“Mộng Linh, chủ tịch Cố gọi em vào gấp kìa!”
Trưởng phòng Lý cầm theo tệp hồ sơ dày trên tay, vừa ra khỏi phòng làm việc của Cố Tử Sâm đã vội chạy khắp nơi tìm Mộng Linh.
Cô nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhó của chị ấy thì biết vị chủ tịch cao cao tại thượng đang nổi trận lôi đình rồi.
“Em biết rồi, em vào ngay đây.”
Mộng Linh mặt buồn rười rượi, cúi thấp đầu, đi lướt qua người trưởng phòng Lý.
Bước chân cô thoăn thoắt hướng về phía phòng làm việc của Cố Tử Sâm, bên tay phải cô vẫn còn cầm điện thoại, gấp gáp nói với người ở đầu dây bên kia một câu cuối:
“Nhớ chăm sóc tốt cho mẹ nhé! Tan làm chị sẽ mua cơm mang đến bệnh viện.”
Mộng Linh chỉnh sửa trang phục cho ngay ngắn, rồi mới đẩy cửa đi vào.
Cô cắn nhẹ đầu môi dưới, đôi mắt len lén ngước lên nhìn bóng dáng người đàn ông đang quay lưng về phía mình.
Cô nín thở, cất tiếng gọi:
“Chủ tịch Cố, anh cho gọi tôi có việc gấp gì sao?”
Cố Tử Sâm bất giác xoay người, ánh mắt hắn trở nên tối sầm, lộ rõ sự hung hãn.
Hắn thở hắt ra một hơi, từng ngón tay miết chặt lên bản báo cáo mà Mộng Linh nộp lúc sáng, dứt khoát cầm lên, ném mạnh xuống đất.
“Kiều Mộng Linh! Nếu cô cảm thấy công việc này làm không nổi nữa thì nộp đơn xin nghỉ đi! Một bản báo cáo đơn giản phải sửa đi sửa lại tận ba bốn lần, đầu óc cô dạo này để đi đâu vậy hả?” Hắn nghiến răng kèn kẹt, mỗi lời thốt ra đều mang theo sự chì chiết, không ngừng đay nghiến cô gái nhỏ đang đứng trước mặt mình.
“Xin lỗi anh! Tối nay tôi sẽ về làm lại, ngày mai sẽ gửi cho anh nhé!”
Trước sự tức giận của Cố Tử Sâm, Mộng Linh vẫn bình tĩnh cúi người, nhặt bản báo cáo lên rồi nhàn nhạt nói một câu xin lỗi.
Hiện tại đầu óc cô đang rối bời, hoàn toàn không có tâm trạng tranh cãi với hắn.
Người đàn ông đang đứng trước mặt cô là Cố Tử Sâm, ba mươi tư tuổi, chủ tịch tập đoàn thời trang Cố thị.
Con người hắn khá bảo thủ, lại cứng ngắc, lúc nào hắn cũng muốn người khác quy phục theo ý mình.
Mộng Linh làm thư ký cho hắn đã ba năm rồi, tính tình Cố Tử Sâm thế nào cô tất nhiên hiểu rất rõ.
Vì thế mỗi lần hắn không vừa ý điều gì, Mộng Linh đều im lặng nhận lỗi, sau đó sẽ tìm cách sửa lại cho hắn vừa lòng.
Cô nhẫn nhục nhiều như vậy, thật ra cũng vì đồng tiền!
Gia cảnh Mộng Linh nghèo khó, cha mất từ năm cô mười tuổi, mẹ tần tảo nuôi hai chị em cô ăn học.
Mộng Linh tốt nghiệp đại học kinh tế nổi tiếng trong nước, với tấm bằng loại xuất sắc.
Ba năm trước, cô may mắn trúng tuyển vào tập đoàn Cố thị.
Mức lương ở vị trí thư ký chủ tịch Cố thị cao ngất ngưỡng, đồng nghĩa trách nhiệm nặng trăm bề.
Cố Tử Sâm là con người theo chủ nghĩa hoàn hảo, đối với công việc luôn yêu cầu tuyệt đối không được xảy ra sai sót, nếu không, ắt chẳng được yên thân với hắn.
Những người từng ứng tuyển ở vị trí này, dù là nam hay nữ, ít ai có thể chịu nổi Cố Tử Sâm quá ba tháng.
Mộng Linh là một trong những người hiếm hoi trụ được lâu đến như vậy.
“Ra ngoài! Sáng sớm ngày mai tôi muốn nhìn thấy một bản báo cáo hoàn hảo đặt trên bàn, bằng không, tự giác nộp đơn xin nghỉ việc đi.”
Mộng Linh cúi chào hắn rồi rời khỏi văn phòng chủ tịch.
Cô hít một hơi thật sâu để bình ổn tâm trạng, sau đó quay về vị trí làm việc của mình.
Mấy ngày nay, Mộng Linh không thể chú tâm vào việc gì, cũng vì mẹ cô đang bệnh nặng, cần một số tiền lớn để điều trị bệnh.
Mà trong thời gian ngắn, Mộng Linh biết đào đâu ra số tiền lớn như vậy?
Cô cũng không thân thiết với quá nhiều người, người yêu lại ở xa, hoàn toàn không thể nhờ cậy được gì.
Nghĩ đến mà Mộng Linh có chút tủi thân trong lòng, dạo này cô bận rộn với công việc, nên rất ít khi gọi điện thoại cho người yêu.
Anh ta lại càng vô tâm, không bao giờ chủ động liên lạc với cô trước.
Tan làm, Mộng Linh vội chạy đi mua cơm tối cho em trai ở một cửa hàng bên đường.
Bản thân cô chỉ mua thêm một cái bánh bao ăn cho đỡ đói.
Sau đó, Mộng Linh tiếp tục đón xe buýt, đến bệnh viện để chăm sóc cho mẹ.
“Gia Huy, em ăn tối xong rồi về nhà đi.”
“Không,một mình em ở đây với mẹ được rồi.
Chị cứ về nhà nghỉ ngơi đi.”
Gia Huy là em trai của Mộng Linh, năm nay còn là học sinh cuối cấp.
Gia Huy sắp thi đại học, cô thật sự không nỡ nhìn cậu nghỉ học vào bệnh viện chăm sóc cho mẹ mà làm ảnh hưởng đến việc thi cử.
Mộng Linh đang tìm kiếm bảo mẫu, nhưng vẫn chưa thấy ai phù hợp.
“Em ở đây cả ngày đã mệt lắm rồi, về nhà ngủ cho thoải mái.” Cô cứng rắn nói.
Gia Huy vẫn không chịu nghe theo, cậu đâu thể để chị gái mình đi làm mệt cả ngày về còn phải thức khuya chăm sóc cho mẹ.
“Ngày mai em không phải đi học, cứ để em ở đây đi.”
Đúng lúc này, Cầm Liên – mẹ của cô tỉnh dậy.
Mộng Linh không muốn bà nhìn thấy hai chị em tranh cãi nên ngừng lại, khẽ gật đầu đồng ý với Gia Huy.
Cô đút cho Cầm Liên một chút sữa, mấy ngày nay bà đã không ăn được gì rồi, thể trạng đã yếu đi rất nhiều.
Mẹ cô cần phẫu thuật ghép thận, qua chẩn đoán tình trạng sức khỏe, bác sĩ nói ca phẫu thuật này có thể khá phức tạp, chi phí ước tính khoảng hơn năm trăm triệu đồng.
“Đi làm về có mệt không? Sao con không về nhà nghỉ ngơi cho khỏe, còn vào đây làm gì?” Cầm Liên ân cần hỏi han con gái.
Mộng Linh nắm lấy tay mẹ, không biết nên nói lời nào.
Nhìn mẹ cô tiều tụy như vậy, cô xúc động muốn bật khóc.
Chỉ là đang ở trước mặt bà, Mộng Linh luôn phải cố tỏ ra mạnh mẽ.
“Mẹ, con nhất định sẽ gom đủ tiền cho mẹ làm phẫu thuật.”
Cầm Liên không nói gì, đáy mắt bà ươn ướt nước.
Bà biết Mộng Linh đi làm rất cực khổ để kiếm tiền lo cho gia đình trong khoảng thời gian khó khăn này.
Bà không hi vọng gì nhiều, chỉ mong hai đứa con của mình bình an, sống thật vui vẻ.
“Mẹ bảo này, nếu chi phí cao quá, hay là chúng ta không làm phẫu thuật nữa.
Dù sao rủi ro cũng không nhỏ…”
Mộng Linh lắc đầu không chịu, có thế nào thì cô cũng phải nghĩ cách kiếm tiền cứu mẹ.
Cô ôm lấy bà an ủi, nói Cầm Liên phải tin tưởng mình.
“Mẹ cứ tin ở con.
Chờ sau khi phẫu thuật thành công, mẹ nhất định sẽ khỏe lại.”.