Editor: Sữa Chuối Có Cồn.
====
Thẩm Trĩ Tử ngồi bên cạnh Cận Dư Sinh, cả người thấp thỏm, bất an như đứng trên đống lửa.
Cô cảm thấy Cận Dư Sinh có vẻ không thích mình cho lắm.
Nhưng không sao, cô là một người vô cùng cố chấp.
Thẩm Trĩ Tử cô am hiểu nhất là tìm chuyện để nói.
Nghĩ nghĩ, Thẩm Trĩ Tử ho nhẹ một tiếng, phá vỡ bầu không khí yên lặng: “Cái đó…”
Cận Dư Sinh nhìn qua, biểu tình trên khuôn mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, trong mắt như cất chứa một mảng sáng màu nâu nhạt.
Thẩm Trĩ Tử theo bản năng nuốt nuốt nước miếng, cuối cùng lấy hết can đảm hỏi: “Chúng ta biết nhau cũng được một thời gian rồi, chẳng lẽ cậu chưa bao giờ thấy kinh ngạc sao?”
Một câu hỏi không đầu không đuôi, Cận Dư Sinh không hiểu cô đang hỏi gì: “Kinh ngạc cái gì?”
Thẩm Trĩ Tử dùng biểu tình nghiêm trang nhất nói: “Kinh ngạc vì trên thế giới lại có người tốt đẹp như tớ.”
“…”
Biểu cảm trên khuôn mặt Cận Dư Sinh thoáng đình trệ, nhưng chỉ trong chốc lát lại lạnh nhạt như cũ.
Tính tình thật xấu…
Cả tinh thần và thể xác Thẩm Trĩ Tử đều mệt mỏi, cô vội nói lảng sáng chuyện khác: “Tớ… tớ chỉ đùa cậu chút thôi.”
Trong giọng nói rõ ràng mang theo ý lấy lòng. Cận Dư Sinh cố kiềm chế cảm xúc, bình tĩnh nghe cô nói.
“Tớ cảm thấy hai chúng ta quen biết lâu như vậy thế nhưng đến cả số điện thoại của nhau cũng không có, như vậy có vẻ không ổn lắm.” Thẩm Trĩ Tử có chút chột dạ, cô ra vẻ đúng lý hợp tình: “Hơn nữa cậu cũng không ở trong nhóm lớp, lỡ đâu cậu không cẩn thận đi lạc rồi vô tình gặp phải gấu đen hoặc lỡ đâu có con hồ ly tinh nào đó trên núi mê đắm sắc đẹp của cậu mà bắt cậu đi…”
Tay Cận Dư Sinh vô thức nắm chặt lại. Rốt cuộc cô ấy muốn nói cái gì?
“Cho nên…” Thẩm Trĩ Tử dùng vẻ mặt chân thành nhất để nói: “Chúng ta có thể trao đổi số điện thoại không? Tớ sẽ đem số điện thoại của mình viết trên lưng cậu, lỡ cậu có bị ai bắt đi thì lén liên hệ với tớ, tớ sẽ nghĩ cách cứu cậu… Cậu yên tâm, tớ nhất định sẽ đi cứu cậu!”
“…”
Cận Dư Sinh bày ra vẻ mặt một lời khó nói hết.
Cô có năng lực như vậy, sao không vẽ lên lưng anh bản đồ vượt ngục luôn đi?
Thẩm Trĩ Tử vẻ mặt chờ mong.
Đầu lưỡi đầy đẩy hàm trên, Cận Dư Sinh im lặng một chút, sau đó dời tầm mắt: “Cậu muốn số điện thoại của tôi?”
Trời ạ, sao lúc này cậu ấy lại biết điều như vậy?!
Ánh mắt Thẩm Trĩ Tử sáng lên, cô điên cuồng gật đầu: “Đúng đúng đúng.”
Cận Dư Sinh đáp không chút nghĩ ngợi: “Tôi không có.”
Mười phút trước anh vừa ném điện thoại xong.
Thẩm Trĩ Tử: “…”
Nói dối! Rõ ràng lúc nãy cô còn thấy cậu ấy đang nghịch điện thoại! Cậu ấy không muốn cho cô số điện thoại!
Thẩm Trĩ Tử ủy khuất muốn chết rồi.
Cô lớn như vậy nhưng chưa từng bị cự tuyệt lần nào cả…
Cô từ một nữ vương cao ngạo nhưng lại vì anh mà biến thành một cô gái nhỏ bé, yếu đuối. Thế nhưng anh vẫn luôn cự tuyệt cô, vẫn luôn như vậy.
Nghĩ tới nghĩ lui, càng nghĩ càng cảm thấy tức giận. Thẩm Trĩ Tử tức muốn hộc máu: “Vậy cứ để hồ ly tinh bắt cậu đi đi! Tớ sẽ không đi cứu!”
Để hồ ly tinh ép khô hắn!
Cô vừa dứt lời, xe buýt liền dừng lại ở trước cổng viện nghiên cứu, chỗ này nằm ở giữa sườn núi, xung quanh là rừng cây xanh um, tươi tốt.
Đài thiên văn được đặt ở đỉnh núi, đoạn đường còn lại rất dốc, xe không thể lên được, mọi người chỉ có thể đi bộ.
Tất cả mọi người xuống khỏi xe, chỉnh sửa lại quần áo hơi xốc xếch do ngồi xe, sau đó liền nối đuôi nhau lên núi.
Mọi người đã rời đi được một nửa, Thẩm Trĩ Tử vẫn xem như không có việc gì mà ngồi tại chỗ, không nhúc nhích.
Cận Dư Sinh ngồi ở phía trong, Thẩm Trĩ Tử không đứng dậy anh cũng không thể ra. Anh nhẫn nại chờ mọi người xuống xe hết, cuối cùng vẫn nhịn không được mà hỏi: “Cậu không đi?”
Thẩm Trĩ Tử hừ nhẹ một tiếng, quay đầu qua nhìn anh, nghiêm trang nói: “Ngươi không thể đi.” (*)
(*) Đoạn này xưng hô ngươi-ta vì Trĩ Tử đang giả làm hồ ly tinh chứ không phải mình edit nhầm đâu nha ^^
“…”
Cô bày ra biểu tình cao ngạo: “Ta chính là hồ ly tinh, ngươi có sợ không?”
Cận Dư Sinh: “…”
“Ta biết ngươi sợ, đáng đời.” Thẩm Trĩ Tử tự đắm chìm trong kịch bản của chính mình, căn bản không cần người khác phối hợp: “Ai bảo ngươi cự tuyệt ta, hiện tại ngươi kêu đi, kêu rát cổ họng cũng không ai đến cứu ngươi đâu.”
Bầu trời ngày đầu thu xanh thăm thẳm, ánh mặt trời sáng ngời. Từng đợt lá phong đỏ thẫm bị gió cuốn đi, hương thơm thoang thoảng của cỏ non len theo khe hở cửa sổ chui vào bên trong, trên xe chỉ có hai người bọn họ. Cô gái có làn da trắng như tuyết, đường nét trên khuôn mặt tinh xảo, nhu mì. Ánh nắng nhẹ nhàng chiếu lên người cô làm sóng nước trong đôi mắt đào hoa ấy lại càng trở nên sóng sánh, khóe mắt hơi hồng hồng, thoạt nhìn rất mê người.
Thẩm Trĩ Tử vẫn cúi đầu tự mình nói, trong giây lát ngắn ngủi ấy, Cận Dư Sinh bỗng thấy ngây người, tiên cảnh sau lưng cô tựa hồ cũng không còn đẹp như lúc đầu, tất cả đều mất đi sự chói lọi vốn vó, dường như mọi thứ đều ảm đạm đi vì vẻ đẹp của cô gái nhỏ đó.
Một lúc lâu sau Cận Dư Sinh mới khó khăn quay đầu đi. Tuy vậy, trong mắt vẫn mang theo tia cười, muốn giấu cũng giấu không được.
***
Rừng núi um tùm che bớt ánh sáng chói lóa của mặt trời, viện nghiên cứu nằm ở giữa mảnh rừng phong rộng lớn, ngày thường du khách đến nơi đây không nhiều lắm, không gian xung quanh thanh tịnh, yên tĩnh hệt như thế ngoại đào nguyên. (1)
(1) Thế ngoại đào nguyên: tên một địa danh, là nơi biệt lập với thế giới bên ngoài, nơi không có tranh đua, ganh ghét, chỉ có thiên nhiên và những con người hiếu khách. Nàng nào muốn biết rõ hơn cứ lên Google search nhé, thực sự rất đẹp.
Tầng thứ hai được xây thành nơi chuyên trưng bày các loại vật dụng khoa học kỹ thuật, đứng ở ban công có thể nhìn được toàn bộ khung cảnh của rừng phong. Đứng ở vị trí này nhìn ra, chỉ thấy khắp nơi trên núi đồi đều được bao phủ bởi tấm áo màu đỏ rực rỡ như bị thiêu cháy, mãnh liệt mà thuần túy. (2)
(2) Thuần túy: đơn thuần và tinh túy.
Thẩm Trĩ Tử lấy camera ra, Thịnh Nhiễm tiến đến: “Cậu không ăn gì sao?”
“Lúc sáng tớ ăn hơi no… ” Thẩm Trĩ Tử sờ sờ bụng: “Hiện tại không cảm thấy đói.”
“Nhưng mà buổi chiều phải leo núi.” Vừa nói Thịnh Nhiễm vừa đưa cho cô một đống đồ ăn vặt: “Không muốn cũng phải ăn một ít, balo tớ đầy rồi, cậu cầm đi.”
Thẩm Trĩ Tử a một tiếng, nhận lấy, khóe mắt hơi nheo lại.
Đống đồ ăn vặt này, có chút quen mắt…
“Thẩm Trạm cho cậu?”
Thịnh Nhiễm không nghĩ nhiều: “Ừ.”
Thẩm Trĩ Tử hừ một tiếng, biết ngay mà, lúc trên xe buýt tên này tích cực tìm cách đuổi cô đi như vậy chắc chắn là có âm mưu!
Chắc chắn là nhân lúc không có cô ở đó hắn liền vội cướp lấy chỗ ngồi cạnh Thịnh Nhiễm.
Do dự một chút, cô giữ chặt Thịnh Nhiễm: “Thẩm Trạm là anh họ của tớ.”
“Tớ biết, cậu nói rồi mà.”
“Anh ấy… anh ấy không quá đáng tin đâu.” Thẩm Trĩ Tử uyển chuyển lựa chọn từ ngữ nhắc nhở cô bạn: “Tớ cảm thấy cậu nên cẩn thận một chút.”
Thẩm Trạm gia cảnh tốt, gương mặt lại đẹp, từ nhỏ đến lớn thu hút không biết bao nhiêu hoa đào, danh sách bạn gái cũ dài tới mức thõng xuống đất. Cho nên Thẩm Trĩ Tử cảm thấy cô vẫn nên bảo vệ bạn tốt thật kỹ càng, không thể để tên Thẩm Trạm kia chớp thời cơ được.
Thịnh Nhiễm cầm lấy một cây kẹo que, lơ đãng nói: “Tớ không thể nào thích Thẩm Trạm, cho nên tạm thời cậu không cần phải lo lắng. Nhưng nói đến cái này thì… tình hình hiện tại của cậu với tên kia là như thế nào vậy?”
Bỗng một cơn gió thổi qua, tiếng lá xào xạc bay nhảy khắp nơi.
Hai người cùng nhau bước vào trong phòng, Thẩm Trĩ Tử rối rắm: “Tớ không biết.”
“Nhiều lúc tớ thấy cậu ấy không ghét tớ, nhưng có lúc lại thấy… tất cả đều là tớ tự tưởng tượng mà thôi.” Thẩm Trĩ Tử gãi gãi đầu: “Cậu ấy cứ như người mắc bệnh vô cảm ấy.”
“…”
Ngẫm nghĩ một lát, Thẩm Trĩ Tử lại bổ sung: “Nhưng mà cho dù có bệnh thì cậu ấy cũng vẫn là người bệnh đẹp tới mức khiến người ta không khép được chân.”:)
Thịnh Nhiễm: “… Tớ cảm thấy cậu cũng có bệnh.”
Bỗng Thịnh Nhiễm tiến lên phía trước hai bước, dừng lại trước một mô hình dạng cầu: “Cậu xem, là máy phát hiện nói dối kiểu mới này.”
Quả cầu màu trắng, ở giữa lõm xuống hình một bàn tay, đặt trên một bảng giá bằng gỗ, trông rất đẹp mắt.
Thẩm Trĩ Tử liếm liếm khóe miệng: “Tớ hiểu rồi.”
Vừa dứt lời cô liền đặt bàn tay của mình lên, trịnh trọng mở miệng: “Tớ không phải người xinh đẹp, đáng yêu nhất trên thế giới.”
Đợi nửa ngày, máy phát hiện nói dối vẫn an tĩnh như gà, không có chút phản ứng.
Thẩm Trĩ Tử: “…” Cô đang nói dối, tại sao lại không bị giật?
Thịnh Nhiễm sửng sốt một chút, sau đó cười ầm lên: “Ai mẹ nó kêu cậu hỏi cái này! Ha ha!”
Thẩm Trĩ Tử hoang mang: “Chẳng lẽ tớ không phải người đẹp nhất trên thế giới sao?”
Này không công bằng, rõ ràng máy phát hiện nói dối chưa từng gặp qua Cận Dư Sinh.
Ngoại trừ Cận Dư Sinh còn ai đẹp hơn cô chứ??
“Cái này mẹ nó lại không phải gương thần của mẹ kế công chúa Bạch Tuyết.” Thịnh Nhiễm cười ra nước mắt: “Ý tớ là cậu dứt khoát đem cậu ta tới đây, làm cậu ta nói với máy phát hiện nói dối là “tôi không thích Thẩm Trĩ Tử”!”
Thẩm Trĩ Tử trừng lớn mắt: “Như vậy sao được! Lỡ cậu ấy bị giật chết thì làm sao bây giờ?”
“Ha ha ha cậu nếu đã tự tin như vậy thì còn rối rắm ở đây làm gì!”
…
Bầu trời cuối thu mát mẻ, ngoài cửa sổ cỏ cây thỏa thích đung đưa.
Hai cô gái ở đó cười nói vui vẻ, khung cảnh rất chi ấm áp.
Bước chân Cận Dư Sinh dừng lại trước cửa phòng, ánh mắt mang theo một tia cảm xúc khó nắm bắt. “Cậu ta” là ai?
***
Lúc đoàn người đặt chân đến đỉnh núi thì mặt trời cũng đã khuất dần sau rặng cây phía Tây.
Giáo viên dẫn đoàn lựa chọn nơi để cắm trại, Thẩm Trạm lải nha lải nhải kêu Thẩm Trĩ Tử cùng nhau hỗ trợ dựng lều: “Anh chỉ có một người căng không thẳng được, em giúp anh giữ một góc với.”
“Em giúp anh thì được lợi gì?”
Thẩm Trạm không chút nghĩ ngợi: “Anh sẽ giúp Thịnh Nhiễm dựng lều.”
Thẩm Trĩ Tử vừa bực mình vừa buồn cười, tung chân đá hắn: “Anh cút ra xa một chút.”
Cận Dư Sinh từ sau lưng đi ngang qua, vừa hay nghe được câu nói này, bước chân dừng một chút, sau đó quyết đoán ôm lều trại đi về phía ngược hướng với bọn họ.
Biểu cảm trên khuôn mặt vô cùng lạnh lẽo.
Mặt trời dần khuất núi, ánh sáng đã mờ dần, cây cỏ ở đây tươi tốt, vào đêm đặc biệt thu hút muỗi.
Thẩm Trạm cầm dầu thơm điên cuồng phun khắp nơi, Thẩm Trĩ Tử nghẹn vài lần, sau không nghẹn được nữa, liên tiếp hắt xì: “Anh có bệnh à? Phun nhiều như vậy làm gì?”
“Anh vừa bị muỗi cắn.” Thẩm Trạm thực vô tội: “Sao thế? Anh cũng phun cho em một ít nhé?”
Dứt lời liền làm bộ muốn phun lên người cô.
“Đang là mùa thu, muỗi ở đâu ra… Hắt xì!” Hơi thở vừa động, Thẩm Trĩ Tử không nhịn được, lại hắt xì một cái.
Hai mắt ướt nhẹp xoa xoa chóp mũi đã đỏ ửng, cô trưng ra vẻ mặt chán ghét: “Mùi hương trên người anh thật thối, cách xa em một chút.”
Thẩm Trạm: “…”
Nhiệt độ trên đỉnh núi so với sườn núi càng thấp hơn, tuy ngoài miệng nói ghét bỏ nhưng trong lòng vẫn là lo Thẩm Trĩ Tử sẽ bị cảm.
Thở dài một hơi? Thẩm Trạm cởi áo khoác của mình ra: “Em mặc cái này đi.”
Thẩm Trĩ Tử chớp chớp mắt: “Cho em vậy anh mặc cái gì?”
Thẩm Trạm sớm đã chuẩn bị, hắn mang theo hai áo khoác.
Nhưng mà…
Nghĩ nghĩ, hắn nhấp môi: “Em có cảm thấy bộ dáng này của anh thực yếu ớt, yêu cầu được ôm một cái không?”
“…”
Hắn liếm liếm môi: “Anh đi hỏi Thịnh Nhiễm thử, xem có thể mặc áo khoác của cô ấy không.”
“… Bệnh tâm thần.”
Trở lại chỗ giá nướng, Cận Dư Sinh cũng đang ở đây. Ánh sáng từ ngọn lửa hắt lên khuôn mặt anh, anh hơi cúi đầu, vài lọn tóc rơi trên trán, thoạt nhìn có chút sắc bén.
Thẩm Trĩ Tử kéo ghế dựa ra, vui vui vẻ vẻ mà ngồi đối diện với anh.
Sắc đẹp ở bên, bất cứ cái gì cũng đều là mỹ vị.
Thịnh Nhiễm đẩy cho cô nửa con cá: “Vừa mới nướng xong, nếm thử xem.”
Thẩm Trĩ Tử dùng đũa xé lớp da có chút cháy đen bên ngoài, thịt cá màu vàng bóng loáng lập tức lộ ra, vì vừa nướng xong nên bốc lên một làn khói nhỏ.
Chiếc đũa Cận Dư Sinh hơi đình trệ.
Cô mặc là áo khoác của người khác, trên người mang theo một cỗ mùi hương, là mùi của dầu thơm.
Đầu lưỡi chống lên hàm trên, trong lòng Cận Dư Sinh đột nhiên dâng lên một cổ bực bội.
Thật phiền.
Phiền nhất chính là, anh cũng không biết vì sao bản thân lại phiền muộn như vậy.
“Đây là cá anh mua à?” Lấy ra một vài cái trứng cá, Thẩm Trĩ Tử chuyển đầu qua nhìn Thẩm Trạm, trực tiếp cười nhạo: “Có phải anh mua nhầm rồi không? Loại cá này nhiều xương, nướng lên làm sao ăn?”
“Không thể ăn sao?” Thẩm Trạm cúi đầu, tùy tiện gắp một miếng: “Anh cảm thấy còn tốt… Phụt, sao lại nhiều xương như vậy?”
Đuôi mắt Cận Dư Sinh hơi hơi nheo lại.
Anh đem đĩa trước mặt mình đẩy đến chỗ Thẩm Trĩ Tử.
Trước mắt đột nhiên xuất hiện một đĩa thịt cá đã được lấy xương, Thẩm Trĩ Tử có chút khó tin: “Cậu… cậu đang làm gì?”
Anh trầm giọng: “Không phải cậu muốn ăn thịt à?”
Bầu khí xung quanh chợt yên tĩnh lạ thường, bên tai ầm một tiếng vang lớn.
Cô nương theo tiếng vang mà ngẩng đầu, thấy hứa Thời Huyên sắc mặt khó coi, đứng lên nghênh ngang mà đi, làm ngã hai chiếc ghế dựa.
Thẩm Trĩ Tử cảm thấy khó hiểu: “Nhưng mà… vì sao muốn…”
Mặt Cận Dư Sinh vô biểu tình: “Cậu lột không sạch sẽ.”
Tác giả có lời muốn nói: nhật ký bạn học Cận Dư Sinh:
“Cô ấy có vẻ rất thích cởi quần áo của tôi. Nhưng nếu đạt được mục tiêu, cô ấy sẽ mất hứng thú với tôi ngay. Cho nên tôi không thể chiều theo cô ấy được.”
========
Tác giả nhỏ giọng la hét:
Làm… Làm hồ ly tinh ép khô hắn!