Hồng Bạch Song Hỉ

Chương 6: Chương 6



Editor: Kẹo Mặn Chát
An Bình cảm thấy nếu như mình thật sự đang nằm mơ, thì trong hiện thực có lẽ đã kinh hãi đến mức lăn xuống giường.
Hẳn là cậu sẽ không nghe lầm, người này tên là Mộc Cát Sinh, đúng chứ? Là Mộc Cát Sinh mà cậu biết sao?
Lúc trước cậu đã thấy lão Tứ trông hơi quen quen, nhưng cũng không để ý nhiều.

Thiếu niên này khoảng mười ba mười bốn tuổi, mà Mộc Cát Sinh cậu biết đã đúp lớp ba năm, ít nhất cũng khoảng chừng hai mươi tuổi rồi.
Hai người có thể có ngũ quan giống nhau, nhưng khí chất lại thực sự khác biệt một trời một vực —— An Bình quan sát thiếu niên dưới ánh trăng trước mắt.

Mặt mày sáng ngời tinh thần phấn chấn, thế sao người này lớn lên lại có thể biến thành gã thần côn tham tiền được?
Thôi được rồi, bây giờ cũng đã vô cùng keo kiệt rồi.
Tia sáng bạc chợt lóe lên, hai người nhanh chóng cùng nhau giao chiến.

Vầng trăng sáng trên mặt hồ bể nát, bọt nước văng tung tóe khắp nơi.
Mộc Cát Sinh và Sài Thúc Tân dường như ngang tài ngang sức, cả hồ nước bị hai người hất tung thành những cột sóng lớn chấn động.

An Bình xem đến nghiện, phải mất một lúc lâu sau mới nhận ra, động tĩnh lớn thế này mà phủ Sài không có người tới quản, chất lượng giấc ngủ của người nhà này cũng quá tốt rồi đấy nhỉ?
Ngay lập tức, Mộc Cát Sinh nói ra nghi vấn của cậu, “Hai chúng ta gây ra động tĩnh lớn như vậy, buổi sáng sẽ không có ai tố cáo anh quấy nhiễu dân chúng chứ?”
“Hành lang cửu khúc của phủ Sài, là nơi thần quỷ không thể vào.” Sài Thúc Tân lạnh lùng nói: “Trong hành lang, chỉ có vào không có ra, âm thanh không thể truyền ra ngoài.”
Mộc Cát Sinh nghe vậy móc ra một đồng tiền, vung tay ném về phía hành lang ven hồ, “Vậy thế này thì sao?”
Đồng tiền xuyên qua bức tường, phát ra tiếng nổ răng rắc, dãy hành lang dài tức khắc sụp đổ mất một phần.
“Được rồi, hiện tại chính là hành lang bát khúc.” Mộc Cát Sinh phủi tay, “Hiệu quả cách âm chắc chắc đã giảm bớt.

Đêm khuya quấy nhiễu dân chúng không phải việc làm của một trang quân tử.

Tôi nghe nói từ trước đến nay Sài công tử vẫn luôn thận trọng chín chắn, anh xác định muốn đánh tiếp sao?”
An Bình kinh hãi trước hành vi nói chuyện không hợp thì phá nhà của y, Sài Thúc Tân có chút sửng sốt rồi lập tức giận tím mặt: “Bốn mươi chín đồng tiền Sơn Quỷ là vật được truyền thừa qua các đời môn hạ Thiên Toán, vậy mà cậu lại lấy nó đập tường?”
An Bình đỡ trán.

Ông anh ơi sai trọng điểm rồi.

Điều anh nên quan tâm không phải là tiền của Mộc Cát Sinh, mà là nhà của anh đó.
“Đối với tôi, tiền khó mua được vui vẻ.” Lúc này Mộc Cát Sinh lại có vẻ rất hào phóng, “Đây gọi là đập tiền mua bình an.”
Sài Thúc Tân dường như cảm thấy không còn lời nào để nói với người này, hắn vung tay áo dài, châm bạc rơi xuống như mưa lớn, Mộc Cát Sinh lại không chịu đối đầu chính diện nữa, mà quay ngược bỏ chạy.

Một lát sau lại truyền đến một tiếng nổ lớn, một gian phòng lại sập xuống.

Hai người đánh nhau từ đêm khuya đến hừng đông, một người chạy một người đuổi.

Ngắn ngủi chỉ mấy canh giờ, Mộc Cát Sinh đã phá hủy tổng cộng ba hành lang chín gian phòng.

Buổi sáng lão Nhị đến đón người nhìn cửa nhà Sài phủ toang hoang, “Cửa chính của quý phủ đâu rồi?”
“Chào buổi sáng, thiếu gia.” Gã hầu khom lưng, “Đây là bị Mộc thiếu gia cầm tiền đập rồi ạ.”
“Nói nhảm.” Lão nhị không chút nghĩ ngợi nói ngay: “Lão Tứ không hào phóng như vậy.”
Gã hầu: “…”
Lão Nhị được gã hầu dẫn thẳng vào cửa, dừng lại ở trước một căn nhà nhỏ, chính là căn phòng thuốc ngày hôm qua.

Đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Mộc Cát Sinh đang nằm trên giường bôi thuốc, toàn thân bị bọc thành nửa cái bánh chưng, “Ê, lão Nhị, chào buổi sáng nha.” Người này lại không cảm thấy đau đớn, cả người bầm tím vẫn cợt nhả như cũ, “Tôi đói rồi, cái gánh hoành thánh ở cửa Đông mở bán chưa?”
“Tôi đưa cậu ấy đến đây để trị thương.” Lão Nhị dừng một chút, nhìn về gã hầu ở bên cạnh, “Thế mà quý phủ lại đánh người một trận?”
“Ấy không phải vậy, ông đừng làm khó người ta.” Mộc Cát Sinh cắn băng gạc, nói không rõ chữ: “Là tôi đánh một trận với người khác, thương tôi à? Vậy mời tôi bữa ăn đi nào.”
“Đánh rất hay.” Lão Nhị nói thẳng: “Cậu đó, đáng bị đánh.”
“Ông nhầm to rồi nhá.” Mộc Cát Sinh đắc ý nói: “Thầy thuốc nhỏ kia bị thương còn nặng hơn tôi, vừa rồi mới được đào ra từ đống gạch vụn.

Hắn bị đập không nhẹ đâu, sợ là quá sức chịu đựng.”
“Thầy thuốc nhỏ?” Lão Nhị nhướng mày, “Cậu đánh ai?”
“Ông đoán xem?”
“Mẹ nó cậu…!đừng nói là cậu đánh Sài Thúc Tân đó?”
Cửa sổ mở ra, một tràng cười lớn truyền đến, khiến cho chim sẻ ngoài hành lang giật mình bay tán loạn.
“Ha ha ha ha ha ha ha, ông không được nhìn thấy sắc mặt của thầy thuốc nhỏ lúc ấy đâu!” Mộc Cát Sinh vỗ bàn cười điên cuồng, “Lạnh lẽo giống y ngày Tam Cửu tháng Chạp*, ha ha ha ha ha, chơi với người này thật vui!”
(*Ngày Tam Cửu tháng Chạp: là ngày lạnh nhất trong năm.

“Tam cửu” là chỉ chín ngày thứ 3 sau Lập đông vào khoảng trung hoặc hạ tuần tháng giêng.)
“Đánh thì đánh thôi, cậu phá nhà người ta làm gì?” Lão Nhị ngồi đối diện, hừ lạnh một tiếng: “Khí phách lên.”
“Thân thủ của chúng tôi ngang nhau, nếu đánh nghiêm túc, đánh trận nhanh thì được, đánh tiêu hao thì thôi.” Mộc Cát Sinh cười nghiêng ngả, “Bình thường đối với tôi đánh nhau là chuyện vặt vãnh không đáng nói, nhưng thầy thuốc nhỏ kia xuất thân từ Dược gia Sài thị.

Tuy Dược gia không phải Võ gia, nhưng thuật điều khiển châm hoàn toàn không phải chiêu thức phòng ngự bình thường.

Trong tay tôi chỉ có mười bảy đồng tiền Sơn Quỷ, mà châm bạc trong tay hắn đâu chỉ có hàng trăm hàng ngàn cây, đá chọi với đá chẳng phải là muốn chết à? Tôi đành phải đổi cách để hắn không di chuyển được nữa.”
“Chủ ý xấu xa, thắng chẳng vẻ vang.”
“Tôi đang bị thương, hắn đuổi đánh tôi mới là thắng chẳng vẻ vang.” Mộc Cát Sinh ngả người trên giường, “Thôi, dù sao cũng không ai chiếm được phần hơn.

Nhưng mà thầy thuốc nhỏ này rất thú vị, lần sau có cơ hội sẽ tới tìm hắn chơi tiếp.”

“Cậu phá nửa phủ Sài rồi, còn muốn có lần sau?”
“Trời không tuyệt đường người, cùng lắm thì trước khi đến tính một quẻ, xem xem đi vào bằng cửa nào.” Mộc Cát Sinh lấy ra một đồng tiền, đặt ở trong tay tung lên tung xuống, “Đúng rồi lão Nhị, nếu để thầy thuốc nhỏ kia đánh nhau với ông, hắn có thể vượt qua mấy hiệp?”
“Không dùng đao, trong vòng hai mươi hiệp.”
“Vậy thì tốt quá!” Mộc Cát Sinh vỗ đùi một cái, “Lần sau ông đi cùng tôi, hắn sẽ không dám đánh với tôi đâu!”
“Cậu cứ mơ giấc mơ hão CMN huyền đó đi.” Lão Nhị thẳng thừng cự tuyệt, “Không đánh.”
“Hả?” Mộc Cát Sinh sửng sốt, ngạc nhiên nói: “Quả là chuyện hiếm thấy, thế mà trên đời này vẫn còn có người mà Tùng Vấn Đồng ông không dám đánh sao?”
“Hắn là người Dược gia, Thất Gia Chư Tử cấm đánh nhau nội bộ.”
“Bây giờ ông đừng có mà trưng ra dáng vẻ Mặc Tử Mặc gia cho tôi xem.

Bình thường khi ông đuổi đánh tôi sao lại không thấy ông đoàn kết tương thân tương ái như này?”
“Đó là cậu đáng đánh.” Tùng Vấn Đồng nói: “Cậu có biết thân phận của Sài Thúc Tân không?”
“Biết chứ, là một trong Thất Gia Chư Tử, Dược gia Sài thị.

Hắn là gia chủ Sài thị, cũng chính là Linh Xu Tử đời này, chấp chưởng vị trí Dược gia, được ghi tên vào một trong các vị Chư Tử.”
Tùng Vấn Đồng nghe vậy hừ lạnh: “Thất Gia Chư Tử, tổng cộng có sáu nhà tồn tại lâu đời.

Thiên gia Thiên Toán Tử, Tiên gia Trường Sinh Tử, Chu gia Tinh Túc Tử, Dược gia Linh Xu Tử, Âm Dương gia Vô Thường Tử, Mặc gia Mặc tử.

Trong đó Sài thị có y thuật xuất chúng, ba ngàn năm trước đã được nhận tôn xưng Dược gia.

Từ đó về sau các đời gia chủ Sài thị đều được ghi tên vào một trong các Chư Tử, tiên sinh gặp hắn cũng phải gọi một tiếng Linh Xu Tử.

Đệch mợ cậu cứ thế mà đánh người, cậu nói tiên sinh sẽ không phạt cậu hả?”
“Ông không cần bô bô ra một đống như thế, không phải chỉ muốn nói hắn có lai lịch rất hoành tráng thôi sao? Trong số Thất Gia Chư Tử, không nói đến người khác, mỗi ngày lăn lộn chơi bời với tôi đã có hai người rồi đấy.” Mộc Cát Sinh không sợ gì hết, nói: “Hơn nữa, ông đường đường là Mặc Tử Mặc gia, không phải cũng bị sư phụ phạt sao? Ông có sợ không?”
“Tôi từng đánh thắng Sài Thúc Tân, cũng không sợ tiên sinh phạt.” Tùng Vấn Đồng nói: “Nhưng trong toàn bộ Ngân Hạnh thư trai, ngoại trừ cậu ra, sẽ chẳng có ai đi gây hấn với hắn.”
“Vì sao?”
“Lật đổ quân vương là chuyện nhỏ, đánh chết Dược gia thì chúc cậu may mắn.

Không có mệnh lớn, cũng đừng đi chọc giận người có thể cứu mạng cậu.” Tùng Vấn Đồng vỗ một phát vào đầu Mộc Cát Sinh, “Mấy lần cậu vớt được cái mạng về từ Quỷ Môn Quan, đờ mờ cậu nghĩ là ai có năng lực cứu cậu đang thoi thóp sống trở lại?”
Mộc Cát Sinh sững người, khó có thể tin nói: “Người cứu tôi nấy lần trước, là thầy thuốc nhỏ kia hả? Thật hay giả vậy?”
Tùng Vấn Đồng thờ ơ nhìn y.
Mộc Cát Sinh suy tư một lát, “Tôi xong đời rồi đúng không? Bây giờ xin lỗi còn kịp không?”
“Muộn rồi.”

“Tôi muốn ôm đùi hắn cầu xin hắn, làm vậy được chứ?”
“Hắn chắc chắn sẽ đánh cậu một trận nữa.”
“Vậy thì thôi, tôi cần gì phải chủ động tiếp cận để ăn đánh.

Sau này có cơ hội thì nói xin lỗi hắn là được.” Mộc Cát Sinh cũng không quan tâm chuyện này nữa, tùy tiện đứng lên, “Đỡ tôi cái.”
“Cậu mỏng manh yếu ớt một mình đi, đừng đụng vào tôi.” Tùng Vấn Đồng lui ra sau một bước, đưa con đao trong tay qua, “Tự mà chống.”
“Than ôi, ông nói xem tôi đây là đứa ba không thương mẹ không yêu, cũng không được người anh em trước mặt chào đón.” Mộc Cát Sinh nghe vậy ôm đao than thở: “Bên ngoài đi khiêu khích người khác, còn phải vượt ngàn dặm xa xôi về núi kể khổ với sư phụ.”
“Cậu nói nhảm xong chưa?”
“Vẫn chưa nói xong, thích nghe hay không thì tùy.” Mộc Cát Sinh lườm nguýt, “Tốt nhất là ông nên nhanh chóng tìm bông bịt lỗ tai lại, chờ đến lúc về núi gặp sư phụ thì tôi nói nhảm càng nhiều…!Này ông muốn làm gì hả? Tôi cảnh cáo ông, tôi đang bị thương đấy!”
“Bịt cậu miệng lại.”
Đúng là núi cao còn có núi cao hơn, thân thủ của cả hai hoàn toàn không cùng cấp bậc.

Mộc Cát Sinh ngang ngược làm loạn ở phủ Sài suốt nửa đêm mà không ai có thể làm gì, giờ đã bị Tùng Vấn Đồng hạ gục trong một chiêu, xách ra ngoài như xách hành lý.
Tùng Vấn Đồng xách người theo nhưng bước đi không hề có dấu hiệu chậm chạp, đi thẳng một đường ra khỏi thành.
Ngoài thành có núi, trên núi có chùa, trong chùa có thư trai.
Trong đình viện trồng đầy ngân hạnh, cây cổ thụ cành cao chót vót, khắp nơi trên mặt đất rực lên màu vàng óng ả.

Trên tấm bảng ngoài cửa son đề bốn chữ —— Ngân Hạnh Thư Trai.
Nhìn từ bên ngoài, thư trai không quá lớn, nhưng đằng sau cánh cửa lại là những dãy hành lang sâu hun hút.

Tùng Vấn Đồng rẽ trái lượn phải, cuối cùng dừng lại trước một gian thủy tạ*, đứng ngoài rèm che hành lễ, nói: “Tiên sinh, học trò đã về núi.”
(*Nhà Thủy tạ hay còn gọi là Chòi nghỉ vọng lâu ( tên tiếng anh gọi là Gazebo) là không gian nghỉ ngơi được xây dựng ở sân vườn.

Chòi được bao quanh bởi các trụ và vách với thiết kế mái giúp che nắng, mưa.)
“Về bình an là tốt rồi, lần này xuống núi, lại gây họa gì mới về?” Một giọng nói mang theo ý cười truyền đến: “Ô, túi hành lý lớn thật đấy, là thổ sản* mua được từ trong thành sao?”
(*Thổ sản: sản vật có nhiều ở một địa phương hoặc một vùng.)
Rèm trúc được cuộn lên một nửa, trong thủy tạ có một người áo trắng đang ngồi bên mặt nước, phong thái nhẹ nhàng trong sáng, tựa như tiên giáng trần.
Đáng tiếc lại là một thần tiên bị tàn phế nửa người.
An Bình nhìn mà cảm khái, quả nhiên chẳng có ai hoàn mỹ, người đẹp đều có khuyết điểm trí mạng.

Tùng Vấn Đồng chửi thề hết câu này đến câu khác, Mộc Cát Sinh thấy tiền là sáng mắt, Sài Thúc Tân xa cách khó gần, mà vị chủ nhân của Ngân Hạnh thư trai trước mặt cậu trông mới chỉ ba mươi tuổi, nhưng tóc đã bạc trắng như tuyết, người ngồi trên xe lăn.

Tùng Vấn Đồng quỳ xuống hành lễ, “Lão Tứ phạm lỗi, học trò mang cậu ấy đến đây xin tiên sinh trách phạt.”
Mộc Cát Sinh bị người ta trói chặt, phát ra một tràng tiếng kháng nghị ú ớ không rõ.
“Được rồi, mấy người các con đó, luôn thích thay phiên nhau cáo trạng.” Trai chủ cười nói, “Xem ra lần này là Cát Sinh bị bắt, thật hiếm khi lại thấy con gặp xui xẻo.

Nói đi, phạm phải lỗi gì?”
Mộc Cát Sinh trợn trừng mắt nhìn Tùng Vấn Đồng.
Tùng Vấn Đồng hứ một tiếng, mở trói cho y.

Mộc Cát Sinh lôi miếng vải trong miệng ra, ngay lập tức đá trả một cước, nhưng bị đối phương chặn ngang đao cản trở.

Y thuận thế quỳ xuống, nhanh chóng lật mặt, làm dáng vẻ cô dâu nhỏ tủi thân oan ức, “Thỉnh an sư phụ.”
“Nếu đã phạm lỗi thì quỳ trước đi.” Trai chủ cười nói: “Lần này gây ra rắc rối gì?”
Chẳng mấy khi Mộc Cát Sinh thành thật, quỳ rất ngay ngắn, thưa lại toàn bộ đầu đuôi ngọn nguồn của sự việc, “Đồ đệ biết sai rồi, sư phụ xử phạt thế nào cũng được, chỉ cần đừng để con bồi thường tiền.”
“Ồ? Nếu ta bảo con bồi thường tiền thì sao?”
“Vậy đồ đệ cũng không còn cách nào.” Mộc Cát Sinh đường hoàng nói: “Đành phải trộm đao của lão Nhị mang đi cầm.”
Lời còn chưa dứt, Tùng Vấn Đồng đã rút đao khỏi vỏ một tấc, vẻ mặt lạnh lùng.
“…Cho nên để tránh xuất hiện thảm kịch đồng môn tương tàn, kính xin sư phụ hãy suy nghĩ kỹ.” Mộc Cát Sinh biết lắng nghe bổ sung nửa câu sau.
“Đây không phải cách hay, tuy đao Thỉ Hồng của Vấn Đồng rất có giá, nhưng không đáng giá bằng khuôn mặt của nó.” Trai chủ cười, xua tay, “Nếu con có bản lĩnh bán nó vào Quan Sơn Nguyệt thì đó mới là cách buôn một lãi mười.”
An Bình nghe xong câm nín không nói nên lời, quả nhiên có thầy ắt có trò, nhà dột từ nóc.
Tùng Vấn Đồng dường như đã quen với những lời biện minh kiểu này, sắc mặt khó coi, “Tiên sinh nói đùa.”
“Đây không phải chuyện gì lớn, Thúc Tân cũng không phải người vô lý ngang ngược, tìm cơ hội nói ra là được.” Trai chủ phất tay, “Cát Sinh đến hương đường quỳ mười canh giờ, quỳ xong thì tính một quẻ.”
“Đồ đệ đã hiểu.” Mộc Cát Sinh cúi đầu nhận phạt, “Xin hỏi sư phụ, muốn tính quẻ gì ạ?”
“Tính duyên phận, tính trước thời gian, xem thời điểm nào thích hợp thì con đi xin lỗi người ta.”
“Phủ Sài vẫn còn sụp đổ, tiên sinh không sợ lão Tứ bị người ta dùng gậy đánh đuổi ra ngoài sao?”
“Vậy phải xem quẻ của Cát Sinh có chính xác hay không.” Trai chủ cười nói: “Môn hạ Thiên Toán mà tính quẻ không chính xác, thì bị đánh coi như là phạt.”
Nửa đêm canh ba.
(*Canh ba: 23 giờ đêm – 1 giờ sáng.)
Mộc Cát Sinh vẫn đang quỳ trong hương đường, gọi là hương đường nhưng lại không cúng thần phật, bốn mặt tường phủ kín bằng giấy dán trắng.

Trên bức tường đối diện cửa có dán một đôi câu đối, câu đầu là “Quẻ nhỏ mười đồng”, câu sau là “Quẻ trung hai mươi đồng”, hoành phi ở giữa ghi “Trả phí”.
Cửa sổ lặng lẽ mở ra, Tùng Vấn Đồng nhảy vào, “Cậu vẫn chưa quỳ xong à?”
“Yêu nghiệt mau cút đi.” Mộc Cát Sinh híp mắt ngủ gà ngủ gật, “Đừng quấy nhiễu giấc mộng đẹp của bần tăng.”
“Xem ra cậu vẫn chưa quỳ đủ.”
“Xin nhận ý tốt của ông, còn nửa canh giờ nữa.” Mộc Cát Sinh duỗi thắt lưng, “Sư phụ phạt người ta mà chẳng suy nghĩ gì cả, nói ra một phát là mười canh giờ, tôi tỉnh ngủ đến ba lần rồi đấy.”
“Cái kia.” Tùng Vấn Đồng nhìn câu đối trên tường, “Mẹ kiếp, câu đối này là cậu viết hả? Sao tiên sinh chưa đánh chết cậu nhỉ?”
“Mới treo đấy, trông oách không, cái này gọi là bắt đầu làm giàu từ chính mình.”
Tùng Vấn Đồng không để ý tới y, “Quẻ nhỏ mười đồng, quẻ trung hai mươi đồng, quẻ lớn đâu?”
“Không tính quẻ lớn.” Mộc Cát Sinh ngáp một cái, “Tôi nói này, ông đến thăm người như thế à? Cũng không mang theo chút đồ biếu gì hết vậy?”
“Có mang.” Tùng Vấn Đồng mở túi vải sau lưng ra, mùi thơm nồng đậm lập tức bay ra, “Tôi đặc biệt nhờ người xuống núi mua đấy.

Sủi cảo chiên nhân thịt bò, há cảo tàu hũ ky nhồi thịt măng non ở quầy hoành thánh phía Đông thành phố, còn có cả phần lưỡi vịt chiên giòn cuối cùng của Bách Vị Cư…”
“Chuẩn rồi chuẩn rồi, thật hiếm khi lão Nhị ông hiểu chuyện đến vậy.” Mộc Cát Sinh lộ ra vẻ mặt cực kỳ vui mừng, nói xong định vươn tay lên lấy.

Nhưng Tùng Vấn Đồng lại lùi ra xa, chậm rãi đi đến phía đối diện căn phòng.

“Không phải mang cho cậu.”
“Hả?”
“Tôi đứng ăn.” Đối phương nói xong cầm lấy một chiếc há cảo, “Cậu quỳ mà nhìn.”
“…Tùng Vấn Đồng.” Mộc Cát Sinh vui vẻ hòa nhã nói, “Ông là đồ chết tiệt.”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.