Dinh thự tại Tây thành, khu đất riêng biệt của Giang gia.
Giữa một căn phòng rất rộng, nhưng không gian lại vô cùng trống trải. Ngay trung tâm căn phòng, sát vách tường màu xám nhạt, một chiếc bàn bằng gỗ rất cao, bên trên được đặt hai ngọn đèn cầy bằng điện, ở giữa là một bát lư hương to bằng sành màu lam nhạt, được chạm trỗ tinh xảo. Nằm phía sau bát lư hương là một bức di ảnh phóng to, cô gái trong ảnh người mặc một chiếc áo học sinh có in logo trường trung học Thiên Kình.
Giang Triết Hàn tay cầm ba nén nhang đang cháy đỏ lan khói nghi ngút cúi đầu ba lạy, chậm rãi cấm vào bát lư hương trước mặt. Đôi mắt u tối như thâm sơn cùng cốc không nhìn thấy đáy nhìn đăm đăm vào bức di ảnh.
“Bội Kỳ, tôi nợ em cả một đời này. Giang gia của tôi có lỗi với em…Nhưng, ngọn ngành sự việc lại khởi nguồn bởi một tay Lưu gia. Hứa Bội Kỳ…em nằm nơi lồng đất âm u đó đã mười năm, hẳn là rất cô đơn và lạnh lẽo có đúng không? Tôi thực sự rất muốn đem một mạng Lưu gia gửi xuống nằm chung với em. Nhưng tôi không thể để bất cứ một người nào trong Lưu gia chết một cách dễ dàng như vậy được!….” Hắn thì thầm, cả một diện dung hoàn hảo hằn rõ sự căm phẫn tột độ, hệt như một cơn cuồng phong thịnh nộ đang kéo đến.
Lúc này, Tôn Nghị bên ngoài bước vào cúi đầu nói: “Tứ thiếu, mọi chuyện xem như đã tiến triển đúng theo kế hoạch.”
Rời khỏi nơi bàn thờ, Giang Triết Hàn đi đến bên phía một chiếc bàn sát trong góc, tay nâng niu lấy những cành phi yến tim tím xanh xanh đẹp đẽn nhưng đuộm màu buồn man mác, hắn nhẹ nhàng tự mãn nói: “Kịch hay chỉ mới vừa bắt đầu!”
Tôn Nghị thoáng nhíu mày, vẻ mặt có chút lo lắng: “Tứ thiếu, nếu lỡ để lão gia biết được thì…”
“Mặc kệ ông ấy, và cũng đừng bao giờ nhắc ông ấy trước mặt tôi…” Giang Triết Hàn đanh mặt, liền làm Tôn Nghị lạnh gáy chỉ biết gật đầu rồi lui khỏi.
Giang Triết Hàn đưa mắt nhìn lên bức di ảnh lần nữa, một nhánh phi yến trong tay hắn cũng vô tình bị hắn làm cho nhàu nát.
“Hoa không tiếc, ngọc không thương. Lưu Trạch Lam, tôi nhất định không bao giờ thương xót cho cô!”
***
8h sáng tại Island
“Xin hỏi quý khách có hẹn với ngài G đúng không ạ?” Một nữ nhân viên cúi đầu hỏi lấy Trạch Lam khi cô chỉ mới vừa bước vào.
Cô gật gật đầu, nhân viên kia mỉm cười rồi nói: “Dạ! Mời quý khách theo lối này.”
Trạch Lam theo bước chân của nữ nhân viên dẫn đường, và vẫn là căn phòng VIP ngày hôm qua. Cửa được mở, Trạch Lam đứng đó khép mắt hít một hơi thật sâu, lấy hết mọi can đảm, dẹp sạch mọi tự tôn của bản thân mà bước vào.
Cánh cửa to lớn bộc nhung đỏ sang trọng kia được khép lại, trước mặt cô vẫn là người đàn ông tên G, đang ngồi rất thong thả ngay ghế sofa và nhìn cô mỉm cười.
“Cô Lưu, mời cô ngồi!” G lên tiếng.
Trạch Lam chầm chậm ngồi xuống, từ biểu diện cho đến dáng vẻ của cô đều thể hiện rõ một sự lo lắng căng thẳng tột cùng. Thấy vây, G liền nói: “Cô Lưu đừng quá căng thẳng, chỉ việc cầm bút kí tên, lăn tay điểm giấy là xong ngay….”
“Xin anh nhanh lên, tôi còn có việc.” Trạch Lam lạnh nhạt nói. Vây quanh cô bây giờ ngoài một bầu tủi nhục ra thì cũng chỉ là bi thương của số phận nghiệt ngã. Cô chỉ một lòng muốn nhanh chóng kết thúc nó.
“Được thôi, nếu cô Lưu đã nôn nóng đến vậy thì tôi cũng không cần trễ nãi thêm làm gì. Đây là hợp đồng, phiền cô đọc lần nữa rồi kí tên, lăn tay vào.” G vừa nói vừa đẩy bản hợp đồng về phía Trạch Lam.
Cô căng mắt nhìn chằm chằm vào nó, bàn tay cấu chặt túi xách thoáng run lên.
“Chỉ cần cầm bút kí tên, lăn tay là sẽ xong thôi. Chỉ cần một chữ kí và cái vân tay của mình in lên đây là sẽ cứu được Phù Dung.” Trạch Lam thầm nghĩ.
Rồi không chần chừ thêm, cô cầm bản hợp đồng lên đọc lại lần nữa trước khi chấm bút.
Nội dung hợp đồng gồm những điều cơ bản cần có thì lí do thành lập hợp đồng là nối nghiệp và kế tục cho Giang gia. Hơn nữa còn ghi rõ “Hợp đồng được tạo và ký kết dựa trên nhu cầu và tinh thần tự nguyện của cả hai bên”
Thời hạn kết thúc hợp đồng là ngay sau khi Trạch Lam cô hoàn thành yêu cầu bên Giang gia đã đề ra – đó là sinh con. Kèm theo là những quyền lợi cô được hưởng trong quá trình mang thai rất là hậu hĩnh.
Trạch Lam đọc đến đây, cảm thấy khá yên tâm đôi chút vì dù gì việc của cô cũng chỉ là mang thai rồi sinh em bé ra. Lại được chăm sóc, đối đãi tốt thì cũng không mấy phải quá lo lắng.
Đến khi cô đọc phải dòng chữ “Nếu bên B tự ý huỷ bỏ hợp đồng dù là trong bất cứ trường hợp hay lí do nào, sẽ phải bồi thường gấp năm lần số tiền đã giao dịch trước đó.” Cô tự thấy muốn toát mồ hôi hột.
“Năm trăm vạn Nhân dân tệ mà gấp năm lên….có đền mười cái mạng mình cũng không đủ để đền!” Trạch Lam thầm nghĩ bụng. Lúc này người đàn ông tên G mới lên tiếng: “Sao hả cô Lưu? Nếu đã đọc xong thì còn chờ gì nữa?”
Trạch Lam hơi giật mình, cô ngẩng mặt hỏi: “Mà…anh có thể cho tôi hỏi một điều được không?”
G không đáp, chỉ khép mắt gật đầu một cái. Cô lại tiếp: “Anh có thể cho tôi biết…là việc mang thai sẽ được thực hiện bằng cách nào?”
Trạch Lam cúi mặt không dám nhìn ai, hai gò má cô bỗng dưng đỏ ửng. Nhìn dáng vẻ đầy ngượng ngùng của cô, G đủ hiểu cô đang nghĩ gì trong đầu. Anh ta cười một cái rồi đáp: “Cô Lưu yên tâm, việc đó gián tiếp qua thụ tinh nhân tạo.”
Nghe đến đây cô vội lật đật gật gật, hai mắt chớp chớp mãi không yên. Cô ngẩng mặt, nhìn người đàn ông đối diện mình mà hỏi lại lần nữa: “Anh chắc chắn là chỉ cần tôi đặt bút kí tên, tôi sẽ có ngay năm trăm vạn?”
G cười rất thong thả, anh ta nói: “Tôi chắc chắn, ngay sau khi cô kí tên, năm trăm vạn sẽ lập tức chuyển vào tài khoản của cô.”
“Tài khoản của tôi?” Trạch Lam ngạc nhiên, cô hỏi tiếp: “Sao anh lại biết số tài khoản của tôi?”
“Việc để biết được số tài khoản của một người đâu phải khó, mà đối với Giang gia chúng tôi, việc này chỉ dễ như húp một tô cháo loãng!” G tự tin nói.
Trạch Lam thấy cũng chí lí, cô ngồi ngay ngắn hơn, xắn nhẹ một bên ống tay áo rồi cầm bút. Khi đầu bút gần chạm vào khoảng giấy trống, cô vẫn phải hít thở thật đều một lần nữa rồi mới dứt khoát kí tên.
Kí tên xong, cô lăn ngón tay cái bên bàn tay phải của mình vào hộp mực đỏ bên cạnh, nhẹ nhàng ấn xuống ngay bên dưới phần mình vừa kí. Cô lặp lại việc đó cho bản hợp đồng thứ hai, cô sẽ giữ một bản và bên Giang gia sẽ giữ một bản.
Lập tức, chiếc điện thoại trong túi xách của cô rung lên. Cô ngước mắt nhìn G, anh ta chỉ nhướng nhẹ hàng lông mày mà cười nửa miệng.
Trạch Lam mở đien thoại, hai mắt cô thoáng hơi căng ra khi đó là tin nhắn của ngân hàng báo tài khoản cô đã nhận được năm trăm vạn Nhân dân tệ.
Cô ngạc nhiên nhìn G: “Đúng là đã chuyển vào….” cô thầm nghĩ.
G lại cười rồi nhẹ giọng nói: “Cô Lưu, xem như hợp đồng đã được kí kết. Nhưng vẫn còn một chuyện tôi đã quên nói với cô ngay từ đầu…”
Câu nói mơ hồ đó của G làm Trạch Lam sợ hãi, cô đứng bật dậy khỏi ghế mà cao giọng: “Anh thật ra tính giở trò gì? Tôi đã kí tên? Tại sao bây giờ mới cho tôi biết điều gì mà anh đã cố tình quên hay vô ý quên chứ?”
G vẫn giữ một thái độ rất điềm tĩnh, bàn tay để trên đùi thoáng nhịp nhịp: “Cô Lưu đã quá căng thẳng rồi thì phải, cô cứ bình tĩnh ngồi xuống nghe tôi nói đã.”
Trạch Lam đưa mắt nhìn quanh, ở đây ngoài cô và người tên G kia ra thì còn có thêm bốn tên đàn ông cũng cao to, lực lưỡng luôn trong tư thế như sẵn sàng chiến đấu khi có kẻ muốn kháng cự. Cô hơi e dè, đành ngồi xuống tiếp tục cuộc nói chuyện.
G lúc này mới ngồi thẳng người ra trước, hai bàn tay đan xen nhau tì lên đầu gối mà nói: “Việc mang thai hộ sẽ là liên quan đến luật pháp, thế nên để tránh rắc rối và thị phi, cô Lưu đây sẽ mang thai trên danh nghĩa là phu nhân của thiếu gia chúng tôi.”
“Phu…phu nhân? Ý anh là tôi phải lấy thiếu gia mấy người?” Trạch Lam hốt hoảng lấp bấp.
Đáp lại cô, G vẫn là cười rất nhẹ: “Cô Lưu yên tâm, sẽ không có cái đám cưới nào được diễn ra. Cô chỉ cần đăng kí hôn thú với thiếu gia tôi là được.”
Trạch Lam nghiêng đầu, nhíu mày, nét mặt vẫn còn khá ngây ngốc: “Đăng kí hôn thú sao? Việc này…”
“Cô đừng lo, ngay sau khi cô sinh con, hoàn thành tốt yêu cầu mà bản hợp đồng đưa ra, đồng nghĩa giấy hôn thú này cũng sẽ không còn hiệu nghiệm và được huỷ bỏ. Chúng tôi sẽ trả tự do cho cô theo đúng nghĩa đen..” G tiếp tục nói.
Trạch Lam có hơi bối rối đôi chút, cô không hề nghĩ đến việc phải làm vợ người khác đột ngột đến vậy, mặc dù chỉ là trên danh nghĩa nhưng cũng đủ làm cô gái sống khép kín như cô đây phải rối lòng suy nghĩ.
“Nhưng hợp đồng đã kí, dấu tay cũng đã lăn, mình không còn cách nào khác. Dù gì cũng chỉ là vợ trên danh nghĩa, cũng chỉ là một tờ hôn thú thôi….Không có gì bất ổn cả!” Trạch Lam tự trấn an mình. Rồi cô ngẩng cao đầu mà nói: “Được! Tôi đồng ý….”
G lúc này thả lỏng cơ thể, ngã lưng ra sau ngạo ngễ bắt chéo chân mà cười rất phấn khởi: “Tốt rồi, cô Lưu bây giờ có thể về, sáng ngày mai chúng tôi sẽ đến tận nơi để đón cô!”
Trạch Lam đứng khỏi ghế, cúi đầu nói: “Vậy tôi xin phép!”
Ngay sau khi bóng lưng của cô khuất sau cánh cửa, Tôn Nghị mới đưa tay tháo bỏ hàm râu giả mà ném lên bàn, thở hắc khó chịu: “Đúng là cái thứ này làm tôi ngứa ngáy chết mất….”
Anh ta nhìn bản hợp đồng vừa được kí xong, cầm nó trong tay, anh ta cười tự đắc vô cùng: “Không nghĩ lại dễ dàng cắn câu đến vậy, đúng là ngu ngốc!”
Đằng sau bản hợp đồng đó là cả một âm mưu tàn độc mà Giang Triết Hàn đã vạch sẵn, chỉ chờ đợi con mồi sa bẫy rồi tiến hành thưởng thức miếng mồi mà hắn luôn muốn có được.
Pháp luật đối với Giang gia còn phải nể mặt mấy phần, khi mà có không ít người ngồi trên những chiếc ghế cao trong sở tư pháp cũng là thông qua sự nâng đỡ của nhà họ Giang. Muốn bắt Giang Triết Hàn chỉ với cái việc cỏn con này hoan toàn là điều không bao giờ xảy ra.
Trạch Lam cô, đúng là đã bước hẳn hai chân vào cổng địa ngục, con đường trước mắt của cô về sau sẽ là một đoạn đường chỉ trải đầy chông gai, hiểm trở. Muốn tránh cũng không kịp nữa….
***
Sau khi rời khỏi Island, Trạch Lam liền lập tức đến bệnh viện để nộp đủ viện phí. Cầm tờ hoá đơn đã thu ba mươi vạn Nhân dân tệ trên tay, mà cô vẫn còn hơi run rẫy về việc mình đã làm.
“Đúng là trên đời không có đồng tiền nào dễ nuốt cả…” cô lẩm bẩm. Vào trong phòng với Phù Dung, thấy con bé đang đọc quyển Nhân cách sống mà cô đã từng rất yêu thích lúc trước mà cô bật cười.
Đi đến ngồi xuống giường, vuốt tóc Phù Dung, cô nói: “Con bé này, từ khi nào mà bắt chước chị đọc những thể loại này?”
Phù Dung gấp quyển sách trong tay mình lại, con bé cười tươi: “Chỉ cần là xuất phát từ chị, em đều muốn bắt chước. Chị biết không, chị luôn là thần tượng ở trong lòng Phù Dung…”
Câu nói khen ngợi của em gái dành cho Trạch Lam làm cô tự thấy xấu hổ vô cùng. Cô bây giờ không xứng với sự ngưỡng mộ đó của Phù Dung nữa, cô vì tiền mà bán mình, bán luôn đứa con trong tương lai cô sẽ hạ sinh. Cô lấy đâu ra tư cách để cho em mình ngưỡng mộ mà noi theo.
“Thần tượng đó của em đã chết rồi…” Trạch Lam vô thức khẽ nói, làm Phù Dung nửa rõ nửa không hỏi: “Chị nói ai chết?”
Trạch Lam hoàn hồn, liền vội chữa lửa: “À không, ý chị không phải vậy. Em đừng đọc sách nữa, nằm xuống nghĩ ngơi đi. Chị đi gặp bác sĩ một chút, sẵn mua một ít cháo sườn cho em.”
Bước khỏi phòng bệnh, Trạch Lam dựa lưng vào tường mà khép mắt thở dài mệt mỏi. Cô không biết nếu Phù Dung hay tin cô làm việc kia, thì hình ảnh người chị mẫu mực trong lòng con bé sẽ bị méo mó đến cỡ nào.
Nghĩ đến đây cô lại lỡ miệng buông ra một lần thở dài đầy thất vọng, cô đi về phía phòng làm việc của viện trưởng Dương, tìm gặp ông để nói về việc phẫu thuật cho Phù Dung sắp tới.
Lúc này, Dương Hoằn đang nghe một cuộc điện thoại, thái độ rất dè chừng và có phần lo sợ. Khi tiếng gõ cửa vang lên, ông giật mình vội lật đật nói: “Tôi rõ rồi, tôi nhất định làm đúng! Chào cậu…”
Cúp máy, Dương Hoằn mới ngồi ngay ngắn, lấy lại vẻ mặt điềm đạm mà nói: “Vào đi.”
Trạch Lam bước vào, miệng cười cười: “Chào bác sĩ, tôi đến muốn hỏi bác sĩ vài điều về cuộc phẫu thuật sắp tới của em gái…”
“Cô Lưu, ngồi đi.” Dương Hoằn đưa tay cười thiện chí.
Trạch Lam ngồi xuống ghế, cô nói: “Viện phí tôi đã nộp đủ cả, có phải ngày tới sẽ tiến hành phẫu thuật?”
Dương Hoằn hai tay đan nhau đặt trên bàn, nghiêm túc đáp: “Việc phẫu thuật của em gái cô nhất định sẽ được tiến hành theo kế hoạch đã định. Phẫu thuật lần này chúng tôi áp dụng kỹ thuật mổ nội soi, sẽ giúp giảm tránh các nguy cơ nhiễm trùng và biến chứng xuống mức thấp nhất. Cô Lưu xin cứ yên tâm.”
Trạch Lam nghe mà thấy nhẹ cả người, cuối cùng vấn đề lớn nhất trong đời cô cũng được giải quyết một cách êm đẹp. Chuyện tiếp theo cô cần nghĩ đó là công việc mà cô đã vừa nhận cách đây không lâu sẽ diễn ra như thế nào.
Trở về nhà cũng đã hơn 5h chiều, Trạch Lam ngạc nhiên khi thấy ai đó đang đứng ngay cửa nhà của mình. Cô kêu lên: “Dĩ Dĩ, Mỹ Mỹ?! Hai người đến đây làm gì?”
Nhìn thấy Trạch Lam, Tố Dĩ Dĩ đã vội chạy đến mà hỏi dồn dập: “Trạch Lam, tớ gọi cho cậu không được nên đến xem cậu thế nào? Sao rồi, việc của Phù Dung…”
“Tớ giải quyết xong cả rồi!” Trạch Lam cười nhẹ, cắt ngang lời của cô bạn mình. Lúc này Giang Triết Mỹ vì đã được Tố Dĩ Dĩ kể rõ mọi chuyện nên có phần kinh ngạc, cô hỏi: “Trạch Lam, chị tìm được công việc mới rồi hả? Đến cả tiền viện phí chị cũng đã đóng?”
“Ừm, chị tìm được…một công việc rất tốt…” giọng nói Trạch Lam hơi trĩu xuống vài phần, cô vội xao lãng mà đi đến mở cửa: “Đừng có đứng ngoài đuòng nói chuyện như vậy, vào nhà đi.”
“Hai người uống nước….” vừa nói Trạch Lam vừa đặt lên bàn hai ly nước trà. Giang Triết Mỹ lại thấy còn khúc mắc, nên tiếp tục hỏi: “Mà chị nè, công việc đó là gì? Có thực sự ổn không? Với lại số tiền viện phí khá lớn chị lấy đâu ra tiền để nộp?”
Trạch Lam vẫn giữ vẻ rạng rỡ, cô ngồi xuống giường nói: “Chị làm việc cho một tập đoàn mới thành lập, không ngờ người thành lập công ty là có quen biết rất thân với cha chị ngày xưa nên đã đồng ý giúp đỡ. Chị chỉ là mượn tiền không lãi suất thôi…”
Vừa nói Trạch Lam vừa xếp mớ quần áo trên giường gọn gàng, Giang Triết Mỹ nhíu mày nghi vấn nhìn cô gái kia như đang có chuyện giấu giếm. Vừa tính mở miệng hỏi tiếp thì Trạch Lam đã kêu lên: “Đau quá…”
Tố Dĩ Dĩ hốt hoảng liền chạy tới, lo lắng hỏi: “Cậu sao thế? Có phải không khoẻ? Đau…đau ở đâu?”
Trạch Lam lấy tay day day thái dương, không quên nhăn nhíu mặt mũi: “Đầu tớ đau quá…còn choáng nữa!”
“Vậy chị nằm xuống nghĩ ngơi đi, có lẽ do dạo gần đây nhiều chuyện không hay nên làm chị stress, chị có cần em mua thuốc không?” Giang Triết Mỹ đỡ Trạch Lam nằm xuống, kéo chăn bông đắp lên. Cô chỉ lắc đầu cười gượng: “Không cần đâu, ngủ một giấc sẽ khoẻ thôi.”
Thấy vậy, Tố Dĩ Dĩ mới thở dài mà nói: “Thôi vậy cậu nghỉ sớm đi, bọn tớ về, hôm khác sẽ ghé. Có gì nhớ gọi cho tớ…nhớ đó!”
“Biết rồi biết rồi….” Trạch Lam cười nhẹ kèm theo hai cái gật đầu. Tố Dĩ Dĩ cùng Giang Triết Mỹ cũng mau chóng rời khỏi. Lúc này bên trong nhà, Trạch Lam mới ngồi dậy, tay ấn lên ngực mà thở phào: “Suýt chút không ngăn đuoc hai người bọn họ tò mò rồi, càng hỏi càng nói sẽ càng dễ bị bể chuyện….”
Giang Triết Mỹ cầm lái chiếc oto màu đỏ thẫm của mình, người ngôi cạnh là Tố Dĩ Dĩ. Giang Triết Mỹ tính tình có hơi tò mò, nên mở miệng hỏi: “Dĩ Dĩ nè, chị có thấy hình như Trạch Lam có gì muốn giấu chúng ta không?”
“Giấu gì chứ? Chắc không đâu..” Tố Dĩ Dĩ vô tư đáp. Giang Triết Mỹ tuy không hỏi thêm câu nào nữa, nhưng trong lòng cô vẫn còn rất hoài nghi. Việc trước đó Trạch Lam đột nhiên liên quan đến anh hai của cô, cô vẫn còn chưa được sáng tỏ thì lại đến chuyện kì lạ này.
“Rốt cuộc Trạch Lam còn đang giấu chuyện gì kia chứ?”
***
Đồng hồ báo thức reo khi chỉ mới 5h sáng, Trạch Lam thức dậy để thu dọn quần áo và một số đồ dùng cá nhân để chuẩn bị rời khỏi đây đến sống tại dinh thự ở Tây thành.
“Sống ở đây đã bao nhiêu năm, thực không nghĩ có một ngày lại phải rời đi…” Trạch Lam tay tham luyến sờ lấy từng ngóc ngách trong căn nhà nhỏ mà tự nói với mình.
Cô đi xuống bếp, mở tủ lạnh lấy ra vài thứ để nấu món sườn heo hầm mà Phù Dung yêu thích, cô dự tính lát nữa trước khi đi sẽ ghé vào bệnh viện thăm em gái một chút.
Luây huây cũng đã gần 8h, bên ngoài nhà của Trạch Lam đã có một chiếc audi S8 chạy chờ đến và đỗ ngay trước cửa. Sự sang trọng của chiếc xế hộp với cái cũ kĩ của ngôi nhà nhỏ tạo nên sự đối lập dễ thấy.
Trạch Lam nhìn ra cửa sổ, liền biết đã đến lúc. Cô kéo chiếc vali đi dần ra phía cửa, xoay người đảo mắt nhìn thêm một lần nữa: “Tạm biệt mày một thời gian…”
Mở cửa bước ra, đã có một người đàn ông bận âu phục đen đi đến kéo hộ ngay chiếc vali từ tay cô làm cô hơi bối rối.
“Cô Lưu, mời lên xe!” Một tên khác lên tiếng, chu đáo mở cửa sẵn cho Trạch Lam. Cô khẽ cười gật đầu rồi ngồi vào trong, xe bắt đầu lăn bánh, cô mới nhìn trước nhìn sau rồi thắc mắc: “Ngài G không có mặt ạ?”
“À, ngài ấy bận khá nhiều việc nên lệnh cho chúng tôi đón cô. Cô không cần lo, sẽ gặp lại ngài ấy sớm thôi.” Tên cầm lái cười đáp.
Khi xe đi gần đến bệnh viện, Trạch Lam mới chợt kêu lên: “Khoan đã! Dừng ở đây một chút.”
“Cô Lưu, nhưng mà…”
“Tôi xin anh, chỉ một lúc thôi. Tôi vào đưa canh cho em gái rồi sẽ trở ra ngay.” Trạch Lam nài nỉ, hai tên kia thấy vậy cũng để cô xuống xe.
Trạch Lam co chân chạy đi rất nhanh, lên đến phòng bệnh, cô thấy Phù Dung đang được viện trưởng Dương thăm khám. Nhìn thấy cô, con bé đã mừng rỡ: “Chị…”
“Phù Dung, chị có nấu món canh em thích…ăn đi cho nóng!” Trạch Lam đặt hộp canh lên bàn, ân cần mở nó ra cầm thìa đưa về phía em gái.
Dương Hoằn lén đưa mắt nhìn Trạch Lam, trong lòng ông cũng khó xử vô cùng. Sắp tới đây, ông sẽ phải tự tay rạch lấy trên đùi và ngay bên ngực phải của cô gái nhỏ kia hai đường. Để nguỵ tạo vết mổ nội soi cho lời nói dối bất đắc dĩ của mình.
“Không phiền hai chị em nói chuyện, tôi xin phép!” Dương Hoằn lên tiếng, Trạch Lam vội đứng dậy cúi đầu: “Cảm ơn bác sĩ!”
Hai từ cảm ơn của cô thoáng làm cho đầu óc Dương Hoằn thêm nặng nề, cảm ơn kẻ đã tiếp tay hại cho cuộc đời chị em cô trở nên khốn khổ hàng trăm lần hay sao?
Nhìn em gái húp xì sụp từng thìa canh nóng hổi, Trạch Lam thấy lòng mình hơi quặn lại đôi chút. Cô vuốt đầu Phù Dung, nhẹ nhàng cười nói với con bé: “Phù Dung nè, sắp tới đây có thể chị sẽ không có nhiều thời gian dành cho em. Em không giận chị chứ?”
Phù Dung nghe vậy liền ngẩng mặt tròn mắt nhìn chị mình, con bé ngây ngô hỏi: “Chị, chị phải đi đâu sao?”
“Chị đi làm…” Trạch Lam cười gượng, đôi mắt đen lay láy thoáng nét ưu tư, ngưng một chút cô lại tiếp: “Việc mới của chị rất bận, nên sẽ không rãnh rỗi để thăm em thường xuyên được, em nhớ sau khi phẫu thuật phải giữ sức khoẻ thật tốt. Nghe lời người khác uống thuốc đúng giờ có biết không?”
Phù Dung cười tươi, ngoan ngoãn gật đầu: “Phù Dung biết mà chị, chị cứ yên tâm mà làm việc không cần lo cho em. Ở đây em có bác sĩ và y tá chăm sóc mà….”
Trạch Lam cười chua xót, nhìn em mình vô tư như vậy phần nào cô cũng yên lòng, có lẽ chuyện xấu hổ này nó sẽ không bao giờ biết và không bao giờ hiểu được.
“Mọi chuyện ổn chứ?” Tiếng nam trầm ổn trong điện thoại cất lên. Tên cầm lái nghiêm chỉnh đáp: “Mọi thứ vẫn theo đúng những gì cậu đã căn dặn, bây giờ chúng tôi đang đợi cô ta trở ra từ bệnh viện.”
“Đuoc rồi! Cứ thế mà làm!”
“Tôi rõ thưa cậu Tôn!” Tên cầm lái cúp máy, vừa hay nhìn thấy Trạch Lam đang từ phía cổng bệnh viện đi tới. Cô ngồi vào xe, mỉm cười nói: “Thật ngại quá, xong cả rồi.”
Chiếc xế đen bóng sang trọng tiếp tục lăn bánh, hướng ra đại lộ về phía Tây thành. Trạch Lam ngồi trong xe tò mò lẫn hồi hộp đưa mắt nhìn quanh. Con đường hiện giờ khá vắng, hai bên là cây cối um tùm hệt như đang đi giữa một khu rừng to lớn.
Trạch Lam lòng có chút sợ hãi, trong đầu cô xuất hiện một cảm giâc bất an vô cùng. Cô không biết bọn người này đưa cô đến dinh thự Tây thành, nơi đó là một nơi trông thế nào? Tại sao lại ngự ở vị trí hoang vắng thế này.
Nghĩ vậy, cô mới buộc miệng hỏi: “Thiếu gia của mấy người chọn một nơi vắng vẻ như vậy để sống sao?”
Tên ngồi trước cô lên tiếng: “Thiếu gia của chúng tôi vốn không thích giao thiệp nhiều với bên ngoài. Nên lựa chọn này là một lựa chọn hoàn hảo nhất thưa cô.”
Trạch Lam ngồi im ngay ngắn không thắc mắc thêm, dẫu là thế nào đi chăng nữa, điều cô cảm nhận duy nhất bây giờ chỉ là lo lắng và căng thẳng. Hôm nay là ngày cô chính thức thực hiện theo bản hợp đồng đã kí, liệu rằng trong ngày hôm nay, có lẽ nào cô cũng sẽ được đưa đi làm thụ tinh nhân tạo luôn hay không? Câu hỏi đó đành trông đợi sau khi đến nơi mới giải đáp được….
Hãy chuẩn bị tinh thần thép để nhai H với CoCo nào mọi người 🙂