôn Đại Đại nhìn Vân Tranh rồi cười khanh khách hỏi chàng :
– Còn đệ thì sao? Có trao cho tỷ không?
Vân Tranh trầm giọng :
– Dù là nhiều tiền bạc nhưng không rõ xuất xứ, Vân mỗ không cần!
– Nếu đệ không cần thì ta cần… Nhưng… tấm ngân phiếu lại trao cho đệ.
Đại Đại trao tờ giấy màu vàng cho Vân Tranh.
Trong tấm ngân phiếu ghi :
– Mười lăm vạn lạng giao cho Đại Kỳ môn để lo việc báo thù, trùng chấn cơ nghiệp, không nên hỏi từ đây. Vân Tranh các hạ hãy cẩn thận.
Vân Tranh biến sắc hỏi :
– Người nào trao cho ngươi?
Cậu bé què chân nói mỉa mai :
– Xin đừng hỏi nhiều, nếu ngươi cần thì lấy, nếu không cần… hi hi thì tự nhiên sẽ có người khác cần.
Vân Tranh đang ngơ ngác thì Ôn Đại Đại đã gọi nhỏ :
– Tiểu quỷ, hãy kề tai vào tỷ, ta cần hỏi đệ mấy câu.
Cậu bé vừa cười hì hì vừa lao vào lòng Đại Đại.
Đại Đại nói như dỗ dành :
– Đệ cứ thật mà nói ra. Tấm ngân phiếu này có phải của… hắn. Thiết Trung Đường nhờ đệ mang lại cho hắn?
Cậu bé què chân đáp :
– Đúng, tỷ đoán rất đúng.
Đại Đại hứ một tiếng rồi than :
– Người đó thật là cổ quái.
Bây giờ đến lượt cậu bé yêu cầu :
– Tỷ ghé tai vào đệ, đệ cũng có điều muốn hỏi nhỏ.
Đại Đại cúi mình xuống, cậu bé đặt miệng vào sát tai Đại Đại hôn một cái rồi khen :
– Tỷ hãy nói thật đi, tại sao tỷ lại thơm như vậy?
Đại Đại vỗ vào đầu cậu bé mắng :
– Đồ tiểu quỷ!
Chợt thấy Vân Tranh phóng tới như một làn chớp nắm tay cậu bé què chân nạt :
– Ngươi vừa nói gì?
Cậu bé la lớn :
– Việc gì ngươi lại rớ vào.
Hắn cố vùng vẫy nhưng năm ngón tay của Vân Tranh như năm cái móc sắt, làm sao cậu bé gở nổi?
Vân Tranh giận dữ :
– Việc này có liên hệ đến ta thì tự nhiên ta phải can thiệp.
Cậu bé la lối :
– Hãy buông ta ra.
Vân Tranh nói lớn :
– Nếu ngươi là người lớn thì hôm nay ta quyết không tha. Nếu ngươi không chịu nói thì đừng nghĩ tới việc thoát khỏi tay ta.
Cậu bé tuy toát mồ hôi lạnh nhưng hắn vẫn cười như điên :
– Tuổi của ta tuy nhỏ nhưng vẫn hơn ngươi nhiều. Không phải như ngươi là một kẻ si tình.
Vân Tranh nạt :
– Im cái mồm của ngươi.
– Ngươi thả tay ra không?
Vân Tranh cười nhạt chưa kịp nói thì cậu bé què chân đã reo mừng :
– Đại ca, hãy mau chân, có một người đang ăn hiếp đệ đây!
Tiếng reo của cậu bé chưa dứt thì tất cả đèn đóm trong nhà như tắt cả, bởi có một làn gió nhẹ thổi vào. Đèn đóm trở lại sáng, thì trước cửa lại xuất hiện một đại hán áo đen.
Hai tay áo phe phẩy, người này đứng như trời trồng, hai mắt như tượng đá tuy không có tia nhìn nhưng lại có sức mạnh khiến người khác phải sợ hãi.
Đầu óc Vân Tranh như rúng động. Lợi dụng lúc này cậu bé vùng khỏi bàn tay chàng rồi lớn tiếng thách thức :
– Nếu ngươi có ngon thì đấu với đại ca ta, ngươi dám không?
Hắn lách mình một cái đã đến nép sau Ngãi Thiên Phúc.
Vân Tranh nói :
– Đại đệ tử của Quỷ Mẫu, Vân mỗ cũng muốn lãnh giáo.
Ngãi Thiên Phúc nói :
– Đánh nhau ư! Ta nhường ngươi ba chiêu.
Thiên Phúc bao giờ cũng nói ngắn gọn.
Cùng lúc ấy, Ôn Đại Đại đã xông vào tách hai người ra. Nàng ngăn cản Ngãi Thiên Phúc, nói nhu hòa :
– Chuyện của trẻ con thì cứ để cho trẻ con giải quyết liệu có tốt hơn không?
Chúng ta đều là người lớn quan tâm đến làm gì!
Ngãi Thiên Phúc vẫn lạnh lùng không hề biểu lộ gì cả.
Đại Đại cười duyên nói :
– Thực ra cũng không có việc gì, thôi các người hãy cùng đi, thiếp có thịt dê nướng và rượu ngon xin được mời quí vị năm ba chén.
Bỗng nhiên Ngãi Thiên Phúc vung tay áo nạt :
– Tránh ra! Sức gió phát từ hai tay áo của y khiến đèn đóm như muốn tắt. Đại Đại cũng không đứng vững phải lùi mấy bước nhưng miệng của nàng vẫn cười nói :
– Mong các hạ nể tình thiếp, hãy nghe lời thiếp nói.
Ngãi Thiên Phúc nói lạnh lùng :
– Ỷ người lớn hiếp trẻ con, lại nhờ vào một người đàn bà che chở. Nam nhân như ngươi thật quá thất vọng.
Chợt Thiên Phúc hét :
– Sao không ra tay?
Ôn Đại Đại vừa muốn nói thêm nhưng Vân Tranh đã phóng ra :
– Muốn động thủ hãy ra đây.
Tiếng hét chưa dứt, Vân Tranh đã phóng người xuyên làn mưa gió.
Ngãi Thiên Phúc chỉ phất nhẹ hai tay áo. Ý đã nhẹ nhàng bay ra như một làn khói.
Đại Đại vội gọi cậu bé :
– Tiểu quỷ, sao không khuyên đại ca của đệ?
– Tại sao đệ lại khuyên đại ca, đại ca giết tên tiểu tử ấy lại càng tốt, để tấm ngân phiếu thuộc về đệ.
Ôn Đại Đại dậm chân :
– Nếu đại ca của đệ giết hắn thì ta sẽ mãi mãi không màng tới đệ đâu.
– Thì ra tỷ vẫn thích hắn.
– Không phải, đệ không biết đó thôi và mãi mãi đệ vẫn không thể nào biết.
– A! Đệ biết rồi. Bởi hắn là huynh đệ với Thiết Trung Đường nên tỷ có vẻ lo sợ hốt hoảng chứ gì.
Đại Đại vỗ tay vào nhau rồi nói :
– Được, người họ Thiết tỷ nhìn cũng vừa mắt lắm. Vì nể hắn nên ta muốn đại ca của đệ nương tay.
Thế rồi cả hai đều phóng mình ra ngoài. Thấy vậy, Võ Chấn Hùng, Hải Đại Thiểu, Tích Lịch Hỏa, Triệu Kỳ Cương và Võ Bằng đều nhất tề xông ra.
Triệu Kỳ Cương dậm chân thầm nghĩ :
– “Lần này hắn đi rồi thì biết tới bao giờ mới gặp được Vân Tranh mà phân bua, giải thích mọi chuyện”
Cũng nghe tiếng dậm chân than của Tích Lịch Hỏa :
– Rất tiếc, rất tiếc!
Hải Đại Thiểu hỏi :
– Tiếc gì?
– Tiểu tử ấy chưa phải là địch thủ của Ngãi Thiên Phúc. Nếu hắn chết vì tay Ngãi Thiên Phúc thì cơn tức của ta làm sao mà trào ra được.
Triệu Kỳ Cương cũng giật mình hỏi :
– Người đó… là Ngãi Thiên Phúc?
– Đúng! Hắn là con người rất thủ đoạn, lão phu biết hắn từ lâu.
Đột nhiên Triệu Kỳ Cương gọi lớn :
– Hà nhi! Hà nhi!
Thiếu nữ áo xanh vừa nghe gọi đã vội vàng chạy ra với vẻ mặt lạnh lùng.
Triệu Kỳ Cương giục :
– Hãy mau theo ta!
Triệu Kỳ Cương nắm tay thiếu nữ áo xanh chạy ra ngoài.
Võ Chấn Hùng thấy vậy cũng nhào ra luôn.
Võ Bằng cùng tiếp theo phụ thân.
Tích Lịch Hỏa và Hải Đại Thiểu nhìn nhau, Tích Lịch Hỏa lắc đầu :
– Thằng nhỏ…
Hải Đại Thiểu nghi ngờ :
– Có lẽ Triệu đại ca có liên hệ gì với Đại Kỳ môn nên khi nghe chàng thiếu niên gặp nguy liền chạy ra cứu viện.
Tích Lịch Hỏa nhíu mày :
– Công phu của cô nương ấy xứng tay với Ngãi Thiên Phúc. Lão phu cũng muốn ra ngoài xem sao.
Hải Đại Thiểu cũng đồng ý rằng đây là một trận đấu rất kịch liệt.
Hải Đại Thiểu phóng mình ra vỗ vào vai người đánh xe bảo hắn :
– Ngươi đứng đây trông hàng.
Tên đánh xe vội vàng thưa :
– Xin tuân mệnh.
Thấy Hải Đại Thiểu đã đi xa, hắn liệng chiếc mũ xuống đất mắng :
– Người ta nhờ hắn, hắn lại sai mình, thực là một thằng già mất nết.
Chợt thấy một bóng người phóng lên xe đưa cây roi đánh vào lưng ngựa.
Tên xa phu lại mắng :
– Đúng là tên cường đạo, dám ăn cướp ngựa.
Hắn vừa la vừa ôm mặt, hai con tuấn mã hí dài một tiếng cất vó chạy như bay.