Lông mi đen dài của Liên Mị sau khi run rẩy vài cái mới chậm rãi nâng lên.
Đập vào tầm mắt hắn là người nọ với bộ hỉ bào đỏ thẫm nổi bật, so với đó, khuôn mặt của người mặc lại càng thêm tinh xảo.
Phong Hoa bên môi chứa đựng một nụ cười liễm diễm, hạ thấp con mắt nhìn lại đôi mắt đen láy đối diện, trong đó như chứa đựng ý lưu luyến không nói rõ được.
Ánh mắt kia khiến đầu quả tim Liên Mị không khỏi run lên.
Thời điểm này, người săn sóc nàng dâu bưng một cái khay gỗ đi lên phía trước, nín cười cắt ngang một màn chú rể tân nương đang tình chàng ý thiếp.
Một bên trong lòng tự nhủ Thiếu soái thật sự rất sủng vị “Mỹ kiều nương” này.
Một bên nhẹ nhàng mở miệng nói: “Thiếu soái, Thiếu nãi nãi, nên uống chén rượu giao bôi rồi!”
“…”
Liên Mị tuyệt không muốn uống thứ gì gọi là rượu giao bôi, thật sự.
Nhưng là…
Phong Hoa đưa tay, tự mình bưng lên hai chén rượu, ngồi xuống bên cạnh Liên Mị.
Một ly cho mình, một ly đưa cho Liên Mị.
“Liên Nhi, cầm lấy.”
“…”
Nội tâm Liên Mị giãy giụa một giây, ngón tay xinh đẹp từ ống tay áo màu đỏ duỗi ra, nhẹ nhàng tiếp nhận chén rượu.
Hai cánh tay quấn vào nhau, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Chén rượu gác lại, chốc lát sau, lại có người bưng tới một chén sủi cảo nóng hổi, đưa đến trước mặt “Tân nương”.
Vì bộ y phục mặc trên người khá nặng nề, nên Liên Mị cảm thấy bất tiện trong việc đưa tay nhận bát.
Một tì nữ trẻ đẹp nhẹ nhàng tiến lên, cho ăn Liên Mị ăn một miếng.
Liên Mị vừa cắn một cái, lập tức nhịn không được nhổ ra.
Người săn sóc nàng dâu cười hỏi: “Thiếu nãi nãi, thế nào, sinh hay không sinh?”
Liên Mị theo bản năng trả lời: “Là sống…”
Người săn sóc nàng dâu tươi cười càng tươi, “Thiếu nãi nãi nhất định phải sinh nhiều hài tử!”
Sinh, sinh… Hài tử?!
Vừa mới kịp hiểu về ý nghĩa ăn sủi cảo, gương mặt mỹ lệ của Liên Mị lập tức ửng đỏ.
Không biết là thẹn thùng hay là phiền muộn.
Phong Hoa nhìn bộ dáng tiểu kiều thê ngượng ngùng, lông mày tuấn mỹ khẽ nâng lên, dương môi nói một chữ:
“Thưởng!”
“Tạ ơn Thiếu soái, tạ ơn Tạ thiếu nãi nãi, chúc người hai vị phu thê ân ái, sớm sinh quý tử, bạch đầu giai lão…”
Sau khi người săn sóc nàng dâu mặt mày hớn hở chúc phúc một tràng, liền hoan thiên hỉ địa cùng tì nữ đi ra chờ đợi lĩnh thưởng.
Trong hỉ phòng, trong nháy mắt chỉ còn lại Phong Hoa cùng Liên Mị.
Liên Mị không khỏi có chút siết chặt tay.
Nếu như người bên cạnh hiện tại muốn…
Như vậy thân phận thật sự của hắn, nhất định sẽ bại lộ.
Hắn thật vất vả mới đi vào soái phủ, không thể thất bại trong gang tấc ở thời điểm này…
Vậy nên, làm sao bây giờ?
Trong lúc tâm tình Liên Mị kịch liệt giãy giụa, ai ngờ đã thấy người nọ nhanh nhẹn đứng dậy.
“Liên Nhi, chờ ta đi ra ngoài chiêu đãi khách nhân trên tiệc, nàng có thể thay ra mũ phượng hỉ phục, gọi tỳ nữ bưng chút đồ ăn lên cho nàng.”
Đứng ở trước mặt Liên Mị, “Thiếu niên” ăn mặc một bộ hỉ bào mà lại sáng chói như vậy, nổi bật như vậy, càng tôn lên dung nhan tuấn mỹ như ngọc.
Nàng có chút ngậm cười nói qua, mỗi cái liếc mắt đều là thần sắc ôn nhu.
“…”
Liên Mị bỗng nhiên cảm thấy trong lòng khẽ động.
Khẽ chớp làn mi dài nhọn, cặp mắt đào hoa vũ mị nhìn về phía Phong Hoa.
“Thiếu soái, ngài tiến vào hỉ phòng xốc khăn voan từ sớm, là vì…”
“Đương nhiên là bởi vì nàng”.
Đây là thời cơ tốt xoát độ thiện cảm, làm sao Phong Hoa lại có thể buông tha?
Cái gọi là yêu một cách thầm lẽ vốn dĩ không có ý nghĩa ở khoảnh khắc này.
Yêu ngươi, chính là muốn lớn tiếng nói cho ngươi biết.
Đó mới là phương thức chính xác giữa nam với nữ yêu nhau hoặc là phu thê.
Thiếu soái tuấn mỹ nhẹ nhàng nhếch môi, thấp giọng chọc người:
“… Ta làm sao có thể nhẫn tâm để cho Liên Nhi cô đơn chờ đợi trong phòng này chứ?”