Trọng Sinh Nam Thần Quốc Dân: Từ Gia, Ngoan Sẽ Có Thưởng

Chương 47: Chuyện cũ thú vị



Với sự làm chứng của bà Thường, chuyện Trương Xương Minh bị đánh hôm qua cứ thế đổ lên đầu Khương Dịch và chú Đào. Hai cảnh sát càng nghe càng cảm thấy không đúng. Bọn họ cũng biết, gần đấy huyện Uất có có vài nhân vật lớn lui tới, bây giờ còn chưa đi. Sao thấy mấy lời miêu tả này càng ngày càng giống…

Đúng lúc này, một trong hai người nhận được điện thoại, chưa nghe xong mặt đã biến sắc. Sau khi cúp điện thoại, cũng không nói gì với hai mẹ con Trương Niệm mà lập tức lên xe cảnh sát rời đi. Cảnh sát đi rồi, quần chúng hóng chuyện cũng giải tán. Trương Niệm trợn tròn mắt. Quân Từ cong môi cười nửa miệng. Đi thẳng về phía hai người.

Phó Thúy Hoa thấy Quân từ đi tới thì sắc mặt trở nên ngoan ngoãn, không dám nói nửa câu. Trương Niệm nhìn chằm chằm Quân Từ, mặt nghẹn đến đỏ bừng. Cô ta muốn lùi lại, nhưng lại đối diện với áp lực vô hình trước mặt mà không dám động đậy!

“Lần cuối cùng tôi cảnh cáo các người, các người có ơn nuôi dưỡng tôi, nhưng bao nhiêu năm qua các người đối xử với tôi thế nào thì các người rõ nhất.”

“Tôi làm trâu làm ngựa cho nhà họ Trương cá người thế là đủ rồi.”

“Chuyện trước đây tạm thời có thể xóa bỏ, các người mà còn đến tìm tôi thì nhà họ Trương các người đừng mong yên ổn!” Cô đã đọc qua quan điểm đạo đức của xã hội này, nhớ tới nhà họ Trương còn có chút công nuôi dưỡng nên mới đành lòng nói ra những lời này. Nhưng nếu nhà họ thật sự muốn tìm đường chết thì cô cũng không ngại dạy dỗ cho bọn họ thật đàng hoàng.

Chỉ vì nhà họ Trương có công nuôi dưỡng cô mà muốn dễ dàng bỏ qua mọi chuyện? Cô nhổ vào! Cái đạo lí này không tồn tại trong từ điển của Quân Từ. Cô nói dứt lời rồi cười cười đi theo bà Thường vào nhà, bỏ mặc hai mẹ con Trương Niệm đang run rẩy.

“Điện hạ nói không sai.” Trong lúc Quân từ đang uống sữa đậu nành bà Thường đưa thì Cô Lỗ báo cáo: “Đối phương là trang web video Cà chua, yêu cầu độc quyền phát sóng video của ngài, còn cả tiểu thuyết của ngài cũng phải chuyển giao bản quyền cho họ, bán đứt cho họ với giá 500 vạn, nghĩa là sau này chính ngài cũng không được sửa đổi tiểu thuyết của ngài.”

Quân Từ nghe xong còn ung dung uống nốt hớp sữa cuối, ưu nhã lấy khăn lau miệng: “Bảo bọn họ cút.”

500 vạn? Có nhiều hơn một số 0 cô cũng không thèm. Dùng mức giá thấp như vậy mà muốn cô dâng cả tiểu thuyết và quyền tác giả cho chúng, tính ăn cướp à? Chính cô còn có thể khẳng định lợi nhuận của số video này chắc chắn không dưới 500 vạn.

Quan trọng là chính cô còn không được chỉnh sửa tiểu thuyết của mình? Đùa nhau à?

“Điện hạ, Cô Lỗ đã từ chối đối phương rồi.” Cô Lỗ cũng có thể đánh giá thiệt hơn trong chuyện này, thật ra chính nó cũng biết đáp án, chẳng qua muốn báo cáo lại với Quân Từ một tiếng theo lệ thường. Mức giá như vậy, rõ ràng là đang khinh thường Quân Từ là người mới không biết gì.

Nhưng dù Quân Từ không hiểu thì Cô Lỗ vẫn có thể ước tính giá thị trường trong nháy mắt, làm sao nó có thể không biết giá trị của những video này chứ? Đây là tác phẩm của nó, những thứ này có thể bỏ xa mấy thứ kỹ thuật cùi bắp của địa cầu này đến mấy con phố đấy.

“Không sao đâu điện hạ, một trang web thất bại, còn có những cái khác, cho dù chúng ta không bán được bản quyền thì Cô Lỗ cũng có cách khác giúp điện hạ kiếm tiền.”

“Chính là vừa rồi lúc điện hạ xử lý chuyện của đám người nhà họ Trương, Cô Lỗ đã tra được một chuyện rất thú vị.” Quân Từ hời hợt: “Ừm? Nói nghe coi.”

“Mười bảy năm trước, khi Phó Thúy Hoa mới gả cho Trương Xương Minh, ông ta rất nghèo, hai người họ sống rất khổ cực, Nhưng đột nhiên, ông ta lấy đâu ra một khoản tiền đi mua nhà, còn dư một khoản gửi ngân hàng nữa.”

“Mà thời gian đó chính là khi bọn họ nhặt được chủ thể của thân thể mà điện hạ đang sống này. Điện hạ, ngài có cảm thấy với trình độ văn hóa của Trương Xương Minh và Phó Thúy Hoa mà lúc ấy có thể đặt được cái tên Quan Từ là rất kỳ quái không?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.