Một buổi sáng đẹp trời, thành phố Thượng Hải, Trung Quốc.
Nhà thờ XXX
Mọi người nhộn nhịp ra vào, váy áo phúng phính. Lễ cưới hôm nay rất đặc biệt, mà cặp đôi của lễ cưới này còn đặc biệt hơn.
(…)
Tần lão phu nhân dắt Tiểu Bối đi khắp nơi. Con bé thấy gì cũng hiếu kì, bắt dẫn tới nơi này qua nơi khác.
Bà mỉm cười. Con bé này năng động như ba nó hồi nhỏ vậy!
Bất chợt bà nhớ lại đứa con bất hạnh của mình. Tiểu Liên…
Bà nghe đâu, Lục Vĩ Dạ được đưa vào trại tâm thần rồi.
Cô ta, đã trả giá một cách xứng đáng với những gì cô ta gây ra!
(…)
Tiếng chuông nhà thờ vang lên giòn giã. Mọi người về chỗ ngồi, háo hức đợi cô dâu và chú rể.
Tần Dực một thân trang phục đắt tiền, uy nghi đứng dưới bục của cha, thở đều đều, háo hức chờ cô dâu của mình ra ngoài.
Lạc Khiết xuất hiện, trên tay là một bó hoa lớn, sau lưng là tà váy trắng dài thướt tha.
Hôm nay, chính là đám cưới pần thứ 2 của hai người.
Cô thật không biết chồng mình lại thích làm màu đến thế. Hồi tối qua hắn tỏ ra thần thần bí bí, không ngờ sáng nay lại bắt cô mặc váy cưới rồi.
Hắn nhìn cô, mắt lóe lên tia lấp lánh.
Sau bao thăng trầm, bao sóng gió, cuối cùng chúng ta vẫn đứng dưới giáo đường nghe Chúa chúc phúc!
Lạc Khiết nhìn hắn, nở nụ cười hạnh phúc. Phận làm con gái, gặp được một người chồng tốt, và một người mẹ chồng tốt, là phúc phần mấy đời.
Nghĩ đến đây, cô khẽ nhìn qua Tần lão phu nhân. Bà gật gật đầu, tỏ ý hài lòng, tay vẫn không quên nắm chắc đứa nhỏ.
Còn Tiểu Bối, thấy mẹ mặc váy cưới phúng phính, hai mắt trợn tròn, vỗ tay lộp bộp.
– Ba mặc váy! Ba mặc váy!
Nó thốt lên, làm mọi người cười một trận thỏa thích. Dù có lớn hơn được một chút, nó vẫn không chịu gọi cô là mẹ, hắn là ba.
Hắn đón lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, tinh nghịch nháy mắt một cái.
Tiểu Bối thấy thế liền hét toáng lên:
– Mẹ bị đau mắt dồi! Ba mau lấy thuốc cho mẹ!
Tần lão phu nhân cười híp mắt. Cái đứa nhỏ lanh lẹ này!
Bà bảo nó im lặng, nếu không sẽ không được siêu nhân giải cứu!
Con bé này, chúa thích xem siêu nhân!
(…)
Sau một hồi trịnh trọng, cha xứ khẽ nhìn cô dâu, giọng trầm trầm:
– Con có muốn lấy người đàn ông này làm chồng, cùng anh ta đầu bạc răng long, chung thủy suốt đời?
Cô nhìn Tần Dực, đuôi mắt là vài giọt lệ:
– Con đồng ý!
Cha xứ gật đầu hài lòng, lại quay sang hỏi hắn:
– Con có muốn lấy người con gái này làm vợ, cùng cô ấy đầu bạc răng long, chung thủy suốt đời?
Hắn nắm lấy tay cô, giọng thập phần kiên định:
– Con đồng ý!
Mọi người vỗ tay chúc mừng. Tiểu Bối ngơ ngác nhìn xung quanh, cũng bắt chước vỗ tay theo, còn hét hét lên như đúng rồi. Cô phì cười, nhìn đứa con nhỏ của mình.
Tần Dực đeo chiếc nhẫn cưới vào tay cô lần nữa, rồi cúi xuống từ từ đòi hôn cô.
Cô cũng nhắm mắt, nhưng đột nhiên ngờ ngợ, rồi mở mắt và vụt chạy đi.
Mọi người một phen hoảng loạn. Cô dâu bỏ chạy rồi!
Cô chạy ra sau nhà thờ, nôn thốc nôn tháo. Tần Dực định chạy theo, nhưng bị mẹ mình ngăn lại, bắt bế Tiểu Bối.
Tần lão phu nhân ra ngoài xem, thấy cô đang nôn, mặt tái mét.
Bà bước tới vỗ vỗ vào lưng cô, hỏi khẽ:
– Con dâu! Con bị sao vậy?
Cô lắc đầu, giọng mệt mỏi:
– Con không biết! Bỗng nhiên con thấy buồn nôn, trong bụng còn rất khó chịu, con…
Chưa nói xong, cô lại cúi xuống nôn mửa không đều.
Tần lão phu nhân lẩm bẩm, lại quan sát sắc mặt của cô.
Không lẽ con dâu bà…
Tần Dực đứng trong lễ đường, sốt ruột bế Tiểu Bối. Nó nhìn đâu đâu, lại hỏi:
– Mẹ! Ba con túm váy đi đâu rồi?
Hắn bóp nhẹ mi tâm:
– Con gái! Ba con chắc ốm rồi.
– Gì cơ? Ba ốm á? Mẹ ăn hiếp ba phải hôn? Ba sắp bỏ mẹ đi dồi phải hôn?
Hắn hoảng hồn, mọi người hoảng hồn:
– Con gái! Con nói gì vậy? Mẹ ăn hiếp ba con hồi nào cơ?
Nó giãy giụa, la toáng:
– Hông chịu đâu! Mẹ ăn hiếp ba, ba bỏ con đi dồi! Con hông chơi với mẹ nữa đâu!
Nó nhỏ lệ, nhìn đáng yêu vô cùng. Hắn loay hoay không biết dỗ nó thế nào, thì Tần lão phu nhân ở ngoài chạy vào, hớn hở:
– Con trai! Vợ con có rồi! Vợ con có rồi!
Hắn ngờ ngợ không hiểu chuyện gì xảy ra, cha xứ từ đâu nhảy vào:
– Tần lão phu nhân! Chuyện này là thật ư?
– Đúng đúng! Chuyện này chính là thật!
Hắn vẫn không hiểu tình hình, thấy cô bước vào thì thở phào nhẹ nhõm.
– Em không sao! Chúng ta tiếp tục hôn lễ!
(…)
Hắn nắm tay cô, âu yếm:
– Em biết không? Hôn lễ này là number two, nhưng em lại chính là bà xã đại nhân number one của anh!
Cô mỉm cười hạnh phúc, chuẩn bị hôn thì lại bịt mồm, chạy tiếp ra ngoài.
Hắn đen mặt, mọi người xì xào. Cô dâu bị gì vậy?
Tần lão phu nhân cũng lại chạy ra ngoài, thì thầm to nhỏ với cô. Một lát sau, cô và bà đi ra ngoài xe, để bác tài chở đi mất.
Hắn vội vàng rượt theo.
– Này này! Hai người tính đào tẩu sao? Mẹ ơi vợ con! Mẹ ơi! Mẹ đứa vợ con đi đâu vậy? Mẹ!
Chiếc xe phóng đi mất. Tiểu Bối mếu máo, ôm lấy cổ chú thư kí của hắn:
– Con hông chơi với mẹ nữa đâu! Mẹ làm ba và nội đi dồi! Chú đưa con đi đi! Con hông chơi với mẹ nữa!
Mọi người đi theo ra ngoài, thấy một cảnh nháo nhào trước mắt, không khỏi bấm bụng.
Mẹ chồng dắt con dâu “bỏ trốn”, con gái lại kêu ba thành mẹ, còn hờn dỗi bỏ hắn đi nữa.
Nhà này đúng là làm hài!
(…)
– Chúc mừng cô! Cô có thai rồi!
Lạc Khiết nghe tin liền bịt miệng, khóc không ra nước mắt. Cô có thai rồi! Cô có thai rồi!
Tần lão phu nhân chắp tay cảm tạ trời đất. Bà lại sắp có cháu nữa rồi!
Hắn lúc này mới vào kịp, thấy vợ mình ở khoa phụ sản, liền đoán ra một vài thứ.
– Vợ tôi bị sao rồi? Nói! Vợ tôi bị gì?
Hắn túm cổ vị bác sĩ làm ông ta xám mặt. Cô hoảng hốt can hắn ra.
– Dực! Mày bớt trẻ con lại đi! Lại lên chức bố rồi, làm gương cho con cháu của mẹ noi theo đi!
Hắn nhìn cô, đầu tiên là kinh ngạc, sau lại mừng rỡ, hét lên như điên.
– Yeah!!! Có con rồi! Con với vợ lại có con rồi! Yeah!!!
Hắn ôm chầm lấy cô, bế thốc lên chạy khắp bệnh viện. Nhiều người nhận ra hắn, liền lấy máy ra chụp hình.
Một chàng mặc đồ cưới, một nàng mang váy cưới, chạy lon ton quanh viện, thét lớn lên.
Tiểu Bối đến gần bà nội, chu cái môi nhỏ:
– Nội ơi! Mẹ bế ba chạy đi đâu thế? Sao lại không bế con?
– À không…
– Có phải mẹ với ba không cần con nữa không? Hic hic…con bị bỏ dơi dồi! Ba mẹ không cần con nữa! Con đi theo siêu nhân đỏ đây, không ở nhà này nữa! Huhu…huhu…
Nó lau nước mắt, lại chạy tới ôm chặt lấy chú “siêu nhân đỏ” là thư kí của hắn.
Tần lão phu nhân”…”
Chú “siêu nhân đỏ” “…”
_____HẾT______