Chào Em, Bảo Bối!

Chương 60: Tôi thích cậu



Triệu Tâm Di bên cạnh đũa vẫn còn đang gắp một con tôm, liền như vậy sững sờ ngồi đó.

Nói cũng kỳ …..

Thân là bạn cùng bàn của Giang Niên, vô luận bên ngoài có bao nhiêu thăng trầm đi chăng nữa, cô luôn nghĩ rằng mình biết rất rõ ràng tiến độ tình cảm của Giang Niên và Lục Trạch.

Tỷ như tuy rằng trước đó hành động của hai người tràn ngập ái muội, nhưng Triệu Tâm Di vẫn biết rất rõ rằng Giang Niên và Lục Trạch thực sự vẫn chưa bên nhau.

Về lý do vì sao, cô cũng không hiểu lắm.

Nhưng không biết vì cái gì, rõ ràng con mẹ nó hai người bọn họ còn chưa có bên nhau nhưng sao Triệu Tâm Di như cũ vẫn cảm thấy chính mình bị ăn cơm chó thế này!

A, hai kẻ giết người ngàn dao!

Hơn nữa, nói bọn họ không phải mà một cặp…..

Mà lại biết rõ thời gian kỳ kinh đến như vậy à?

Triệu Tâm Di không cảm thấy mình đã gặp qua Lục Trạch cùng cô gái nào khác thân mật như vậy đâu.

Cô đặt tôm vào đ ĩa Giang Niên cũng không được, cũng không thể vứt đi, dứt khoát xoay người để vào đ ĩa của mình, sau đó mới cười giả lả: “À à sắp đến kỳ kinh rồi hả, hóa ra Giang Niên cũng là cuối tháng nha.”

Giang Niên: “…..”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Tuy rằng cô không biết chủ đề tại sao lại lái sang kỳ kinh của cô rồi, nhưng cô vẫn cảm thấy rằng…..

Nhìn vẻ mặt của mọi người trên bàn ăn càng ngày càng ái muội, Giang Niên im lặng một chút, sau đó nói với Lục Trạch vẫn như cũ biếng nhác dựa người vào ghế: “Trạch ca, chúng ta có thể….. yên lặng ăn cơm được không? Đừng nói nữa.”

Mọi người trên bàn ăn nhìn nhau.

Được rồi, dám nói với Lục Trạch đừng nói chuyện nữa chắc cũng chỉ có Giang Niên mà thôi.

Lục Trạch không hề cảm thấy không vui, ngược lại còn vui vẻ gật đầu.

Sau đó coi như thật, một chữ cũng không nói ra, chỉ là lúc nào cũng chăm sóc cho Giang Niên.

Gắp đồ ăn cho Giang Niên, rót đồ uống cho Giang Niên, nhắc nhở Giang Niên chú ý đến bàn tay bị bỏng …..

Tuy rằng thật sự là một chữ cũng chưa nói, nhưng Giang Niên vẫn cảm thấy bầu không khí trên bàn…..

Không những không giảm đi mà càng ngày càng tăng thêm ái muội.

Hơn nữa, cô cũng không biết có nên khen Lục Trạch một câu thật nghe lời hay không…..

Bởi vì từ khi Giang Niên nói với Lục Trạch hãy yên lặng ăn cơm, vốn dĩ là một người lười nhác mệt mỏi, lúc này được một tấc lại muốn tiến một thước.

Biểu hiện còn mạnh mẽ hơn lời nói nữa —–

Chẳng hạn như lúc những người khác nói chuyện với Lục Trạch, hắn cũng chỉ gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Còn đối với vẻ mặt thắc mắc của một số người như ‘Trạch ca cậu câm à?’, Lục Trạch hơn nữa vẫn vui vui vẻ vẻ, nhìn sang Giang Niên, ý bảo Giang Niên không cho hắn nói chuyện.

Còn hắn…… chỉ là đang ngoan ngoãn nghe lời mà thôi.

Sau đó, Giang Niên liền phải đối mặt với vẻ mặt của những người khác kiểu—–

“Nhìn không ra đó nha, Giang Niên lại lợi hại như vậy, mà càng nhìn không ra chính là Trạch ca thế nhưng lại là bị vợ quản hả?”

Lục Trạch lại còn một bộ ‘Đúng đó, cậu hỏi đúng rồi đó, tôi chính là bị vợ quản, không có sai’ vô cùng đắc ý, Giang Niên thật sự vừa giận vừa buồn cười.

Sao cô lại cảm thấy sau khi Lục Trạch không nói lời nào, mẹ nó lực sát thương lại còn hơn khi trước vậy?

Giang Niên, người theo chủ trương thích ứng trong mọi hoàn cảnh yên lặng an ủi chính mình.

Không sao cả, dù sao cũng có không ít người hiểu lầm mối quan hệ của bọn họ rồi, giờ có thêm vài người đi nữa thì cũng không có cái gì gọi là.

Bị người khác hiểu lầm cũng không sao.

Cô hít sâu một hơi.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Rốt cuộc, ngay cả cô cũng cảm thấy cô và Lục Trạch thực sự là một cặp tình nhân luôn rồi.

Nhưng là Giang Niên cũng không rõ chính cô đang nghĩ cái gì.

Cô có thể đang suy nghĩ, kia chính là Lục Trạch, người được rất nhiều cô gái thầm mến, cũng có nhiều nữ sinh thổ lộ nhưng đều không được đáp lại, vậy cô dựa vào cái gì mà đột nhiên lại may mắn như vậy?

Cô thậm chí còn suy nghĩ, có phải đến một ngày nào đó, Lục Trạch đột nhiên sẽ thẳng thắn nói với cô, hắn thật ra đã cá cược cùng người khác, sau đó mới tiếp cận cô không?

…..

Giang Niên luôn bi quan về chuyện tình cảm của mình, tính tình cũng thận trọng và không có cảm giác an toàn chút nào.

Cho nên, cô đem tình cảm của mình che giấu đến gắt gao, sợ rằng bản thân sẽ vì thích một người mà bị tổn thương.

Ngay cả khi Khương Thi Lam cũng rất khó hiểu, Giang Niên mới chỉ là cô gái mười mấy tuổi, tình cảm ba mẹ hạnh phúc mĩ mãn, thì rõ ràng cô nên là đang ở độ tuổi khao khát tình cảm, hướng đến tình cảm lứa đôi mới đúng, sao Giang Niên lại có thể khác người như vậy chứ.

….. Chẳng qua, Giang Niên cảm thấy tình cảm mà cô thận trọng, cố gắng che đậy bấy lâu nay dường như sắp không che đậy được nữa rồi.

Thử hỏi, có ai mà không thích Lục Trạch đâu chứ?

/*********/

Sau khi ăn trưa xong, Diêu Tử Kiệt đưa mọi người đến khách sạn nhận phòng, sau đó mọi người nghỉ ngơi một lúc liền bắt đầu hành trình bí mật vào buổi chiều.

Mọi người đều rất tò mò về cái gọi là ‘hành trình bí mật’ rốt cuộc là cái dạng gì, Diêu Tử Kiệt như cũ duy trì thái độ thần bí, hỏi hoài hỏi mãi cũng nhất quyết không chịu nói.

Mãi đến khi xuống xe, mọi người mới thực sự trợn mắt há mồm ngạc nhiên.

“U là trời, thầyyyyy, hóa ra cái hành trình bí mật mà thầy nói chính là trượt cỏ!”

Mọi người trong lớp đều vui không từ nào tả nổi.

Trượt cỏ nơi đây luôn là một trò vận động nổi danh, Giang Niên đã nghe nói về nó từ lâu, nhưng bản thân vẫn chưa từng trải nghiệm nên lúc này cũng không khỏi cảm thấy phấn khích.

Mọi người sôi nổi hoan hô một tiếng, sau đó Diêu Tử Kiệt dắt mọi người đi đổi giày thay quần áo.

Cả buổi chiều, mọi người chơi vui vẻ như muốn điên lên.

Những người không quá thích cảm giác mạnh như Giang Niên sau khi trượt xuống một lần cũng nhịn không được có điểm phấn khích, sau đó cứ đi lên trượt xuống lặp đi lặp lại hồi lâu.

 Mãi đến khi Diêu Tử Kiệt đến bảo mọi người trở về, mọi người đều có chút luyến tiếc, tràn ngập cảm giác mất mát.

Giang Niên vô cùng vui vẻ, ngay cả cảm giác bi quan về tình cảm trong lòng trưa nay cũng đều bị cuốn đi không còn một mảnh.

Sau khi đưa bọn họ đi ăn tối, Diêu Tử Kiệt cũng không quản bọn họ nữa, để bọn họ tự do vui chơi.

Giang Niên vừa định về phòng nghỉ ngơi với Triệu Tâm Di liền thấy Khương Thi Lam nhắn tin đến.

“Niên Niên, ra ngoài đi, chúng ta đi dạo một chút.”

Giang Niên nhanh chóng trả lời lại, sau đó tiện tay cầm một cái áo khoác bước ra ngoài.

Cả ngày hôm nay cô vẫn chưa gặp Khương Thi Lam, cảm giác có chút không quen.

Bên cạnh khách sạn có một con sông, trời buổi tối tháng ba vẫn còn hơi lạnh, Giang Niên rùng mình, mang áo khoác vào.

Khương Thi Lam cười cười: “Niên Niên, có phải hôm nay cậu tay cậu bị bỏng không? Không sao chứ?”

Giang Niên lắc đầu: “Không sao, nước cũng không quá nóng.”

“Nghe nói….. Lục Trạch đưa cậu đi xử lý hả?” Khương Thi Lam hai mắt lấp lánh.

Giang Niên gật đầu, yên lặng một lúc.

Trong lòng Giang Niên đang nghĩ gì, đang lo lắng về điều gì, Khương Thi Lam đều hiểu rõ.

“Niên Niên”, Khương Thi Lam dừng lại, sau đó gọi Giang Niên, đợi Giang Niên quay lại, Khương Thi Lam trở nên nghiêm túc, cô nhìn thẳng vào mắt Giang Niên, “Cậu có từng nghĩ đến chuyện….. dũng cảm một chút không?”

/*****************/

Mãi đến khi trở về khách sạn, mấy từ ‘Dũng cảm một chút’ vẫn còn quanh quẩn trong tâm trí của Giang Niên.

Sau đó, cô chợt nhận ra rằng bản thân mình thực sự rất hèn nhát, ít nhất là so với Khương Thi Lam.

Cúi đầu tiếp tục đi về phía trước, Giang Niên đang định về phòng nghỉ ngơi liền nghe thấy có người gọi mình: “Giang Niên? Ở đây nè!”

Cô ngạc nhiên một chút, sau đó nhìn qua hướng phát ra âm thanh.

Sau đó cô mới nhận ra rằng mình đang cúi đầu bước đi, khi đi ngang qua căn bản không phát hiện ra căn phòng này không hề đóng cửa.

Bên trong đã có không ít người ngồi, trên giường, trên sô pha, cả trên ghế nữa, tạo nên một vòng tròn hoàn chỉnh.

Vừa rồi là Hạ Gia Dương đã gọi cô lại.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Giang Niên mím môi, sau đó thò đầu vào hỏi: “ Các cậu tập trung đông vậy hả? Đang làm gì á?”

Hàn Sơ Dạ cũng chào đón cô: “Bọn tôi chuẩn bị chơi ma sói nè, cậu muốn chơi cùng không, Giang Niên? Vừa rồi bọn tôi định gọi cậu đến, kết quả phát hiện cậu không có trong phòng”

Nhắc đến board game, Giang Niên lập tức trở nên hứng thú, đôi mắt hạnh nhân như sáng lên, cô cong mắt cười đi nhanh vào phòng.

Giang Niên gật đầu như giã tỏi: “Muốn muốn muốn!”

Đếm người một chút, tính cả Giang Niên mới vào, vừa vặn mười ba người.

Lục Trạch đang ngồi xếp bằng trên giường, một tay chống cằm, giơ tay lên: “Vậy để tôi làm thượng đế cho.”

Những người khác còn chưa nói gì, Hạ Gia Dương và Tạ Minh đã lập tức lên tiếng đồng tình: “Ok ok không thành vấn đề, không có ứng cử viên nào làm thượng đế phù hợp hơn A Trạch!”

Đoạn Kế Hâm có chút khó hiểu: “Vì sao a?”

“Cậu không biết đâu” Hạ Gia Dương lắc đầu, “A Trạch không cùng cấp bậc với bọn mình khi chơi game đâu, nếu hắn trúng lá bài là sói….. đoán không chừng các cậu đều cam tâm tình nguyện nhìn A Trạch chiến thắng, thủ vệ có khi còn phải thủ hắn nữa. Còn nếu mà rút trúng một lá bài tốt, A Trạch chưa bao giờ đoán sai bốn sói đâu.”

Cùng Lục Trạch chơi ma sói, bạn có thể nhanh chóng biết tại sao đây là một trò chơi IQ ==

Thật tốt, Lục Trạch đã chủ động giơ tay làm thượng đế.

Lục Trạch cười cười, duỗi chân đá Hạ Gia Dương một cái.

Hạ Gia Dương như đã sớm đoán được nên đã tránh đi, còn không quên nói ‘Ya’ với Lục Trạch liền khiến mọi người cười vui vẻ.

Thượng đế lười nhất trong lịch sử đã chia bài, ngay cả giọng nói của ngài cũng tràn đầy mệt mỏi.

“Trời đã tối, hãy nhắm mắt lại.”

Là giọng điệu bình thường của Lục Trạch, mê hoặc, đầy từ tính, chữ cuối hơi lên giọng như là một điểm nhấn vô tình.

Sau khi nhắm mắt lại, Giang Niên chỉ cảm thấy các giác quan còn lại trở nên nhạy bén hơn một chút.

Thanh âm dễ nghe của Lục Trạch lọt vào tai cô càng có thêm hương vị.

Giang Niên không khỏi nuốt nuốt nước miếng.

A, cô đúng là đồ hèn nhát mà!

Lục Trạch như cũ, giọng điệu vẫn vô cùng mệt mỏi: “Người sói, hãy thức dậy, hãy xác định đồng bọn của mình.”

“Nhà tiên tri, hãy thức dậy.”

…..

Cho đến khi, “Phù thủy, hãy thức dậy.”

Giang Niên đến thở cũng không dám, đôi mắt đẹp từ từ mở ra.

Phù thủy nhìn thẳng vào mắt thượng đế.

Đột nhiên trong lòng Giang Niên dâng lên một cảm giác không thể giải thích được.

Chính là loại cảm giác tất cả mọi người xung quanh đã nhắm mắt lại, chỉ có cô và Lục Trạch đang nhìn nhau….

Sốc quá đi.

Thượng đế nhìn phù thủy cười cười, nhanh chóng nháy mắt một cái.

Phù thủy cảm thấy hơi thở có chút không ổn rồi, tim đập nhanh quá.

Trong lòng phù thủy nghĩ—–

Thượng đế mới thực sự là phù thủy.

Xúi giục người ta phạm tội.

Giang Niên bỗng dưng trở nên ham chơi, lời khuyên ‘dũng cảm một chút’ vừa rồi của Khương Thi Lam không ngừng vang lên trong lòng cô.

Có thể là muốn xem Lục Trạch có phản ứng như thế nào đi, Giang Niên cong mắt cười cười, là nụ cười tràn đầy thú vị hiếm thấy xuất hiện trên mặt cô.

Phù thủy chậm rãi mở miệng, cách một đám người, nhà tiên tri, thợ săn, thủ vệ, còn có người sói và dân thường không biết gì, không một tiếng động, phù thủy nói với thượng đế: “Tôi thích cậu.”

Thượng đế chỉ cảm thấy bản thân mình trước kia khẳng định là thượng đế giả.

Rõ ràng hiện tại mới là …..

Một giây đến thiên đường.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.