Bạch Ninh Kiều đến giờ vẫn không thể bình tĩnh được, cô nằm lặng lẽ trong lòng Khương Triết, được anh vuốt ve chiều chuộng.
” tinh…”
– Lấy điện thoại giúp anh.
– Của anh…
Anh mở ra xem, chẳng phải là cậu học trò láo xược đang nhắn tin trực tiếp với mình à.
Lời nói cũng vô cùng vô lễ.
[Thầy Triết, chắc bây giờ thầy đang lo lắng cho cô học trò nhỏ của mình đúng không? Tôi cũng đâu có làm gì quá đáng, chỉ là cảnh cáo thôi.
Đây là lỗi của thầy, những người tới gần thầy đều không thuận lợi lần thứ hai đâu]
[Cậu quá to gan rồi.]
Ngay lập tức bên kia cũng đáp trả lại.
[Tôi có một yêu cầu, chỉ cần thầy rời khỏi đây, rời khỏi tầm mắt của tôi, tôi sẽ không làm hại đến những người xung quanh thầy.]
Khương Triết cười nhạt, vốn dĩ anh biết thằng nhóc này rất cứng đầu và muốn đối phó anh, nhưng anh có cách khác hay hơn.
Rời khỏi nơi này chẳng khác nào nhận thua.
Ban đầu anh muốn chụp màn hình đưa lên ban giám hiệu nhưng rồi nghĩ lại, nếu trình độ công nghệ của cậu ta cao như vậy thì có chụp lại cũng chẳng có ích gì.
– Ai nhắn tin cho anh vậy?
– Không có gì? Em ngủ đi.
– Ngày mai thực sự sẽ có kết quả chứ.
– Cho dù không biết được người đăng lên nhưng em vẫn có thể giải oan được.
Có điều nhà trường bắt buộc sẽ tìm một người đứng ra gánh tội nếu không tìm được kẻ đứng sau.
Em cũng không thể tránh khỏi được.
Đừng lo, em họ của anh rất giỏi việc này.
– Dạ.
Đợi cô ngủ say, Khương Triết lặng lẽ ra ngoài, anh lái xe đến quán cà phê, nơi mà Vương Tử hẹn anh ra.
– Làm xong rồi sao?
– Với trình độ này thì em cũng chịu.
Em không thể tìm được người đứng sau, em xin lỗi.
– Vậy em có thể lưu đoạn tin nhắn này không?
Khương Triết đưa cho Vương Tử đoạn tin nhắn mà học trò gửi cho mình.
– Được chứ, chuyện nhỏ.
Giải quyết xong việc nước giờ mới đến việc nhà.
– Anh Triết, làm ván không?
– Chơi.
– Ý em là anh với em đấu hai đội khác nhau chưa không phải chung một đội.
Anh ngạc nhiên đưa mắt nhìn Vương Tử, khóe môi nhếch lên.
– Gan lớn lắm đó, nếu muốn như vậy thì anh mày chiều.
Ở một diễn biến khác, Bạch Ninh Kiều tỉnh dậy không thấy Khương Triết đâu, cô vừa bước chân xuống giường, cô nghe dưới lầu phát ra tiếng động.
“Ai ở dưới đó vậy? Là Khương Triết sao?”
” Beng…!”
Âm thanh của một cái ly bị bễ, âm thanh chói tai như vậy khiến cô sợ hãi vô cùng.
Bạch Ninh Kiều rón rén đi đến cửa, cô nhẹ nhàng mở ra xem.
Là hai bóng người đang lục lọi ở dưới lầu.
Mặc dù rất sợ nhưng cô không dám hét lớn, chỉ có thể khóa trái cửa yên lặng ở bên trong.
Điều khiến cô điên hơn là điện thoại của mình đang ở phòng sách bên cạnh.
– Trời ơi Bạch Ninh Kiều ơi là Bạch Ninh Kiều, điện thoại sao lại không mang theo khi ngủ chứ.
Phải làm sao đây?
Cô liều mình mở cửa, vẫn bóng dáng vạm vỡ hai tên đàn ông đó ở dưới lầu.
Bạch Ninh Kiều từ từ rời khỏi phòng cố gắng không để bản thân tạo tiếng động nào, đến khi thành công đến phòng khác thì một trong hai tên kia cũng đến phòng ngủ của cô.
Cô khóa phòng, mở điện thoại gọi điện cho Khương Triết.
– Alo anh nghe.
– Khương Triết…!nhà..
nhà có trộm rồi, em đang trốn ở phòng sách.
Anh đứng bật người dậy, nhanh chân rời khỏi quán cà phê lái xe trở về nhà.
– Kiều Kiều, em đừng sợ, đừng cúp máy, bình tĩnh trước đã.
Em khóa trái cửa chưa?
– Em khóa rồi.
“cốc cốc cốc…”
Đám người kia đã lục soát đến phòng sách, tay nắm cửa không ngừng vặn vẹo, tiếng gõ cửa vang lên hối thúc liên hồi.
– Khương Triết, bọn họ đến phòng sách rồi.
– Bên trái gần cửa có một kệ tủ nhỏ, em di chuyển nó ngăn cản cửa ra vào đi.
– Dạ được.
Cô nhanh nhẹn làm theo, sau khi hoàn thành cô cầm điện thoại lên nói chuyện với Khương Triết.
– Trong phòng có một cái túi xách nhỏ, là của em, túi xách đó bình thường em ít khi đeo nhưng anh vẫn chuẩn bị bình xịt hơi cay để phòng ngừa, cầm lấy nó đi.
– Em thấy rồi.
– Phòng sách không có cửa sổ vậy nên em cứ trốn ở một nơi thuận lợi, chờ anh về.
– Dạ được.
????⬅⬅⬅.