Hồng Bạch Song Hỉ

Chương 23: Chương 23



Bình minh ló dạng, sư tăng rung chuông buổi sáng, tiếng chuông ngân dài, vang vọng khắp tòa thành.
Trong Ngân Hạnh thư trai có một ao nước trồng đầy hoa súng, phía trên mặt ao có xây một cây cầu dài bằng gỗ mun dẫn đến gian thủy tạ ở bờ bên.

Khi Ngân Hạnh trai chủ còn sống, thích nhất là nghỉ ngơi nhàn nhã ở chỗ này, gió nhẹ rèm đưa, cả gian dịu mát.
Ô Tử Hư đứng trên hành lang, nhìn gian thủy tạ phía xa, “Tôi nhớ lúc tiên sinh còn sống, người đã gọi gian thủy tạ này là Phiếm thu thanh.

Hồi nhỏ tôi không hiểu, nơi này rõ ràng là nơi tránh nóng mùa hè, vì sao lại lấy mùa thu để đặt tên.

Sau này lớn hơn một chút, tôi cho rằng tiên sinh đã trải qua muôn vẻ trần gian, bởi vậy trong mắt chỉ còn lại trời thu gió mát.”
“Ngày còn bé tự mình đoán chơi, cũng không đi tìm tiên sinh để hỏi cho rõ.

Cuối cùng cho tới nay, lại trở thành một thắc mắc còn bỏ ngỏ.” Nói xong anh cười nhẹ: “Để đại sư chê cười rồi.”
Có một nhà sư đứng bên cạnh Ô Tử Hư, đó là sư trụ trì của chùa Bạch Thủy.

Lão khẽ niệm một tiếng phật hiệu rồi nói: “A Di Đà Phật, Vô Thường Tử có điều không biết.”
“Ồ? Xin đại sư chỉ bảo.”
“Thời điểm Ngân Hạnh thư trai được xây dựng là lúc lão nạp còn trẻ.

Khi ấy Mặc Tử đời trước vẫn còn sống, người đã tự mình chủ trì xây dựng toàn bộ thư trai.

Đến lúc gần hoàn thiện, có mấy xe gỗ cháy được vận chuyển tới chùa Bạch Thủy, Mặc Tử nhờ các vị sư tăng hỗ trợ, dựng lên gian thủy tạ trong ao nước như ngày hôm nay.” Sư trụ trì chậm rãi nói: “Lão nạp cũng là một trong số những người hỗ trợ, khi đó có nghe Mặc Tử nói rằng, gian thủy tạ nơi đây đã từng được xây dựng ở nơi khác, tên gốc chính là Phiếm Thu Thanh.”
“Thì ra là vậy.” Ô Tử Hư bừng tỉnh, “Đại sư nói năm đó gỗ được vận chuyển tới là gỗ cháy, chẳng lẽ gian thủy tạ từng bị thiêu cháy rồi sao?”
“Vẫn chưa thể xác định, nhưng khi được vận chuyển tới, quả thật đã cháy đen toàn bộ.

Dựa vào tài nghề điêu luyện của Mặc Tử, gian thủy tạ này mới được khôi phục lại như cũ.” Sư trụ trì nói: “Trải qua bao nhiêu năm gió táp mưa sa, giờ rất khó có thể nhìn ra được nguyên trạng năm đó.”
Ô Tử Hư suy nghĩ một lúc, sau đó chắp tay hành lễ với trụ trì, “Đa tạ đại sư đã giải đáp thắc mắc.”
“Người sống một đời, thường sẽ gặp phải chướng ngại, Vô Thường Tử cứ nói ra không sao cả.” Sư trụ trì chắp hai tay lại, “Mấy chục năm đằng đẵng là khoảng cách kể từ lần cuối Chư Tử tề tựu tại thư trai, giờ đã là chuyện cũ từ nhiều năm trước.”
“Phải, lần trước tiên sinh qua đời, Trường Sinh Tử ở Bồng Lai bận việc không tới…!Cẩn thận tính lại thì, từ khi tôi tiếp nhận vị trí Vô Thường Tử tới nay, chưa bao giờ thấy Chư Tử tề tựu đầy đủ.” Ô Tử Hư nhìn gian thủy tạ đằng xa, cười khổ nói: “Hôm nay cũng vậy, Tinh Túc Tử không tới, lão Tứ cũng chưa chắc sẽ đến.”
Hôm nay Ô Tử Hư mặc một bộ cổ phục, áo trắng vớ trắng, cùng với áo bào tay rộng bên ngoài, đây là truyền thống mỗi khi tụ họp.

Gian thủy tạ phía xa được mở rộng lớn gấp mấy lần bình thường, cơ quan trên sàn nhà mở ra, kéo dài tới bên ngoài, gần như chiếm cứ nửa cái ao.

Bảy tấm bình phong giấy trắng được đặt trên sàn gỗ đàn hương, xếp thành một vòng tròn, trước bình phong là một bàn hương án và một chiếc lư hương bằng đồng.
Ba chiếc lư đồng đã thắp hương, khói mỏng lơ lửng bay, trước mỗi tấm bình phong đều có một người mặc áo trắng tương tự Ô Tử Hư đang ngồi đợi.

Phía sau bình phong cũng có rất nhiều người đang đứng xếp thành một hàng, trên vạt áo của mỗi người đều thêu biểu tượng của gia tộc mình.
Trường Sinh Tử Bồng Lai, Họa Bất Thành.
Trưởng lão Chu gia, Chu Bạch Chi.
Linh Xu Tử Dược gia, Sài Thúc Tân.
Ô Tử Hư đứng tại chỗ quan sát một lúc, sau rồi lắc đầu đi vào thủy tạ.

Ba vị còn lại lần lượt đứng dậy chào, sau khi chào hỏi nhau xong, Ô Tử Hư ngồi xuống trước một tấm bình phong, rút ra một nén tín hương từ trong tay áo, châm lửa cắm vào trong lư.
Khói sương bao phủ.

Một lát sau, phía sau bình phong của Ô thị xuất hiện thêm hai người.

Một vị là phán quan áo đen, tay cầm ngà hốt*, một vị khác là thiếu nữ búi tóc hai bên, đeo một chiếc mặt nạ trắng, đó chính là Thái Tuế gia Ô Nghiệt.
(*牙笏 ngà hốt: Vào thời Đông Hán khi Thiên Tử, bách quan,…có chuyện cần phải nghị sự thì trên tay đều cầm theo một tấm thẻ mỏng dài, hẹp, ở giữa hơi cong được làm bằng tre, xương, ngà hay ngọc, cái đó được gọi là cái Triều bảng hay thường được gọi đơn giản là cái hốt.)
Chu Bạch Chi thấy vậy, vuốt ve bộ râu bạc trắng của mình, “Hôm nay là ngày bảy nhà tề tựu, tại sao phán quan Phong Đô lại xuất hiện ở đây?”
Ô Tử Hư còn chưa kịp lên tiếng, Ô Nghiệt đã ngáp dài một cái rồi đáp lại: “Ôi, anh già ơi, anh vẫn chưa chết à?”
Chu Bạch Chi là một trong những trưởng lão có vai vế cao nhất trong mạch Chu Tước, có tu vi gần ngàn năm.

Mà Ô Nghiệt lại là bà lớn Thái Tuế, từ hơn chín trăm năm trước đã định cư ở Phong Đô, hai người đều được coi là những vị lớn tuổi nhất trong Thất Gia Chư Tử.

Chu Bạch Chi gầy gò quắc thước, trên chính giữa trán có một đường hoa văn màu đỏ.

Nghe vậy, lão nhìn lướt qua Ô Nghiệt đang nằm nhoài trên bình phong, điềm tĩnh nói: “Cơ thể của chị trông khỏe mạnh thật đấy.”
“Đâu ra, nào có thể so với mình tùng cốt hạc như anh.

Lần này anh đi ra ngoài, người khác còn tưởng gia đây là cháu gái của anh đấy.”
“Nào ta dám cậy thế hơn chị.”
Ô Tử Hư nhìn hai người nói qua đáp lại, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Ô Nghiệt không thường xuyên đến buổi tụ họp của bảy nhà, thứ nhất là ngại phiền toái, thứ hai là cảm thấy nhàm chán.

Nhưng Tinh Túc Tử còn quá nhỏ, mấy lần trước bảy nhà tụ họp đều do Chu Bạch Chi thay thế tham dự, Chu Bạch Chi vai vế cao, xưa nay lại không thích nói cười, đến cả Ngân Hạnh trai chủ cũng phải khiêm nhường mỗi khi gặp.

Ô Tử Hư lo lắng, cái tên Mộc Cát Sinh không bao giờ biết trời cao đất dày kia sẽ to tiếng xúc phạm, nên hôm nay anh mới đặc biệt mời Ô Nghiệt tới.

Lưỡng hại tương quyền*, dù sao Chu Bạch Chi sẽ không đến nỗi tức giận với tiểu bối.
(*两害相权 lưỡng hại tương quyền: khi đưa ra quyết định giữa 2 mặt hại, trong những điều kiện nào đó không có lợi cũng như không có hại, thì sau khi cân nhắc sẽ luôn chọn mặt ít hại hơn.

Trong Tiếng Anh có thành ngữ tương đồng là the lesser of two evils – cái đỡ tệ hại hơn trong hai cái tệ hại.)
Cuộc đối thoại của Ô Nghiệt và Chu Bạch Chi đều xoay quanh mấy chuyện tiếu lâm của bảy nhà.

Hai người đều đã quá lớn tuổi, không ai có thể tính rõ được rốt cuộc song phương bao nhiêu tuổi.

Chu Bạch Chi khẳng định Ô Nghiệt lớn tuổi hơn mình, không chịu đổi cách xưng hô, Ô Nghiệt lại càng không chấp nhận được khi bị một lão già gọi là chị, nghe có khác nào gọi mình là bà cụ tóc bạc da mồi không.

Hai người không ai chịu nhường ai, nhìn như hai ông cháu mà lại gọi nhau là anh là chị, quả thực có chút buồn cười.
Thế nhưng đếm hết một lượt bảy nhà, cũng chỉ có Ô Nghiệt mới dám chả nể nang ai như vậy.

Bà đeo một chiếc mặt nạ giấy màu trắng trên mặt, mỗi lúc biểu cảm trên mặt nạ lại biến hóa thành nhiều kiểu khác nhau.

Khi thì nhe răng cười, khi thì rưng rưng sắp khóc, rồi lại biến ra một khuôn mặt cười gian trá, bĩu môi cười toe toét với Chu Bạch Chi, cực kỳ sống động.
Sự yên tĩnh trong thủy tạ thoáng chốc bị phá vỡ, bầu không khí dịu xuống một chút.

Ô Tử Hư quan sát một vòng xung quanh, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Sài Thúc Tân, đối phương dời tầm nhìn, ý bảo tín hương trước mặt.

Tín hương trong lư đồng rất được chú trọng.

Khi mỗi một nhà đến sẽ mở lư thắp hương, cho đến khi tín hương của nhà cuối cùng cháy hết, nếu như vẫn có người chưa tới thì coi như vắng mặt.
Ô Tử Hư vừa mới nán lại bên ngoài thủy tạ một lúc lâu, trông thấy hương của Sài Thúc Tân sắp cháy hết, khi đó anh mới chậm rãi đi vào bên trong, nhưng cũng không thể trì hoãn thêm bao nhiêu thời gian.

Một nén hương, nhiều nhất chỉ có hơn nửa canh giờ mà thôi.
Ô Tử Hư thở dài, lắc đầu với đối phương, Mộc Cát Sinh có chịu đến hay không, anh thật sự không dám nói chắc.

Lúc này Mộc Cát Sinh đang luyện binh ở ngoại ô thành phố.
Y giới thiệu phương pháp huấn luyện của học viện quân sự phương Tây, tuy rằng tiên tiến, nhưng dù sao cũng chỉ vừa mới tiếp xúc, sĩ quan binh lính đều cần thời gian thích ứng.

Tuy tư lệnh Mộc nói rằng y hãy canh giữ tòa thành này giúp ông, nhưng chẳng khác nào ném hết toàn bộ công việc lớn nhỏ trong thành cho y.

Mỗi ngày ngoại trừ luyện binh thì còn có một đống việc phải xử lý, bận rộn đến mức đi sớm về tối.

Cũng may y không xa lạ gì với mấy chuyện này, trong doanh trại cũng có rất nhiều anh em quen biết từ năm đó, mặc dù có chút vất vả nhưng lại được học hỏi mọi thứ một cách nhanh chóng.
Mộc Cát Sinh vừa xem xong một buổi huấn luyện, giải đáp tất cả thắc mắc rồi mới về phòng tắm rửa.

Lúc vừa tắm xong đi ra, y đã nhìn thấy Tùng Vấn Đồng đứng ở ngoài cửa, trong tay hắn ôm một bộ quần áo màu trắng.
“Gì đây?” Mộc Cát Sinh nhìn đồ vật trong tay Tùng Vấn Đồng, “Ai chết à? Mới sáng sớm đã đi khóc tang rồi sao?”
“Đi đến Ngân Hạnh thư trai.”
“Qua mấy ngày nữa rồi lại đi, hai hôm nay tôi bận bù đầu đây này, đợi lát nữa còn phải xem một đống văn kiện nữa…!À đúng rồi lão Nhị, nếu ông không bận thì giúp tôi huấn luyện binh sĩ với, có mấy tên lính mới không chịu phục tùng.

Ông qua đó đánh chúng nhừ tử cho tôi.”
Tùng Vấn Đồng đứng tại chỗ không nhúc nhích, chỉ nhìn y không nói lời nào.
Mộc Cát Sinh bị hắn nhìn vậy cũng đành chịu, vò đầu nói: “Không phải chứ, mấy ngày trước vừa mới đánh một trận mà.

Thắt lưng của tôi vẫn còn xanh tím này, lại muốn đánh nữa hả?”
“Tôi biết, mấy ngày trước chúng ta đã đánh một trận.” Rốt cuộc Tùng Vấn Đồng cũng lên tiếng, “Cậu đánh thắng.”
“Lão Nhị ông đừng khách khí như vậy, tôi không quen…”
“Cậu đã đánh thắng, tôi sẽ giúp cậu.” Tùng Vấn Đồng ngắt lời y: “Cậu nghe hiểu những gì tôi nói, đếch phải giả ngu.”
Mộc Cát Sinh nghẹn lời trong cổ họng, ngoan cố nhìn hắn.
Bốn mắt nhìn nhau.
Cuối cùng Mộc Cát Sinh bại trận trước, thở dài: “Người hiểu ta nói ta có điều lo lắng, người không hiểu ta hỏi ta mong cầu điều gì.” Nói xong, y nhìn về phía Tùng Vấn Đồng cười khổ, “Tôi phục ông đấy, biết rõ là tôi không muốn đi rồi mà.

Cũng chỉ có lão Nhị ông mới có thể làm tới mức này.”
“Có đi hay không là một chuyện, có làm Thiên Toán Tử hay không thì lại là một chuyện khác.” Tùng Vấn Đồng lãnh đạm nói: “Mang trách nhiệm của Mặc Tử, tôi chỉ phụ trách dẫn cậu tới đó.

Còn đâu, nếu có ai ép buộc cậu, thì phải hỏi thanh dao trong tay tôi trước.”
“Được.” Mộc Cát Sinh cầm lấy bộ quần áo trong tay Tùng Vấn Đồng, vò lung tung thành một đống, “Đến chân núi tìm một chỗ rồi hẵng thay.

Ở trong doanh trại mà mặc thứ này, sẽ thành bia ngắm sống với hai vòng tròn đỏ trên người đấy.”
Trong gian thủy tạ, hương của Ô Tử Hư cũng sắp cháy hết, Họa Bất Thành nói: “Sắp đến lúc rồi.”
Họa Bất Thành là Trường Sinh Tử đương nhiệm, cũng là chưởng môn Bồng Lai.

Người tu đạo thường giữ được vẻ ngoài trẻ trung, đối phương mặc đồ trắng đeo mão cổ, mang tướng mạo của một thanh niên, ánh mắt không buồn cũng không vui, tựa như hạc trắng trong tuyết.
Mạch Bồng Lai lập môn phái để kéo dài sự hưng thịnh, song lại là người của Tiên Đạo, vậy nên Họa Bất Thành là người lớn tuổi nhất trong các Chư Tử hiện nay, gần như có thế một nhà độc tôn.

Nhưng xưa nay Họa Bất Thành lại trầm lặng vô vi*, trong suốt nhiều năm qua hắn rất ít xuất thế, thậm chí ngay cả khi Ngân Hạnh trai chủ qua đời cũng không tới phúng viếng.

Hôm nay là lần đầu tiên Ô Tử Hư gặp hắn, anh không rõ đối phương có ý gì, ngay cả Ô Nghiệt cũng không nói lời nào, mặt nạ biến thành một tờ giấy trắng.
(*Vô vi: có nguồn gốc từ tư tưởng của Lão Tử, “vô vi” có nghĩa là làm mà như không làm, và không làm những điều không nên làm, ý muốn khuyên con người cứ nghe theo lẽ trời, tự nhiên ắt có sự vận hành của riêng mình.)
Nhưng Sài Thúc Tân đã lên tiếng đáp: “Vẫn còn nửa khắc đồng hồ nữa.”
Chu Bạch Chi khó chịu ra mặt, “Ân sư qua đời, không đến phúng viếng, bảy nhà tề tựu, lề mề chưa tới.

Thiên Toán Tử này thật là…”
Họa Bất Thành lãnh đạm: “Cậu ta vẫn chưa phải Thiên Toán Tử.”
Sài Thúc Tân cũng theo đó nói: “Hương chưa tàn, không tính là đến trễ.”
“Linh Xu Tử nói có lý.” Một bóng người sải bước tiến vào thủy tạ, đó chính là Tùng Vấn Đồng.

Hắn mặc đồ trắng, trên lưng vẫn đeo đao Thỉ Hồng, hắn bước tới cắm tín hương trong tay vào trong lư, “Mặc gia đã đến, thỉnh cầu các vị chờ thêm nửa canh giờ nữa.”

Thấy vậy, mỗi một Chư Tử lại lộ ra một vẻ mặt khác nhau, phía sau bình phong cũng truyền đến những tiếng xì xào khe khẽ.

Tùng Vấn Đồng vung tay áo lên, ngồi xuống trước bàn hương án.

Nhiều đời Mặc gia đều chỉ có một người kế thừa, không gia quyến không con cháu, Tùng Vấn Đồng là Chư Tử duy nhất mà sau bình phong nhà mình không có một ai.
Ô Nghiệt nhìn tình hình trong gian thủy tạ, biểu cảm trên mặt nạ biến thành một nụ cười lớn.
Mộc Cát Sinh và Tùng Vấn Đồng cùng nhau tiến vào Ngân Hạnh thư trai, lúc này y đang ở hương đường.
Giờ vẫn đang là mùa hè, ngân hạnh ngoài cửa sổ vẫn còn tươi xanh, tiếng cành lá xào xạc truyền vào bên trong ô cửa đóng kín.

Ánh mặt trời chiếu xuyên qua song cửa sổ, ánh lên những hạt bụi nhỏ lơ lửng trong không khí, cùng với bóng cây loang lổ phủ trên mặt sàn.
Mộc Cát Sinh dâng một nén hương, nói: “Sư phụ, con thắp tín hương này ở chỗ người, sẽ không mang vào thủy tạ.”
“Năm đó ở thư trai, ai cũng cảm thấy đại sư huynh có triển vọng hơn con rất nhiều.

Con biết mình sẽ không ở lại thư trai quá lâu, nên liền coi mấy năm kia như thời gian để lười biếng, vẫn luôn không biết cầu tiến vươn lên.

Tuổi trẻ ngông cuồng đã sớm qua, sau này vui chén rượu thả cơn say cũng sẽ là một giấc mộng đẹp khó có được.”
“Con thực sự không nghĩ tới chuyện, người sẽ đem vị trí Thiên Toán Tử truyền lại cho con.

Người biết rất rõ, quân nhân tranh mạng với trời, vốn cũng không tin tưởng số mệnh.

Đệ tử hổ thẹn không dám nhận bốn mươi chín đồng tiền Sơn Quỷ.”
“Năm ấy, con nhận được thư của lão Nhị, biết được tin sư phụ qua đời.

Nửa đêm tỉnh mộng, nhớ tới lời người đã nói khi nhận con vào cửa.”
“Không cầu thấu hiểu nghĩa lớn, chỉ mong không thẹn với lòng.”
“Bây giờ thế sự hỗn loạn, học trò cân nhắc cẩn thận từng bước, tự hỏi bản thân có tài cán gì mà phán xét đúng sai.”
“Ngàn lời nói cũng chỉ vì một tiếng quốc gia.”
Sau thời gian một tuần trà, bên ngoài gian thủy tạ truyền đến một tiếng ngâm dài.
“Thanh thanh tử khâm, du du ngã tâm.” (Xanh xanh tà áo, vương vấn lòng ta.)
Sau đó có một thanh niên bước nhanh tới, y khoác trên người một tà áo trắng tay rộng, vạt áo dài tung bay trong gió.

Giống như du khách vừa trở về sau chuyến du xuân, tắm mình bên suối, hóng mát trên Vũ Vu, rồi vừa đi vừa ngâm thơ về nhà.
Bốn phía lập tức trở nên yên tĩnh, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào một chỗ.

Thanh niên chậm rãi bước vào thủy tạ, đứng trước bình phong của Thiên Toán Tử, cúi người lạy một cái, rồi lại xoay người chắp tay bái chào mọi người, bình tĩnh nở một nụ cười.
Sau khi mọi người chào hỏi xong, Chu Bạch Chi là người đầu tiên lên tiếng: “Sao Mộc công tử không ngồi vào chỗ?”
“Vị trí của sư phụ cao quý, đệ tử không dám ngồi.” Khi nãy Tùng Vấn Đồng đã giới thiệu trước với y những người trong thủy tạ, Mộc Cát Sinh cúi người hành lễ, “Mong Chu trưởng lão thứ lỗi.”
Chu Bạch Chi không thích vòng vo, nói thẳng vào vấn đề: “Nói vậy là, cậu không muốn tiếp nhận vị trí Thiên Toán Tử?”
“Không phải không muốn, mà thật sự tôi không làm được.”
Họa Bất Thành nói: “Cậu là người kế tục được Ngân Hạnh trai chủ chỉ định khi còn sống.

Đệ tử mà ông ấy lựa chọn, sẽ không có chuyện không làm được.”
Chu Bạch Chi cười khẩy: “Chỉ sợ là không muốn.”
“Trường Sinh Tử.” Mộc Cát Sinh chắp tay vái Họa Bất Thành, nói: “Đại sư huynh của tôi đang tạm thời ở lại Bồng Lai, tài năng của sư huynh vượt trội hơn tôi gấp nhiều lần, so với tôi thì sư huynh chắc chắn là một lựa chọn tốt hơn.”
“Lâm Quyến Sinh đã gia nhập vào môn hạ Bồng Lai ta.” Họa Bất Thành bình thản nói: “Lần này ta đến đây, nó nhờ ta gửi cho cậu một câu — Tuân theo mệnh lệnh của sư phụ.”
“Anh ta đã gia nhập môn hạ của ngài.” Tùng Vấn Đồng đột nhiên lên tiếng: “Không biết là tuân theo mệnh lệnh của tiên sinh, hay là của ngài?”
“Cũng không có gì khác biệt.” Họa Bất Thành nói: “Năm đó Bồng Lai đến Ngân Hạnh thư trai xin một người, đặt trước kỳ hạn mười năm.

Sau khi đến Bồng Lai, trong vòng mười năm không được ra khỏi sơn môn.

Thiên Toán Tử tính toán cẩn thận vẹn toàn mọi chuyện, không có khả năng không dự liệu được việc này.”
Tùng Vấn Đồng nhíu mày: “Ý ngài là sao?”
“Mặc Tử cũng đã từng học tập ở Bồng Lai ta, từ trước đến nay vẫn luôn thông minh sáng suốt, ta chắc là cậu nghe hiểu.” Họa Bất Thành nhìn Tùng Vấn Đồng, sau đó đảo mắt nhìn mọi người trong thủy tạ, “Năm Bồng Lai và Ngân Hạnh thư trai giao ước, Ngân Hạnh trai chủ đã xác định được người kế tục đảm nhận vị trí Thiên Toán Tử.”
Chỉ là không nói rõ ra mà thôi.
Mộc Cát Sinh cũng từng suy đoán theo hướng này, nhưng y không muốn nghĩ ngợi nhiều nên thôi.

Lúc này bỗng nhiên có người nhắc tới, trong phút chốc y cảm thấy có chút sững sờ.

Y vẫn còn nhớ mang máng về ngày đó, trước miếu Nguyệt Lão y đã tính một quẻ, là ngày hoàng đạo, thích hợp xuất hành.

Nhưng cũng vào ngày đó, Lâm Quyến Sinh rời đi, Tinh Túc Tử tới Ngân Hạnh thư trai, mà ngoại trừ sư phụ thì tất cả mọi người đều xuống núi.

Toàn bộ những gì xảy ra trong thư trai ngày đó, đến sau này bọn họ mới nghe được từ chỗ sư phụ.
Rốt cuộc ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì? Bao nhiêu chuyện xảy ra trong cùng một ngày mà y lại chưa bao giờ để ý tới.
Sư phụ cố ý làm vậy sao?
Nếu đúng là thế, người lại bày ra ván cờ gì đây?
Mộc Cát Sinh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hiện tại không phải lúc nghĩ đến những chuyện này, việc cấp bách trước mắt là phải thoái thác vị trí Thiên Toán Tử.

Y đứng thẳng lưng, cất cao giọng nói: “Chắc hẳn các vị đều biết, tôi xuất thân từ nhà họ Mộc, trong nhà đời đời tòng quân.”
“Cũng không hẳn vậy.” Chu Bạch Chi nói: “Lão phu đã xem qua gia phả nhà cậu, trước đời thứ mười chín của nhà họ Mộc là dạy học.”
Mọi người yên lặng.

Mộc Cát Sinh: “…”
“Anh già ơi, khi đó anh cũng mới chỉ là gà con thôi đúng không?” Ô Nghiệt nói xen vào: “Chuyện từ mấy trăm năm trước rồi, so đo làm gì nữa?”
“Chu trưởng lão biết rất tường tận, nói vậy cũng hiểu được tình cảnh hiện giờ của tôi.” Mộc Cát Sinh mỉm cười: “Lần này tôi du học trở về, ắt sẽ dấn thân vào chiến trường.

Nếu như tôi tùy tiện kế thừa Thất Gia Chư Tử, mà đao thương lại không có mắt, một khi tôi chết, chỉ sợ sẽ tạo thành phiền toái lớn cho các vị.”
“Hai chuyện này cũng không xung đột với nhau.” Chu Bạch Chi nói: “Trước đó có không ít đời Thiên Toán Tử từng tòng quân, cậu xuất thân từ môn hạ Thiên Toán, lẽ ra phải hiểu được điều này chứ.”
“Vãn bối hiểu rõ.” Mộc Cát Sinh gật đầu, thay đổi giọng điệu, nói: “Thiên Toán Tử đời thứ bảy, xuất thân từ Hầu môn, theo quân viễn chinh đánh bại nước đối địch, từ đó về sau đóng quân trấn thủ tại biên cương.

Thiên Toán Tử đời thứ mười bảy, gia cảnh nghèo nàn nhưng trong sạch, tuổi còn trẻ đã tòng quân, cuối cùng được phong chức tướng.

Thiên Toán Tử đời thứ hai mươi ba, gia nhập quân đội làm mưu sĩ, sau đó phản bội doanh trại của mình, tự tay giết chết chủ cũ.

Thiên Toán Tử đời thứ hai mươi sáu, biết rõ triều đại sẽ sụp đổ nhưng không hề vứt bỏ ấu chúa, cuối cùng bị loạn quân chém chết trên lưng ngựa…”
Mộc Cát Sinh nói liên tục không ngừng, Thiên Toán Tử kéo dài cả trăm đời, trong đó có người nào tòng quân đều được y liệt kê ra toàn bộ.

Cả gian phòng yên tĩnh, y là người duy nhất cất tiếng vang vọng.
Cuối cùng y thở dài một hơi, chậm rãi nói: “Song mỗi một sư tổ của các đời trước, dù tiến hay lui, dù công hay thủ, dù trung hay phản, thì động cơ bên trong cũng chỉ vì hai chữ — mệnh trời.

Muôn vàn lựa chọn qua mỗi thời kỳ, đều nhờ vào tiền Sơn Quỷ tính quẻ tượng rồi đưa ra quyết định.”
“Thiên Toán Tử tính mệnh trời.” Chu Bạch Chi nói: “Có gì sai sao?”
“Thất Gia Chư Tử kéo dài mấy ngàn năm, lấy mệnh trời làm chỉ, vào thời khắc quan trọng sẽ đưa ra lựa chọn, dẫn dắt chúng sinh.” Họa Bất Thành nói: “Đây là mục tiêu cốt yếu của bảy nhà, quẻ của Thiên Toán Tử, bảy nhà đều tuân theo.”
“Ngài nói phải.” Mộc Cát Sinh cười nói: “Đây là mục tiêu của bảy nhà, nhưng cũng không phải mục tiêu của quân nhân.

Thiên Toán Tử tính mệnh trời, thuận theo tình thế mà hành động, quân nhân không tin số mệnh, cũng không cam chịu số mệnh.”
Chu Bạch Chi giận tím mặt: “Nhãi ranh đừng có mà nói bậy.”
“Mộc Cát Sinh xuất thân từ nhà họ Mộc.” Sài Thúc Tân thản nhiên nói: “Cậu ấy nói sự thật.”
“Những lời vãn bối nói đều là thật lòng thành ý.” Mộc Cát Sinh nói, “Nếu một ngày nào đó tôi tính một quẻ, muốn tôi vứt bỏ thuộc hạ của mình quay đầu chạy trốn, tôi tuyệt đối không làm được.

Tính mạng của mấy vạn người, cũng không phải là thứ mà bốn mươi chín đồng Sơn Quỷ có thể quyết định.”
“Trời không được thời, nhật nguyệt không tỏ; Đất không được thời, cây cỏ chẳng sinh sôi; Nước không được thời, sóng gió chẳng thể yên; Người không được thời, lợi vận chẳng hanh thông [4].” Họa Bất Thành vung phất trần, vẻ mặt điềm tĩnh: “Thời thế, mệnh thế, vận cũng thế — Cậu còn quá trẻ.”
“Để Trường Sinh Tử chê cười rồi.” Mộc Cát Sinh cất giọng nói: “Vãn bối trẻ tuổi ngông cuồng, cho nên cả gan đánh cược một lần.”
Dưới ánh mặt trời, thanh niên giũ áo, ném tà áo trắng đi, còn lại một bộ quân phục trên người.
Trong phút chốc cả gian thủy tạ chìm vào yên ắng, dần dần phía sau bình phong cũng truyền đến những tiếng bàn tán thật lớn.
“Mọi người im lặng.” Họa Bất Thành vung phất trần, giọng nói như sóng nước lan truyền ra xa, sau đó hắn nhìn Mộc Cát Sinh, nói: “Từ xưa đến nay bảy nhà chưa từng ép ai phải tiếp nhận vị trí Chư Tử.

Nếu như cậu đã khăng khăng như thế, thì chúng tôi cũng không thể ép buộc cậu.”
Mộc Cát Sinh đang định thở phào nhẹ nhõm, lại nghe thấy đối phương lại nói: “Người như cậu, trong phái Thiên Toán cũng đã từng xuất hiện, nhưng vị trí Thiên Toán Tử chưa bao giờ không có người kế tục — Cũng không phải là có lựa chọn khác, mà là những người đó cuối cùng vẫn trở lại quỹ đạo của vận mệnh.”
“Hết thảy đều do số mệnh, chẳng chút nào do người.” Họa Bất Thành đứng dậy, nhìn Mộc Cát Sinh, “Có đôi khi cái giá của ngông cuồng cũng không đơn giản chỉ là huyết lệ bên ngoài, muốn tranh mệnh với trời, vậy cậu phải chuẩn bị sẵn sàng đi.”
Mộc Cát Sinh mỉm cười, một bước cũng không lùi, chắp tay nói: “Vãn bối đã được dạy dỗ.”
– ——————-
Chú thích:
[1] Trời không được thời, nhật nguyệt không tỏ; Đất không được thời, cây cỏ chẳng sinh sôi; Nước không được thời, sóng gió chẳng thể yên; Người không được thời, lợi vận chẳng hanh thông.

Thời thế, mệnh thế, vận cũng thế.

– “Thời vận phú” của Lữ Mông Chính..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.