Nỗi buồn của Vệ Đông, Tần Du Du đều thấy rõ trong mắt, nhưng cậu chỉ có thể giả vờ như không thấy, không nói một lời.
Đối với việc rõ ràng hai người đều quan tâm đến nhau sâu sắc nhưng lại phải chứng kiến đối phương đau khổ, Tần Du Du không còn cách nào khác.
Tính cách và trải nghiệm của Vệ Đông khiến anh luôn coi trọng thực tế hơn tình cảm một chút, dù chỉ là một chút thôi, cũng đủ để anh lùi bước trước Tần Du Du khi đối mặt với thực tế. Càng quan tâm, anh càng lo lắng nhiều. Vệ Đông không sai, Tần Du Du sẽ không bao giờ nói Vệ Đông sai cả. Một người từ nhỏ chưa từng trải nghiệm tình thân, đã có thói quen né tránh những thứ mà anh cho rằng mình sẽ không có được. Anh tưởng mình có thể buông bỏ Tần Du Du, anh lần lượt đi ngược lại bản năng của mình để đưa ra những quyết định mà anh cho là tốt cho Tần Du Du.
Đây có phải là không yêu không?
Tần Du Du mãi mãi nhớ khi cậu dâng trọn trái tim mình cho Vệ Đông, anh đã ngạc nhiên và do dự biết bao. Và khi anh không thể kìm nén nữa, ôm chặt lấy cậu cùng trái tim cậu vào lòng, anh đã dốc hết tất cả để đối xử tốt với cậu như thế nào…
Tất cả sự lùi bước, tất cả những giằng xé của Vệ Đông chưa bao giờ là vì không yêu.
Tần Du Du hiểu tất cả.
Đây là cách của Vệ Đông, đây là lựa chọn duy nhất mà Vệ Đông có thể làm trong tình cảnh bế tắc hiện tại, anh không muốn cậu bé cùng anh chôn vùi ở đây.
Nhưng Tần Du Du không muốn thế.
Tần Du Du đau lòng khó nhịn, cậu biết nỗi đau của Vệ Đông không hề kém cậu nửa phần, chỉ vì cách yêu và hiểu về tình yêu khác nhau mà khoảng cách giữa hai trái tim không thể hàn gắn được. Tần Du Du không thể thuyết phục Vệ Đông, cậu thực sự không còn cách nào khác.
Ngoài việc phải cứng rắn để phá vỡ tất cả sự phòng thủ của Vệ Đông, ngoài việc phải mạnh mẽ đập tan những thứ mà anh tự cho là mình có thể chịu đựng được, không còn cách nào khác, Tần Du Du rất đau lòng, nhưng cậu phải chịu đựng nỗi đau này để tự tay xé nát mọi thứ ngăn cách giữa hai người, cậu muốn Vệ Đông thấy rõ điều mình thực sự muốn.
Cậu không muốn tiếp tục dày vò lẫn nhau nữa, cậu biết ơn vô cùng vì Vệ Đông vẫn còn sống, chỉ muốn dùng phần đời còn lại để yêu thương nhau thật tốt.
Cậu muốn Vệ Đông hiểu rằng, đôi khi cuộc sống của một người có tốt đẹp hay không, có lẽ chỉ cần xem người đó có ở bên cạnh người mình yêu nhất hay không.
Tần Du Du ăn bữa cơm này rất chậm rãi, Trần Vũ Thâm rất ngạc nhiên, hắn vốn tưởng Tần Du Du chỉ vì mắc nợ tiền nên miễn cưỡng nhận lời mời của hắn, chỉ đến cho có lệ rồi sẽ vội vàng rời đi.
Hắn nhìn Tần Du Du tâm trí hoảng hốt cắn một chiếc bánh bao nhân rau ba bốn miếng vẫn chưa hết, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Cậu ổn chứ? Du Du…”
Tần Du Du khựng lại, không ngẩng đầu lên.
Trần Vũ Thâm có thể thấy hàng mi cụp xuống của cậu đang run rẩy, từng sợi từng sợi, đều đã ướt đẫm.
“Tách”, một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay.
Trần Vũ Thâm giật mình, rút vài tờ giấy đưa qua: “Tôi không hỏi nữa, cậu đừng khóc Du Du, xin lỗi.”
Tần Du Du cầm giấy lau nước mắt nước mũi, rồi tiếp tục nhét chiếc bánh bao vào miệng.
Cậu đỏ hoe mắt, quay mặt đi nhai chậm rãi, hàm gầy gò nhúc nhích.
Cảm xúc bị dồn nén quá lâu, những ngày qua luôn cố gắng kìm nén trước mặt Vệ Đông, Tần Du Du vốn là người không giỏi giả vờ, những ngày này cậu sống thế nào chỉ có mình cậu biết.
Trần Vũ Thâm im lặng ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng rót thêm nước vào cốc cho cậu.
Tần Du Du vừa hít mũi vừa lau nước mắt vừa ăn, tuy rất chậm, nhưng ăn thật nhiều… Khi nhân viên phục vụ vào, Trần Vũ Thâm còn lén lút bảo họ mang thêm hai lồng bánh bao nữa.
Thoắt cái đã hơn 9 giờ tối, Tần Du Du lau tay cầm điện thoại lên, chữ “anh” đang nhấp nháy trên màn hình, không biết đây là cuộc gọi thứ mấy của Vệ Đông rồi.
Tần Du Du ngước mắt nhìn Trần Vũ Thâm, “Trần Vũ Thâm, cậu có thể giúp tôi một việc được không?”
“Được, cậu nói đi.” Trần Vũ Thâm ngồi thẳng người.
Tần Du Du đẩy điện thoại qua, “Cậu giúp tôi nghe điện thoại, nếu anh ấy hỏi tôi… cậu cứ nói chúng ta đang ở khách sạn… tôi đang tắm.”
Trần Vũ Thâm sững người tại chỗ.
Hắn một lúc không hiểu ra sao: “… Như vậy anh ấy không hiểu lầm sao?”
“Ừ,” Tần Du Du bưng cốc nước uống một ngụm, mắt cúi xuống.
Cuộc gọi ngắt, màn hình hiển thị 9 cuộc gọi nhỡ.
Trần Vũ Thâm cũng thấy vậy.
“Hai người xảy ra chuyện gì vậy?”
Tần Du Du im lặng một lúc, nói: “Anh ấy muốn chia tay với tôi, sợ liên lụy đến tôi.”
Trần Vũ Thâm chợt hiểu ra, hóa ra là vậy.
Hắn chậm rãi gật đầu: “Vậy cậu là… muốn mượn tôi để kích thích anh ấy phải không?”
“Ừm…” Tần Du Du nhìn hắn: “Xin lỗi, tôi biết làm vậy không phù hợp, nếu cậu không muốn giúp cũng không sao, dù sao việc tôi ra ngoài tối nay cũng đã đủ kích thích anh ấy rồi…”
“Không sao đâu.” Trần Vũ Thâm cúi mắt trầm ngâm một lúc, ngẩng đầu hỏi: “Vậy nếu hai người, ý tôi là nếu thực sự chia tay thì sao, Du Du…”
“Thực sự chia tay thì tôi sẽ không yêu ai nữa, cũng không hẹn hò với ai nữa…” Tần Du Du liếc nhìn hắn, mắt đỏ hoe rồi lại cúi đầu xuống.
Trần Vũ Thâm nhìn cậu một lúc, thở dài.
Điện thoại lại sáng lên, Tần Du Du nhìn rồi lại nhìn Trần Vũ Thâm.
Trần Vũ Thâm đưa tay cầm lấy và nghe máy.
“Alo?”
Đầu dây bên kia im lặng hai giây, khi lên tiếng giọng khàn đặc: “Du Du?”
Trần Vũ Thâm nói: “Cậu ấy hiện không tiện nghe điện thoại, anh có việc gì không?”
“Trần Vũ Thâm —”
Hơi thở trong ống nghe trở nên sâu và run rẩy: “Tần Du Du đang ở đâu?”
“Cậu ấy đang tắm.” Trần Vũ Thâm nói.
Điện thoại im bặt, lâu lắm không có tiếng động.
Trần Vũ Thâm tưởng đối phương đã cúp máy, đưa điện thoại xuống nhìn rồi lại đưa lên tai.
“Bảo em ấy, về đi.”
Vệ Đông nói.
Trong khoảnh khắc đó, Trần Vũ Thâm không thể tưởng tượng ra biểu cảm của người đối diện, nhưng rõ ràng nghe được trong mấy từ đó một cảm xúc đang cố gắng kiềm nén.
Như thể bị một nhát dao đâm vào ngực, cả người lung lay sắp ngã.
“Du Du nói hai người đã chia tay rồi, tôi không biết anh đã làm gì, nhưng đã chia tay thì cậu ấy là người tự do, anh không có quyền yêu cầu cậu ấy như vậy.” Trần Vũ Thâm nói với giọng điệu trầm ổn, không kiêu ngạo không nịnh bợ, vừa nói vừa ngước mắt nhìn Tần Du Du, Tần Du Du mắt đỏ hoe nhìn sang một bên, mím môi không nói gì.
“Trần Vũ Thâm,” Vệ Đông thở dài một hơi, từng từ từng chữ chậm rãi mà rõ ràng truyền vào tai hắn.
“Đừng động vào em ấy.”
“Nếu cậu động vào em ấy, tôi sẽ không cần cái mạng này nữa, tôi sẽ đi tìm cậu.”
“Cậu nghe cho kỹ đây, cái mạng tàn tạ này, tôi sẽ không cần nữa.”
“Cả đời này tôi chưa từng sống vì ai cả, nửa mạng còn lại của tôi có thể sống tiếp, là vì em ấy.”
“Cậu đừng động vào em ấy.”
Trần Vũ Thâm nhíu mày, hắn không giải thích được tại sao, tim đập thình thịch dữ dội, hắn ngước mắt nhìn Tần Du Du.
Vệ Đông không nói gì thêm.
Tần Du Du lấy điện thoại từ tay Trần Vũ Thâm và cúp máy, ngẩng đầu hỏi: “Anh ấy có giận không…”
“Có…” Trần Vũ Thâm hắng giọng, nói: “Anh ấy… có vẻ muốn giết chết tôi.”
Tần Du Du sững người: “Hả?”
Trần Vũ Thâm nhìn cậu: “Tính anh ấy có vẻ không tốt lắm nhỉ? Cậu ở bên anh ấy…” Trần Vũ Thâm nhíu mày: “Tính cậu hiền lành thế này, Du Du à, anh ấy có đối xử tốt với cậu không? Có thường bắt nạt cậu không…”
“Anh ấy không có.” Tần Du Du đỏ mắt: “Anh ấy rất tốt, là người đối xử tốt với tôi nhất ngoài bố mẹ tôi từ khi tôi lớn lên, cậu hoàn toàn không hiểu anh ấy, không biết anh ấy có ý nghĩa gì với tôi, cậu và anh ấy hoàn toàn không cùng một con đường.”
Trần Vũ Thâm nhìn cậu.
Tần Du Du không nói tiếp nữa, cậu biết mình lại không kiềm chế được cảm xúc.
Cậu chỉ là từ trước đến nay không chịu được ai nói Vệ Đông không tốt, ai cũng không được nói, về việc có đối xử tốt với mình hay không, Trần Vũ Thâm càng không có tư cách để đánh giá.
Hồi lâu sau, Trần Vũ Thâm khẽ nói: “Tôi xin lỗi, Du Du.”
Tần Du Du nói: “… Bây giờ anh ấy không thể ra ngoài, không thể làm gì cậu đâu, cậu đừng lo…”
Trần Vũ Thâm cười nhạt, nói: “Tôi biết.”
Tần Du Du nhìn giờ.
Trần Vũ Thâm hỏi: “Muốn về không?”
Tần Du Du “ừm” một tiếng.
Thời gian ra ngoài cũng đã đủ rồi, sau cuộc điện thoại này, không biết Vệ Đông giờ ra sao, Tần Du Du hơi lo lắng.
“Vậy đi thôi, tôi đưa cậu về.” Trần Vũ Thâm đứng dậy cầm áo khoác.
Hai người ngồi vào xe, Trần Vũ Thâm không vội khởi động xe, hắn hơi do dự suy nghĩ một lúc, quay đầu hỏi: “Nếu cậu về anh ấy có… vạn nhất bây giờ anh ấy đang nóng giận…”
“Không đâu.” Tần Du Du nói: “Anh ấy chưa bao giờ nổi giận với tôi, ngay cả nói to cũng chưa từng, huống chi là đụng đến tôi một ngón tay…”
Tần Du Du quay đầu nhìn ra cửa sổ xe: “Những ngày anh ấy bị thương đau đớn và khổ sở nhất, tôi thấy trong phòng bệnh những bệnh nhân khác đều rất cáu kỉnh, ở lâu không ai là không nổi giận với người nhà, chỉ có anh ấy là chưa bao giờ, một lần cũng không có.”