Cái xác của Tần Tiểu Liên lạnh dần. Cô tức tối, nghiến ra từng chữ:
– Đầu tiên là muốn giết chết con tôi, bây giờ lại hại em chồng của tôi. Cô, Lục Vĩ Dạ! Người tiếp theo phải chết, không ai khác chính là cô!
Nhìn thấy ánh mắt căm phẫn tột cùng kia, Lục Vĩ Dạ chỉ cười hăm he một tiếng, trực tiếp bước đến bóp cổ cô:
– Quá hay cho những lời đe dọa kia! Lạc Khiết, cô biết tôi cảm thấy thế nào về cô không? Cô là kẻ ngu ngốc, là kẻ thứ 3 không hơn không kém! Hơn nữa cô còn rất giơ bẩn. Mới 17 tuổi, cô đã uống rượu đến mức say khướt, còn nằm giữa đường giữa phố. Nếu không gặp được Dực, tôi tự hỏi sau đêm đó cô sẽ thế nào. Mới từng ấy đã hư hỏng như thế, bây giờ tôi còn nghi ngờ đứa bé này không phải là con của anh ấy!
Danh dự của cô bị chà đạp nặng nề. Cô tức giận, đưa tay tát mạnh vào mặt ả. Ả nhanh chóng rời tay khỏi cổ cô, còn ngã lăn quay xuống đất.
Trong lúc cô chưa hiểu chuyện gì, thì Tần Dực đã đứng ngoài cửa, chứng kiến cảnh cô đánh ả, hơn nữa…
Lục Vĩ Dạ hét lớn:
– Dực! Cứu em! Cô ta điên rồi! Lạc Khiết điên rồi!
Tần Dực từng bước từng bước tiến đến chỗ Tiểu Liên, cúi gằm mặt:
– Ai làm ra chuyện này?
– Dực à Lạc…
– Tôi hỏi là ai hại con bé? Ai? Ai dám hại em gái tôi?!
Hắn hét lên, làm ả hoảng sợ tột độ.
Cô đứng bất động, không nhìn mặt hắn.
Hắn nhìn thấy ống tiêm rớt gần đó. Hắn cầm lên, hai mắt long sòng sọc.
– Lục Vĩ Dạ! Cô về đây khi nào? Tại sao lại có mặt trong phòng của vợ tôi?
Ả lúc này mới ém dẹm nụ cười nham hiểm, giọng yếu đuối:
– Em ở bên Singapore chán chết nên muốn tìm qua đây chơi với bác gái và em Liên. Vừa hay tin Lạc Khiết nhập viện nên em mới tới thăm. Thật không ngờ…
– Nói tiếp đi!
Ả cất giọng đầy thương tiếc:
– Em thấy Lạc Khiết và em Liên cãi nhau rất dữ dội. Cô ấy còn đánh em Liên nữa. Lúc đó em mới vào can ngăn, không ngờ cô ấy nổi giận, xảy ra tranh chấp. Em thấy cô ấy lấy ra một ống tiêm. Nhưng Lạc Khiết không cố ý! Chỉ là trong lúc xô xát xảy ra chuyện ngoài ý muốn…
– Rồi Lạc Khiết đánh cô?
Hắn điềm nhiên hỏi lại, giọng thập phần đau đớn. Ả ngang nhiên lên tiếng:
– Cô ấy sau khi đâm ống tiêm vào em Liên liền quay sang mắng chửi em. Cô ấy bảo em xen vào chuyện của người khác, nên cũng có tội. Ban nãy rõ ràng anh cũng thấy cô ấy đánh em còn gì?
Lạc Khiết đứng bất động, nửa chữ cũng không nói.
Lục Vĩ Dạ ngồi dậy, khẽ bước tới vỗ vai hắn, tỏ ý an ủi.
Tần Dực run rẩy ôm lấy xác em gái đã lạnh ngắt:
– Lạc Khiết! Em còn gì để giải thích với anh không?
Cô nắm chặt hai bàn tay, khe khẽ thở dài. Cô vô thức quay lại nhìn hắn, lòng đau như cắt:
– Dực! Anh…tin em không?
Hắn bất ngờ trước câu hỏi của cô. Còn Lục Vĩ Dạ lại cười đầy mỉa mai.
Tin ư? Bây giờ cô gánh tội giết chết em gái của chồng, lại còn hỏi chồng có tin cô không?!
Nực cười! Nhảm nhí!
Quả không ngoài dự đoán, hắn liền quả quyết trả lời:
– Không!
Cô cười, nước mắt chát đắng:
– Cảm ơn anh đã nói ra suy nghĩ của mình! Cảm ơn anh một đời yêu thương đùm bọc em! Cảm ơn anh đã yêu em nhiều hết mức có thể! Nhưng giờ, cảm ơn anh, vì đã chịu đưa ra lựa chọn của mình!
Cô đau khổ ôm lấy bụng, từ từ lướt qua hắn.
Anh biết không? Em rất vui khi được ở cạnh anh, cùng anh mơ về một gia đình đầy ắp niềm vui và hạnh phúc.
Anh biết không? Sau khi biết em có thể sẽ không sinh được nữa, em đã khóc và chọn cách chạy trốn thực tại. Em giả vờ nhắm mắt nằm trên giường bệnh, từng giây từng phút nghe anh thủ thỉ tâm tình. Không ngờ khi anh vừa rời khỏi em một chút, lại có người muốn giết chết em! Không ngờ như thế…
Cũng không ngờ, anh vì mấy lời của người đó, liền không tin em!
Tại sao em lại hỏi anh có tin em không? Vì em có bằng chứng chứng minh em vô tội.
Nhưng nếu ngay từ đầu đã không tin tưởng nhau, hà tất phải dày vò nhau như thế.
Tất cả, đã không còn nữa rồi!
(…)
Lục Vĩ Dạ hí hửng nhìn cô bước đi.
Phụ nữ, hơn thua nhau là ở những giọt nước mắt!
Đột nhiên Tần Dực kéo tay cô lại, ôm cô vào lòng, thủ thỉ:
– Cô bé ngốc! Ý của anh là anh không tin vào những gì mà Lục Vĩ Dạ nói! Người anh tin là em! Người anh yêu là em! Anh không phải là thằng ngu, chỉ vì vài câu của cô ta mà đánh mất em. Em cứ nói những gì em biết. Đừng sợ! Có anh đây, không ai có thể làm gì em!
Cô rưng rưng, nước mắt lăn đều.
Thì ra người hắn tin, là cô! Là Lạc Khiết cô!
Lục Vĩ Dạ thấy cảnh trước mắt mà rum rẩy. Không! Tần Dực không thể nào còn yêu thương cô được!
– Dực! Hãy nghe em nói! Lạc Khiết thật sự đã đâm ống tiêm vào người của em Liên! Lạc Khiết đã đánh em…
– Bây giờ cô còn cố gắng chia rẽ chúng tôi sao?
Lạc Khiết lên tiếng, lần mò vào trong áo, lấy ra mặt của một sợi dây chuyền.
– Dực! Tất cả sự thật nằm trong sợi dây chuyền này! Lục Vĩ Dạ! Những gì cô làm, tất cả sắp thành bọt biển rồi!