Một cánh tay to đấm thẳng vào cánh cửa tạo một lỗ hổng, người đàn ông hung dữ với một vết thương ở trên mặt nhìn vào trong, ông ta liếc trái liếc phải nhưng vì Bạch Ninh Kiều trốn ở góc khuất nên ông ta không thấy.
– Có ai không?
– Chắc chắn có chứ, tao thấy một câu kệ sách chặn ở trước cửa.
– Bên trong hẳn là một miếng mồi béo bở.
Hai tên trộm kia thay nhau nhìn ngó vào bên trong, lúc ấy Bạch Ninh Kiều nhân cơ hội xịt bình hơi cay vào hai con mắt đen ngòm của họ.
– A….!aaaaaa.
– Má đứa nào trong đó, có giỏi thì ra đây.
Bạch Ninh Kiều vẫn trốn trong góc, cánh cửa cũng đã lung lay, chỉ cần một ít lực có thể bị bọn chúng phá hỏng ngay.
Cô ngồi xuống co ro, hai bàn tay bịt lấy hai tai, âm thanh sợ hãi kia khiến cả người run lên bần bật.
Đúng lúc cánh cửa vừa mở ra, tên bị xịt hơi cay vẫn nằm lăn lộn dưới đất, còn tên đeo băng đô vừa phá cánh cửa kia bị một nắm đấm vung thẳng vào mặt.
Cả hai tên bị đánh đến nỗi trên người không có chỗ nào là không có vết thương.
Bọn chúng sợ hãi cầu xin và bỏ chạy, trước khi đi, Khương Triết lục lọi balo của bọn chúng, đúng thật là trộm, bên trong toàn đồ quý giá.
– BIẾN…
Bên ngoài phòng sách như bãi chiến trường còn bên trong là sự sợ hãi tột cùng của cô gái nhỏ.
Khương Triết vừa bước vào, nhìn thấy cô mặt xanh đứng trước mắt.
– Em không sao chứ? Có bị thương không?
Một cô gái cho dù mạnh mẽ đến đâu cũng có chút yếu đuối, huống hồ Bạch Ninh Kiều cũng chỉ là một nữ sinh, cú sốc này là lần đầu cô chịu.
Cô ôm chầm lấy Khương Triết, nước mắt trào ra ướt đẫm.
– Em sợ…!Anh đi đâu vậy? Bỏ em đi đâu vậy?
– Anh xin lỗi, anh xử lí một số việc.
Không sao đâu, có anh ở đây với em rồi.
Anh đưa cô về phòng, suốt cả buổi tối cô ôm lấy anh ngủ, ngay cả khi Khương Triết xoay người một chút cô đã tỉnh giấc.
Sáng hôm sau Khương Triết đưa cô tới trường, điều anh không ngờ tới là có người đã đứng ra nhận tội thay cho cô.
Khi vừa đặt chân đến văn phòng, người nhận tội đó không phải Lý Trực mà là một nam sinh khác.
Khương Triết nhìn cậu ta rồi nhăn mày khó hiểu, bức hình trong điện thoại mà anh từng bảo Vương Tử lưu bây giờ cũng biến mất.
“Thằng trời đánh, chuyện nhỏ của mày đây à.
Bức hình không cánh mà bay rồi.”
– Em xin lỗi thầy, tôi…!Tôi xin lỗi cậu.
– Cậu…!cậu đã vào trang cá nhân tôi để đăng những tấm hình đó lên mạng xã hội.
Cậu không thấy quá đáng sao? Cậu và tôi có liên quan gì? Sao lại làm như vậy với tôi.
– Xin lỗi, tôi chỉ vô tình thôi.
Bạch Ninh Kiều cũng đành bất lực, nếu cậu ấy không đứng ra nhận lỗi thì sao.
Bản thân cô chắc sẽ bị đuổi học rồi.
…
– Kiều Kiều, em có suy nghĩ gì không?
– Em chỉ cảm thấy rất may mắn, nếu cậu ta không nhận lỗi, chậm một bước thì tương lai của em sau này sẽ tiêu tan mất.
– Em về lớp đi, dạo này đừng tiếp xúc với Lý Trực nhiều quá, anh nhắc nhở thật lòng đó.
Dặn dò xong anh cầm giáo án đi dạy, Bạch Ninh Kiều hướng mắt nhìn theo bóng lưng anh, trong đầu có chút nghi hoặc.
Bây giờ cô mới để ý, sự gặp gỡ của Lý Trực và Khương Triết không bình thường, đến cả ánh mắt của họ nhìn nhau cũng rất khác biệt.
Sau vụ lộ đề thi, tuy Bạch Ninh Kiều được giải oan nhưng cũng không làm giảm đi tai tiếng.
Vệ Phong thường ngày viết thư tỏ tình hay nhắn tin quan tâm bây giờ biến mất không một dấu vết.
– Kiều Kiều…!Không sao chứ? Cả ngày hôm nay không liên lạc được với cậu.
– Lộ Lộ à tôi không sao? Đã có người nhận tội rồi, tôi cũng biết cậu ta là ai rồi.
– Ai vậy?
– Đợi tuần sau nhà trường sẽ thông báo.
– Vậy thì tốt quá.
Kiều Kiều, tôi đói rồi.
– Tới căn tin nha.
– Ý kiến hay đó..