Gia Hỷ mím môi đứng trước cửa viện đợi Vu ma ma báo lại lão phu nhân. Bên trong có tiếng oanh oanh yến yến rộn ràng. Vu ma ma quay lại rất nhanh:
– Đại tiểu thư, lão phu nhân mời người vào!
– Thật phiền ma ma!
Gia Hỷ tươi cười, dáng đi yểu điệu đến trước sảnh:
– Chất nữ thỉnh an tổ mẫu, chất nữ buổi sáng không khỏe không đến được, tổ mẫu thương yêu chất nữ mà bỏ qua!
Lão phu nhân vẻ mặt không có gì khác thường, chỉ vào ghế:
– Con ngồi đi!
Gia Hỷ nhìn xung quanh chào hỏi:
– Gặp qua mẫu thân!
Hàn thị lạnh mặt, hờ hững gật đầu. Gia Hỷ cũng không để tâm, nhìn Nhị phu nhân cùng Tứ phu nhân đang nói chuyện:
– Nhị thẩm, Tứ thẩm đều khỏe?
Nhị phu nhân cười, gương mặt dịu dàng, Tứ phu nhân vẫn giữ bộ dáng vui vẻ như thường ngày:
– Khỏe khỏe, chỉ là dạo này hơi đau lưng, hạ nhân ngày càng đông đúc, mùa thu đến phải thu hoạch tích trữ rau củ lại còn sắp cuối năm, việc nhiều vô kể!
Nguyễn thị đây là cố ý khoe khoang bản thân đang quản việc trong phủ, vốn dĩ món hời này của Hàn thị, chỉ là Hàn thị mang thai không làm nhiều được, lão phu nhân để cho Tứ phòng quản gia. Bây giờ cái thai Hàn thị không còn nữa, lão phu nhân cũng chưa có ý gì trả lại quyền hạn.
Hàn thị nhếch miệng:
– Tứ đệ tức nếu thấy không khỏe thì mời đại phu chẩn mạch, biết đâu lại hoài nhi tử, khi đó tha hồ nghỉ ngơi!
Nguyễn thị không thể sinh nở là điều cả phủ ai cũng biết, nếu không Mã di nương đã chẳng có cơ hội sinh ra hai vị thiếu gia. Nguyễn thị thích chọc ngoáy người khác nhưng bản thân không thâm trầm như Hàn thị, là người khai mào nhưng lại thường xuyên chịu thua thiệt:
– Tẩu tử chẳng phải cũng vừa không giữ được đứa nhỏ sao, vẫn nên tĩnh dưỡng sức khỏe! Tránh để lần tới lại trượt ngã!
Lão phu nhân ho khan mấy tiếng, gõ gõ trượng xuống nền. Hai bên phòng biết ý mới dừng khẩu chiến lại.
Gia Hỷ nhìn quanh phòng, trừ nàng ra không có một tiểu thư nào, thế này cũng đã đủ hiểu. Hôm nay nhất định là vấn tội nàng đi. Thêm ngụm trà nữa, thì Tam phu nhân tất tả đi tới, Tam phu nhân đi trễ, trên người lại ăn mặc vô cùng trang trọng, Tam phòng không dư giả, nhìn qua cũng biết, Tam phu nhân đã dốc hết vốn liếng ra. Lão phu nhân với mấy phòng thứ xuất không nhiều định kiến nhưng cũng không quá yêu thương, thấy Tam phu nhân đi trễ thì khó chịu:
– Ngươi làm gì giờ này mới chịu đến?
Tam phu nhân biết tính khí lão phu nhân thất thường, nhưng gương mặt ẩn ẩn đỏ kia đang chất chứa chuyện vui, Tam phu nhân cũng không che giấu, liền tạ tội:
– Mẫu thân, con dâu đi trễ, mẫu thân bỏ qua. Chỉ là bên Hạ gia Bá phủ vừa cử bà mối đến, con dâu tiếp chuyện qua loa mà chậm trễ!
Lão phu nhân nhìn Vu ma ma một cái, thấy Vu ma ma gật đầu xác nhận rồi lui ra. Hàn thị hơi nâng mi mắt không quá biểu cảm, Nhị phòng siết khăn tay một chút, mà Nguyễn thị không tự chủ liền mở miệng:
– Tam tẩu, là vị công tử nào của Hạ gia?
Nói xong Nguyễn thị mới biết bản thân lỡ lời, lão phu nhân còn chưa mở miệng, có điều Nguyễn thị là thịt trong lòng bàn tay của lão phu nhân, nên bà cũng chẳng bao giờ trách cứ. Lão phu nhân phất tay để Tam phu nhân ngồi xuống, mới hỏi:
– Đầu đuôi thế nào con kể xem?
Tam phu nhân nuốt vội ngụm trà trong miệng:
– Sáng sớm hôm qua quản gia có đưa cho con dâu bái thiếp bà mối Hạ gia hẹn rằng hôm nay gặp mặt. Con dâu vốn đã sang bên này định thưa với mẫu thân, nhưng khi đó mẫu thân còn ngủ không gặp được. Sáng nay lại không thỉnh an, bà mối qua trưa thì đến nên bây giờ con dâu mới tới được.
Lão phu nhân gật đầu, Tam phu nhân thấy vậy thì dè dặt nói tiếp:
– Là Đại công tử Hạ gia muốn cầu thân Phùng Tú Mi! Nếu nhà chúng ta đồng ý, họ sẽ đưa tín vật, nhờ Hạ phi nương nương làm chứng hôn ước. Khi nào Phùng Tú Mi cập kê sẽ rước về!
Nguyễn thị hơi há miệng:
– Hạ Đại công tử chính là đích trưởng tử Hạ gia, người thừa kế tước vị. A! Tính ra cũng là với cao đi!
Lão phu nhân gật đầu đồng ý với Nguyễn thị:
– Đúng là với cao, nhưng lấy dâu cưới thấp gả gái kén cao, coi như là môn đăng hộ đối. Hạ Thái thú đã già yếu mấy năm nữa cũng hồi kinh, Lục tỉ nhi qua đó không sợ khổ.
Tam phu nhân hơi ca thán:
– Con dâu biết mối hôn này với chúng con đã là rất tốt, tối qua con nói chuyện cùng trượng phu, chàng cũng cho rằng vẫn nên tiến tới.
Nguyễn thị siết siết khăn tay, Phùng Tú Mi gả cao như vậy, giao thiệp sẽ rộng hơn. Danh tiếng Phùng gia cũng tốt, nữ nhi phòng thứ xuất có thể gả đến Bá phủ. Đối với Phùng Dạ Vân mười phần có lợi. Nguyễn thị liền tươi cười đốc thúc:
– Phu nhân Hạ gia hiện tại là kế mẫu, cũng không thể quản nhiều chuyện của Hạ Đại công tử, Lục tỉ nhi qua đó cũng dễ sống hơn.
Lão phu nhân cũng cho là phải, gật đầu đáp ứng:
– Đã thế cứ để Hạ gia sang đây bàn chuyện đính ước. Cũng đừng tỏ vẻ vội vàng khiến bên đó xem thường Phùng gia!
Tam phu nhân thấy việc đã thành liền yên trí:
– Tạ mẫu thân. Con dâu sẽ làm theo lời người sắp xếp.
Lão phu nhân gõ gõ quải trượng xuống nền:
– Nữ nhi mới lớn không nên để trong nhà lâu, nữ nhi nhà chúng ta đều không đúng tuổi tuyển tú, các con nghe ngóng dần mà chuẩn bị hết đi. Tránh để chuyện như Tứ tỉ nhi.
Hàn thị cúi mặt, Phùng Gia Hòa là Tứ tiểu thư trong phủ lại làm ra chuyện mất mặt, tuy chỉ là thứ xuất nhưng con của thiếp thất cũng chính là con đích mẫu. Chuyện này ảnh hưởng không ít đến danh tiếng Đại phòng.
Lão phu nhân hớp một ngụm trà:
– Đại tỉ nhi, hôm qua con vào cung đã xảy ra chuyện gì?
Đến rồi, cuối cùng cũng đã đến giờ vấn tội nàng. Gia Hỷ vội vàng đứng dậy, điệu bộ hơi có chút run rẩy:
– Thưa tổ mẫu, hôm qua chất nữ dự yến, trong lúc trò chuyện cùng Châu Quận chúa có chút mệt mỏi đã ngất xỉu. Chất nữ tạ tổ mẫu quan tâm, chất nữ đã khỏe hơn nhiều rồi ạ.
Hàn thị thẳng người một chút, nhìn gương mặt có chút sợ sệt của Gia Hỷ:
– Châu Quận chúa bị rơi xuống nước?
Gia Hỷ thành thực gật đầu:
– Đúng như vậy, nàng ấy trong lúc nói chuyện có hơi nóng nảy cho nên…
Hàn thị nhanh chóng cắt ngang lời:
– Cho nên vì tranh giành sự chú ý của Thịnh Vương ngươi liền ra tay đẩy Quận chúa Châu gia xuống hồ?
Gia Hỷ cấu lên đùi thật đau, đến khi viền mắt đỏ rơm rớm nàng mới ngẩng đầu:
– Mẫu thân nói gì vậy? Thịnh Vương đã có hôn thê lại sắp cử hành hôn lễ, hơn nữa trong phủ còn có Tứ muội đang đợi nạp vào. Nữ nhi sao có thể làm ra chuyện như vậy. Vả lại Châu Quận chúa cũng đã đính ước với Huy Quận công. Sao lại xảy ra cái gì mà tranh giành được?
Hàn thị cười nhạt:
– Ngươi cái gì mà không dám làm? Hết đẩy Châu Quận chúa rơi xuống hồ sen đắc tội Lệ phi nương nương, lại câu dẫn Thịnh Vương gặp riêng trong khách phòng Hoàng cung, dụ dỗ Huy Quận công kháng chỉ. Ngươi là muốn kéo theo cả Phùng phủ này thân bại danh liệt?
Gia Hỷ nhíu mày, nước mắt rơi xuống, nàng quỳ trên sàn, bộ dạng uất ức giãi bày:
– Mẫu thân, Châu Quận chúa là sẩy chân rơi xuống nước, khi đó Thịnh Vương cũng có mặt, nếu là nữ nhi đẩy nàng ấy, làm sao có thể vải thưa che mắt thánh. Còn chuyện Huy Quận công, ơn cứu mạng là chính phụ mẫu hồi báo, Quận công gia cũng chưa từng đánh tiếng muốn lấy thân báo đáp. Nữ nhi thật không rõ bản thân chưa từng trò chuyện riêng biệt thân mật, ngay cả sinh thần cũng không hề gửi thiếp mời, là Huy Quận công tự đến tặng quà, là mẫu thân đáp lễ. Sao lại thành nữ nhi câu dẫn Quận công?
Hàn thị hơi nghẹn, đúng là sau khi Huy Quận công cứu mạng Gia Hỷ, Hàn thị là người đưa lễ vật đến cảm tạ. Sinh thần Gia Hỷ cũng là Hàn thị đưa thiếp mời, mà quà trả lễ cũng do chính Hàn thị chuẩn bị. Gia Hỷ chưa bao giờ động tay vào chuyện này.
Hàn thị lạnh giọng:
– Ngươi nói không liên quan, vậy sao giữa đại yến Huy Quận công lại kháng chỉ xin Hoàng thượng ban hôn ngươi?
Gia Hỷ e sợ lắc đầu:
– Nữ nhi không biết!
Hàn thị cho rằng Gia Hỷ đã cứng họng liền được nước lấn tới:
– Ngươi không biết? Chuyện này bại hoại gia phong, ngươi cùng Huy Quận công không đầu mày cuối mắt sao hắn có thể dám kháng chỉ cầu ngươi? Ngươi giữa yến tiệc dám ngang nhiên từ chối đòi sống đòi chết, đây có phải là đánh vào uy nghiêm Hoàng thất? Huy Quận công là ai chứ? Là Tam Hoàng tử danh chính ngôn thuận? Hôn sự từ trước đến giờ do phụ mẫu quyết định nào đến lược ngươi ra trước đại điện hồ ngôn loạn ngữ!
Gia Hỷ thập phần khó chịu, cái gì là chua ngoa thâm độc, đây chính là chua ngoa thâm độc nhất. Một mực nói vì Phùng phủ, cố ý đẩy nàng vào bất trung bất hiếu bất nghĩa. Theo lời Hàn thị trước mặt Hoàng thượng đòi sống chết là bất trung, tự ý quyết định hôn sự là bất hiếu, cự tuyệt ân nhân cứu mạng là bất nghĩa. Ba cái tội danh này, Gia Hỷ nếu bị gán lên liền khó làm người.
Nguyễn thị thấy Đại phòng xào xáo thì hả hê, liền chép miệng:
– Có phải Đại tẩu quá hà khắc không? Làm đích mẫu thì thứ nữ thất thân, làm kế mẫu thì trưởng nữ trắc nết?
Hàn thị biết bản thân đã vạch áo cho người xem lưng, nhưng Gia Hỷ còn ở đây bà không thể nào yên tâm được. Gia Hỷ có đi làm thiếp cho Huy Quận công, Phùng Gia Hảo mới có thể chạm đến tước phong được.
Hàn thị lãnh đạm:
– Thật khiến ngươi quan tâm, Đại tỉ nhi cũng là chất nữ của ngươi đấy, quản không tốt sẽ ảnh hưởng đến các cô nương Phùng phủ ta.
Gia Hỷ âm thầm bĩu môi, đẩy nàng đi làm thiếp Huy Quận công mới là ảnh hưởng đến thanh danh Phùng phủ:
– Theo ý mẫu thân nữ nhi nên làm thế nào mới phải?
Hàn thị thấy mục đích sắp đạt được thì trở giọng ngọt ngào:
– Không phải mẫu thân ép uổng ngươi, mẫu thân xem ngươi như thân sinh. Huy Quận công dù gì cũng là Tam Hoàng tử lại dưới trướng Thái tử, chúng ta không đủ khả năng để đắc tội. Ngươi, tốt nhất phải đệ bài tử tiến cung tạ tội, rồi mẫu thân sẽ không để ngươi chịu thiệt thòi mà gả vào Quận công phủ.
Gia Hỷ thật sự muốn nhổ vào mặt Hàn thị, đê tiện vô sỉ. Vai Gia Hỷ run run, nàng thổn thức:
– Nữ nhi thật không rõ bản thân đã làm sai điều gì. Huy Quận công rõ ràng luôn lạnh nhạt với Châu Quận chúa nàng rơi xuống nước cũng không hề hỏi thăm. Đến khi bị ban hôn lại đột ngột đem nữ nhi làm bia đỡ! Nữ nhi chỉ bảo toàn trong sạch cho Phùng phủ mà thôi!
Hàn thị tưởng rằng Gia Hỷ đã thông nên nghe nàng nói lại tức giận không chịu được vừa vuốt ngực vừa mắng:
– Là mẫu thân muốn tốt cho ngươi? Ngươi còn không hiểu? Thật không biết tốt xấu!
Lão phu nhân hừ một tiếng, chỉ tay về phía Hàn thị:
– Ta mới thấy ngươi không biết tốt xấu!